Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ

“Nhất định về sau phải dạy bảo lại tên Nguyên Anh này.” Phun ra một ngụm máu, Lâm Thanh Phong trong lòng âm thầm thề một câu, cả người run rẩy khó khăn lắm mới có thể tự mình đứng dậy.

Tình trạng Lâm Thanh Phong đã như vậy, thì Nguyên Anh cũng không tốt hơn đi đâu, cả người Nguyên Anh lúc này đều run rẩy, gần như muốn vỡ tung.

Tiểu Linh trong lòng có chút xoắn xuýt, nhanh chóng chạy tới bên cạnh nó, phất tay một cái, một lượng lớn Linh Khí xung quanh liền theo đó mà tiến nhập vào cơ thể Nguyên Anh giúp cơ thể nó ổn định trở lại.

Theo thường thức, Nguyên Anh vốn là do Linh Khí ngưng tụ mà thành, vì vậy mỗi khi Nguyên Anh bị tổn thương thì thuốc chữa thương tốn nhất đương nhiên là Linh Khí rồi, nhưng Nguyên Anh của Lâm Thanh Phong lại là trường hợp đặc biệt, nó được tạo thành do Lâm Thanh Phong hấp thu Linh Khí cùng Nguyên Khí ở Thông Thiên Đại Lục, cả hai thứ thiếu một cũng không được.

Cũng vì thế mà, dù đã mất một khoảng thời gian khá lâu, nhưng tình trạng của Nguyên Anh cũng không khá hơn là bao, chỉ trừ việc thân thể nó không còn run rẩy co giật thì nó vẫn như trước, tùy thời vỡ tan thành từng mảnh.

“Vì sao lại như vậy?” Tiểu Linh một mặt nghi hoặc nhìn chăm chú Nguyên Anh, nàng cũng nhận ra tình trạng của Nguyên Anh cũng không khá hơn được chút nào nên lên tiếng hỏi.

Lâm Thanh Phong khó khăn lắm mới có thể đứng vững, cũng nhìn thấy tình trạng của Nguyên Anh, hắn cắn răng giải thích.

- Nó… cũng không phải… Nguyên Anh… bình thường,… có lẽ phải dùng Nguyên Khí và Linh Khí mới có thể cứu được.

“Nguyên Khí cùng Linh Khí, cả hai loại sao? Kì quái như vậy? Chẳng trách được hắn có thể sinh ra ý thức riêng.” Tiểu Linh âm thầm suy đoán một lúc rồi gật đầu xem như chấp nhận lời giải thích của Lâm Thanh Phong.

“Nơi này cũng không có Nguyên Khí, như vậy phải làm sao để cứu hắn đây?” Tiểu Linh nhanh chóng nắm bắt vấn đề, trong nháy mắt nàng không nói hai lời liền đem Nguyên Anh chạy đi…

“Thảo,… Nguyên Anh của ta bị đem đi rồi?” Lâm Thanh Phong chỉ biết cười khổ không thôi, Nguyên Anh bị thương thì tu sĩ phải tự mình tìm cách chữa trị không phải sao? Nhưng Nguyên Anh con hàng này lại bị đem đi thì hắn phải biết làm sao bây giờ?

Bản thân hắn còn lo không xong thì phải làm sao để giành lại Nguyên Anh đây? Chưa kể đến chuyện hắn có đủ sức giành lại nó hay không nữa.

“Mặc kệ, ít nhất rằng nàng sẽ không làm hại nó, để nó đi theo nàng còn có một chút hi vọng cứu chữa, ở nơi này mình cũng không có biện pháp nào khá hơn.” Tự mình lẩm bẩm một câu, Lâm Thanh Phong liền đặt mông ngồi bệt xuống đất.

Lúc trước đa phần tu sĩ cấp cao gặp được thì đều có quen biết với hắn, còn địch nhân thì tu vi lại quá thấp, hắn căn bản một đường đi tới, cũng không gặp bất kì khó khăn trắc trở nào, đây cũng là lần đầu tiên mà hắn cảm thấy bất lực vì tu vi của hắn quá yếu như vậy.

“Phải gấp rút gia tăng thực lực, lần này may mắn vì cô ta không có ác ý, về sau gặp mặt địch nhân thì sẽ không giống như hiện tại nữa.” Trong lòng âm thầm xác định phương hướng, Lâm Thanh Phong nghiêm túc… nghỉ ngơi.

Không có cách, chỉ trong một giây đồng hồ, hắn liền cảm giác rằng mình đã đi dạo qua Quỷ Môn Quan vài chục vòng, thân xác mệt rã rời, tinh thần cũng nhận trùng kích tới mức uể oải, hiện tại không nằm nghỉ ngơi thì hắn phải làm gì bây giờ?

Cắn chặt răng, cố gắng lấy ra Trảm Ma Đao từ nhẫn trữ vật, đồng thời gọi ra Yêu Đan Tiểu Long, để cả hai ở bên ngoài hộ pháp, sau đó Lâm Thanh Phong liền bất tỉnh.

Khí Linh một mặt mộng bức nhìn qua Lâm Thanh Phong rồi lại nhìn sang tiểu Long, chỉ thấy Tiểu Long một dạng run rẩy không ngừng, lẩm bẩm những thứ gì đó mà nó cũng nghe không rõ, giống như đang cảm thấy sợ hãi như vậy.

“Tiểu Long này, ta đã bỏ qua chuyện gì sao?” Khí Linh thắc mắc, gãi đầu hỏi.

Tiểu Long thật lâu cũng không trả lời, Khí Linh cũng hết cách, chỉ đành gãi đầu ngồi xuống một bên hộ pháp.



“Này, ngươi mau tỉnh lại nha, nơi này có đủ Nguyên Khí cùng Linh Khí cho ngươi phục hồi mà? Vì sao ngươi còn chưa tỉnh lại? Ngươi không tỉnh lại thì ai “chịu trách nhiệm” với ta đây?” Trong một căn phòng, Tiểu Linh lo lắng đứng ngồi không yên, bên cạnh có một chiếc giường, Nguyên Anh đang yên lặng nằm ở đó.

Đúng như lời Tiểu Linh đã nói, căn phòng này chứa đầy Nguyên Khí cùng Linh Khí, vì thế nàng liền giống như lúc trước, điểu khiển Linh Khí cùng Nguyên Khí hai thứ đồng thời đẩy vào cơ thể Nguyên Anh, đã được vài giờ đồng hồ rồi, hiện tại tình trạng của Nguyên Anh đã tốt hơn nhiều lắm, hoặc có thể nói là nó đã hoàn toàn bình phục, nhưng không hiểu vì sao nó vẫn không tỉnh lại, đây mới là điều khiến nàng lo lắng.

Một bên khác, trên chiếc giường, Nguyên Anh trong lòng khêu khổ không thôi, nó dĩ nhiên là đã tỉnh lại từ sớm, nhưng nó không dám “tỉnh lại” a, vừa mới lấy lại tri giác thì liền nghe được câu “Ngươi không tỉnh lại thì ai sẽ “chịu trách nhiệm” với ta.” Thì làm sao nó dám tỉnh lại đây?

Bà cô này chỉ cần một chút uy áp liền khiến nó gần như chết rồi, hiện tại nó tỉnh lại còn phải “chịu trách nhiệm” thì nó phải làm sao bây giờ?

“Không ổn, muốn no tới bạo thể a.” Nguyên Anh không tỉnh lại, tiểu Linh vẫn nghĩ rằng nó vẫn còn đang bị thương, vì thế nàng căn bản không ngừng việc truyền Linh Khí cùng Nguyên Khí hai thứ vào người nó, khiến nó lại được một vé tham quan Quỷ Môn Quan a.

“Không có cách, đành phải vận chuyển Luyện Khí Quyết thôi, tu vi có bạo tăng khiến cảnh giới bất ổn cũng được, còn tốt hơn là việc bị bạo thể a.” Trong lòng âm thầm quyết định một cái, Nguyên Anh liền vận chuyển Luyện Khí Quyết.

Tu vi của nó cũng theo đó mà tăng trưởng, Lâm Thanh Phong cũng đồng dạng, mặc dù đang nằm bất tỉnh chưa tỉnh lại nhưng tu vi cũng theo đó mà tăng trưởng theo.

“Ồ? Lại nhân cơ hội này mà khiến tu vi tăng trưởng? Ngươi cũng khá lắm, cũng được, ta sẽ giúp ngươi một tay, nhưng về sau ngươi phải “ngoan ngoãn” một chút.” Tu vi của Nguyên Anh một đường tăng lên, đương nhiên tiểu Linh cũng nhận ra được, khóe miệng nâng lên nụ cười, rồi cũng giúp Nguyên Anh đạt thành ước muốn.

Nguyên Anh tầng 1,… tầng 2… tu vi một đường lên cao, trải qua trọn vẹn một ngày trời, tu vi của Nguyên Anh mới chạm tới Viên Mãn đỉnh phong, tùy thời đều có thể đột phá lên Hóa Thần, lúc này tiểu Linh mới thu tay lại.

- Tới đây là được rồi, chủ nhân đã nói nơi này không có Lôi Kiếp, nếu ngươi tiếp tục đột phá thì khi trở về sẽ ngay lập tức đón nhận lôi kiếp.

- Không có thời gian chuẩn bị, lại phải đối mặt với Lôi Kiếp như vậy ngươi sẽ chết chắc.

Lúc này, Nguyên Anh mới ngồi dậy, hít sâu một hơi, nó cúi đầu.

- Tạ ơn cô đã giúp đỡ.

“Tốt, hiện tại đã tỉnh lại, như vậy thì hãy chịu trách nhiệm đi.” Tiểu Linh cũng không quản Nguyên Anh đang nói gì, nàng chỉ quan tâm việc nó chiếm tiện nghi của nàng mà thôi.

Nguyên Anh khóe miệng co quắp, trong lòng khổ không thể tả, hít vào một hơi rồi nghiêm túc nói.

- Cô đã cứu ta, lại còn giúp ta gia tăng thực lực, đại ân đại đức này ta nhất định phải trả.

- Lại thêm lúc trước, đã “vô tình” nhìn lén cô tắm rửa, nên ta phải chịu trách nhiệm.

“Khoan đã, ngươi vừa nói là ngươi nhìn ta tắm?” Tiểu Linh một mặt mộng bức, ngây ngốc hỏi lại một câu.

Nguyên Anh cũng rất thành thật trả lời.

- Đúng vậy, vì thế mà… ta …phải…chịu…

Giọng nói của Nguyên Anh ngày càng nhỏ, bởi vì nó nhìn thấy sát khí trong mắt tiểu Linh ngày càng nhiều, nuốt một ngụm nước bọt, nó cắn răng hỏi lại.

- Chẳng lẽ,… không phải vì chuyện này mà cô mới bắt ta chịu trách nhiệm sao?

“Haha… lúc trước thì không, nhưng hiện tại nha…” Tiểu Linh một mặt tràn đầy sát khí, cười mà không phải cười nhìn Nguyên Anh.

….Bầu không khí bỗng chốc rơi vào trầm mặc…

Nguyên Anh không nói hai lời, lập tức đứng dậy dùng hết sức lực bú sữa mẹ của nó để… chạy ra ngoài, hiện tại trong đầu nó, ngoài việc suy nghĩ phải nhanh chóng làm sao để thoát khỏi tay bà cô trước mặt này mới là quan trọng.

“Ngươi tính đi đâu a?” Tiểu Linh một mặt cười mà không phải cười, nhẹ nhàng đưa tay nắm đầu Nguyên Anh, ngăn cản nó bỏ chạy.

Tu vi giữa cả hai chênh lệch quá lớn, dù cho Nguyên Anh có cố gắng tới mức nào thì nó vẫn phải nhận mệnh mà thôi.

“Không… không… đại ca… ngươi ở đâu… mau cứu ta nha….” Tiếng hét của Nguyên Anh cơ hồ vang vọng khắp nơi, một bên khác, Khí Linh hai mắt có chút nghi hoặc nhìn về hướng âm thanh phát ra rồi hỏi.

- Đó không phải là Nguyên Anh sao? Chẳng lẽ hắn gặp nguy hiểm? Chúng ta nên đi cứu hắn à?

“Không phải, là ngươi nghe nhầm.” Tiểu Long trực tiếp phản bác, trong lòng âm thầm mặc niệm cho Nguyên Anh, nói đùa cái gì? Cứu Nguyên Anh từ tay bà cô đó? Dù bọn nó và Lâm Thanh Phong có một trăm cái mạng cũng không đủ a.

….Hết Chương 268….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui