Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ

“Như vậy… ta liền giúp một chút.” Nghe được Nguyên Anh gọi mình hai tiếng “Lão bà” Tiểu Linh hai má đỏ ửng, ngay sau đó liền gật đầu đồng ý.

“…”

“Tiểu Linh a… ngươi không nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của nó sao?” Nam Cung Mị Ảnh ở một bên khóe miệng co quắp, nhưng nàng cũng không muốn nói ra, dù sao Nguyên Anh cũng nói giúp cho Tiếu Hồng Trần, nàng không thể phá hắn a.

“Hắc hắc,… như vậy được rồi nha, hai người các ngươi còn không mau tạ ơn nàng?” Nguyên Anh trong lòng đắc ý, cười gật đầu nói.

Tiếu Hồng Trần cùng Lam Ngọc vẫn còn đang mộng bức, bọn hắn cũng không nghĩ rằng mọi chuyện sẽ dễ dàng như vậy đâu, nhưng được Nguyên Anh nhắc nhở, cả hai nhanh chóng cúi đầu nói.

- A?...Tạ ơn Tiểu Linh tỷ tỷ, còn có Nguyên Anh ca ca.

“Tốt, tốt, cũng chỉ là chuyện nhỏ, đừng nói tạ ơn.” Tiểu Linh mỉm cười phất tay, một luồng ánh sáng từ trong tay áo nàng lóe lên, sau đó thân ảnh Tiếu Hồng Trần cùng Lam Ngọc hai người liền biến mất, đợi một lúc sau Tiểu Linh lại tiếp tục nói.

- Được rồi lão công, ta đã đưa bọn họ tới ngâm Linh Tuyền.

“Hở? Kịch bản có chút không đúng? Không phải trước tiên nàng sẽ phải hiện nguyên hình sao?” Nguyên Anh một mặt mộng bức nhìn tất cả, nhưng nó nhanh chóng giật mình ngây ngốc gật đầu.

- A…tốt,… cực khổ cho nàng rồi…

“Hắc hắc…Như vậy, chàng muốn thưởng gì cho ta đây?” Tiểu Linh cười híp mắt, Nguyên Anh liền cảm thấy sau lưng nổi lên một trận ác hàn, mồ hôi lạnh chảy đầy đầu, bờ môi khô khốc muốn nói gì đó nhưng nó còn chưa kịp mở lời thì Lâm Thanh Phong từ phía sau đã nói.

- Mang danh vợ chồng lâu như vậy, hai bên gia đình đều đã chấp nhận, ngoài việc chưa tổ chức hôn lễ ra, thì các ngươi vẫn còn chưa động phòng nha.

- Hai người các ngươi cứ tự nhiên a, ta cùng Mị Ảnh sẽ không ngăn cản.

“A lặc?... Đại ca, ta là Nguyên Anh nha? Làm sao động phòng? Quan trọng hơn… ngươi hố ta?” Nguyên Anh một mặt không thể tin tưởng nhìn chằm chằm Lâm Thanh Phong, chỉ thấy Lâm Thanh Phong cũng đồng dạng giống Tiểu Linh cười híp mắt nhìn nó.

“Tốt đại ca, ta đã hiểu.” Trái ngược với Nguyên Anh, Tiểu Linh nghe được lời nhanh chóng đỏ mặt xấu hổ.

“Ngươi hiểu cái quỷ a? Ta là Nguyên Anh thì làm sao động phòng?” Nguyên Anh trán nổi gân xanh, đầu não nhanh chóng nhảy loạn, nhưng nó còn chưa kịp nói, chỉ thấy Tiểu Linh phất tay áo, sau đó nó liền biến mất.

Làm xong tất cả mọi việc, Tiểu Linh đỏ mặt ho nhẹ một cái rồi nói.

- Đại ca, như vậy việc bên ngoài liền giao cho ngươi cùng đại tẩu nha.

“Haha, phu thê các ngươi cứ việc tự nhiên a.” Lâm Thanh Phong gật đầu phất tay cười nói.

Tiểu Linh đỏ mặt gật đầu, sau đó nàng liền hóa thành một đạo lưu quang bao phủ cổ tay Lâm Thanh Phong.

Trong phút chốc, bên ngoài chỉ còn lại Lâm Thanh Phong, Nam Cung Mị Ảnh hai người, Nam Cung Mị Ảnh bật cười lắc đầu nói.

- Phu quân, ngươi làm vậy không sợ Nguyên Anh sẽ nổi loạn a?

Lâm Thanh Phong lắc đầu cười nói.

- Cũng là do nó tự mình tạo nghiệt nha, đem cả một đời đều góp vào, trách được ta à?

- Nhưng nàng nhìn nó cũng không phản đối a? 

“Hắc hắc…” Nam Cung Mị Ảnh còn có thể nói thế nào? Chỉ có thể lắc đầu cười, tới đây, Lâm Thanh Phong ho nhẹ một cái rồi nói.

- Lão bà a… hiện tại sắc trời cũng không còn sớm…chúng ta đã lâu rồi không “làm việc” đúng không?

“A? Chàng nói xem…” Nam Cung Mị Ảnh đỏ mặt khóe miệng kéo lên nụ cười.

“… Đại ca, các ngươi quên ta à? Nguyên Anh, Tiểu Linh, hai người mau đưa ta cùng đi nha…” Bên trong đan điền Lâm Thanh Phong, Yêu Đan Tiểu Long run rẩy không ngừng kêu khổ, nó cũng không dám ló mặt ra, bên ngoài Lâm Thanh Phong, Nam Cung Mị Ảnh hai người đã bắt đầu, hiện tại nó ló mặt ra liền sẽ chết, chỉ đành nhắm mắt không nhìn, nhưng nó làm gì có mắt để nhắm? Đành phải run rẩy chịu đựng a.

…. 

Ở Hỏa Vân Tông, kể từ khi Son Goku cùng Vegeta hai người được trao lệnh bài tự do ra vào hộ tông đại trận, thì suốt những năm này, những tên đệ tử ở Hỏa Vân Tông sống khá hơn nhiều lắm.

Bọn họ không cần phải lúc nào cũng chăm chú để ý thời gian, tùy thời đều có thể bế quan đột phá cảnh giới, cũng không cần phải để ý những viên “đạn lạc” từ trên bầu trời tùy thời đều có thể rơi xuống đầu.

Một buổi sáng bình yên như bao buổi sáng khác, Hỏa Vân Tông bỗng dưng xảy ra một trận run chuyển, vài tên đệ tử đang bế quan yên lành đều đồng dạng phun máu trọng thương.

“Lão tông chủ, chuyện lớn không tốt.” Bên trong Hỏa Vân Tông, một tên đệ tử một đầu mồ hôi nhễ nhại chạy thẳng vào nơi ở của Lão Tông chủ, thở từng hơi nói.

“Chuyện gì?” Lão Tông chủ cùng Vô Cực Tử hai người đang ngồi trên bàn đá thưởng thức trà chậm rãi nâng ly trà nhíu mày hỏi.

“Son Goku tiền bối… cùng Vegeta tiền bối… hai người…” Tên đệ tử thở hồng hộc, nói từng câu ngắt quãng.

- Đã… phá nát vòng ngoài của hộ tông đại trận a.

“Phụt…” Lão Tông chủ, Vô Cực Tử cả hai đều phun ngụm trà, một mặt không thể tin được nhìn chằm chằm vào tên đệ tử, Lão tông chủ liền hỏi.

- Đang yên đang lành, vì sao lại phá đi hộ tông đại trận?

Tên đệ tử cười khổ không thôi.

- Cũng vì lão nhân gia ngài a.

- Ngài bảo bọn họ tìm một chỗ không người để đánh nhau, ngay lúc nãy, một phát Kamehameha từ phía xa bay tới, vì thế.. vòng ngoài liền nát.

- Đồng thời những người đang bế quan, ước tính đã có hơn 30 người nhận lấy ảnh hưởng nên đều bị trọng thương a.

Rắc… chén trà trên tay Lão Tông chủ liền vỡ nát thành bột phấn, trên trán xuất hiện gân xanh, vòng ngoài của hộ tông đại trận cũng không quan trọng, tác dụng chính của nó chỉ là để phát hiện địch nhân xâm nhập vào Hỏa Vân Tông mà thôi, những tên đệ tử bị trọng thương mới quan trọng a. 

Hiện tại Hỏa Vân Tông đang gặp nguy hiểm ngập đầu, thiếu một người liền thiếu đi một phần sức lực, một khi Hỏa Thánh tiến công thì phải biết làm sao bây giờ?

Son Goku, Vegeta hai tên này đúng thật là cái hố a, dù cho đã đẩy bọn họ ra ngoài nhưng bọn họ vẫn không chịu yên a.

Lão Tông chủ đánh một cái liếc mắt về phía Vô Cực Tử một cái, chỉ thấy hắn ngẩng đầu nhìn trời một bộ “Ta không biết gì cả.” sau đó lão Tông chủ lại cố gắng hít vào một hơi để lấy lại bình tĩnh nói.

- Mau đưa những người bị thương một ít đan dược chữa thương, để bọn họ chú trọng điều dưỡng một chút.

“Đã biết… lão tông chủ.” Tên đệ tử nhận lệnh cúi đầu đáp ứng một cái rồi lại chạy ra ngoài.

“Ngươi nói thử, rốt cục khi nào tòa “Bảo Khố di động” kia mới tới đây?” Lão Tông chủ cắn răng hỏi một câu.

- Mặc dù không muốn nói, nhưng Hỏa Vân Tông của ta sắp không chứa nổi hai tôn đại phật kia à.

Lão Tông chủ cũng hết cách, mặc dù có Son Goku, Vegeta hai người ở đây trợ giúp, Hỏa Vân Tông đã chống cự được nhiều đợt tấn công của Hỏa Thánh, nhưng hai tên này cứ cách vài ngày liền “đánh trọng thương” một vài đệ tử như vậy, thân làm tông chủ, hắn cũng phải vì các đệ tử suy nghĩ a, nếu để tình trạng này tiếp tục kéo dài, sớm muộn gì toàn bộ đệ tử cũng bị bọn hắn “đánh trọng thương” sạch sẽ.

“Hắc hắc, ta cũng không biết.” Vô Cực Tử cười nói.

“Nhiều lúc, ta có cảm giác là ngươi đang lừa ta.” Lão Tông chủ cắn răng nói, đáp lại hắn chỉ có nụ cười vui vẻ khi người khác gặp họa của Vô Cực Tử.

Lão Tông chủ hít vào một hơi để lấy lại bình tĩnh, nếu không phải Vô Cực Tử vẫn hằng ngày ở cùng hắn, không có một chút ác ý nào, cộng thêm đã giúp hắn ngăn chặn Hỏa Thánh, thì sợ rằng hắn liền nghĩ Vô Cực Tử đang dùng cách này để phá hoại Hỏa Vân Tông từ bên trong a.

Nói sao thì nói, nhưng Vô Cực Tử cũng là người khiến cho những đệ tử này bị trọng thương, hắn cũng có chút xoắn xuýt, ho nhẹ một tiếng rồi nói.

- Nam Cung Tuyết bên kia thế nào? Từ khi gặp được tiểu tử Chiến Thiên cùng Mị Nguyệt, nàng cũng không thường xuyên tới đây gặp ngươi nữa đúng không?

“Mọi chuyện vẫn còn tốt.” Nhắc tới Nam Cung Tuyết, Lão Tông chủ liền thở ra một hơi nhẹ nhõm rồi mỉm cười nói.

- Từ khi Chiến Thiên cùng Mị Nguyệt tới đây, nàng liền cố gắng nhiều hơn, tuy vẫn không bằng đệ tử của Âm Dương hai người, nhưng nàng cũng đã tới Kim Đan Viên Mãn rồi.

- Nếu không phải vì Son Goku cùng Vegeta hai tên này, ta đã sớm để nàng đột phá Nguyên Anh a.

- Nhưng cũng tốt, Linh Khí dư thừa, nàng có thể để chúng nó nuôi dưỡng thân thể, đồng thời cũng có thêm thời gian để giúp căng cơ vững chắc hơn.

- Dù gì tu luyện cũng không phải chỉ chăm chăm đột phá tấn cấp a, căn cơ phải vững chắc mới tốt.

“Về cái này ta đồng ý với ngươi.” Vô Cực Tử trầm ngâm một chút rồi gật đầu.

Nếu lời này của hai người để người khác nghe được thì bọn họ đều liều cái mạng nhỏ của mình phản đối a, bao nhiêu người thọ nguyên đều đi tới cuối, bọn họ muốn nhanh chóng đột phá mà không được, đằng này hai người lại bảo đột phá nhanh cũng không tốt?

….Hết Chương 300….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui