Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ

“A? Tốt a chủ nhân.” Tròng mắt gật đầu đồng ý một cái, sau đó liền thở dài.

- Trước đó ta đã sớm nghi ngờ, vì sao hắn lại gọi ta là Tròng mắt, thì ra hắn không biết ta là ai.

“Ta cũng không biết nha, gọi ngươi Tiểu Thiên đơn thuần là đánh bậy đánh bạ.” Nguyên Anh trong lòng âm thầm nói một câu, ngoài mặt thì lắc đầu cười.

- Ngươi đừng để ý tới hắn, cứ chấp nhận như vậy là được rồi.

- Do hiện tại ta chỉ là Nguyên Anh, thực lực của ta cũng không giống như lúc trước, vì thế nếu có thể, thì ngươi ra tay giúp đỡ hắn một chút a.

“Đã hiểu, chủ nhân.” Tròng mắt gật đầu đồng ý một cái, Nguyên Anh liền cười.

- Tốt, hiện tại chúng ta hãy trở về, ngươi phối hợp với ta một chút là được rồi.

Nhìn Nguyên Anh cùng Tròng mắt trở về, Lâm Thanh Phong liền cau mày hỏi.

- Các ngươi đã nói chuyện gì?

“Haha, đại ca, có tin tốt nha.” Nguyên Anh nụ cười kéo lên tới tận mang tai, chỉ tay về phía Tròng mắt rồi giải thích.

- Tròng mắt đại gia a, hắn muốn đi cùng chúng ta á.

“???” Lâm Thanh Phong một mặt đầy dấu hỏi, nghi ngờ nhìn về phía Tròng mắt, chỉ thấy nó tùy ý đáp lời.

- Khoảng thời gian này ta sẽ đi theo các ngươi.

- Không có cách, cách mà các ngươi tu luyện quá quỷ dị, ta phải thu thập thêm thông tin rồi truyền về bản thể.

- Các phân thân khác cũng rất bận, chúng ta không thể phạm một loại sai lầm liên tiếp nhiều lần được a.

Ngoại trừ Lâm Thanh Phong ra, thì trên đời này còn ai hiểu được tính cách của Nguyên Anh? Chỉ nghe Tròng mắt nói tới đây thì khóe miệng Lâm Thanh Phong liền co quắp nội tâm âm thầm nói.

- Tức là ngươi đi một vòng liền để Nguyên Anh lắc lư thành công đi theo bọn ta rồi?

Chờ đợi một lúc lâu vẫn không thấy Lâm Thanh Phong trả lời, Tròng mắt có chút mất kiên nhẫn lại hỏi.

- Ý ngươi như thế nào?

“A? Đương nhiên là rất sẵn lòng nha.” Lâm Thanh Phong đánh cái giật mình, nhanh chóng gật đầu cười đáp.

- Ta cầu còn không kịp đâu.

“Tốt, vậy ta sẽ ở lại trong cơ thể ngươi.” Tròng mắt nói một câu, sau đó liền tiến vào cơ thể Lâm Thanh Phong.

“Ở lại cơ thể của ta?” Trong lúc Lâm Thanh Phong còn đang mộng bức, chỉ thấy giữa trán hắn lại mọc ra một con mắt, bộ dáng hiện tại của hắn chẳng khác nào Nhị Lang Thần, chỉ thiếu đi một cây Tam Xoa Kích mà thôi.

“Ừm? Là đồ tốt nha.” Lâm Thanh Phong tự thân cảm nhận một hồi, hai mắt liền phát sáng, có phân thân của Thiên Đạo làm con mắt thứ 3, tầm mắt của hắn được nâng cao rõ ràng, lúc trước hắn chỉ có thể nhìn thấy trong khoảng cách hơn vài ngàn dặm mà thôi, hiện tại tầm mắt đã nâng cao gấp 10 lần, vật thể ở cách đó vài vạn dặm hắn không cần dùng tinh thần lực đều có thể nhìn rõ ràng.

Tinh thần lực cũng nâng cao thêm một bước, hiện tại hắn có thể cảm giác được, tinh thần lực của hắn có thể cảm giác được vật thể ở cách đó hơn 50 vạn dặm, gia tăng gấp 5 lần so với lúc trước, đồng thời cũng trở nên vững chắc hơn, thậm chí có thể so với thần thức của Băng Thánh.

Chỉ khi tu sĩ đạt tới Hóa Thần kì, khi đó tinh thần lực sẽ tự động chuyển hóa thành thần thức, thần thức bền chắc hơn tinh thần lực, phạm vi bao phủ cũng lớn hơn, có còn được xem là phiên bản nâng cấp của tinh thần lực,.

Đối với tu sĩ bình thường, bọn họ sẽ tự động nâng cấp tinh thần lực trở thành thần thức khi đạt tới Hóa Thần kì, nhưng nó cũng tiêu tốn một lượng thời gian nhất định cùng với một lượng Linh Lực nhất định mới có thể làm được, Nam Cung Mị Ảnh vốn dĩ đã có thể nâng cấp tinh thần lực trở thành thần thức, nhưng do lúc trước cảnh giới của nàng thăng tiến quá nhanh, Linh Lực trong cơ thể không đủ dùng thì nói chi tới việc nâng cấp tinh thần lực trở thành thần thức?

Cũng vì thế mà khi tiến về Trái Đất nàng chỉ có thể sử dụng tinh thần lực, cho tới khi được ngâm mình trong Linh Tuyền thì nàng mới có thể nâng cấp tinh thần lực trở thành thần thức.

Cảm nhận tự thân biến đổi, Lâm Thanh Phong trong lòng vui vẻ âm thầm nói.

- Nguyên Anh làm ra chuyện tốt nha.

Dù cho trong lòng rất vui vẻ vì thực lực được nâng cao một bước, nhưng Lâm Thanh Phong vẫn rất rõ ràng một chuyện… hắn cũng không thể mang theo ba con mắt đi đường a? Người ngoài nhìn vào liền xem hắn như sinh vật lạ, Nhị Lang Thần có thể chịu được, nhưng Lâm Thanh Phong lại chịu không được a, vì thế liền nói.

- Tròng mắt đại gia, lúc bình thường ngài có thể nhắm mắt lại sao?

- Để người ngoài nhìn ta có 3 con mắt không ổn lắm a.

“Ồ?” Tròng mắt đảo loạn một vòng, sau đó liền nhìn về Nguyên Anh, Tròng mắt chỉ liếc qua một lần mà thôi, nhưng hiện tại Lâm Thanh Phong cùng nó đang dùng chung thị giác, nên Lâm Thanh Phong cũng không tự chủ được mà nhìn Nguyên Anh, chỉ thấy nó gật đầu nói.

- Cứ làm như vậy, khi có việc chúng ta sẽ gọi ngươi.

“Tốt, như vậy ta sẽ ngủ đông một đoạn thời gian, ngài cẩn thận một chút.” Được Nguyên Anh đồng ý, Tròng mắt lúc này mới nói một câu, sau đó mí mắt trên trán Lâm Thanh Phong liền khép lại, phần trán lại trở về bình thường, không nhìn ra dấu vết.

“Hô.” Lâm Thanh Phong thở ra một hơi nhẹ nhõm, sau đó liền đưa mắt nhìn sang Nguyên Anh rồi hỏi.

- Mau nói, ngươi rốt cục đã nói gì với nó? Vì sao nó lại nghe lời ngươi như vậy?

“Hắc hắc, đại ca nha, ngươi là nhân họa đắc phúc a.” Nguyên Anh một dạng ti tiện cười híp mắt sau đó liền giải thích.

“…”

Sau một hồi giải thích cặn kẽ về “chiến tích” của mình, Nguyên Anh ngẩng cao đầu khoanh tay cười nói.

- Về sau ngươi chú ý phối hợp với ta một chút là được rồi.

Lâm Thanh Phong có chút bất đắc dĩ, đưa tay che trán thầm nói.

- Ý của ngươi là nói, hiện tại ta đang mang trên mình một cái Thiên Kiếp đại lão sao?

- Ngươi không sợ khi hắn biết được người lừa dối hắn, hắn sẽ đem Lôi Kiếp đánh chết chúng ta à?

“Hắc hắc, chuyện đó tính sau nha, hiện tại ván đã đóng thuyền, đại ca ngươi không phối hợp với ta thì chúng ta liền chết à.” Nguyên Anh cười nói.

“Con mẹ ngươi, ngươi muốn chết còn lôi theo ta chết chung.” Lâm Thanh Phong khóe miệng co quắp, lần này có nói gì cũng không tốt, tùy thân mang trên người khỏa “đầu đạn hạt nhân” này, hắn chỉ đành phải cúi đầu nhận mệnh, cùng Nguyên Anh diễn trò, dù sao chết chậm còn hơn là trực tiếp chết a.

….

Bảy ngày sau, trong lúc Lâm Thanh Phong còn đang một mặt mộng bức sinh không thể luyến ngẩng đầu nhìn trời, thì Son Goku, Vegeta hai người đồng thời có phản ứng.

“A..a…a…” Cả hai đồng thời ngẩng cao đầu hét lớn, khói bụi mịt mù nổi lên.

“Cái gì?” Nhìn cảnh này, Lâm Thanh Phong trợn mắt một cái liền nhanh chóng chạy đi mất.

Chạy tới một khoảng cách an toàn, Lâm Thanh Phong lúc này mới dừng lại, Nguyên Anh cùng Tiểu Long cả hai từ trong cơ thể đồng thời chạy ra bên ngoài, nhìn một bên khói bụi nổi lên mù mịt, Nguyên Anh tấm tắc nói.

- Bọn hắn trở nên thật mạnh nha, ta cảm thấy, nếu Hỏa Thánh lại xuất hiện ở đây, liền bị một trong hai người treo lên đánh à.

“Về điểm này, ta đồng ý với ngươi.” Yêu Đan Tiểu Long chấn động vài vòng sau đó cũng nói.

“Hắc, bọn hắn hai người đều tin tưởng não quỷ của Nguyên Anh rồi đi mạo hiểm, đây là thành quả của bọn hắn a.” Lâm Thanh Phong vẻ mặt thản nhiên khoanh tay gật đầu.

“Khoan đã đại ca, ngươi nói ai não quỷ?” Nguyên Anh ngay lập tức chú ý tới trọng điểm, bĩu môi nói.

- Nên nhớ, bộ não cùng tính cách của ta đều lấy từ ngươi a.

- Ngươi nói ta như vậy, ngươi không cảm thấy đau eo sao?

“Thảo.” Lâm Thanh Phong trong lòng chửi thề một câu, hắn cũng không biết phải nói như thế nào trong trường hợp này mới tốt, tròng mắt đảo một vòng sau đó bất chợt lên tiếng.

- Ta nghĩ lời này của ngươi đã sai.

“Đúng vậy.” Yêu Đan Tiểu Long liền đồng ý với lời này, lại thấy Lâm Thanh Phong nói.

- Ngươi là Nguyên Anh của ta không giả, nhưng lúc trước, chẳng phải ngươi hấp thụ một ít Long Khí nên mới sinh ra biến dị sao?

- Chiếu theo lời này mà nói, tính cách của ngươi không giống của ta, mà phải giống của Tiểu Long mới đúng.

“A lặc? Vì sao lại kéo lên đầu ta rồi?” Yêu Đan Tiểu Long trợn mắt há mồm, nó đây là nằm thương?

“Haha, đại ca, rất rõ ràng nha, ta đương nhiên giống Tiểu Long a.” Nguyên Anh cười tới hai mắt híp lại, Lâm Thanh Phong đã bắt đầu học cách đâm tâm người khác, con đường “tác tử” trải rộng trước mắt, đương nhiên nó phải vui mừng a.

“Ai…Sai lầm a…” Lâm Thanh Phong bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, mấy ngày nay không có người nào ở cạnh bên, Tiểu Long lại ít nói chuyện, chỉ còn có Nguyên Anh trò chuyện với hắn, bất tri bất giác hắn cũng bị “lây bệnh”.

- Về sau để mọi người tránh xa nó một chút, không thể để nó lây bệnh.

Trong lòng âm thầm nói một câu, Lâm Thanh Phong liền quyết định xem Nguyên Anh như một “nguồn bệnh lạ”, sau đó lại thở dài một hơi tiếp tục quan sát phía xa hai người Son Goku, Vegeta.

….Hết Chương 314…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui