Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ

Nhưng đó chỉ là A Ngưu một bên tự mình đa tình mà thôi, Lâm Thanh Phong cũng không muốn thu hắn làm tiểu đệ đâu, nhìn A Ngưu ngẩng đầu nhìn trời, một dạng khóc không ra nước mắt, miệng còn lẩm bẩm thứ gì đó, Lâm Thanh Phong liền cau mày hỏi nhỏ.

- Hắn bị điên đi?

“Ừ, hắn thật điên rồi.” Nam Cung Mị Ảnh, Chiến Thiên, Mị Nguyệt ba người đều gật đầu đồng thanh phụ họa.

“…”

A Ngưu trong lòng một trận im lặng âm thầm nói.

- Đại gia, ta vẫn đứng rất gần các ngươi a, ta không bị điên được chứ? Ta chỉ đang khóc cho tương lai của chính mình mà thôi.

Cả bọn đứng nói chuyện phiếm kể thì lâu, nhưng thật sự cũng không lâu lắm, lúc này tên hộ vệ vừa chạy vào bên trong thông báo rốt cục đi ra, đồng thời sau lưng hắn còn có một vị đàn ông trung niên, một thân y phục lam nhạt, nhìn qua thì có thể dễ dàng nhận ra đây là một vị quản gia.

“Quản gia, chính là bọn họ.” Dẫn vị quản gia tới trước cửa, tên hộ vệ liền khom người nói.

Chờ đợi thật lâu cũng không có tiếng đáp lại, tên hộ vệ lúc này mới nghi hoặc ngẩng đầu nhìn xem, chỉ thấy quản gia một mặt trợn mắt há mồm, cánh tay run run chỉ về Nam Cung Mị Ảnh, vẻ mặt không chắc chắn ngây ngốc hỏi.

- Người là… Đại tiểu thư? Còn có… người là… Cô gia?

Nam Cung gia tộc tuy lớn, nhưng số lượng thành viên cũng không được tính là quá nhiều, trong khuôn viên gia tộc đa phần đều là người làm công, bọn họ chỉ là người bình thường mà thôi, tuổi thọ cũng không được bao nhiêu.

Hơn mười năm trôi qua, đương nhiên Nam Cung gia tộc sẽ thay đổi một số người mới, vì thế những người này không nhận biết Nam Cung Mị Ảnh cũng là chuyện rất bình thường.

Tên quản gia này là một trong số ít những người sau mười năm vẫn còn được ở lại Nam Cung gia tộc, hắn đã từng nhìn qua Nam Cung Mị Ảnh, dù là vậy nhưng hắn chỉ nhìn thấy Nam Cung Mị Ảnh từ phía xa mà thôi, trải qua hơn mười năm, kí ức đã không còn rõ ràng lắm, mới dẫn đến tình trạng hiện tại.

“Hỏi như vậy có cái rắm gì dùng sao?” Lâm Thanh Phong một bên bĩu môi nói, Nam Cung Mị Ảnh chỉ có thể lắc đầu cười khổ.

- Đừng nha phu quân, ít nhất là hắn vẫn còn nhớ tới ta là tốt rồi.

“Chúng ta có thể tiến vào được không?” Hướng về tên quản gia, Nam Cung Mị Ảnh nhẹ nhàng hỏi.

“A? Đương nhiên… đương nhiên là có thể.” Tên quản gia lúc này mới thoát khỏi vẻ mặt ngây ngốc, nhanh chóng nhìn sang hai tên hộ vệ nói.

- Các ngươi còn ở đó làm gì? Còn không mau mời Đại tiểu thư vào trong?

“Đại gia ngài không lên tiếng, bọn ta sao dám làm bừa à?” Hai tên hộ vệ khóe miệng giật giật, nhưng rất nhanh chóng bọn hắn liền làm ra tư thế khom người chào nói lớn.

- Đại tiểu thư, Cô gia, hai người đã trở về.

“Tốt rồi, về sau cũng không cần làm quá lên như vậy nữa.” Nam Cung Mị Ảnh mỉm cười gật đầu, tùy ý khoát tay nói.

- Ngươi có thể đưa bọn ta trở về tiểu viện sao?

“Đương nhiên là được, xin mời Đại tiểu thư đi theo ta.” Tên quản gia nhanh chóng khom người cười nói, sau đó liền đi phía trước dẫn đường.

Bước qua hai tên hộ vệ, Lâm Thanh Phong mỉm cười, khoát tay áo lấy ra vài tấm kim phiếu đưa cho hai người, đây đều là “hàng tồn kho” từ hơn một tháng sau khi rời Hỏa Vân tông, trên đường tiện tay tiêu diệt những đám băng cướp, ác bá tại các thành trấn lân cận.

Tới hiện tại tu vi đã một đường bay cao quá nhiều, tiền tài thứ đồ chơi này hắn đã không cần thiết sử dụng, đặt trong nhẫn trữ vật chỉ là để đưa cho Nam Cung Phi Vân mà thôi, hiện tại lấy ra một ít tặng cho hai tên này một. 

“Cái này…” Hai tên hộ vệ hai mặt mộng bức, ngây ngốc tiếp nhận mấy tờ kim phiếu, thật lâu sau đó cũng không lấy lại bình tĩnh, nhìn mấy tờ kim phiếu, tên quản gia cũng cảm thấy thòm thèm không xiết, nước dãi cơ hồ muốn chảy ra.

Phải biết, Nam Cung gia tộc là gia tộc trả lương cho người làm công cao nhất, thân là quản gia, lương bổng một tháng của hắn tương đương với một kim phiếu, một năm là mười hai kim phiếu.

Còn những hộ vệ thì lương thấp hơn một chút, nhưng một năm cũng được mười kim phiếu, đây là một số lượng rất lớn, một bạch phiếu có thể nuôi một gia đình bốn miệng ăn no đủ trong một tháng, mà giá trị của kim phiếu gấp mười lần bạch phiếu a.

Hiện tại Lâm Thanh Phong trực tiếp đưa cho hai tên hộ vệ mỗi người mấy tờ kim phiếu, tuy rằng quản gia không đếm được, nhưng hắn có thể đoán chừng, số lượng của mỗi người không ít hơn 10 tờ.

Cũng chính vì vậy mà hắn thèm tới chảy nước dãi a, nhưng dù sao cũng là quản gia, hắn nhanh chóng lấy lại thanh tỉnh, hừ nhẹ nói.

- Còn không mau tạ ơn Cô gia?

“A? Đúng, tạ ơn Cô gia.” Hai tên hộ vệ được nhắc nhở, lúc này mới đồng thanh khom người nói.

“Haha, không có chuyện, về sau các ngươi cố gắng làm tốt công việc là được rồi.” Lâm Thanh Phong tùy ý khoát tay nói.

“Chúng ta sẽ tận lục phò trợ Nam Cung gia tộc.” Hai tên hộ vệ đồng loạt khom người thề thốt.

Một đường theo quản gia tiến về tiểu viện, đứng trước tiểu viện, quản gia khom người nói.

- Đại tiểu thư, Cô gia, chúng ta đã tới nơi.

- Tiểu viện của đại tiểu thư vẫn được ta cho người hằng ngày quét dọn, hiện tại mọi người có thể trực tiếp vào ở.

- Tiểu nhân xin phép cáo lui.

Nam Cung Mị Ảnh mỉm cười gật đầu, Lâm Thanh Phong lại lấy ra thêm mấy tờ kim phiếu, một mặt tươi cười đưa cho quản gia nói.

- Ta biết từ khi ngươi thấy ta đưa số kim phiếu cho hai tên kia, ngươi liền mong đợi điều này có đúng hay không?

- Đừng lo lắng, chỉ cần ngươi tận lực làm việc, ta sẽ không bên trọng bên khinh, đây là phần của ngươi.

“Hắc hắc, Cô gia tuệ nhãn sáng như đuốc a, như vậy tiểu nhân sẽ không khách khí.” Tên quản gia gật đầu liên tục, nhanh chóng cười nói.

“Ngươi có thể đi rồi.” Lâm Thanh Phong lắc đầu cười nói.

Nhìn theo bóng lưng tên quản gia, Mị Nguyệt chỉ có thể lắc đầu cười nói.

- Sư phụ, hảo thủ đoạn a.

“Ồ? Ý gì?” A Ngưu cùng Chiến Thiên đồng thời mộng bức, A Ngưu mặc dù là binh sĩ, nhưng hắn xuất thân là một người dân nghèo, trong suy nghĩ của hắn thì làm tốt công việc sẽ được thưởng là chuyện rất bình thường, còn Chiến Thiên bình thường cũng không muốn nghĩ tới những chuyện này, vì thế hiện tại hắn cũng không hiểu lời nói của Mị Nguyệt có nghĩa gì.

Mị Nguyệt lắc đầu cười nói.

- Hai người thử nghĩ, trong trường hợp hai người là bọn hắn, bỗng dưng nhận được phần thưởng kiếc xù như vậy thì hai người sẽ nghĩ như thế nào?

“Đương nhiên là rất vui vẻ nha.”A Ngưu một mặt mộng bức ngây ngốc nói. 

“Sau khi cảm thấy vui vẻ, hai người sẽ làm gì tiếp theo?” Mị Nguyệt không nhanh không chậm cười hỏi.

Những loại chuyện này Chiến Thiên bình thường cũng không quan tâm, vì thế hắn nghĩ không được, còn A Ngưu tròng mắt đảo một vòng nói.

- Trở về đưa bằng hữu đi ăn mừng.

Đây là thường thức, một khi nhận được phần thưởng ngoài ý muốn, con người ta đương nhiên sẽ nghĩ tới bằng hữu cùng gia đình, A Ngưu cũng đồng dạng như vậy.

“Tốt nha.” Mị Nguyệt khen ngợi gật đầu, sau đó lại nói.

- Trong bữa tiệc, ngươi đương nhiên sẽ giải thích với đồng bạn số tiền thưởng này từ đâu ra có đúng không?

“Đương nhiên.” A Ngưu gật đầu, Mị Nguyệt lại tiếp tục nói.

- Bản thân ngươi sẽ tiết lộ số tiền thưởng này là từ sư phụ mà có hay sao? Như vậy chẳng khác nào chặt đi đường tài lộ của ngươi? 

- Ngươi chỉ có thể nói đây là tiền thưởng do ngươi chăm chỉ làm việc rồi được gia tộc thưởng công.

- Trong trường hợp như vậy đám đồng bạn ngươi sẽ nghĩ sao?

Không đợi A Ngưu nói, Mị Nguyệt đã giải thích.

- Có phải bọn hắn sẽ nghĩ tới, điều kiện nhận thưởng rất dễ dàng, chỉ cần bọn hắn tận lực làm việc cho Nam Cung gia tộc là được.

- Mặc dù không biết khi nào mới được gia tộc để mắt tới, nhưng ôm lấy tâm lý may mắn, bọn hắn vẫn một dạng điên cuồng làm việc cho Nam Cung gia tộc mà không cần phải suy nghĩ quá nhiều.

- Về sau vị trí của gia tộc trong lòng bọn hắn ngày một nâng cao, tin đồn lại lan truyền nhanh chóng, người muốn tới đây nhận việc ngày càng nhiều, đương nhiên Nam Cung gia tộc sẽ ngày càng lớn mạnh.

Mị Nguyệt thở ra một hơi than thở nói.

- Các ngươi đã hiểu vì sao ta lại nói câu đó hay chưa?

Nghe được Mị Nguyệt giải thích một lần, Chiến Thiên khoanh tay tự hào nhìn Lâm Thanh Phong gật đầu nói.

- Không hổ danh là sư phụ.

“Con mẹ nó, kinh khủng như vậy? Có còn để người ta sống hay không?” A Ngưu hít một hơi khí lạnh, nhìn Lâm Thanh Phong với ánh mắt tràn đầy kinh dị, chỉ với một hành động nhỏ bình thường như vậy liền chứa đựng quá nhiều ẩn ý.

Trái ngược với ánh mắt thán phục của ba người, Lâm Thanh Phong nghe hết tất cả chỉ có thể im lặng thầm nói.

- Ta chỉ có thể nói…các ngươi suy nghĩ nhiều.

- Ta chỉ đơn thuần nhìn bọn hắn làm việc cực khổ nên muốn thưởng một chút, đồng thời cũng muốn tống bớt số Kim Phiếu cướp được trong nhẫn trữ vật đi a, làm sao có nhiều ẩn ý như vậy?

….Hết Chương 325….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui