Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ

Nghe được tin Lâm Thanh Phong, Nam Cung Mị Ảnh hai người trở về, Nam Cung Phi Vân nhanh chóng chạy tới nhìn, một phần bởi vì hắn thực sự tưởng niệm Nam Cung Mị Ảnh, một phần khác bởi vì hắn lo lắng.

Nam Cung Mị Ảnh, Lâm Thanh Phong hai người chỉ mới ra ngoài hơn mười năm mà thôi, đối với tu sĩ, khoảng thời gian này căn bản còn không đủ một lần bế quan, với thời gian ít ỏi như vậy thì hai người bọn hắn học được cái gì?

Nếu đã không học được thứ gì, thì hai người bọn hắn trở về đây làm gì? Nhất định là gặp nguy hiểm, gặp đối thủ quá mạnh mẽ, vì thế bọn hắn không còn cách nào khác đành phải chạy về nhà.

Nam Cung Phi Vân trong lòng âm thầm não bổ ra “lý do”, khiến tốc độ của hắn ngày càng nhanh hơn, nếu không phải đôi giày trên chân hắn được cột chắc vào bàn chân thì có thể nó đã sớm rớt ra ngoài.

Nhìn thấy thân ảnh trong tiểu viện, Nam Cung Phi Vân căn bản không kịp nhìn xem đó là ai, cũng không kịp chờ đợi, nhanh chóng lao vào ôm lấy…Lâm Thanh Phong, đồng thời đặt ra một loạt câu hỏi.

- Con gái ngoan, vì sao con lại về sớm như vậy? Con gặp chuyện gì sao? Cần phụ thân giúp đỡ gì sao?

- Mau nói cho phụ thân biết, những ngày này con có khỏe mạnh hay không? Tên tiểu tử kia có làm gì con hay không?

Hỏi tới đây vẫn không nhận được câu trả lời, Nam Cung Phi Vân vòng tay ngày càng siết chặt hơn, hai mắt tràn đầy sát khí nói.

- Tên tiểu tử đó, nhất định là hắn không cho phép con nói ra sự thật có đúng hay không?

- Có phụ thân ở đây, con không cần sợ hắn, cứ nói ra hết, phụ thân sẽ đứng ra làm chủ cho con.

“Phụ thân, ta ở bên này.” Nam Cung Mị Ảnh rốt cục ho nhẹ một cái rồi nói.

“Ừm? Ta biết nha, ta đang ôm con đây.” Nam Cung Phi Vân cũng không để ý, một mặt vui vẻ vòng tay ngày càng siết chặt hơn.

Lâm Thanh Phong toàn thân đều nổi da gà, thân là một tên chuẩn nam lại bị một tên nam nhân khác không phải là cha ruột của mình ôm lấy, lại ôm một cách “thắm thiết” như vậy cảm giác này các ngươi hiểu sao?

Lâm Thanh Phong rốt cục nhịn không được, đành ho nhẹ một tiếng nói.

- Nhạc phụ đại nhân…

“Ừm? Cái gì nhạc phụ đại nhân?” Nam Cung Phi Vân một đầu đầy dấu hỏi, lúc này hắn mới ngẩng mặt lên nhìn xung quanh, chỉ thấy con gái của hắn người mà ngày đêm hắn tưởng niệm đang đứng cùng ba người xa lạ, đồng dạng trợn mắt nhìn hắn.

Lúc này Nam Cung Phi Vân mới nhìn lại người mà hắn đang ôm là ai, chỉ thấy “tên tiểu tử” mà hắn vừa nhắc tới đang đứng trong vòng tay của hắn, nghiến răng nghiến lợi nói.

- Nhạc phụ đại nhân, được ngài tưởng niệm nhiều như vậy trong lòng ta rất vui vẻ, nhưng ngài có thể buông lỏng tay ra có được hay không?

Không cần Lâm Thanh Phong nhắc, Nam Cung Phi Vân cũng nhanh chóng buông tay, khi nhận ra người mà hắn ôm lấy không phải là con gái của hắn mà ngược lại là tên tiểu tử trời đánh câu dẫn con gái của hắn chạy, toàn thân da gà đều nổi lên không sai biệt lắm.

- Cút đi, có quỷ mới tưởng niệm ngươi.

Lâm Thanh Phong được tự do, cả người thư thái không ít, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Nam Cung Phi Vân, trong lòng âm thầm hừ lạnh, nhanh chóng làm ra quyết định.

- Về sau phải tránh xa ngươi một chút, còn bằng không cúc hoa của ta liền khó giữ được.

Thả ra Lâm Thanh Phong, Nam Cung Phi Vân hừ lạnh một tiếng, nhưng hắn cũng không giống Lâm Thanh Phong xoắn xuýt chuyện này quá lâu, nhanh chóng chạy tới trước mặt Nam Cung Mị Ảnh, ánh mắt quan tâm lo lắng đánh giá Nam Cung Mị Ảnh từ trên xuống dưới một lượt, sau đó có chút thương tiếc nói.

- Con gầy đi, cũng tại tên trời đánh kia, hắn không cho con ăn uống đầy đủ.

“…”

Đại gia, ngươi có phải hay không nhìn lầm rồi? Nàng là hàng thật giá thật Kiếm Tâm tu sĩ, nàng căn bản không cần ăn để bổ sung dưỡng chất, cơ thể nàng đã bảo trì trạng thái hoàn hảo nhất, dù cho nàng có ăn thì cơ thể nàng cũng không nguyện ý hấp thu, ngươi lại trách ta không cho nàng ăn uống đầy đủ?

Lâm Thanh Phong khóe miệng co quắp, thật lâu cũng không nói nên lời. 

Quan sát Nam Cung Mị Ảnh một hồi lâu, lúc này Nam Cung Phi Vân mới để ý xung quanh, nhìn sang Chiến Thiên, Mị Nguyệt cùng A Ngưu, nghi hoặc hỏi.

- Các ngươi đây là?... Bằng hữu của Ảnh nhi sao?

Chiến Thiên, Mị Nguyệt cả hai đồng thời nhìn nhau một cái, sau đó liền nở nụ cười lắc đầu, chắp tay cúi người trước Nam Cung Phi Vân, Chiến Thiên nói.

- Lão tổ, ta là Chiến Thiên, còn nàng là Mị Nguyệt, hai bọn ta chỉ là đệ tử của sư mẫu mà thôi.

Nam Cung Phi Vân có chút kinh ngạc, đầu óc cũng theo đó mà chậm nhịp, nhưng hắn phản ứng cũng rất nhanh, một tay chỉ về Lâm Thanh Phong, một mặt nhìn Chiến Thiên hỏi.

- Ảnh nhi là sư mẫu của các ngươi? Như vậy, sư phụ của các ngươi là tên đó? 

“Đúng vậy, thưa lão tổ.” Chiến Thiên mỉm cười gật đầu.

Nhận được câu trả lời, Nam Cung Phi Vân liền lắc đầu, tức giận nhìn sang Lâm Thanh Phong nói.

- Ngươi rốt cục muốn chơi đùa cái gì đây?

- Hơn mười năm qua, ngươi hẳn là chỉ vừa Trúc Cơ đi? Tự bản thân còn lo chưa xong, còn nhận cái gì đệ tử?

“Ta có nhận đệ tử hay không hình như không liên quan tới ngươi à?” Lâm Thanh Phong bĩu môi khinh thường.

- Còn có, ai nói rằng Trúc Cơ không được phép nhận đệ tử?

“Ngươi…” Nam Cung Phi Vân thực sự tức giận, hừ lạnh một tiếng rồi hướng về Nam Cung Mị Ảnh nói.

- Ảnh nhi, con xem hắn.

Đáp lại Nam Cung Phi Vân chỉ có cái lắc đầu của Nam Cung Mị Ảnh,.

- Phụ thân, người cũng đừng lo lắng, phu quân biết rõ hắn đang làm gì.

“Ài, con…” Nam Cung Phi Vân rốt cục chỉ có thể lắc đầu, lại nhìn sang A Ngưu một thân áo giáp, loại áo giáp này hắn rất quen thuộc, bởi vì đây là áo giáp của binh sĩ ở Nam Cung Thành, cau mày hỏi.

- Còn ngươi? Ngươi cũng là đệ tử của hắn sao?

A Ngưu được hỏi tới, nhanh chóng khom người giải thích.

- Nam Cung tiền bối, vãn bối là A Ngưu, vốn là một tên binh sĩ gác cổng thành mà thôi.

“Ừm? Gác cổng?” Nam Cung Phi Vân hai mắt nhìn chằm chằm A Ngưu, trong đầu có chút suy nghĩ, sau đó cũng không tiếp tục để ý tới nói.

- Được rồi, Ảnh nhi đã mang các ngươi tới đây thì các ngươi cứ tự nhiên, cứ coi như đây là nhà của chính mình là được.

“Đa tạ lão tổ/ Nam Cung tiền bối.” Chiến Thiên, Mị Nguyệt cùng A Ngưu cả ba đồng thời khom người tạ ơn, Nam Cung Phi Vân khoát tay rời đi. 

- Được rồi, vào trong nghỉ ngơi đi, Ảnh nhi, ngươi đi theo ta một chút.

Nam Cung Mị Ảnh có chút nghi hoặc nhìn sang Lâm Thanh Phong, chỉ thấy hắn mỉm cười gật đầu.

- Lão bà, ngươi cứ đi đi, từ trước tới nay hai người cũng ít khi gặp mặt trò chuyện riêng, nhân tiện hỏi chuyện giúp Chiến Thiên là được.

“Ta đã biết.” Nam Cung Mị Ảnh cười đáp một tiếng rồi theo Nam Cung Phi Vân rời đi.

Trong tiểu viện chỉ còn bốn người bọn Lâm Thanh Phong, lúc này Lâm Thanh Phong liền đi vào bên trong nấu thức ăn, Chiến Thiên, Mị Nguyệt hai người lại cùng nhau tìm một gian phòng ở lại, bỏ mặc A Ngưu một người không biết làm gì tiếp theo.

A Ngưu xoắn xuýt một lúc, sau đó liền chạy đi tìm Chiến Thiên, không có cách, mặc dù Lâm Thanh Phong trông có vẻ rất dễ nói chuyện, nhưng từ khi biết tên này trong một giờ liền tàn sát một ngàn người, có cho vàng A Ngưu cũng không dám đi tìm hắn.

“Chiến Thiên…huynh đệ.” Chạy theo Chiến Thiên, A Ngưu có chút xoắn xuýt gãi đầu hỏi.

- Tiếp theo…ta nên làm cái gì?

Chiến Thiên được hỏi liền ngây người, hắn cũng đâu biết phải để A Ngưu làm gì? Lâm Thanh Phong muốn mang A Ngưu đi cùng, hắn chưa lên tiếng thì Chiến Thiên làm sao biết được? Chỉ đành chỉ tay về hướng nhà bếp rồi nói.

- Ngươi đi tìm sư phụ đi, ngươi có tìm ta thì ta cũng không biết được.

Nghe được lời này, A Ngưu liền muốn khóc rồi, bảo hắn đi tìm Lâm Thanh Phong? Cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám a.

- Chiến Thiên huynh đệ, ta van ngươi nham ngươi làm như vậy chẳng khác nào để ta đi chịu chết?

“Ừm? Vì sao ngươi lại nghĩ như vậy?” Chiến Thiên liền sững sờ, hắn cũng không biết A Ngưu tên này nghĩ như thế nào, chỉ thấy A Ngưu một bên vừa khóc vừa nói.

- Lâm công tử… trong thành ai cũng gọi hắn là Sát Thần a, hắn trong chưa đầy một giờ liền chém giết một ngàn người.

- Ngươi để ta đi tìm hắn, lỡ như hắn giết ta thì ta biết làm sao?

“A lặc?” Chiến Thiên, Mị Nguyệt cả hai đều kinh ngạc nhìn nhau, cả hai như nghe được một câu chuyện cười, Mị Nguyệt bĩu môi khinh thường một cái.

- Ngươi nghĩ nhiều.

“A?” A Ngưu ngây ngốc, chỉ thấy Mị Nguyệt lại nói.

- Sư phụ mặc dù giết người, nhưng hắn chưa lần nào giết người vô tội.

- Nếu sư phụ muốn giết ngươi thì bọn ta cũng không cần cứu ngươi, ngươi nghĩ ngươi xứng đáng để hắn ra tay hay sao?

- Còn có…nếu như sư phụ thật sự muốn giết người, đừng nói là một giờ một ngàn người, hắn chỉ cần thổi một hơi thì cả tòa Nam Cung Thành sẽ chết sạch không thừa lại một mống a.

“Kinh khủng như vậy?” A Ngưu cả người chảy đầy mồ hôi lạnh, chỉ thấy Mị Nguyệt tùy ý nói.

- Thế nên, ngươi cứ việc đi tìm sư phụ đi, ngài sẽ tự có an bài cho ngươi.

….Hết Chương 326….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui