Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ

Xe ngựa chở theo bốn người đang tiến về phương Bắc.

Xe ngựa di chuyển rất chậm rãi, ngồi phía trước đánh xe là Lâm Thanh Phong.

Lâm Thanh Phong nhìn sắc trời cũng không còn sớm, hắn điều khiển ngựa dừng lại rồi nói.

-Sắc trời cũng không còn sớm, mọi người chuẩn bị một chút, ta sẽ đi tìm thức ăn cho ngựa.

Trong xe hiện đang có ba người, hai nàng Nam Cung Mị Ảnh, Ninh Thiên Nhai cùng với Vô Cực Tử.

Vô Cực Tử vẻ mặt không quan tâm, hắn vẫn ngồi nhắm mắt dưỡng thần, chỉ có Ninh Thiên Nhai cùng Nam Cung Mị Ảnh sau khi nghe Lâm Thanh Phong nói xong là đứng dậy ra ngoài chuẩn bị.

Một lúc sau Lâm Thanh Phong trở về, trên tay ôm lấy đống cỏ, đưa cho ngựa ăn rồi hắn mới chuẩn bị đồ ăn tối.

Nam Cung Mị Ảnh bước xuống xe ngựa, nàng nhanh chóng lấy ra cọc gỗ trong nhẫn trữ vật, rút ra thanh Hắc Thiết Kiếm đeo trên lưng rồi bắt đầu tập chém cọc gỗ.

Đã qua ba ngày kể từ lúc bọn hắn rời khỏi Nam Cung thành, những ngày này bọn hắn di chuyển rất chậm rãi, không có gì gấp gáp, bởi vì Vô Cực Tử cũng không biết hiện tại Thiên Cơ Tử đang ở đâu nên bọn hắn chỉ một đường đi về phương Bắc.

Những ngày này Nam Cung Mị Ảnh thức dậy rất sớm, sáng sớm nàng sẽ lấy ra tảng đá rồi dùng Hắc Thiết Kiếm liên tục chém một ngàn lần, tới buổi tối nàng sẽ lấy ra cọc gỗ rồi chém thêm một ngàn lần.

Tuy chỉ mới qua ba ngày nhưng tốc độ chém của Nam Cung Mị Ảnh tăng lên khá rõ rệt.

Ngày đầu tiên nàng phải dùng suốt hai giờ để chém đủ một ngàn lần nhưng tới hiện tại nàng chỉ cần dùng một giờ rưỡi để hoàn thành.

Tiến bộ của nàng, Vô Cực Tử nhìn rõ ràng, hắn rất hài lòng, nụ cười của hắn không thể nào ngừng được.

Phải biết rằng Hắc Thiết Kiếm có thể tùy thời thay đổi trọng lượng tùy vào cực hạn mà cơ thể tu sĩ gánh chịu.

Từ ngày đầu tiên, Nam Cung Mị Ảnh chỉ có thể cầm được Hắc Thiết Kiếm với trọng lượng là 200kg, nhưng chỉ qua ba ngày, trọng lượng của Hắc Thiết Kiếm hiện tại đã đạt tới 300kg.

Dù vậy, tốc độ chém của Nam Cung Mị Ảnh ngày càng nhanh, chứng tỏ rằng cơ thể nàng thích nghi rất tốt.

Lâm Thanh Phong cùng Vô Cực Tử đứng một bên nhìn Nam Cung Mị Ảnh vẫn đang điên cuồng chém cọc gỗ.

Lâm Thanh Phong nhíu mày một cái rồi nói.

-Nhìn nàng điên cuồng như vậy, cách luyện tập này có ổn không?

Vô Cực Tử một mặt tự tin vỗ ngực.

-Đừng lo lắng, ngươi phải tin tưởng ta à.

Lâm Thanh Phong thở ra mội hơi, phải biết Vô Cực Tử được người đời gọi là Tác Tử tôn giả, làm sao có thể tin tưởng được?

Nhưng Lâm Thanh Phong cũng không có cách nào tốt hơn, vì vậy cùng im lặng không phản bác.

Nhìn Nam Cung Mị Ảnh chém cọc gỗ ngày càng hăng máu, Lâm Thanh Phong lắc đầu rồi mở miệng.

-Nhìn nàng như vậy, chỉ mong sao không xảy ra sai lầm gì mới tốt.

Đối với sự lo lắng của Lâm Thanh Phong, Vô Cực Tử khịt mũi coi thường.

Vô Cực Tử là ai? Hắn là Vô Cực Kiếm Thánh, hắn dạy kiếm cho một tên Luyện Khí kì tu sĩ có thể xảy ra sai lầm sao?

Vô Cực Tử mở miệng.

-Tin tưởng ta, nếu nàng xảy ra sai lầm ta sẽ kịp thời nhắc nhở, ngươi cũng đừng quên Vô Cực Kiếm Thánh cũng không phải chỉ được gọi cho vui.

Lâm Thanh Phong lắc đầu không nói gì, hắn bước tới chỗ Ninh Thiên Nhai đang ngồi nấu thức ăn rồi giúp đỡ nàng.

Một lúc sau, Nam Cung Mị Ảnh thở ra một hơi rồi thu kiếm, nàng đã hoàn thành xong bài tập chém cọc gỗ của ngày hôm nay.

Vô Cực Tử vẫn nhẩm thời gian từ đầu tới cuối, hôm nay Nam Cung Mị Ảnh lại có tiến bộ, ngày hôm qua nàng dùng một giờ rưỡi để hoàn thành, còn hôm nay nàng chỉ dùng hơn một giờ.

Với sự tiến bộ nhanh chóng của nàng, Vô Cực Tử cũng tặc lưỡi, nhưng hắn lại nhanh chóng nở nụ cười hài lòng.

Nam Cung Mị Ảnh thu kiếm về đeo trên lưng rồi nhanh chóng tiến về phía Vô Cực Tử chờ đợi hắn nhận xét.

Vô Cực Tử nhìn nàng gật đầu hài lòng, hắn mở miệng.

-Rất tốt, ngày mai con có thể tăng bài tập lên chém hai ngàn lần.

Nam Cung Mị Ảnh gật đầu, hiện tại nàng cũng cảm nhận được rằng một ngàn lần có chút nhẹ nhõm đối với nàng.

Lâm Thanh Phong thấy nàng đã hoàn thành thì mới mở miệng.

-Mị Ảnh, đã hoàn thành thì nhanh tới đây a, đồ ăn đã chín rồi.

Nam Cung Mị Ảnh nở nụ cười rồi nhanh chóng chạy đến, đối với nàng sau khi tập luyện xong thì được ăn thức ăn mà Lâm Thanh Phong nấu là điều hạnh phúc nhất.

Vô Cực Tử nhìn Nam Cung Mị Ảnh tươi cười thì hắn cũng vui vẻ, sau đó hắn lại trở về Dưỡng Hồn Châu tiếp tục tu dưỡng thần hồn.

Thiên Cơ Tử đã nói vẫn có cách để hắn trọng tổ lại thân thể, vì vậy hiện tại việc quan trọng nhất của Vô Cực Tử là tu dưỡng thần hồn cho tốt.

Ba người Lâm Thanh Phong nhanh chóng ăn xong, cả ngày đi đường khiến Ninh Thiên Nhai cảm thấy mệt mỏi, nàng chỉ là người bình thường chưa từng tu luyện nên nàng nhanh chóng ngủ mất.

Nhìn Ninh Thiên Nhai đã ngủ say, Lâm Thanh Phong mới hỏi Nam Cung Mị Ảnh.

-Những ngày này, nàng tu luyện vẫn ổn chứ?

Nam Cung Mị Ảnh gật đầu rồi hỏi lại.

-Ta cảm thấy rất tốt, tại sao phu quân lại hỏi như vậy?

Chính hắn cũng không biết vì sao hắn lại hỏi như vậy, nhưng khi nhìn Nam Cung Mị Ảnh điên cuồng chém cọc gỗ hắn khiến hắn có cảm giác không đúng, nhưng không đúng chỗ nào thì hắn lại không nói được.

Lâm Thanh Phong thở ra một hơi rồi lắc đầu nở nụ cười.

-Không sao, nàng cảm thấy ổn là được rồi.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, Lâm Thanh Phong lại nói.

-Hiện tại trời cũng không còn sớm, nàng cũng nên tĩnh tọa a.

Nam Cung Mị Ảnh lúc này gật đầu rồi nhanh chóng ngồi xuống tĩnh tọa.

Lâm Thanh Phong thấy nàng đã tĩnh tọa, hắn cũng ngồi xuống tĩnh tọa theo.

Một đêm yên tĩnh.



Trời vẫn còn chưa sáng, Lâm Thanh Phong đã nhanh chóng tỉnh giấc, hắn ngáp một cái thật dài rồi đi tới đánh thức Nam Cung Mị Ảnh.

Nam Cung Mị Ảnh sau khi được Lâm Thanh Phong đánh thức, như thường lệ nàng lấy ra tảng đá đen rồi tiếp tục cầm Hắc Thiết Kiếm bắt đầu chém điên cuồng.

Lâm Thanh Phong nhìn nàng đang chém điên cuồng vào tảng đá, hắn mới mở miệng.

-Sao nàng không thử đổi tay? Cũng không thể chỉ luyện một tay a?

Nam Cung Mị Ảnh dừng tay, nghe lời của Lâm Thanh Phong thì nàng trầm tư một lúc rồi gật đầu.

Bình thường nàng sử dụng kiếm bằng tay phải, lúc này nàng chuyển sang dùng tay trái.

Cầm thanh Hắc Thiết Kiếm bằng tay trái, Nam Cung Mị Ảnh nhíu mày, nàng phải cố gắng hết sức mới có thể nhấc được thanh kiếm lên.

Tốc độ xuất kiếm của Nam Cung Mị Ảnh giảm đi rõ rệt, hiện tại tốc độ huy kiếm của nàng còn không bằng khi sử dụng những thanh kiếm bình thường.

Lúc này Vô Cực Tử mới xuất hiện, nhìn Nam Cung Mị Ảnh đang gắng sức huy kiếm bằng tay trái, hắn gật đầu rồi nói.

-Theo suy nghĩ của ta, hiện tại vẫn còn hơi sớm để nàng chuyển sang luyện tập bằng tay trái, nhưng nếu ngươi đã nhắc nhở nàng thì thôi vậy.

Lâm Thanh Phong gật đầu với Vô Cực Tử, nhưng lại nhìn Nam Cung Mị Ảnh đang cố gắng dùng lực chém tảng đá, Lâm Thanh Phong lại thở ra một hơi.

Hắn vẫn cảm thấy việc luyện tập lúc này của Nam Cung Mị Ảnh rất không ổn, nhưng Vô Cực Tử đã không nói gì thì hắn cũng im lặng.

Nam Cung Mị Ảnh phải tốn hơn bốn giờ mới hoàn thành xong bài tập luyện sáng nay, vừa chém xong nhát thứ hai ngàn thì thân thể nàng cũng rã rời.

Nàng nhanh chóng buông Hắc Thiết Kiếm rồi nằm xuống.

Nhưng cũng đúng lúc này, Vô Cực Tử lại lên tiếng.

-Không được buông kiếm, đối với một vị kiếm tu, kiếm chính là sinh mạng thứ hai, vì thế dù chết ngươi cũng không được buông kiếm.

Nam Cung Mị Ảnh nghe xong lời của Vô Cực Tử, nàng gật đầu rồi cắn rắn lôi kéo thân thể rã rời đứng dậy cầm lấy thanh kiếm.

Lâm Thanh Phong vẫn đứng một bên nhìn nàng, hắn muốn ra tay trợ giúp nàng nhưng hắn biết được đây là việc nàng phải tự mình thực hiện nên hắn không ra tay.

Tay trái của Nam Cung Mị Ảnh thật sự thoát lực, nhưng nàng vẫn cố gắng cầm lấy thanh kiếm rồi đeo sau lưng sau đó mới ngồi xuống thở ra từng hơi.

Mặc dù tay phải của Nam Cung Mị Ảnh vẫn không có chuyện gì, nhưng nàng vẫn cố gắng sử dụng tay trái, nàng cũng biết được hiện tại tay trái của nàng quá yếu, yếu hơn tay phải nhiều lắm vì thế nàng phải cố gắng luyện tập bằng tay trái.

Vô Cực Tử nhìn thấy nàng đã thu kiếm ngồi xuống thở dốc, hắn mới tiến tới rồi nói.

-Ngươi cũng đã nhận ra điểm yếu của bản thân rồi đi?

Nam Cung Mị Ảnh lúc này khó khăn gật đầu.

Vô Cực Tử nhìn nàng đã nhận ra, hắn cũng gật đầu rồi nói.

-Hôm nay tay trái tập tới đây thôi, tối nay ngươi dùng tay phải chém cọc gỗ hai ngàn nhát, tới ngày mai, ngươi sử dụng tay trái chém một ngàn lần, tay phải hai ngàn lần.

Nam Cung Mị Ảnh gật đầu, ánh mắt nàng càng kiên định hơn, nàng phải cố gắng rèn luyện để còn theo kịp Lâm Thanh Phong, nàng không muốn lúc nào cũng phải nhờ hắn ra mặt giải quyết.

…..Hết Chương 72….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui