Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ

Chiến Thiên vẻ mặt nghiêm túc nhìn về Lâm Thanh Phong.

Đúng như lời Lâm Thanh Phong nói, lần trước hắn vẫn chưa dùng hết toàn lực, hắn cũng đã hiểu ra nếu muốn thắng được Lâm Thanh Phong thì hắn cần phải cực kì nghiêm túc.

Chiến Thiên hít vào một hơi rồi dùng toàn lực lao tới.

Lâm Thanh Phong mỉm cười rồi cũng lao tới.

Hai người mặc dù rất mạnh như làm gì có kinh nghiệm đánh nhau?

Chiến Thiên lúc trước chỉ là một người bình thường, nhưng bởi thường bị mọi người truy sát nên ít ra cũng còn khá một ít.

Còn Lâm Thanh Phong thì đừng nói, lúc trước hắn chỉ là một tên thanh niên hơn 20 tuổi, mặc dù cũng có ẩu đả đánh nhau nhưng cũng chỉ là những trận đánh nhau của tuổi học trò thì lấy đâu ra kinh nghiệm?

Hai người lao vào nhau như hai tên côn đồ, Vô Cực Tử nhìn xong cảnh này thì đưa tay che mắt rồi quay đầu không muốn nhìn.

Lúc đầu hắn cũng có hứng thú nhìn xem nhưng càng nhìn hai người đánh nhau hắn chỉ còn biết im lặng.

Nhìn hai “con gà” trước mặt chiến đấu chỉ khiến Vô Cực Tử càng thêm đau đầu, làm gì có hứng thú mà xem tiếp?

Một lúc sau Lâm Thanh Phong cùng Chiến Thiên đều dừng lại rồi tách nhau ra.

Chiến Thiên vẻ mặt mệt mỏi liều mạng thở dốc, còn Lâm Thanh Phong tuy gương mặt có chút ửng đỏ nhưng ai nhìn vào cũng nhận thấy rằng hắn vẫn sinh long hoạt hổ đứng đó.

Chiến Thiên hít vào vài hơi để lấy lại sức, hắn nhìn về Lâm Thanh Phong, hai mắt hắn tỏa sáng, hắn nhanh chóng cúi đầu.

-Thật không hổ danh là sư phụ, ta đã dùng hết sức nhưng vẫn không làm gì được ngài.

Lâm Thanh Phong gãi đầu rồi nở nụ cười.

Vô Cực Tử lúc này cùng Nam Cung Mị Ảnh và Ninh Thiên Nhai tiến tới.

Vô Cực Tử sắc mặt đen kịt nhìn vẻ mặt đắc ý của Lâm Thanh Phong, hắn lớn tiếng chửi rửa.

-Sư phụ cái gì, hai ngươi tên nào cũng chỉ có cái lực lượng lớn, còn lại kỹ thuật còn không bằng một tên luyện khí kì thì tự hào cái gì?

Vô Cực Tử lớn tiếng làm bốn người đều mộng bức.

Lâm Thanh Phong chỉ biết gãi đầu cười khổ, hắn cũng biết cái hắn thiếu là kinh nghiệm chiến đấu a, nhưng hắn cũng không có cách nào à?

Vô Cực Tử hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh rồi lên tiếng.

-Hai người các ngươi, ngày mai ta sẽ dạy cho các ngươi những thứ cơ bản, ta cũng không muốn lại nhìn thấy hai tên côn đồ chỉ biết lao vào nhau vật lộn.

Lâm Thanh Phong cùng Chiến Thiên đồng thời gãi đầu cười khổ, cũng đành nghe theo lời Vô Cực Tử.



Sáng sớm ngày hôm sau, bọn người Lâm Thanh Phong nhanh chóng thức giấc, Nam Cung Mị Ảnh lại bắt đầu tập Vô Cực Kiếm Pháp.

Lâm Thanh Phong cùng Chiến Thiên đều đứng trước mặt Vô Cực Tử chờ đợi hắn chỉ dạy.

Bởi vì Lâm Thanh Phong bị Vô Cực Tử kéo đi học tập, nên việc nấu ăn phải do Ninh Thiên Nhai một mình chuẩn bị.

Vô Cực Tử nhìn Lâm Thanh Phong cùng Chiến Thiên một cái rồi lấy ra hai bộ y phục màu đen đưa cho hai người, sau đó mở miệng nói.

-Trước tiên mặc vào hai bộ y phục này, bọn chúng là phụ trợ giúp hai người các ngươi luyện tập.

Nhận lấy bộ y phục, Lâm Thanh Phong cùng Chiến Thiên hai mặt nhìn nhau, sau đó đều nở nụ cười khổ đi thay y phục.

Hai bộ y phục nhìn từ bên ngoài thì không thấy có cảm giác gì lạ, nhưng khi mặc vào chúng liền khiến Lâm Thanh Phong phải nhíu mày bởi vì chúng rất nặng.

Nặng tới mức khiến cho Lâm Thanh Phong khó khăn trong việc di chuyển.

Bước từng bước nặng nề tới trước mặt Vô Cực Tử, Lâm Thanh Phong thở ra từng hơi mệt nhọc, khó khăn mở miệng.

-Lão già, bộ y phục này nặng ít nhất cũng 7-800kg đi?

Vô Cực Tử hừ một tiếng cũng không đáp lời.

Chiến Thiên lúc này cũng khó khăn bước từng bước tiến tới, hắn nhanh chóng ngồi xuống thở dốc rồi nói.

-Bộ y phục này thật sự quá nặng đi ít nhất cũng phải 500kg a?

Nghe xong lời này của Chiến Thiên, Lâm Thanh Phong cau mày rồi nhìn về Vô Cực Tử.

Vô Cực Tử lúc này mới mở miệng.

-Hai bộ y phục này, tác dụng cũng giống như thanh Hắc Thiết Kiếm mà Ảnh nhi đang dùng, chúng nó có thể tự thay đổi trọng lượng thích hợp nhất cho từng tu sĩ.

Lâm Thanh Phong gật đầu cũng không nói gì.

Vô Cực Tử lại lên tiếng.

-Ta muốn hai ngươi mặc hai bộ y phục này rồi mới bắt đầu học những thứ căn bản, mặc dù các ngươi có thể không cần mặc chúng nhưng chúng sẽ giúp các ngươi mạnh mẽ hơn.

Lâm Thanh Phong cùng Chiến Thiên đều không có dị nghị gì, bọn hắn đều biết rằng bọn hắn cần phải trở nên mạnh mẽ.

Vô Cực Tử gật đầu với hai người rồi mở miệng.

-Như vậy, các ngươi liền đứng tấn… nếm thử 2 giờ đồng hồ đi?

Vô Cực Tử nói xong thì liền bỏ đi, cũng không nhìn sắc mặt của Lâm Thanh Phong cùng Chiến Thiên.

Hiện tại Lâm Thanh Phong cùng Chiến Thiên hai mặt đều mộng bức, nếu bình thường để bọn hắn đứng tấn suốt cả ngày thì bọn hắn có tự tin làm được.

Nhưng hiện tại liền không dễ dàng, mang theo bộ y phục này trên người đừng nói đứng tấn, chỉ việc đứng lên di chuyển cũng khiến bọn hắn phải cố gắng hết sức a.

Cũng hết cách rồi, Lâm Thanh Phong chỉ đành cùng Chiến Thiên bắt đầu đứng tấn.

Thời gian chậm rãi trôi qua,… đã qua được mười phút, hiện tại hai chân Lâm Thanh Phong đã có chút chết lặng, đầu hắn đầy mồ hôi nhưng hắn vẫn cố gắng đứng vững.

Chiến Thiên lúc này đã mệt tới thở không nổi, hắn muốn nằm xuống nhưng giọng nói của Lâm Thanh Phong lại vang lên.

-Đứng dậy, không được nằm xuống, ngươi phải biết hiện tại ngươi là người duy nhất tu luyện “khí”, ngươi phải trở nên mạnh mẽ, ngươi không thể bỏ cuộc.

Chiến Thiên nhanh chóng lấy lại tinh thần, hắn cũng biết được hiện tại hắn không thể bỏ cuộc, nếu như hắn bỏ cuộc thì còn nói gì tới việc báo thù cho mẫu thân?

Chiến Thiên cùng Lâm Thanh Phong hai người vẫn cố gắng đứng tấn.

Không biết làm cách nào, nhưng khoảng thời gian hai giờ đã trôi qua, lúc này Vô Cực Tử lại xuất hiện, nhìn hai người vẫn đang cố hết sức đứng tấn, hắn gật đầu nở nụ cười hài lòng.

-Rất tốt, hai giờ đã trôi qua, biểu hiện của các ngươi khiến ta thật vui mừng.

Lâm Thanh Phong cùng Chiến Thiên lúc này mới thở ra một hơi rồi đồng thời ngồi bệt xuống đất.

Vô Cực Tử nhìn hai người tham lam hít thở, hắn nở nụ cười gật đầu rồi nói tiếp.

-Như vậy, các ngươi nghỉ ngơi 5 phút rồi tiếp tục đứng tấn 2 giờ a.

Lâm Thanh Phong cùng Chiến Thiên đồng thời trợn mắt.

Lâm Thanh Phong trong lòng đang hò hét.

-Trả thù, đây là trần trụi trả thù a, chỉ kêu ngươi có vài tiếng lão già mà ngươi vẫn còn giữ trong lòng sao?

Mặc dù trong lòng hò hét bất mãn, nhưng Lâm Thanh Phong vẫn không nói gì, hắn cũng không cần nói, vẻ mặt hiện tại của hắn đã nói thay hắn.

Vô Cực Tử nở nụ cười đen tối nhìn về Lâm Thanh Phong, sau đó lại mở miệng.

-Làm sao? Ngươi bất mãn?

Lâm Thanh Phong hừ một tiếng rồi quay mặt không để ý.

Vô Cực Tử lại nói tiếp.

-2 giờ sau chúng ta lại khởi hành, hai người các ngươi nhớ rằng không được cởi bỏ y phục ra.

Lâm Thanh Phong trực tiếp quỳ, bảo bọn hắn không được cởi bỏ y phục thì chẳng khác nào kêu bọn hắn đi bộ a?

Xe ngựa làm sao chịu nổi sức nặng của bọn hắn hiện giờ? Hai người bọn hắn cộng lại cũng hơn 1300kg rồi.

Lâm Thanh Phong hít một hơi rồi gật đầu, hắn biết hiện tại đã nhờ Vô Cực Tử chỉ dạy căn bản thì phải nghe theo lời hắn.

Mặc bộ y phục nặng cũng không tính là xấu, lúc trước Quy lão tiên sinh cũng dùng cách này để dạy dỗ Son Goku, sau khi Son Goku cởi bỏ mai rùa thì sức mạnh của hắn tăng lên đáng kể.

Nghỉ ngơi xong, Lâm Thanh Phong cùng Chiến Thiên lại tiếp tục đứng lên rồi bắt đầu bài tập luyện.

Vô Cực Tử rất hài lòng nhìn hai người, hắn đang muốn dạy hai người kiến thức căn bản.

Nhưng vì hai người thực lực quá mạnh mẽ nên hắn mới gia tăng thêm trọng lượng để khiến hai người gặp khó khăn, từ đó sẽ kích thích tiềm năng của hai người.

Lúc đầu hắn cũng không nghĩ tới cách này, nhưng sau khi nghe câu chuyện về Son Goku mà Lâm Thanh Phong kể, hắn đã bỏ ra cả đêm để suy xét độ khả thi rồi mới quyết định dựa vào cách này để huấn luyện cả hai.

Lâm Thanh Phong coi như là lấy đá đập vào chân mình.

Một ngày tập luyện đã trôi qua.

Đêm đến, sau khi mọi người đã dùng cơm xong, Vô Cực Tử lại mở miệng.

-Hiện tại, hai ngươi lại đối luyện với nhau, tất nhiên là vẫn mặc y phục ta đã đưa, ta sẽ ở một bên chỉ điểm sai lầm cho bọn ngươi.

Mặc dù Vô Cực Tử cũng không phải luyện thể tu sĩ, nhưng hắn vẫn là hàng thật giá thật Đại Thừa kì tôn giả, muốn chỉ dạy hai “con gà” trước mặt chiến đấu thì hắn thừa sức.

Lâm Thanh Phong cùng Chiến Thiên đồng thời gật đầu rồi đi đến một phía bắt đầu đối luyện.

Chiến Thiên lại vận dụng khí, hôm nay hắn mang theo phụ trọng nên tốc độ của hắn chậm hơn rất nhiều, ngay cả Nam Cung Mị Ảnh cũng nhìn rõ ràng.

Chiến Thiên mang theo phụ trọng, Lâm Thanh Phong cũng mang theo, mặc dù Lâm Thanh Phong nhìn rõ hành động của Chiến Thiên nhưng cơ thể hắn không phản ứng kịp.

Lúc này Vô Cực Tử ở một bên cũng bắt đầu mở miệng chỉ điểm rõ ràng sơ hở của hai người.

Nam Cung Mị Ảnh ở một bên nhìn, cũng tiếp thu được ít nhiều.

….Hết chương 77….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui