Hai người lân la một lúc lâu mới đi ra, mọi người đều đã đi ăn, sân trường trống vắng.
Đã hơn 11 giờ, ánh mặt trời ấm áp chiếu sáng sân thể dục, Mạnh Kim Ca hoài niệm nhìn khu dạy học, lại nhìn sang tường dán thông báo, đều là những hình ảnh quen thuộc, khóe miệng cong lên.
“Lại cười ngốc gì nữa vậy”.
Phương Cảnh Hoán gõ đầu cô, “Sao cậu ngủ dậy lại trở nên ngu ngốc thế.”
Tâm trạng của Mạnh Kim Ca đang tốt, không thèm đôi co với anh, nâng cằm nhìn anh, đôi mắt tỏa sáng cười khanh khách: “Bởi vì thời tiết bữa nay rất đẹp đó.”
Không đợi Phương Cảnh Hoán tỏ vẻ như đang nhìn đứa ngốc, bỗng nhiên cô nhón chân tới gần, giọng nói mềm mại mang theo sự ngọt ngào của thiếu nữ: “Hôm nay cậu cũng rất đẹp trai nha.”
Hơi thở ấm nóng cùng với mùi hương thoang thoảng gần bên tai làm cả người anh căng cứng, hấp tấp lùi ra sau một bước, nói chuyện trở nên lắp bắp: “Cậu định làm gì…..tự nhiên cậu sáp lại gần tớ như vậy làm gì? Tính ăn đậu hủ hả?”
Mạnh Kim Ca cười không đáp.
Dù sao cậu cũng thích tôi, tôi ăn đậu hủ của cậu thì đã sao chứ.
Phương Cảnh Hoán chịu không nổi ánh mắt nóng bỏng của cô, xoay người lại: “Đi nhanh đi, không lại hết chỗ bây giờ.”
“Ừm”.
Mạnh Kim Ca nhảy chân sáo theo sau anh.
Tụ Hương Các vẫn giống như trong trí nhớ cô, buổi trưa không nhiều người lắm, hai người tìm chỗ trống ngồi xuống, Mạnh Kim Ca vui vẻ viết giấy gọi món thịt lợn luộc với gà phi lê hương cá mà cô yêu thích nhất.
Sau khi đưa cho ông chủ thì cô chống cằm, ánh mắt trông chờ nhìn về phía nhà bếp.
Phương Cảnh Hoán đang lấy nước rửa qua bát đũa, nhìn thấy động tác của cô, bật cười nói: “Ánh mắt của cậu sao giống như nhiều năm rồi chưa được ăn vậy.”
“Đúng vậy, đã tám năm rồi tớ…..” Mạnh Kim Ca nói được một nửa bỗng dừng lại, rồi biểu hiện tự nhiên tiếp tục: “Đúng là đã lâu rồi tớ chưa được ăn.”
Tay Phương Cảnh Hoán run run làm đổ nước, sau đó làm như không có việc gì đặt ấm nước xuống, lấy khăn lau khô rồi đem bát đũa sạch sẽ cho cô: “Ăn đi, ngoài lần này không có lần sau nữa đâu, hôm nay cậu ăn nhiều chút.”
Mạnh Kim Ca cười rộ lên, hiện ra hai má lúm đồng tiền: “Không được, về sau tớ vẫn muốn ăn chực của cậu.”
“Nằm mơ đi”.
Phương Cảnh Hoán uống ngụm nước rồi thuận miệng hỏi: “Đúng rồi, lúc nãy cậu mơ thấy gì vậy, vừa mới tỉnh nói gì mà sống chết, lại còn nhìn tớ rồi khóc.”
Mạnh Kim Ca đang tươi cười bỗng ngừng lại, hốc mắt dần hiện sương mù, cảm xúc nháy mắt tăng vọt: “A Hoán, hu hu hu, cậu chết thảm thật, hu hu hu.”
Phương Cảnh Hoán: “?”
Giọng nói anh có phần kỳ lạ: “Cậu mơ thấy tớ chết hả?”
Mạnh Kim Ca gật đầu, nhỏ giọng nói: “Tớ mơ thấy ác mộng, cậu đột nhiên bị tai nạn xe cộ, tớ không kịp đến gặp mặt cậu lần cuối.”
“Lúc nào?”
“Mười năm sau.”
Phương Cảnh Hoán nhìn chằm chằm cô một lúc, nhẹ nhàng thở ra, mặt vô cảm nói: “Loại ác mộng này cậu nên nhanh quên đi.”
“Nếu không phải cậu hỏi lại, tớ sẽ nhớ sao?”.
Mạnh Kim Ca động viên anh, cũng là tự thôi miên bản thân: “Làm sao cậu có thể bị tai nạn xe được, từ trước tới nay cậu không đi ra đường chính, cũng không vừa đi vừa xem điện thoại.”
Nếu ông trời cho cô cơ hội trọng sinh, vậy xem như chuyện lúc trước là cơn ác mộng, cô sẽ không để ác mộng lặp lại lần nữa, đời này A Hoán chắc chắn sẽ bình an.
“Nghe cậu nói cứ như sẽ xảy ra vậy”.
Phương Cảnh Hoán tức giận: “Mau ăn đi.”
Mạnh Kim Ca cười hì hì cầm đũa, cô quyết định ăn nhiều thịt chút để quên đi tâm trạng đau buồn.
Quay lại trường đúng thời gian nghỉ trưa, tiếng chuông vang lên, bạn học ngồi gần cửa sổ kéo mành che, tắt đèn, phòng học hoàn toàn yên tĩnh.
Bạn học đều lấy áo khoác trải ra nằm, Mạnh Kim Ca cũng quen thuộc lấy ra gối nhỏ kê đầu bỏ trên bàn chuẩn bị ngủ.
Lúc nhắm mắt cô bỗng nhiên cảm thấy không đúng lắm
Cô trọng sinh sau khi ngủ, vậy lúc ngủ lại quay về không.
Rốt cuộc … cái nào mới là mơ.
Mạnh Kim Ca bỗng dưng ngồi dậy, động tác lớn làm cho Phương Cảnh Hoán cũng tỉnh: “Làm sao vậy?”
Mạnh Kim Ca nắm chặt áo anh, đôi mắt ngập nước mang theo sự sợ hãi cùng bất lực, bộ dáng cực kỳ đáng thương: “A Hoán, tớ không dám ngủ.”
Phương Cảnh Hoán khó hiểu hỏi: “Ngủ thì có gì mà không dám?”
“Tớ sợ tớ ngủ một giấc tỉnh dậy cậu đã chết.”
“…….”
Phương Cảnh Hoán im lặng hai giây, cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ đang nắm chặt áo mình, mặt không biến sắc mà di chuyển ánh mắt, đưa tay nắm lấy.
Nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến, lan ra khắp người khiến Mạnh Kim Ca có chút ngốc, chớp chớp mắt.
“Ngủ đi”.
Giọng điệu anh có chút không kiên nhẫn, một lần nữa gối đầu lên bàn.
Mạnh Kim Ca định thần trở lại, nhìn bàn tay bị anh nắm lấy nhét vào ống tay áo, khóe miệng không ngăn được mà cong lên.
Trước kia sao không phát hiện A Hoán có thể chủ động vậy chứ.
Cơn buồn ngủ của cô nháy mắt vơi đi một ít, cố ý cúi người dán bên tai anh, âm thanh nhẹ nhàng mềm mại hỏi: “Cậu có muốn gối đầu của tớ không?”
Phương Cảnh Hoán nghiêng mặt, ấp úng nói: “Không cần, cậu tự dùng đi.”
Mạnh Kim Ca vẫn tiếp tục thổi khí bên tai anh: “Mai tớ mang cho cậu một cái nhé.”
“Ừm.”
“Cậu thích màu gì?”
“……Gì cũng được.”
Mạnh Kim Ca vươn tay, véo nhẹ vành tai anh, tỏ vẻ ngạc nhiên: “Tai cậu đỏ kìa.”
Phương Cảnh Hoán không chịu được nữa, đỏ mặt ngẩng đầu, hung hãn nói: “Nhanh chóng ngủ đi.”
“Được, được, ngủ”.
Cô kê đầu lên gối, không trêu chọc anh nữa, dù sao tương lai vẫn còn dài.
Mạnh Kim Ca nắm chặt tay, khóe môi cong cong, yên tâm đi vào giấc mộng.
Trong mộng cô mơ mơ màng màng lại trở về mười năm sau, ngày đêm làm việc thành phố Thâm, vất vả lắm mới có ngày nghỉ thì lại bị đồng nghiệp kéo đi bar chơi.
Hôm đó Mạnh Kim Ca uống không ít rượu, mơ hồ về đến nhà thì bỗng nhận được cuộc gọi từ Phương Cảnh Hoán: “Khi nào thì cậu về?”
“Hả?”
Giọng nói bên kia chậm lại: “Tớ nghe Hà Tư Ân nói cậu được nghỉ, cậu…không muốn trở về xem chút à?”
Mạnh Kim Ca chống cằm, chậm rì rì hỏi lại: “Tớ về làm gì?”
Anh im lặng một lát, thấp giọng nói: “Tuần sau là tháng sáu.”
Tuần sau là sinh nhật anh.
“Ohhhh”.
Mạnh Kim Ca nhẹ giọng trả lời, rồi như đang giận dỗi nói: “Tớ nghe Tư Ân nói cậu có bạn gái rồi, chúc mừng đã thoát ế nha.”
Bạn gái anh sẽ đón sinh nhật với anh, không liên quan gì đến cô.
Qua một hồi im lặng, Phương Cảnh Hoán nói: “Tớ định kết hôn, cậu sẽ đến chứ?”
“Nói sau đi.”
Bỗng nhiên hình ảnh chuyển sang ảnh chụp cô, là ảnh ở quán bar, chỗ trống mặt sau có viết: [Mạnh Kim Ca, tớ thích cậu.
Cậu không muốn thấy tớ, vậy tớ tới gặp cậu có được không?]
Bên tai truyền đến cuộc đối thoại rõ ràng.
“A Hoán mua vé máy bay vào đúng ngày sinh nhật cậu ấy.”
“Cậu ấy đi đâu?”
“Thâm thành.”
“Phanh”.
Tầm nhìn trước mắt bỗng nhiên đen lại, Mạnh Kim Ca bị dọa tỉnh, mở hai mắt, khuôn mặt quen thuộc xuất hiện, gương mặt không giấu được sự khẩn trương, lo lắng.
“Kim Ca, Mạnh Kim Ca…..cậu không sao chứ?”
Cô tỉnh lại từ trong mơ, cảm giác được tay phải bị nắm chặt, ấm áp mà mạnh mẽ, giống như nắm lấy bảo bối đã mất đi mà tìm lại được.
“Tớ không sao”.
Đôi mắt Mạnh Kim Ca cong cong, trêu ghẹo anh: “Xem cậu gấp gáp chưa kìa.”
Phương Cảnh Hoán trừng mắt lại nói: “Tớ thì gấp cái gì, chỉ là nghe cậu không ngừng kêu tên tớ thôi.”
“Vậy à”.
Mạnh Kim Ca tỏ vẻ không tin, lại gần hỏi: “Trong mơ tớ kêu cậu làm gì?”
Phương Cảnh Hoán cảm thấy hôm nay cô cực kì thích tiến gần tai cậu nói chuyện, tinh thần không ổn nên trả lời có lệ: “Không nghe rõ.”
Mạnh Kim Ca chống tay lên bàn, tiếp tục xích lại gần: “Tớ chỉ kêu cậu thôi à?”
“Chắc là vậy.”
“Tớ kêu cậu mấy lần?”
“…..Không nhớ rõ.”
Mạnh Kim Ca sâu kín kéo dài giọng: “Ohhhhh.
Ra là vậy.”
“Chính là vậy đó.
Chuẩn bị học đi”.
Giọng điệu anh cứng rắn.
Mạnh Kim Ca lắc lắc tay, cười hỏi: “Vậy cậu có thể buông tay tớ ra trước được không?”
Phương Cảnh Hoán cúi đầu nhìn tay áo chính mình, tai lập tức đỏ bừng..