Hạ Luyến


“Được được, em biết rồi.”Nghe điện thoại xong, Cư Lẫm Hạ vẫn nằm liệt trên giường như cũ, không có một dấu hiệu nào chứng tỏ muốn đứng dậy.“A, còn chưa chịu dậy hả.

Cậu nỡ lòng để bạn trai bé nhỏ của cậu đứng chờ bên ngoài dưới trời nắng chang chang à?” Bạn cùng phòng ở một bên trêu chọc nói.Cư Lẫm Hạ lười nhác liếc mắt nhìn đối phương , không nhanh không chậm ngáp một cái: “Vậy cậu thay tôi xuống gặp hắn nhá?”“Chậc chậc.” Cô bạn cùng phòng không nhịn được tặc lưỡi, trong lời nói lộ rõ ý chán ghét/phiền chán, “Đúng là sinh sinh bất tức, ngược cẩu bất chỉ (*).(*) Nguyên văn “生生不息, 虐狗不止”.

“虐狗” có nghĩa ý chỉ những người độc thân khi gặp phải cảnh tượng ân ái thân mật của các đôi yêu nhau, sẽ nảy sinh cảm giác đau lòng, ngược tâm.Thong thả xuống lầu, Cư Lẫm Hạ từ xa đã trông thấy đối phương ngốc nghếch đứng dưới ánh mặt trời, bỏ qua bóng râm của cây đại thụ bên cạnh.“Có phải anh bị ngốc hay không?” Cô chậm rãi lững thững đi qua, mở miệng nói một câu.Bây giờ đang là giữa hè, cũng là do vị trí địa lí mà thành phố A giống như bánh màn thầu được đặt trong lồng hấp.


Cả thành phố oi bức đến đáng sợ.Ở đâu có bóng râm mọi người liền chạy ra chỗ đó, chỉ sợ chậm một bước sẽ bị phơi khô.

Ai ngờ được trên đời này lại có một cậu thanh niên cương trực, không sợ sự tàn khốc của cái nắng như thế này.Từ lúc bắt đầu nhìn thấy bóng dáng của đối phương, Lục Kì liền cười một cái thật tươi.

Đến lúc đối phương đến trước mặt, ánh mắt của anh cũng chưa từng dời đi.“Anh sợ em không tìm thấy anh.” Anh cười hì hì nghênh đón, những lọn tóc ngắn lung lay bay theo gió.Cư Lẫm Hạ ra khỏi cửa lúc nào cũng vô cùng đơn giản, lần này cũng không ngoại lệ.


Ngoại trừ tiền ở trong túi thì ngoài ra không có một thứ gì vướng víu khác, thật sự là không nên quá thoải mái.Hưởng thụ sự chăm sóc của bạn trai, dọc đường, cô liếc nhìn người bên cạnh một cái: “Trước tiên anh có thể buông tay em ra được không?”Một bên nắm tay cô, một bên mở ô, không phải sẽ rất vướng víu sao?“Không được.” Lục Kì tựa như nhấn mạnh âm cuối từ chối cô, bộ dạng cảnh giác và kiên quyết, “Nhỡ em bỏ anh rồi chạy trốn… Không muốn buông ra!”Cư Lẫm Hạ có chút không chịu được mà di chuyển ánh mắt, im lặng chịu đựng thái độ nũng nịu của bạn trai mình.Rất may là rạp chiếu phim cách trường Đại học A rất gần, đi bộ 10 phút là tới nơi.“Lẫm Lẫm, em ngồi trước đi để anh đi lấy vé.” Lục Kì xoa mặt đối phương, tựa như đang lo lắng cho đứa trẻ con không thể rời xa người lớn, “Ngoan, chờ anh trở lại.”“…”Cư Lẫm Hạ không nói gì, chăm chú nhìn đối phương rời đi, bắt đầu ăn bắp rang bơ mà Lục Kì đã mua cho cô từ trước.

Cô vừa ăn vừa nghĩ đến chuyện nhân sinh.Lục Kì mới là sinh viên năm nhất còn cô đã là sinh viên năm ba.

Nếu bàn về tuổi tác mà nói, kì thật cô còn hơn người ta đến hai tuổi.

Nhưng đối phương lại đối xử với mình như trẻ con là sao đây?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận