Tình hình lập tức trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Cư Lẫm Hạ vốn trước đó vẫn còn thờ ơ đứng ngoài quan sát, lúc này lại không thể không ra mặt, tránh cho mọi chuyện ngày càng trở nên trầm trọng.
“Được rồi, đừng cãi nhau nữa.
” Cô nhíu mày, trên người toát ra vẻ không kiên nhẫn, “Cũng chỉ là việc nhỏ, có gì đáng để tranh cãi vậy.
” Tự dưng lãng phí thời gian đi ăn của cô.
“Mọi quan hệ kết giao đều là do tôi quyết định, có gì không phục thì trực tiếp tìm tôi ấy.
”Ánh chiều tà chiếu lên khuôn mặt trắng ngần, tựa như đã được giấy phép đặc biệt của thượng đế chúc phúc cho nhân gian.
“Về phần anh, Chu Thân Tự.
”Người bị gọi tên – Chu Thân Tự thầm nín thở, thấp thỏm không yên, bất an chờ đợi đối phương “tuyên án”.
“Tôi nói rồi nhỉ?” Cư Lẫm Hạ liếc mắt nhìn hắn, vẻ mặt bình tĩnh nói tiếp: “Yêu nhau thì không dễ dàng chia tay, nhưng một khi đã chia tay…”“Thì tôi sẽ không bao giờ quay lại.
”Lúc nghe được câu này, Chu Thân Tự cảm thấy như bị rơi vào hầm băng vậy.
Hắn mở to mắt, tựa như không thể tin nổi quyết định tàn nhẫn này.
Sau khi phục hồi tinh thần, trên mặt hắn lại lộ ra vẻ bối rối cùng bất lực chưa bao giờ xuất hiện trước đây: “Hạ Hạ, sao em có thể làm vậy…” Hắn ôm ngực lùi một bước, tựa như không thể chịu nổi đả kích này: “Em biết rõ là anh yêu em…”“Lúc trước chính anh là người nói lời chia tay đấy.
” Cư Lẫm Hạ tuyệt tình nhắc nhở hắn.
“Không phải! Đó là bởi vì em không quan tâm đến anh nên anh mới nói vậy! Là bởi vì anh muốn em quan tâm đến anh…” Chẳng biết từ khi nào mặt Chu Thân Tự đã trở nên tái nhợt, môi hắn mấp máy, từng câu từng câu nói ra lời trong lòng mình, “Em biết rõ anh rất hay nói nhảm… Em biết rõ anh yêu em như sinh mạng của mình… Nhưng em lại không giữ anh lại, Hạ Hạ…” Dáng vẻ lúc này của hắn tựa như lúc nào cũng có thể bật khóc.
Cư Lẫm Hạ im lặng lắng nghe người yêu cũ tố cáo mình, không nhịn được cau mày.
“Chu Thân Tự.
” Cô dừng một chút, tựa như đang cân nhắc lời lẽ, “Cũng đã chia tay rồi, nguyên tắc của tôi sẽ không bao giờ thay đổi.
”Chu Thân Tự im lặng nhìn cô, hơi thở bất ổn khiến ngực hắn phập phồng kịch liệt.
Nhưng một lát sau, hắn giống như đã có thể tiếp nhận sự thật, khuôn mặt dần dần khôi phục vẻ bình tĩnh ban đầu.
“Tôi nghe nói cậu rất dính Hạ Hạ.
” Ánh mắt hắn như một thanh kiếm sắc bén, chĩa thẳng vào người thứ ba, “Tôi hiểu rất rõ Hạ Hạ, cô ấy vô cùng chán ghét những người chiếm giữ không gian riêng tư của mình.
”“Theo tôi được biết, hai người qua lại cùng lắm cũng chỉ mới được hai tháng, cậu như vậy thì có dám chắc rằng, cô ấy sẽ không cảm thấy chán ghét tính cách dây dưa của cậu, sau đó lại vứt bỏ cậu như đã vứt bỏ tôi không?” Khóe miệng Chu Thân Tự nhếch lên thành một độ cong vô cùng buồn nôn, để lại một câu khiêu khích: “Đến lúc đó khóc lóc cũng đừng quá khó nhìn đấy nhé.
”.