Hạ Luyến


Mặt Cư Lẫm Hạ đầy hắc tuyến nhìn bóng lưng tiêu sái rời đi của đối phương, đối với trò hề ấu trĩ của người này cô cảm thấy mình chẳng thể làm gì.Cô thầm cảm thấy may mắn vì cuộc chiến này đã kết thúc.

Lúc xoay người nhìn thì mới nhận ra đằng sau mình vẫn còn có một con thỏ đỏ mắt đang cần được an ủi.Kiềm chế suy nghĩ muốn ôm đầu, Cư Lẫm Hạ đành tự mình an ủi bạn trai: “Anh đừng nghe lời hắn nói, hắn chỉ thích đe dọa người khác thôi.” Trước khi rời đi còn không quên để lại một đống cục diện rối rắm, thật xấu xa mà.“Có phải em không nỡ để hắn đi không? Người ta đã đi thật xa rồi mà vẫn còn ngoái nhìn…” Vành mắt Lục Kì đã sớm đỏ lên, giấm chua trong lòng tỏa ra bên ngoài.Mắt Lục Kì lóe lên một tia sáng, đầy thâm ý mà nói: “Mẹ người ta mời em ăn cơm.” Ánh mắt cậu lộ ra sự ai oán rõ ràng: “… Hai người đã gặp phụ huynh rồi.”“Đấy chẳng qua là việc ngoài ý muốn thôi.” Cư Lẫm Hạ thở dài, không muốn nói nhiều nhưng vì lo nghĩ cho cục diện sau này nên bổ sung: “Hồi trước có lần đi dạo phố, không cẩn thận gặp phải mẹ hắn.”“Hẳn là mẹ hắn rất để ý đến em, cho rằng em đã là con dâu của bà rồi.” Thùng giấm chua Lục Kì nói.Hiện tại Cư Lẫm Hạ chỉ muốn nhanh chóng bỏ qua nghi vấn của đối phương, vì thế không chú tâm trả lời cho có lệ: “Chắc vậy.”“Có phải em rất hay đến nhà hắn không?” Lục Kì nghiêm túc nhìn cô, cắn chặt môi dưới, nước mắt lã chã chuẩn bị khóc.Gì vậy, tên này bị làm sao thế?Cư Lẫm Hạ không hiểu vì sao cậu cứ xoắn xuýt chuyện này lên như vậy.


Đối với cô, chuyện này chẳng có gì cả.“Rốt cuộc anh muốn gì?” Không để ý đến cảm xúc của mình, cô không khống chế để lộ ra sự bực bội trên khuôn mặt.Lục Kì vốn luôn chăm chú nhìn đối phương, lập tức nhận ra thái độ thay đổi của cô.

Nước mắt của cậu liền không kiềm chế rơi xuống: “Ai bảo hai người đã từng có khoảng thời gian thân mật như thế chứ…” Với lại, cũng đã chia tay rồi mà hắn ta cứ xưng hô với em như thể hai người vẫn đang yêu nhau nồng thắm lắm ấy.Hơn nữa cũng đã chia tay rồi, vì sao hắn lại gọi cô cứ như thể 2 người vẫn còn yêu cuồng nhiệt như vậy chứ?Cư Lẫm Hạ không kịp chuẩn bị, cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ làm cho đối phương khóc.


Đây là lần đầu tiên thấy đối phương rơi lệ, cô không có khả năng miễn dịch, chỉ có thể buồn bực một lúc rồi lại dịu giọng bảo, “Mọi chuyện chẳng phải đã qua rồi sao?” Kì thật không cần quan tâm đến những chuyện vụn vặt đấy đâu.“Nhưng, hai người… cũng đều đã gặp phụ huynh cả rồi…” Lục Kì cố chấp nói về vấn đề này, nghẹn ngào biểu đạt bất mãn của mình, “Chúng ta… Còn chúng ta thì chưa… Hu hu…”Cứ không thuận theo, không buông tha làm cho Cư Lẫm Hạ không biết phải nói gì.

Cô vốn là người không có tính kiên nhẫn, đối mặt với bạn trai không có đạo lí cứ nói đi nói lại một vấn đề khiến cô càng ngày càng sốt ruột..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận