“Những điều cần giải thích tôi đều đã giải thích, anh còn muốn thế nào nữa?” Lông mày cô nhíu lại, cảm thấy đối phương cố tình gây sự, không thể nói lí lẽ, “Tôi và anh ta đã yêu nhau hai năm, chúng ta mới ở bên nhau hai tháng.
Anh cảm thấy có thể so sánh sao?”Không ngờ rằng lời nói trong lúc tức giận của cô lại khiến đối phương càng quyết liệt đối kháng hơn.“Hai năm… Em và hắn yêu nhau hai năm…” Lục Kì không cam lòng nhìn cô, nét mặt vô cùng bi ai, “Hai năm thì tính là gì? Em có biết anh yêu em từ lúc nào không… Từ đầu cấp hai đến bây giờ, gần sáu năm… Rõ ràng anh yêu em trước…”Cậu mím môi, nước mắt rơi tựa như hạt châu đứt dây.“Vất vả hỏi thăm trường trung học của em… Vất vả thi vào cùng ngành với em… Cuối cùng…” Lục Kì hoàn toàn không để ý đến hình tượng, há to mồm khóc lớn, “Em lại có quan hệ với người khác… Không, không quan tâm… đến anh…”“…”Có bị đánh chết Cư Lẫm Hạ cũng không nghĩ tới còn có việc này.
Cô nhất thời sững sờ tại chỗ, thất thần cả buổi.Lục Kì ngồi xuống bồn hoa ven đường.
Mắt thấy đối phương không có ý định đến an ủi, mọi thương tâm, thống khổ lập tức xộc thẳng lên đầu, lại bắt đầu im lặng khóc.“Vốn, vốn định đợi em thi Đại học xong thì sẽ tỏ tình… Hu hu… Nhưng đến ngày đó… Ngày hôm đó căn bản không có cơ hội… Ba người các người đều đi hết rồi, Lẫm Lẫm…”Hắn thất vọng lau nước mắt, khóc thút thít đứng thẳng dậy, trông như chú chó nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi.Sau khi tiêu hóa xong mọi thông tin, Cư Lẫm Hạ cảm thấy vô cùng kinh ngạc với sự thật này, đúng lúc này, cô phát hiện ra ngày càng có nhiều người đứng ở ven đường quay ra nhìn bọn họ.Tinh tế quan sát đối phương trong chốc lát, Cư Lẫm Hạ không biết phải làm gì, dù sao từ xưa đến nay cô không hề biết cách an ủi người khác.“Đừng khóc.”Do dự cả buổi, cô mới gượng gạo nói ra ba từ, không ngờ lại vô cùng hiệu quả.Song khi người đối diện ngẩng đầu nghe lời, dùng ánh mắt đáng thương nhìn cô, Cư Lẫm Hạ lại không được tự nhiên mà nhìn sang chỗ khác.Hầy, cô thật sự… bó tay rồi.Nhạy cảm chú ý tới cử chỉ trốn tránh của đối phương, Lục Kì tưởng rằng tại vì mình khóc lóc nỉ non nên bị đối phương chán ghét.
Trong nháy mắt, hắn cuống quýt đứng dậy, lo sợ bất an đứng trước mắt người trong lòng.“Lẫm, Lẫm Lẫm….”Đối phương tựa như không nhìn thấy hắn, chỉ nhếch môi mà không nói lời nào.“Lẫm Lẫm, anh sai rồi…” Thấy chiêu làm nũng vô tác dụng, chân tay Lục Kì thoáng luống cuống, lo lắng đến nỗi chỉ muốn đập đầu xuống đất.Sau nửa ngày vắt óc suy nghĩ, hắn cẩn thận từng li từng tí, duỗi hai ngón tay ra, chạm vào tay đối phương rồi chậm rãi leo lên trên, cho đến khi chạm đến vai mới dừng lại.Mà hành động của hắn đã thành công hấp dẫn sự chú ý của Cư Lẫm Hạ, khiến cô muốn quay đầu nhìn xem đối phương muốn làm gì.“Lẫm Lẫm…” Một giây sau Lục Kì đưa hai ngón tay lên thề, nét mặt vô cùng thận trọng và tủi thân: “Anh quỳ xuống cho em xem!”“…”Lúc nào cũng để ý tới người trong lòng, Lục Kì đương nhiên có thể dễ dàng nhận ra mọi biến hóa trên người đối phương.
Mắt thấy chiêu này có vẻ hiệu quả, tâm trạng đang treo lơ lửng của cậucuối cùng cũng hạ xuống.“Lẫm Lẫm, em cười rồi!” Cậu tươi cười, liên tục nịnh bợ cô, “Hết giận rồi sao? Chờ một chút anh đi mua nước dừa cho em nhé… Lẫm Lẫm…” Thật ngốc nghếch!.