Lục Kì thử đưa hai tay ra, thấy đối phương không có kháng cự liền ôm chặt eo đối phương như bắt được trân bảo.
“Lẫm Lẫm, đừng làm anh sợ được không…” Nhẫn nại cả buổi, tâm trạng Lục Kì vẫn không thể trở lại như bình thường.
Cậu ôm lấy cổ đối phương, mong muốn cảm nhận được chút an toàn nào đó, “Anh sợ, sợ em không còn quan tâm đến anh… Sẽ không quan tâm đến anh nữa…”Nghe đối phương trải lòng, Cư Lẫm Hạ dừng xoa tay mềm mại của đối phương , nhướn mày hỏi: “Em đáng sợ như vậy sao?”Lục Kì rúc vào vai cô, quyến luyến hít hà mùi hương của đối phương, giọng nói vô cùng rầu rĩ: “Ừm… Chỉ cần em không vui một chút, anh sẽ gấp đến độ không làm được gì… Nếu như em không quan tâm đến anh, anh sẽ rất đau khổ, rất đau khổ… Nhỡ một ngày nào đó em thấy anh phiền, muốn vứt bỏ anh…”“Em nói này, rốt cuộc tại sao suốt ngày anh cứ suy nghĩ đến mấy việc đó vậy?” Cư Lẫm Hạ quyết đoán chặn đứng lời nói của cậu, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, “Trong mắt anh, em là người không có trách nhiệm như vậy ư?”Lục Kì lén lút nhìn cô, lập tức lúng túng, “Không có… Chỉ là… Chỉ là…” Hắn đấu tranh trong chốc lát, cuối cùng không kiềm chế được đáy lòng, tò mò hỏi: “Lẫm Lẫm, tại sao lúc trước em lại đồng ý qua lại với anh?”Cư Lẫm Hạ nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, trả lời: “Đại khái là do anh làm em thấy rất phiền.
”Trên thực tế, Cư Lẫm Hạ vô cùng ghét bị người khác theo đuổi, vì cô cảm thấy chuyện này nên để nước chảy thành sông mới tốt.
Bị người mình không thích theo đuổi, cô cảm thấy rất bối rối.
Thực ra Lục Kì rất thông minh, cậu dùng thân phận đàn em chính khóa tiếp cận Cư Lẫm Hạ, rồi dần dần phát triển tình cảm của hai người.
Người nào học chính trị đều biết được rằng để làm một cú nhảy vọt từ chất đến lượng, đó không chỉ đơn giản là đẩy mối quan hệ lên tầm cao mới, mà càng quan trọng hơn chính là nắm vững được chừng mực – muốn tạo ra sự nổi bật thu hút đối phương thì cần khéo lựa thời cơ.
Trong hành trình này, Lục Kì hiểu được và đã tận dụng được lợi thế bẩm sinh của mình.
Dựa vào khuôn mặt khôn ngoan và nụ cười tỏa nắng, cậu đã vô cùng suôn sẻ chinh phục những người xung quanh Cư Lẫm Hạ.
Thế nên sau này lúc theo đuổi đối phương, đối phương không ngừng bị bạn cùng phòng tận dụng thời gian ăn tận gốc.
Từng có người nói với Cư Lẫm Hạ, kẻ ngốc cũng biết Lục Kì thích cô – ánh mắt nóng bỏng cùng thái độ ân cần, căn bản không cần suy nghĩ cũng biết.
Đáng nói tới chính là, lúc đầu Cư Lẫm Hạ thật sự không nghĩ tới chuyện sẽ xuống tay với đàn em nhỏ tươi ngon này, thậm chí sau khi đối phương công khai theo đuổi thì cô cũng chỉ một mực trốn tránh…Nhưng sự cố chấp của Lục Kì lại vượt ngoài tầm dự đoán của cô, sau nhiều lần suy nghĩ, Cư Lẫm Hạ quyết định thử đồng ý, để đối phương đỡ làm phiền cô cả ngày.
Đến tận bây giờ, kể cả khi hai người đã chính thức yêu nhau.
“Vậy, ngoại trừ lí do này, em không… không còn lí do nào khác ư?”Nhìn bộ dạng ấp úng của đối phương, trực giác của Cư Lẫm Hạ mách bảo có gì đó không đúng: “Vậy anh cảm thấy còn có gì nữa?” Một lần nữa cô đem vấn đề này vứt cho hắn.
“Ví dụ như… Ừm, vì anh là đàn em chẳng hạn…”Cư Lẫm Hạ suy nghĩ về đáp án này, cảm thấy cũng không phải là không có lí: “Cũng phải…” Rất dễ bắt nạt.
Nhưng ngước mắt lên lại thấy biểu tình uể oải của bạn trai, cô biết rõ mọi việc không đơn giản như mình tưởng.
“Sao vậy, sao lại không vui?”“Kì thật, anh cảm thấy…” Lục Kì rũ mắt, bộ dạng xấu hổ chẳng khác gì cô vợ nhỏ, “… Chu Thân Tự nói cũng đúng…”“?” Cư Lẫm Hạ hoàn toàn không hiểu.
“Cho dù rất không vui nhưng cũng phải thừa nhận, vì đây là sự thật – Anh so với Chu Thân Tự, chỉ có mỗi một ưu thế là anh nhỏ hơn hắn hai tuổi…” Thần sắc Lục Kì ảm đảm, “Học kỳ này cũng đã kết thúc, không biết khóa tiếp theo sẽ như thế nào… Đám đó trẻ hơn anh, e là sẽ còn có người đẹp trai hơn anh… Nhỡ em di tình biệt luyến (*) thì anh biết phải níu kéo em như thế nào đây?(*) Di tình biệt luyến: yêu một người rồi, sau đó lại không yêu người đó nữa mà có tình yêu mới.
“…” Cái gì thế này.
Nhìn hành động giả vờ đáng thương thường xuyên làm của bạn trai, Cư Lẫm Hạ thong thả bình tĩnh vỗ vai hắn: “Vậy lúc đó em sẽ cho anh sớm ‘nghỉ việc’ nhé.
” Nói xong, cô lập tức đi thẳng về phía trước.
Vẻ mặt Lục Kì cầu xin, lập tức đuổi theo: “Lẫm Lẫm… Lẫm Lẫm….
! Em đừng giận! Anh chỉ sợ…”“…”“A, Lẫm Lẫm, đừng bỏ rơi anh… Anh sẽ không chọc giận em nữa, xin em…”“…”“Anh sẽ chăm sóc mình thật tốt để giữ gìn nhan sắc của mình, để không bị già hơn người ta…”“… Lục Kì, có phải đầu anh chỉ dùng để trang trí cỏ dại không?!”-THE END-.