Hà Đông Sinh cảm thấy mình rất khốn nạn, rõ ràng là mình yếu kém, cuối cùng lại nổi giận với Hạ Mộc vô tội.
Nhưng về phương diện khác cậu lại cảm thấy vô cùng buồn bực, vì sao Hạ Mộc không đồng tình với cậu, cho dù là tạm thời, vậy thì cũng sẽ không khiến cậu cảm thấy cậu chỉ có một mình.
Suốt cả đêm cũng không thể ngủ ngon, ngày hôm sau, cậu mang theo cặp mắt gấu trúc đi “tìm việc”.
Học sinh mười mấy tuổi đầu thì có thể tìm được việc gì tốt chứ? Mặc dù có trình độ piano cấp 10, nhưng HR nói với cậu rằng yêu cầu cơ bản nhất của bọn họ với giáo viên là có bằng chính quy.
Hà Đông Sinh bận rộn cả một ngày, ngay cả công việc chuyển phát nhanh cũng không được nhận bởi vì tuổi cậu còn quá nhỏ.
Người tự nhận mình là bất khả chiến bại lại trở thành kẻ cùi bắp trong mắt người khác.
Vốn dĩ muốn một mình liếm láp vết thương, nhưng khi về nhà thì cậu lại oan gia ngõ hẹp đụng phải Hạ Mộc.
Cô tiến lên muốn chào hỏi với cậu, Hà Đông Sinh lại cố ý quay mặt qua chỗ khác, ba bước làm hai đi lên lầu.
Sau khi về nhà, cậu nhìn qua mắt mèo một lúc lâu mới thấy cô chậm chạp đi lên.
Khi mở cửa, cô còn cố ý quay đầu lại nhìn về phía cửa nhà cậu.
Hà Đông Sinh hơi sửng sốt, quay người đi như bị điện giật, vừa rồi, cậu cảm thấy vừa áy náy vừa khó chịu.
Có lẽ cả đời này Hạ Mộc sẽ không để ý tới cậu nữa đâu! Cậu nghĩ, bỗng cậu nghe thấy tiếng “Sột sột soạt soạt”, cúi đầu nhìn thì phát hiện có một bức thư được nhét qua khe cửa.
Trong thời đại thông tin điện tử phát triển như hiện nay, làm gì có ai viết thư tau nữa? Nhưng Hạ Mộc lại làm vậy vì cậu, bố cục vô cùng chuẩn mực, mở đầu dùng “Xin chào”, kết thư dùng “Trân trọng”, giống như một người hoài cổ.
Mặc dù ngoài miệng thì cằn nhằn “Gì vậy trời! Thời đại nào rồi mà còn làm mấy chuyện thế này,” nhưng Hà Đông Sinh vẫn gấp gáp mở bức thư kia ra.
Quen biết nhau lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên Hạ Mộc kể cho cậu nghe lý do cô khiếm thính.
Hóa ra lúc cô học cấp hai, nhà máy nhà cô bị đóng cửa, gia đình cô phải gánh một khoản nợ kếch xù, bố mẹ cô không còn cách nào khác, đành phải ra ngoài làm thuê trả nợ, không có thời gian quan tâm tới cô đang bị bệnh, vậy nên bệnh tình vốn dĩ không nghiêm trọng lắm lại kéo dài dai dẳng.
“Sau khi biết mình chẳng còn nghe thấy gì nữa, tinh thần của mình sa sút một khoảng thời gian rất dài.
Sau khi trong nhà xảy ra chuyện, bà nội là người chăm sóc mình, bà vẫn luôn tỏ ra vô cùng kiên cường.
Và rồi có một ngày bà ngất xỉu trong phòng bếp.
Bác sĩ nói cơ thể của bà sụp đổ là vì tâm bệnh mà ra.”
Hà Đông Sinh đọc đến đây thì càng cảm thấy mình khốn nạn hơn.
“Hóa ra người lớn cũng yếu đuối lắm,” Hạ Mộc viết trong thư, “Có rất nhiều lúc họ chỉ giả vờ kiên cường thôi.
Tớ nghĩ rằng trường thành là như thế đấy, cần phải học cách đối mặt với khó khăn chứ không phải là trốn tránh nó, cho dù là giả vờ thì cũng phải kiên cường.
Bởi vì chỉ có một lần được sống, chúng ta phải sống cho thật tốt mới được.”
“Sao lại viết sến sẩm thế không biết!” Hà Đông Sinh vừa cằn nhằn vừa không nhịn được mà đọc tiếp.
Câu cuối cùng trong lá thư ấy là: “Hà Đông Sinh, chúng ta cùng nhau trưởng thành nhé.”
…
Đã lâu rồi Hà Đông Sinh chẳng biết buồn là gì.
Bố mẹ bề bộn công việc, cũng không dùng cách mà cậu chờ mong để quan tâm tới cậu, vậy nên cậu chỉ biết giận dỗi, và cũng chỉ có giận dỗi.
Có rất nhiều lúc cậu cảm thấy mình như bị giam trong một thùng sắt không một chỗ hở, chỉ có thể không ngừng giãy giụa, kêu gào, đấu tranh thì mới có thể đục được một cái lỗ trên thùng sắt ấy.
Nhưng giờ khắc này, khi nhìn thấy bức thư này của Hạ Mộc, Hà Đông Sinh bỗng cảm thấy rất buồn bực, bên cạnh buồn bực, cuối cùng cậu cũng biết cách ngẩng đầu nhìn ngôi sao sáng trên trời cao.
Chúng sáng chói mà dịu dàng, giống như đôi mắt của Hạ Mộc.
Có người trưởng thành cùng cậu, từ nay về sau cậu sẽ không còn cô đơn nữa.
Thật tốt.
Ngày hôm sau Hà Đông Sinh bắt đầu đi học như bình thường, mặc dù vẫn bị bố mình răn dạy, vẫn phải nhận những ánh mắt khinh khi của bạn học nhưng tâm trạng của cậu lại giống như hùng ưng đã hồi phục vết thương, cảm thấy vui sướng khi được sải cánh bay cao lần nữa.
Sau khi Hà Đông Sinh ngồi xuống chỗ của mình, Hạ Mộc ngồi đằng trước quay đầu lại nhìn cậu.
Hà Đông Sinh mỉm cười, nói với cô một chữ “Được” bằng khẩu hình..