Hà Nhật Cộng Huề Thủ

Biên tập: Kỳ Lam 

Diệp Lăng Vân mang về một đống củi lớn cùng một con thỏ hoang.

Hắn nhanh nhẹn đem con thỏ hoang mổ bụng bỏ nội tạng rồi rửa sạch sẽ, dùng nhánh cây xuyên qua đặt ở trên đống lửa nướng, sau đó ngồi xuống bên cạnh Hàn Nghiên Trầm.

Hắn nương theo ánh lửa nhìn về phía Hàn Nghiên Trầm, y vẫn đang xuất thần, khuôn mặt thanh lãnh mang theo một biểu cảm như có điều gì đó suy nghĩ, dưới sự chiếu rọi của ánh lửa tăng thêm một chút ánh vàng nhàn nhạt bình thản mà ấm áp.

Thuân tay đặt lên mạch môn của y kiểm tra nội tức, nhận thấy được mạch tượng mặc dù chưa đủ sung mãn nhưng coi như ôn hòa hữu lực, Diệp Lăng Vân yên lòng, cười hỏi: “Đang nghĩ gì, sao lại xuất thần như vậy?”

Hàn Nghiên Trầm khôi phục thần trí, bỏ tay hắn ra: “Suy nghĩ cách tốt nhất để giết ngươi cho hả giận.”

“Ngươi nha, trong đầu chỉ nghĩ đến giết người…… Ngày hôm qua rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, vì sao lại muốn giết Tô minh chủ, hắn thật sự giết cả nhà ngươi?”

“Tô – minh – chủ? Hừ, cái loại tiểu nhân đê tiện, ngụy quân tử, hạng người giả nhân giả nghĩa, thật đúng là đạt đến phẩm chất các ngươi gọi một tiếng minh chủ. Dẫu sao ta cũng là tà ma ngoại đạo, ngươi là đại hiệp chính đạo, ngươi cùng với hắn đi trên một con đường, cho dù ngươi tin tưởng hắn giết người nhà của ta, cũng nhất định cho rằng là ta gieo gió gặp bão, hắn là vì dân trừ hại? Cũng thế, theo các ngươi những kẻ đó không có gì không đúng.”


“Không, ta tin tưởng ngươi. Ta tin ngươi không phải loại người không phân biệt được đúng sai giết người vô tội. Có thể nói cho ta biết sự thật mọi việc không?”

“Chân tướng?” Hàn Nghiên Trầm nghe vậy cao thấp đánh giá hắn một phen, “Ngươi nói ngươi tin ta? Ngươi dựa vào cái gì tin ta? Lại dựa vào cái gì muốn ta tin ngươi? Ngươi là Diệp gia tam đại thế gia ‘Lăng Vân’ kiếm? Hai nhà Tô Diệp các ngươi nhiều đời giao hảo, lại vừa nhi nữ thông gia, ngươi không vì hắn báo thù, trái lại cứu ta, không chỉ cứu ta, hiện tại cư nhiên lại còn đối với ta đây một Huyết Nghiên công tử giết người vô số nói tin tưởng? Ngươi đến tột cùng là tại sao lại cứu ta? Đừng để ta hỏi lần thứ ba.”

Bởi vì ta đối với ngươi đã động tâm rồi.

Cho nên ta muốn thử tin tưởng ngươi.

Cho dù người khác đều nói ngươi giết người không chớp mắt, từng phạm nợ máu chồng chất, ta tình nguyện tin tưởng mọi chuyện đều có ẩn tình không muốn ai biết, muốn nghe một lời giải thích của ngươi.

Nếu như ngươi là người thanh lãnh xuất trần như vậy, nếu như ngươi là người khiến tâm ta dao động, ta không muốn tin rằng ngươi thật sự tâm ngoan thủ lạt thị phi không phân biệt được.

Thế nhưng những lời như vậy Diệp Lăng Vân đương nhiên không nói ra miệng, hắn tỏ vẻ tùy ý cười cười: “Nhất định phải có lý do sao? Chính ra cũng không rõ tại sao, đại khái là không thích nhìn nhiều người như vậy lợi dụng lúc ngươi gặp khó khăn vây đánh. Ngươi không muốn nói cũng không sao. Tóm lại ngươi tin tưởng ta, ta không có mục đích gì khác, lại càng không hại ngươi, ngươi không cần đề phòng ta.”

Hàn Nghiên Trầm lạnh lùng nhìn hắn, ngữ khí có chút trào phúng: “Ngươi cho rằng ta là tiểu hài tử ba tuổi sao.”

Hắn thập phần bất đắc dĩ, thật sự hối hận như thế nào lại làm trọng tâm câu truyện cuốn đến chuyện này: “Những gì có thế nói ta đều đã nói rồi, những lời đó là thực, tin hay không tùy ngươi. Thịt này nướng cũng gần được rồi, đói bụng không? Đến, nếm thử tay nghề của ta….” không muốn phân trần thêm nữa xẻ xuống một khối thịt thỏ, đặt vào trong tay Hàn Nghiên Trầm.

Hàn Nghiên Trầm nhìn hắn, lại nhìn thịt thỏ trong tay, lại vừa lộ ra vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, rốt cục cũng không nói gì nữa, lẳng lặng mà ăn hết.

Lúc này đây Diệp Lăng Vân vô luận thế nào cũng không dám trêu chọc y thêm nữa.

Đợi hai người đều ăn no, đêm đã khuya.

Diệp Lăng Vân vừa thêm chút củi, để lửa càng cháy to thêm chút nữa, lo ngại Hàn Nghiên Trầm có lẽ không muốn cùng mình chung một chỗ, quan tâm nói: “Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi, ta đi ra bên ngoài canh gác.” Đứng lên đi ra ngoài.


Hàn Nghiên Trầm chần chờ một chút, gọi hắn lại: “Không cần ra ngoài. Ta không ngại. Nếu như ban đêm ngươi dám động tay động chân, ta liền giết ngươi.” Y cũng không biết mình vì sao lại nhìn thấu sự quan tâm trong mắt hắn, sau đó trong nháy mắt xúc động cùng mềm lòng.

Gọi hắn trở lại, chỉ là vì thuận tiện ban đêm giết hắn.

Y tự nói với mình như vậy, sau đó liền bình thường trở lại.

Diệp Lăng Vân còn đang nghiêm túc mà nhìn y hồi lâu, xác định y không phải nói giỡn, mặt mày rạng rỡ mà nằm xuống bên cạnh y, nói một tiếng cám ơn, rồi nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

Hàn Nghiên Trầm lại không hề buồn ngủ.

Đợi Diệp Lăng Vân ngủ sâu, y mở mắt, lẳng lặng mà đánh giá Diệp Lăng Vân: hắn mặc một kiện áo choàng thanh sắc, trên ngực còn dính một chút vết máu chưa tẩy hết, đây là do hắn hôm qua vì cứu mình mà lưu lại. Đêm qua từ lúc hắn bắt đầu thì không còn mang mặt nạ, lộ ra khuôn mặt ôn nhuận tuấn lãng. Nụ cười của hắn ấm áp như gió xuân, thanh âm của hắn ôn hòa lại hào khí, ánh mắt bộc trực tự tin, lồng ngực vững vàng hữu lực, Hàn Nghiên Trầm không thể không thừa nhận toàn thân Diệp Lăng Vân đều lộ ra một cỗ ôn hòa chính khí, thể hiện một loại năng lực khiến người ta phải tin phục, tựa hồ sinh ra là để làm đại hiệp.

Hậu nhân của Diệp gia……

Một đại hiệp như thế làm cho lòng người thấy ấm áp cùng tín nhiệm.

Nếu như không phải vì họ Tô kia, bọn họ hẳn là sẽ gặp nhau trong một hoàn cảnh khác, có lẽ sẽ trở thành huynh đệ tri âm cùng ngồi nâng chén nói chuyện vui cười cũng không chừng.


Thế nhưng chuyện đã xảy ra không thể vãn hồi, hiện tại y là thiếu chủ Miêu Kim Cốc, y là Hàn Nghiên Trầm một thân huyết hải thâm thù. Bọn họ chỉ có thể là cừu địch sống chết, bất cứ lúc nào cũng đối chọi nhau, đến chết không ngừng.

Y nhất định phải giết hắn!

Giết hắn. Không phải bởi vì hắn mượn cơ hội giải độc mạo phạm mình, không phải vì hắn thủy chung lấp liếm che đậy không muốn giải thích vì sao lại cứu mình, cũng không phải vì thân phận lập trường hai người chính tà bất dung, mà là bởi vì hắn cư nhiên có bản lĩnh khiến mình một lần lại một lần dao động, mê hoặc đến muốn tin tưởng.

Trên người hắn có một loại lực lượng làm cho người ta phải tin tưởng, mê hoặc Hàn Nghiên Trầm không tự chủ muốn tin tưởng lời hắn nói, tin tưởng hắn quan tâm mình là từ nội tâm, phải cứu chính mình, không có âm mưu không có lừa gạt. Hắn luôn luôn ôn nhu săn sóc, dễ dàng khơi dậy một mặt yếu ớt trong đáy lòng y, khiến y chứng kiến sự yếu đuối của chính mình, năm lần bảy lượt khuất phục dưới sự ôn nhu một cách bá đạo cường thế của hắn, mất đi quyền nắm tình thế trong tay.

Mặc dù ngoài mặt giả bộ bất động thanh sắc lãnh đạm như cũ, y lại khống chế không được đáy lòng mình dao động và biến đổi. Thời gian mới hai ngày ngắn ngủi, y đã trở nên có chút không giống chính mình rồi. Điều này khiến y kinh tâm.

Nhưng y nhất định phải quên hết, phải ngoan độc, phải vô tình, bất cứ sự ôn nhu hay yếu đuối nào đều có thể dẫn đến cái chết.

Bởi vậy Diệp Lăng Vân, thực xin lỗi, ngươi làm cho ta tin tưởng ngươi, ngươi làm được rồi,vậy thì phải lưu lại mạng của ngươi!

Hàn Nghiên Trầm ánh mắt tối lại, khấu động cơ quan của thanh ngọc tiêu, lưỡi đao hoa mai không tiếng động bắn ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận