Hà Nhật Cộng Huề Thủ

Biên tập | Kỳ Lam



Tô Kỳ Dung nói: “Khoan đã, nơi này đã tới gần Cận Xuyên, mọi sự đều phải cẩn trọng.” nói xong lấy ra ngân châm mang theo bên người cẩn thận kiểm tra.

Tuy rằng vẫn không kiểm tra được gì, nhưng nhìn thùng nước không ngừng bốc hơi tỏa nhiệt khí kia, hắn vẫn rất không yên lòng.

Diệp Lăng Vân từ trong ngực lấy ra vài tiên dược phân cho ba người: “Đây là tị độc đan phòng được trăm loại độc, uống vào rồi tắm, đảm bảo. Các ngươi tắm trước, ta đem thuốc phân cho các tiền bối khác.”

Nói xong xoay người đi ra ngoài.

Đợi hắn đem tị độc đan phân cho từng người rồi trở lại cửa kho hàng, đã thấy Tô thị huynh đệ đứng ở ngoài cửa.

Không đợi hắn hỏi ra miệng, Tô Liễm Dung liền chỉ chỉ cửa phòng, nói: “Lưu Ngọc đang tắm, y bảo chúng ra tránh ở ngoài.”

“…. A Ngọc này, quy củ luôn luôn nhiều hơn so với người khác.” Diệp Lăng Vân cười cười, đã đến trước cửa, ba người câu được câu không mà nói chuyện phiếm.


Đợi bốn người tắm xong, sắc trời đã tối đen.

Mấy ngày bôn ba liên tiếp, màn trời chiếu đất, tối nay lại có thể thư thư phục phục mà tắm nước nóng, bốn người chỉ cảm thấy toàn thân thư thái lười nhác không thôi, toàn tâm cũng lơi lỏng xuống, cơn buồn ngủ lập tức ùn ùn kéo đến tập kích.

Tô Thị huynh đệ rất nhanh đã tiến nhập mộng đẹp.

Diệp Lăng Vân cũng rất mệt mỏi, nhưng vẫn không ngủ được.

Trong đầu Diệp Lăng Vân cứ nghĩ đi nghĩ lại lời nói lúc ban ngày của Đán Dương môn chủ, nếu lời hắn nói là thật, Hàn Nghiên Trầm nhất định phải bế quan tĩnh dưỡng một năm mới có thể hoàn toàn khôi phục như cũ, nếu như ngay lúc này cùng đám người Nguyên Tiếu đối kháng, không chỉ không hề có phần thắng, ngược lại có thể vì vận công quá độ mà tự phế võ công.

Thế nhưng người kiêu ngạo như Hàn Nghiên Trầm nhất định không chịu ngoan ngoãn mà trốn sau lưng người khác, này phải làm gì mới tốt?

Nghĩ đến ngày ấy y cuồng vọng tự hao hết nội lực không ngại tự tổn thương thân thể mà thổi Thỉnh hồn mộng sinh khúc, sau đó lại cải trang thành Cố Lưu Ngọc đến ám sát, sau đó nữa lại đến Trầm gia bái tế, một tháng ngắn ngủi này cơ hồ liên tục bôn ba, căn bản là không có cơ hội nghỉ ngơi điều dưỡng, nhịn không được lại lo lắng đau lòng.

Y nhìn qua chắc chắn không giống một người hiểu được quý trọng bản thân.

Diệp Lăng Vân thở dài trong lòng, tâm can trằn trọc khó mà ngủ được.

Đột nhiên bên tai truyền đến một tiếng ngâm nhẹ, một làn hương đàn hương bay vào chóp mũi, có cái gì đó nhẹ nhàng phất qua trên mặt Diệp Lăng Vân, băng băng lãnh lãnh.

Hắn mở to mắt, chỉ thấy Cố Lưu Ngọc vốn dĩ nằm ngủ bên cạnh hắn đã trở mình ngồi dậy, đang cúi người lẳng lặng nhìn hắn, sợi tóc đen thật dài rơi xuống trên mặt hắn, mắt phượng sóng sánh lân quang như thu thủy, hắc bạch phân minh, cách hắn trong gang tấc, có thể nghe thấy cả tiếng hít thở.

“Ngươi….” Diệp Lăng Vân bất giác rất lúng túng, quay đầu nhìn về hai bên, không dám nhìn ánh mắt rực rỡ trong đêm của y.

Y truy đuổi ánh mắt Diệp Lăng Vân, nhẹ nhàng nói: “Lăng Vân, huynh có tâm sự?” Y mở miệng một cái, hơi thở liền nhẹ nhàng phất lên mặt Diệp Lăng Vân.

Diệp Lăng Vân đành phải nhắm mắt lại, xấu hổ mà nói: “A Ngọc, ngươi ngồi gần quá rồi ——–“


“…” Cố Lưu Ngọc khẽ thở dài một hơi gần như không nghe thấy, đem thân mình nâng lên một chút, “Giờ thế nào?”

“… A Ngọc, ngươi…” Muốn nói gì đó, lại không biết nên nói cái gì. Hắn cảm thấy tay chân có chút luống cuống.

“….” Cố Lưu Ngọc bình tĩnh nhìn hắn, tựa như đang đợi hắn nói.

“Ngươi…” thực sự phải nói chút gì đó, Diệp Lăng Vân chần chừ mở miệng, còn chưa có nghĩ thông rốt cuộc nên nói gì, đột nhiên từ trong viện truyền đến một tiếng hét thảm, ngay sau đó có người hét lên the thé: “Coi chừng! La thôn trưởng là ——– hự!” Còn chưa kịp nói xong sinh mệnh đã đứt.

!

Diệp Lăng Vân cùng Cố Lưu Ngọc liếc mắt một cái, vội vàng nhảy dựng người lên, Diệp Lăng Vân một cước đá văng cửa phòng phi thân vào trong viện, Cố Lưu Ngọc lại đi gọi Tô thị huynh đệ còn đang trong giấc mộng.

Tuy rằng thanh âm rất lớn, nhưng chỉ thoáng qua quá nhanh, vì quá mệt mỏi, Tô thị huynh đệ chỉ ậm ừ một tiếng, trở mình một cái, cũng không hề có dấu hiệu tỉnh lại.

“Đáng chết!” Cố Lưu Ngọc thấp giọng rủa một tiếng, dùng móng tay hung hăng đâm vào đâu ngón tay bọn họ, tay đứt ruột xót, Tô thị huynh đệ kêu đau một tiếng, rốt cục cũng tỉnh lại.

“Làm sao vậy?” Tô Liễm Dung nhu nhu mắt, trong đầu còn có chút mơ màng.

“Mau đứng lên! Có mai phục!” Cố Lưu Ngọc nói xong lập tức lao ra cửa phòng.

Tô thị huynh đệ nhìn nhau, lập tức cầm kiếm cũng vọt ra ngoài sân.


Trong viện một mảnh hắc ám, bồn người sóng vai đứng ở cổng, chỉ nghe thấy từ mỗi gian phòng không ngừng truyền ra tiếng kêu rên cùng tiếng đánh nhai, ngay sau đó cửa một gian phòng bị phá tan, mọi người lần lượt phá cửa mà ra, ở trong sân giao đấu.

Một đạo pháo hiệu rực rỡ bay lên bắn vào giữa đêm đen, đem đêm tối chiếu rọi sáng rõ như ban ngày, tuy rằng chỉ ngắn ngủi trong chốc lát, đã đủ cho bốn người phân biệt trọn vẹn tình thế trong sân.

Chỉ thấy đám người Nguyên Tiếu y phục bất chỉnh đầu bù tóc rối, trên người mang theo ít nhiều vết thương chảy máu, lộ rõ vẻ đang nằm trong mộng đột nhiên bị người tập kích bất ngờ.

Cùng giao thủ với họ là những người mặc y phục vải thô của nông dân, cư nhiên chính là những thôn dân vừa rồi đưa nước ấm.

La Thanh đứng ở cửa phòng ngủ của hắn, trong tay cầm một thanh đại đao, máu tươi từ trên thân đao không ngừng uốn lượn chảy xuống, ở trên mặt đất phía dưới mũi đao đọng thành một vũng máu.

Hắn chăm chú nhìn vào tình hình trong viện, khóe miệng chậm rãi câu lên, đột nhiên vung tay lên đem một chút máu đọng cuối cùng trên thân đao vẩy đi, nhún người nhảy vào vòng chiến.

Pháo hiệu nở rộ trong nháy mắt, lại có thêm mười mấy người từ bốn phương tám hướng dũng mãnh gia nhập vòa chiến đoàn, cùng bọn Nguyên Tiếu đấu một chỗ.

Bốn người Diệp Lăng Vân nghĩ sơ lược một cái liền hiểu đầu đuôi ngọn ngành, lập tức nhảy vào giữa sân trợ chiến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận