Hạ Nhật Ngọ Hậu Đích Lão Nhân Trà

Hắn rốt cuộc có nên nói cùng Nhật Thanh chuyện ngón út của bọn họ có tơ hồng trói buộc?

Còn có Nhật Thanh kiếp trước, rất có thể là lão bà Ngọc Thiền của hắn.

Thiên Tuế có đề cập qua, tơ hồng cũng không có nghĩa Nhật Thanh chính là Ngọc Thiền.

A Trà nghĩ có phải hay không bởi vì thân thể hiện tại là của Trạch Phương, nên tơ hồng kia kỳ thật là nối Trạch Phương với Nhật Thanh, mà không phải với hắn.

Một đống sự tình lộn xộn, A Trà cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, lập tức trừ bỏ thở dài ra cái gì cũng không biết làm sao, lời nói đến bên miệng đành thu lại, cảm thấy tốt hơn đừng gia tăng thêm phiền toái, việc tơ hồng này trước hết không đề cập tới. Dù sao Nhật Thanh không tin lời hắn, nói ra cũng chưa chắc hữu dụng.

“Ta đây đi trước, hôm nào lại đến nhìn ngươi.” A Trà nói.

“Ngày mai ta xuất viện.” Ánh mắt Nhật Thanh vẫn không ngừng nhìn chằm chằm A Trà. Hắn hiện tại rất muốn tiến lên ôm lấy người này, nhưng quan hệ hai người thật vất vả mới tốt lên một chút, đối phương lại nguyện ý chủ động tiến đến tìm hắn, hắn hẳn phải khắc chế, miễn cho hai bên hỗ động lại lui về nguyên điểm.

“Ngày mốt sẽ thi giữa kì, chúng ta chờ qua kì thi sẽ hảo hảo nói sau. Công khóa của Trạch Phương rất trọng yếu, ta cũng không muốn hại Trạch Phương không thể tốt nghiệp, nên cần tập trung cho kì thi.” A Trà chậm rãi lui về sau, trên mặt tươi cười cho có lệ. Hắn cảm thấy Nhật Thanh nhìn hắn như vậy thật sự rất khủng bố, hại hắn không dám xoay người đi ra ngoài, mà là một đường chậm rãi lui, thối lui đến cửa phòng.

“Tái kiến!” A Trà nói.

Nhật Thanh nửa điểm phản ứng cũng không có.

A Trà nắm chặt cửa, dùng sức mở ra, sau đó cả người chớp hiện, tiếp theo nhanh chóng đem cửa đóng lại.

Đứng ở ngoài phòng bệnh, không còn cùng Nhật Thanh mặt đối mặt, hắn rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, trái tim vì khẩn trương đập liên hồi cũng đã dịu đi, hắn xoa xoa ngực, chậm rãi nện bước rời khỏi phòng bệnh.

Nào biết đầu mới vừa nhấc, A Trà liền phát giác Hải Uyên đứng ở trước mặt hắn, khoảng cách gần như vậy khiến hắn hoảng sợ, liên tục lui về phía sau  vài bước.

“Ngươi...... Ngươi như thế nào ở trong này?” A Trà giống tiểu hài tử làm chuyện xấu bị bắt gặp, khẩn trương hề hề hướng Hải Uyên không ngừng cười.

“Đổi xong thuốc cắt xong chỉ còn chưa thấy ngươi đến, liền tự mình tìm tới đây.” Biểu tình của Hải Uyên thập phần âm trầm, hắn liếc nhìn cánh cửa phòng kia, khó chịu hừ một tiếng.

“Ta...... Có chút lo lắng thương thế Nhật Thanh, muốn nói chút chuyện, cho nên đến xem hắn.” A Trà nuốt nuốt nước bọt, nhìn biểu tình kia cũng biết Hải Uyên hiện tại thực sinh khí.

“Đi rồi, trở về!” Hải Uyên trừng mắt nhìn A Trà một cái, xoay người rời đi.

“Hảo.” A Trà vội vàng đi theo phía sau Hải Uyên.

“Thật không biết ngươi suy nghĩ cái gì, hắn ngày đó bắt ngươi đi, kém chút nữa cho ngươi bị lửa thiêu chết, ngươi còn chạy tới nhìn hắn?” Hải Uyên thấp giọng oán giận. “Đầu ngươi nhất định hỏng rồi!” Hắn thật sự mất hứng A Trà ở sau lưng mình lén đi gặp Nhật Thanh.

“Ta nghĩ dù sao ngay tại lầu trên lầu dưới, lập tức rất nhanh trở về.” A Trà vỗ vỗ lưng Hải Uyên. “Ai u, hai huynh đệ, chẳng lẽ ngươi cũng không lo lắng hắn ra sao sao?”

“Hắn nếu chết ta sẽ tặng vòng hoa.” Hải Uyên đáp trả.

“Phi phi phi, đừng nói như vậy, hắn nếu xảy ra chuyện, đến lúc đó ngươi sẽ thật sự thương tâm, hắn dù sao cũng là ca ca của ngươi a!” A Trà nói.

“Tuyệt đối sẽ không.” Hải Uyên trả lời.

“Ai, hai huynh đệ miệng đều ngạnh như nhau, cá tính cũng chỉ có điểm ấy giống mà thôi.” A Trà buông tiếng thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu. Huynh đệ bọn họ không biết tới khi nào mới hòa hảo được, nếu cứ tiếp tục xem không vừa mắt nhau như vậy, sao có thể hảo hảo ngồi xuống mở lòng? A Trà ở phía sau chậm rãi nghĩ, chậm rãi đi, cước bộ Hải Uyên rất nhanh, lập tức cách A Trà một khoảng lớn.

Hải Uyên ấn nút thang máy, phát giác A Trà còn đang thong thả đi, một bụng hỏa hắn không khỏi lại rống lên: “Đi nhanh chút, ngươi là rùa sao?”

“Ai u, ngươi sao lại bắt lão nhân gia đi nhanh a!” A Trà oán giận, vẫn là chậm rãi đi.

Đột nhiên, trên hành lang giống như có cổ gió thổi qua, xuyên áo lót cùng quần đùi khiến A Trà nổi lên một trận da gà.

Cái loại lạnh lẽo này tựa như là không khí trong nhà xác, làm cho người ta dựng tóc gáy.

“Ông nội......”

A Trà tựa hồ nghe được tiếng Trạch Phương.

Thanh âm Trạch Phương hữu khí vô lực, âm cuối yếu ớt kéo thật sự dài, ở chung quanh phiêu a phiêu, hắn dừng lại cước bộ, nghiêng đầu, mắt chớp chớp, suy nghĩ bản thân có phải nghe lầm hay không.

“Ông nội......”

Thanh âm kia lại vang lên, hơn nữa hình như là từ sau lưng truyền tới.

A Trà chậm rãi chuyển đầu về sau, tiếp theo liền nhìn thấy nơi cuối hành lang, Trạch Phương đang đứng, gương mặt tái nhợt không huyết sắc gợi lên một mạt cười mỉm, hướng hắn phất phất tay.

“Trạch Phương a ——” A Trà lắp bắp kinh hãi, liền kêu lớn lên.

Hắn vội vàng hướng Trạch Phương chạy tới, hàm trứ nước mắt, vươn hai tay muốn dùng sức ôm chặt tôn tử.

Ngoan tôn tử mất tích lâu như vậy không biết chạy đi đâu rốt cục đã trở lại, A Trà vì lo lắng cùng đau thương nước mắt đều nhanh rơi xuống, chạy như bay về phía Trạch Phương.

Nào biết mới nhào đến ôm, Trạch Phương lại biến mất không thấy.

“A di?” A Trà mở ra đôi tay trống rỗng, phát giác bản thân ôm lấy chỉ có không khí, không thấy bóng dáng Trạch Phương đâu.

Bị kia tiếng kêu “Trạch phương” của A Trà làm kinh hách Hải Uyên vội vàng từ thang máy đi ra thăm dò, xem A Trà đến tột cùng đang làm cái gì, tuy rằng thời gian không tới nửa giây, nhưng hắn đích xác nhìn thấy A Trà nhào về phía người nào đó cuối hành lang, mà cái người kia lớn lên cùng A Trà giống nhau như đúc, chỉ vừa hướng hắn nở nụ cười, liền biến mất không thấy bóng dáng.

Nháy mắt, Hải Uyên nổi lên một trận ác hàn.

Hắn nhớ rõ nụ cười của người kia, có chút thẹn thùng, giống như tiểu nữ sinh.

Đó là Trạch Phương.

Tiếp theo Hải Uyên lại một lần run rẩy.

Nụ cười của Trạch Phương có chút tà, điều này làm cho Hải Uyên không rét mà run.

“Trạch Phương, Trạch Phương ——” A Trà ở trên hành lang hô to, liều mạng kêu tên tôn tử. “Trạch Phương ngươi lại chạy tới nơi nào, sao không để ông nội nhìn xem!”

A Trà lo lắng ở trên hành lang không ngừng chạy tới chạy lui, nhưng vẫn vô pháp nhìn thấy Trạch Phương.

Hải Uyên vội vàng đi tới, ôm trụ cánh tay A Trà. “Ngươi làm gì thế?” Hắn trừng mắt hỏi. Trên mặt A Trà có mờ mịt cùng nôn nóng, còn có hai hàng nước mắt.

“Ta vừa mới nhìn thấy Trạch Phương, ngươi có thấy không, Trạch Phương đứng ở chỗ này, sau đó phất tay với ta. Chính là ta mới chạy tới Trạch Phương đã không thấy tăm hơi.” A Trà thì thào niệm, tầm mắt lại di tới vị trí Trạch Phương mới vừa xuất hiện.

“Ta cái gì cũng không thấy.” Hải Uyên thấp giọng nói. “Ngươi không chừng nghĩ muốn tôn tử đến điên rồi, cho nên mới xuất hiện ảo giác.” Mặc dù thật sự nhìn thấy, Hải Uyên vẫn không muốn nói ra. Hắn cảm thấy Trạch Phương xuất hiện tuyệt đối không có chuyện gì tốt lành, có lẽ Trạch Phương là tới mang A Trà đi.

Tưởng tượng đến đây, Hải Uyên liền không dễ chịu. Hắn tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy phát sinh. A Trà phải lưu lại, phải ở bên cạnh hắn: vĩnh viễn không thể rời đi.

“Chính là ta còn nghe thấy tiếng Trạch Phương gọi ta......” A Trà bị làm hồ đồ. Vừa rồi hắn thật sự nhìn Trạch thấy Phương? Chẳng lẽ giống Hải Uyên nói chỉ là ảo giác? Bằng không sao mới chạm vào Trạch Phương, Trạch Phương liền biến mất?

“Đi thôi.” Hải Uyên nắm cổ áo A Trà, muốn kéo hắn về phía thang máy.

“Ngươi thực sự không nhìn thấy sao? Nhưng ta có nghe tiếng a!” A Trà không ngừng niệm niệm.

“Ta cái gì cũng không thấy, là ngươi hoa mắt.” Hải Uyên nói dối.

“Là úc......” A Trà liên tiếp về nhìn lại phía sau, hy vọng Trạch Phương có thể tái xuất hiện lần nữa.

“Nhưng ta thật sự nhìn thấy...... Thật sự a......”

Trong phòng bệnh Nhật Thanh nghe được thanh âm bên ngoài có chút ồn, hắn chậm rãi bò xuống giường, ôm xương sườn phát đau ngồi xe lăn ra ngoài.

Cửa phòng bệnh vừa mở ra, A Trà cùng Hải Uyên đang muốn rời đi ngây người một chút, ba người sáu tròng mắt trành trứ lẫn nhau vài giây.

Ngay lập tức A Trà có chút khẩn trương hai người kia liệu có nhào đến, ở trước mặt hắn oanh oanh liệt liệt đánh một trận.

Khả Nhật Thanh đang bệnh, hắn thấy Hải Uyên tuy rằng tức giận cực kỳ, cặp mắt cũng sắp phun hỏa, vẫn là nhịn xuống.

Hải Uyên xách cổ A Trà, thầm nghĩ nhanh đưa A Trà rời đi bệnh viện này, cho nên đối mặt Nhật Thanh đáng ghét cũng không dậy nổi cái gì hứng thú. Hắn chính là hừ một tiếng, liền quay đầu kéo A Trà tới thang máy.

Ấn hạ nút thang máy, A Trà cùng Hải Uyên cáo biệt Nhật Thanh đang nhìn chăm chú, hướng dưới lầu mà đi.

A Trà nhìn chiếc gương trong thang máy, phản chiếu gương mặt nguyên bản thuộc về Trạch Phương, nhìn khối thân thể của tôn tử, chính mình lại thì thào tự nói.

“Rõ ràng chính là...... A như thế nào chính là...... Còn có a...... Như thế nào sai......” A Trà nhìn chằm chằm gương, càng không ngừng nói.

Hải Uyên căn bản không hiểu A Trà đang niệm cái gì, hẳn là vừa rồi nhìn thấy Trạch Phương nên bị kích động quá lớn, làm cho A Trà nhất thời nửa khắc không có biện pháp phục hồi tinh thần.

A Trà chậm rãi ngẩng đầu nhìn Hải Uyên, miệng vẫn không ngừng động, rất giống ngôn ngữ ngoại tinh nhân (người ngoài hành tinh). Hải Uyên vươn tay trái lành lặn, đem nước mắt trên mặt A Trà lau đi.

“...... Ngươi nói đúng không......” A Trà sau một hồi thì thào tự nhủ, hỏi Hải Uyên.

Hải Uyên không có trả lời.

Hắn căn bản vô tâm tư nghe A Trà rốt cuộc nói cái gì, hắn để ý chỉ có chuyện Trạch Phương đột nhiên xuất hiện, hiện tại trong lòng cũng bởi vì Trạch Phương mà loạn thất bát tao (rối loạn), không thể bình phục.

Nhìn hai người kia rời đi, Nhật Thanh yên lặng trở lại phòng bệnh.

Nhưng vừa rồi rõ ràng đang xem phim, khi hắn từ bên ngoài trở về, lại biến thành kênh giới thiệu tân trang thịnh hành thu đông.

Trong phòng, cũng nhiều thêm một người.

Trạch Phương tay cầm điều khiển từ xa, ngồi trên đầu giường của Nhật Thanh, chỉnh nhỏ âm lượng, khiến TV hồi phục âm lượng bình thường. Hắn nhìn thấy Nhật Thanh vào phòng, liền quay đầu nhìn Nhật Thanh.

Trên mặt hắn lộ ra nụ cười ngọt ngào, chậm rãi mở miệng nói: “Hải (này), ta đã trở về.” Chính là vô luận tươi cười có đẹp như thế nào, gương mặt mất đi huyết sắc không giống người bình thường kia vẫn mang chút hơi thở âm trầm.

“Ngươi...... Như thế nào......” Nhật Thanh trừng lớn mắt, ban nãy rõ ràng chính mắt hắn nhìn hai người kia rời đi.

Trạch Phương cũng biết Nhật Thanh muốn nói gì, vì thế mở miệng nói: “Những chuyện người vừa rồi kể với ngươi đều là thật sự.” Trạch Phương sâu kín nói:

“Ta đã chết rồi, mà người hiện tại sử dụng thân thể ta, là ông nội ta.”

Đối mặt Nhật Thanh bộ dáng ngốc lăng, Trạch Phương lại cười cười.”Hết thảy đều là thật sự.” Trạch Phương nói: “Ngươi thật sự hiểu lầm hắn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui