Edit: Tiểu Miêu
Beta: Tiểu Hương
Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lúc mọi người từ sân patin ra tới vừa lúc gặp phải đèn rực rỡ mới lên, biển hiệu đèn đường sáng lên, dòng xe cộ lả tả lướt qua.
Đúng lúc là giờ cơm chiều, đám người đoàn xe ồn ào bảo Thẩm Ngật Tây mời khách.
Nói muốn huấn luyện viên và chị dâu mời một bữa thật ngon.
Nhóm người này miệng cực kì thiếu đánh, Thẩm Ngật Tây ngại bọn họ phiền, cười mắng bọn họ vài câu.
Một đám người mênh mông cuồn cuộn đến khách sạn, đàn ông ở cùng nhau không phải tán gẫu thì là tán dóc, một bữa cơm ăn đến náo nhiệt tận hứng.
Nhóm người này cơm nước xong còn muốn đi tăng hai.
Mới nãy ở sân patin đánh đố thằng nhóc Dương Sưởng đứng cuối, bữa rượu này không trốn được, túi tiền lại trống một nửa.
Từ khách sạn ra tới, Thẩm Ngật Tây nghĩ dẫn Lộ Vô Khả đi chơi, hỏi cô một câu: "Đi không?"
Tay Lộ Vô Khả tay bị Thẩm Ngật Tây nắm lấy, đầu ngón tay cô gãi gãi mu bàn tay anh, giống như còn đặc biệt nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó hơi ngửa đầu nhìn anh.
Thẩm Ngật Tây nhìn gương mặt ngoan ngoãn của cô giống như có chút hứng thú còn tưởng rằng cô đồng ý.
Kết quả giây tiếp theo cô liền nói.
"Thẩm Ngật Tây, em không muốn đi."
Thẩm Ngật Tây nói cô: "Chơi anh à Lộ Vô Khả?"
Lộ Vô Khả cố ý, cô cúi đầu, không nhịn được cong cong môi, lại nói: "Em đi anh lại không cho em uống rượu."
"Ai nói anh không cho em uống?" Thẩm Ngật Tây hơi rũ mắt nhìn sườn mặt cô, cảm thấy buồn cười, "Em uống người được lợi lớn nhất không phải anh sao?"
Anh thiếu đánh nói: "Anh còn có thể xem em thổi bong bóng một lúc."
Lộ Vô Khả sao có thể không biết anh đang nói gì, nhưng cô không ngượng ngùng một chút nào.
Cô uống rượu rồi không có hay quên, mỗi lần sau khi uống say làm chuyện gì cô đều nhớ rõ rành mạch.
Hồi đại học cô uống say được Thẩm Ngật Tây mang về nhà anh, ở trên giường anh nhặt được một bao cao su, suýt nữa lấy nó thổi bong bóng.
Bây giờ Thẩm Ngật Tây đang lấy chuyện này trêu cô.
Đám người đằng trước mồm năm miệng mười không biết đang nói chuyện náo nhiệt gì.
Lộ Vô Khả không nhìn mấy người phía trước một cái, nói với Thẩm Ngật Tây: "Tối nay em không uống rượu cũng có thể thổi."
Đang trên đường lớn.
Thẩm Ngật Tây nhẫn nhịn, tức cười, túm cô lại đây: "Em rất đắc ý đúng không Lộ Vô Khả."
Lộ Vô Khả chọc họa xong ở trong lòng ngực anh cười không ngừng: "Đúng vậy."
Thẩm Ngật Tây thấy cô cười, cũng cười cười theo.
Tiểu đáng ghét này.
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
- ---------
Đám người đoàn xe kia đến quán bar Thẩm Ngật Tây uống rượu.
Lộ Vô Khả không đi, A Thích cũng không đi, cô ấy bị một cuộc điện thoại của ông chủ kêu về tăng ca.
Mọi người tách ra, ở cửa khách sạn đường ai nấy đi.
"Lộ Vô Khả, đi đâu đây?"
Lộ Vô Khả đang nhìn một tiệm trà sữa, anh nói chuyện cô thu hồi tầm mắt: "Đi hiệu sách."
Hai chữ này ở chỗ Thẩm Ngật Tây liền không khác gì cái chỗ nhốt người ta lại rồi bắt đọc sách cả.
Anh nghe vậy cười: "Chỗ nào? Anh không nghe rõ, em lặp lại lần nữa?"
Lộ Vô Khả bắt lấy anh tay, hơi ngẩng cằm: "Hiệu sách á."
Còn nói đến thập phần đúng tình hợp lý.
Mắt Thẩm Ngật Tây nhìn cô: "Lộ Vô Khả, ai mẹ nó tiểu tình lữ hẹn hò đi hiệu sách?"
"Nơi đó có sách để xem."
Thẩm Ngật Tây thập phần khinh thường hừ một tiếng, mang theo ý cười: "Mấy thứ triết lý nhân sinh trong sách đó có thể dạy ông đây đánh nhau không?"
Thẩm Ngật Tây người này, đừng hy vọng có thể từ miệng anh nghe được câu nào đứng đắn.
Nhưng Lộ Vô Khả cũng không phải người bình thường, cô không có xem thường anh, gương mặt nhỏ kia thoạt nhìn còn thập phần thiện giải nhân ý, dáng vẻ tính mình rất tốt.
"Em có thể đi một mình được mà."
Nói hết lời động tác lại không phải chỉ như vậy, xoay người lướt qua Thẩm Ngật Tây đi rồi.
Kết quả bị Thẩm Ngật Tây duỗi tay ra xách đã về, anh cười: "Cái tính tình quỷ này."
Lập tức Lộ Vô Khả bị anh bắt về bên người anh, Thẩm Ngật Tây nhìn mặt cô: "Tức giận?"
"Mới không có."
Thẩm Ngật Tây nghe xong không tỏ ý kiến, chỉ cười hừ một tiếng, nói: "Đứng đây." Nói xong liền tránh ra.
Lộ Vô Khả nhìn anh cắm túi đi qua chỗ mình nhìn chằm chằm lúc nãy.
Trùng hợp tiệm trà sữa đang vắng khách, chỉ có hai cô gái đang mặc đồng phục của quán đứng đó.
Thẩm Ngật Tây ngừng trước cửa sổ, đầu ngón tay cầm lấy thực đơn nhân viên đưa tới.
Anh rũ mắt môi mấp máy, không biết nói gì, sau đó đẩy thực đơn về.
Lộ Vô Khả thăm dò nhìn xem.
Liền thấy Thẩm Ngật Tây nghiêng đầu nhìn về phía cô.
Lộ Vô Khả cúi đầu mũi chân cọ cọ mặt đất.
Rất nhanh Thẩm Ngật Tây xách theo trà sữa quay lại, theo thói quen giúp cô cắm ống hút, rồi đưa tới trước mặt cô.
"Mấy năm nay sao không thay đổi một chút nào, vừa nhìn thấy trà sữa liền đi không nổi."
Mới nãy đôi mắt chỉ kém dính lên đó luôn.
Lộ Vô Khả lại không thấy mấy tự nhiên chút nào, trực tiếp lấy từ tay anh qua uống.
Hai người họ trước cũng vậy, đi đâu Thẩm Ngật Tây cũng đều sẽ mua cho cô ly trà sữa uống, có khoai nướng thì mua khoai nướng.
Cô thích ăn mấy thứ ngọt ngọt như vậy.
Thẩm Ngật Tây hỏi cô: "Ở nước ngoài không uống à?"
"Có." Rất nhiều, ở đâu cũng có tiệm trà sữa.
Thẩm Ngật Tây đưa trà sữa cho cô tay cắm lại vào túi: "Còn tức giận không?"
Lộ Vô Khả hút trà sữa, vừa được uống trà sữa, cô liền không nhận trướng: "Em không có giận."
Cằm Thẩm Ngật Tây chỉ chỉ trán cô: "Lộ Vô Khả, trên đầu em có gì kìa."
Lộ Vô Khả duỗi tay sờ sờ: "Gì vậy?"
Thẩm Ngật Tây không nhịn cười được: "Mấy chữ 'cũng dám để em đi hiệu sách một mình à' còn chưa biến mất kìa."
Chút tâm tư của cô bị anh nhìn thấu rồi.
Lộ Vô Khả không chỉ không sốt ruột hoảng hốt phủ nhận, cũng không ngượng ngùng, còn thừa nhận: "Đúng thế."
Không hiểu sao Thẩm Ngật Tây cảm thấy buồn cười, dắt tay cô: "Em thấy có lý lắm đúng không?"
Đi được vài bước, Lộ Vô Khả túm tay Thẩm Ngật Tây đang nắm tay cô: "Thẩm Ngật Tây."
Thẩm Ngật Tây không rõ nguyên do nhìn cô, cô để sát trán vào cho anh xem.
"Nó tan rồi nè."
Thẩm Ngật Tây cảm thấy mình đào cái hố cho mình, đang trên đường cái nhịn xuống xúc động muốn cúi đầu xuống.
Anh vẫn là dáng lười biếng đó: "Nha, dễ nguôi giận vậy, nắm tay liền xong?"
Lộ Vô Khả chớp chớp mắt, không trả lời anh, cúi đầu hút trà sữa.
Cam chịu.
......!
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Lộ Vô Khả muốn đến hiệu sách, Thẩm Ngật Tây cũng không phải rất ngoài ý muốn.
Trong xương cô chính là con ngoan trò giỏi, hồi đại học lúc kết giao Thẩm Ngật Tây không ít lần cùng cô đến thư viện ngồi.
Đây là lần đầu tiên anh yêu đương yêu tới thư viện luôn.
Sau khi lên xe Thẩm Ngật Tây theo hướng dẫn vất vả lắm mới tìm được một hiệu sách gần đây, lái xe đưa cô tới đó.
Hiệu sách đi trang hoàng rất cách điệu, trong cửa kính vuông là ánh đèn vàng ấm.
Lộ Vô Khả tiến vào đi đến khu vực văn học phương Tây, Thẩm Ngật Tây đi theo.
Hiệu sách này còn có cửa sau, Lộ Vô Khả ngồi xổm trước kệ sách rút một quyển sách ra xem, hỏi Thẩm Ngật Tây đang dựa vào cánh cửa bên cạnh: "Anh không xem à?"
Thẩm Ngật Tây rút điếu thuốc ra châm lên: "Mấy thứ trong sách ông đây vừa nhìn liền thấy choáng váng."
"Thẩm Ngật Tây, ở đây không được hút thuốc." Lộ Vô Khả chỉ chỉ biển báo trên tường cho anh.
Biển báo đó ở trên bức tường đối diện, Thẩm Ngật Tây ngó qua.
Lộ Vô Khả cố ý.
Trong lòng Thẩm Ngật Tây rõ rành rành, ngón tay kẹp thuốc nhìn cô cười: "Tâm nhãn lại thối rồi?"
Rồi sau đó hung hăng hôn xuống khóe môi cô: "Đúng là biết giày vò người ta."
Anh bóp tắt thuốc: "Không hút, được chưa?"
Lộ Vô Khả trộm cong cong khóe môi.
Sau đó cô cơ hồ đi dạo toàn bộ hiệu sách một lần, mua một túi sách lớn, lúc này mới chịu ngoan ngoãn để Thẩm Ngật Tây mang về nhà.
Lúc trở lại quán bar đám sâu rượu Tề Tư Minh Dương Sưởng vẫn chưa đi.
Thẩm Ngật Tây qua đó phân phó nhân viên bàn này miễn đơn, lại bảo Lộ Vô Khả lên lầu trước, anh qua uống hai ly với bọn họ.
Vì thế Lộ Vô Khả ôm sách đi lên lầu trước.
......!
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Hôm sau Lộ Vô Khả bị động tĩnh không nhỏ của xe vận tải lớn dưới lầu đánh thức.
Cô vô thức trở mình, duỗi tay muốn ôm người bên cạnh.
Lại chỉ đụng trúng phần chăn trống không.
Ý thức cô chậm rãi quay về, mở mắt ra, bên cạnh đã không còn ai.
Lộ Vô Khả chôn mình trong ổ chăn anh, có thể đoán ra anh đi đâu, cô nằm một lát rồi mới ngồi dậy, xuống giường rửa mặt.
Công việc ở trung tâm vũ đạo so với công việc lương cao ở nước ngoài lúc trước nhẹ nhàng hơn rất nhiều, mỗi ngày lên lớp năm sáu tiếng, thời gian còn lại cơ bản không có chuyện gì làm.
Hôm nay lớp Lộ Vô Khả ở sau giờ trưa, hiện tại rời giường rồi rất rảnh rỗi.
Cô ngồi trên sàn ở cuối giường, lấy điều khiển TV mở bộ điện ảnh, lại cảm thấy thiếu thiếu gì đó, chạy lên trên giường nằm.
Tiết tấu phim chậm rãi, buồn tẻ bình đạm, Lộ Vô Khả coi được nửa thấy chán, tắt TV.
Cô xuống giường, làm chuyện mà lúc mở mắt muốn làm, thay quần áo cầm giỏ xách ra cửa.
- ---------
Trời cao xám trắng.
Đường đua nhựa chín khúc mười tám cong, cây xanh bao quanh kín kẽ.
Thẩm Ngật Tây ngậm điếu thuốc xem số liệu trong tay.
Cơ bản thì mọi người đều không nhớ lâu, chỗ không nên sai vẫn sai, thời gian cũng không khác ngày hôm qua.
Tề Tư Minh ở bên cạnh xem đến thở dài: "Năm bè bảy mảng."
Tiếng bài khí từ nơi xa gào thét đến, từ xa tới gần.
Một chiếc xe đua màu vàng đen qua khúc cua, trực tiếp đạp chân ga.
Thẩm Ngật Tây nhìn qua.
Tề Tư Minh cũng nhìn qua, nói: "Thằng nhóc Thiệu Tư Trạch này vừa xuất viện, trạng thái không đúng lắm? Thành tích rớt xuống.
Tôi thấy nên ở bệnh viện vài ngày nữa, cố tình thằng nhóc này cực kì quật cường, nói xuất viện liền xuất viện."
Nhưng vẫn lợi hại.
Cho dù trạng thái không tốt, toàn bộ hành trình thời gian cũng dẫn đầu đoàn xe.
Có người trời sinh chính là để làm việc này.
Chờ xe ra khỏi đường đua và ngừng lại, Thẩm Ngật Tây ném đồ trong tay lên người Tề Tư Minh: "Cầm."
Sau đó nghiền tắt thuốc vứt vào thùng rác, tay cắm túi đi qua bên kia.
Tề Tư Minh nhìn bóng dáng Thẩm Ngật Tây đi qua bên kia hít ngược một hơi khí lạnh.
Ở đoàn xe này họ Thiệu với họ Thẩm như nước với lửa, lát nữa có khả năng lại tranh cãi.
"Kiềm chế chút Ngật ca," Tề Tư Minh ở phía sau nói, "Đừng so đo với con nít, đừng để lát nữa lại gây gỗ."
Thẩm Ngật Tây lên tiếng, bóng dáng lười biếng nâng tay lên khua hai cái.
Anh đi qua, gõ gõ cửa sổ ghế phụ cửa sổ xe, người bên trong lập tức hiểu ngầm, đẩy cửa xuống xe.
Tay đua xe sức kéo bên người đều sẽ có một người hoa tiêu, làm những chuyện lớn nhỏ như nhắc nhở và phân tích số liệu, nhỏ như chiếu cố sinh hoạt cuộc sống hàng ngày.
Chuyện này cần phối hợp và sự ăn ý, lúc Thẩm Ngật Tây còn thi đấu, hoa tiêu trên anh chính là Hứa Tri Ý.
Hoa tiêu của Thiệu Tư Trạch xuống xe, cậu trai này lớn tuổi hơn Thiệu Tư Trạch một chút.
Thẩm Ngật Tây lấy trang giấy tràn ngập số liệu trong tay cậu ta, nâng cằm chỉ ra ngoài: "Cậu nghỉ ngơi một lát đi."
Đoàn xe không có ai không biết quan hệ giữa Thẩm Ngật Tây và Thiệu Tư Trạch bất hòa, cậu ta nhìn Thẩm Ngật Tây lại nhìn Thiệu Tư Trạch trong xe.
Bên trong Thiệu Tư Trạch không nói gì, chỉ mang gương mặt lạnh.
Cậu ta nói: "Vâng huấn luyện viên."
Thẩm Ngật Tây ngồi vào ghế phụ, đóng sầm cửa xe.
Huấn luyện viên là người hiểu biết tay đua hơn cả bản thân họ, phong cách lái xe, ưu điểm khuyết điểm, huấn luyện viên đã sớm phân tích số liệu, tần số nhìn qua video, nắm rõ đặc điểm lái của mỗi đội viên trong đoàn xe.
Như Dương Sưởng là không đủ cẩn thận, dễ sai chi tiết, hơn nữa sai rồi lần sau trải qua đường đua tương tự vẫn sai, hoàn toàn không nhớ lâu.
Nhưng cậu ta được cái tốt là tâm lớn, sẽ không xuất hiện sai lầm như khẩn trương.
Có người tố chất tâm lý không được, bình thường nhìn rất ổn, vừa đến thời khắc mấu chốt liền rớt dây xích.
Mà Thiệu Tư Trạch là kiểu bất ổn này, theo đuổi đua xe đột phá, cậu ta không chấp nhất với thành tích giây số nhanh nhất, mà là theo đuổi kích thích và mạo hiểm, vừa lên xe là dùng mạng để chơi.
Đây cũng là vì sao rất nhiều người trong giới đua xe đều nói Thiệu Tư Trạch rất giống Thẩm Ngật Tây lúc tuổi trẻ.
Đều ngông cuồng.
Thẩm Ngật Tây ngồi vào ghế phụ, lật xem số liệu trong tay, liền Thiệu Tư Trạch mới vừa đệ nhất biến luyện cho anh nói hạ nên chú ý địa phương.
"Khúc cua thứ 5 ga tăng nhanh, hoàn thành không được đẹp, chậm trễ thời gian."
Thiệu Tư Trạch vẫn luôn là vẻ không thích phản ứng người ta, Thẩm Ngật Tây cũng mặc kệ cậu ta có nghe hay không, nói xong bảo cậu ta lái xe, đi đường đua này lại một lần nữa.
Lốp xe chà trên đất, tiếng động cơ chấn động vang ong ong vào màng tai, thân thể run rẩy theo động cơ mãnh, xe chạy nhanh đến mức vành đai xanh hai bên đều hóa thành hư không.
Kết quả tới khúc cua xảy ra vấn đề lần trước, Thiệu Tư Trạch lại tái phát sai lầm cũ, cậu ta muốn trước tiên tăng ga lao ra khúc cua, lại cảm thấy hoàn thành xong không đủ đẹp.
Cơ hồ trong nháy mắt khi chiếc xe vượt qua khúc cua, gương mặt cực kì thối của Thiệu Tư Trạch rốt cuộc cũng động một chút, phun ra một tiếng 'fuck'.
Xe mất khống chế nhằm vào một phía.
Thẩm Ngật Tây nhàn nhã dựa vào ghế phụ, không bị ảnh hưởng của tốc độ xe đang mất khống chế một chút nào, lông mi cũng chưa rung một cái.
Theo tốc độ của xe một đạo bén nhọn tiếng lốp xe vang lên ngừng ven đường.
Nháy mắt bánh xe kéo trên mặt đất một vệt đen thật dài.
Đến mắt Thẩm Ngật Tây cũng lười nâng lên, miệng giật giật, hộc ra mấy chữ.
"Quay lại điểm xuất phát, lại lần nữa."
Nói xong không thấy người bên cạnh động tĩnh, Thẩm Ngật Tây cũng không quan tâm.
Xem ai có thể kéo dài đến cùng.
Trong xe lại đột nhiên vang lên Thiệu Tư Trạch thanh âm.
"Anh không có tư cách nói với tôi mấy câu này."
Thẩm Ngật Tây nghe vậy rốt cuộc tầm mắt cũng rời khỏi trang giấy, ngước mắt: "Câu nào?"
Nhìn như anh không để Thiệu Tư Trạch vào mắt, còn suy nghĩ mới nhớ tới đã nói gì với Thiệu Tư Trạch.
"Nga," ngữ khí anh thả lỏng, "Cậu bảo cậu quay lại điểm xuất phát bắt đầu lại?"
Thiệu Tư Trạch lạnh nhạt nhìn ra ngoài kính chắn gió, không nói chuyện.
Thẩm Ngật Tây vẫn ung dung nhìn cậu ta: "Thiệu Tư Trạch, người nói chuyện không thể chỉ nói một nửa, ai biết trong bụng cậu nửa câu kia là gì, ít nhất cậu phải nói rõ ra chứ?"
Trong xe một mảnh yên tĩnh.
Hai bên chưa từng nói gì quá mức, mạch nước ngầm lại kích động.
Thiệu Tư Trạch là kiểu kinh không được kích (thích), quả nhiên không ngoài dự liệu của Thẩm Ngật Tây, năm giây sau cậu ta kéo tay phanh, tiếng động cơ phá vỡ khoảng bế tắc đình trệ trong xe.
Xe đua xông ra ngoài.
Như dã thú đang tức giận, muốn phá hủy nhà giam để được tự do.
Thẩm Ngật Tây dùng một câu nhẹ nhàng cạy ra gông xiềng vây khốn dã thú trong nhà giam.
"Thiệu Tư Trạch, nếu cậu quá để tâm đến chuyện của tôi, thi đời này cậu sẽ chẳng làm được bất luận chuyện gì cả."
Thanh âm Thẩm Ngật Tây rất thả lỏng, như đang nằm xòa trên sô pha chơi game ở nhà vậy.
Nhưng trong tiếng bài khí cơ hồ xé rách không khí lại vang lên hữu lực, không bị che lấp một chút nào.
Chỉ thấy tay Thiệu Tư Trạch đang nắm vô lăng nổi gân xanh, trên mặt lại vẫn ẩn nhẫn đến đáng sợ, nhưng rốt cuộc tuổi nhỏ, giữa mày hơi co rút biểu lộ cậu ta khó chịu.
"Thẩm Ngật Tây, anh đừng quá coi trọng mình."
Trạng thái hai người cách biệt một trời một vực.
Thẩm Ngật Tây kéo kéo khóe môi: "Như vậy là tốt nhất."
Thiệu Tư Trạch bình thường nói không nhiều lắm, nhưng chỉ cần bọn họ vừa mở miệng, ngôn ngữ nhất định vừa khắc nghiệt vừa bén nhọn, như mũi tên bắn lén gắt gao đâm vào chỗ yếu hại rỉ máu trên người.
"Bởi vì một lần ngoài ý muốn mà không dám nữa trở về sân thi đấu, đây là người nhu nhược, sao xứng trở thành đối thủ được."
Đôi câu vài lời vỡ vụn dưới tốc độ băng băng.
Thiệu Tư Trạch bùng nổ phát tiết khó chịu và bất mãn thống khoái dưới tốc độ.
Đem xiềng xích tròng lên trên người cậu ta mấy năm nay, còn có bất mãn với Thẩm Ngật Tây phá vỡ.
Một người bởi vì một lần sai lầm liền rốt cuộc không đứng lên nữa dựa vào gì mà đè trên đầu cậu ta.
"Thẩm Ngật Tây, anh không tư cách nói mấy lời 'bắt đầu lại lần nữa' với tôi."
Cậu ta nghiến răng nghiến lợi, bên trong lại có chút thứ không phải là hận.
"Anh không xứng."..