Buổi tối Thẩm Ngật Tây dự định dẫn Lộ Vô Khả dọn về căn hộ gần đại học Lan Giang, bởi vì thường xuyên ở quán bar, đồ Lộ Vô Khả để bên này không ít, dọn hết cũng chỉ có một cái va li.
Lúc trở về Thẩm Ngật Tây còn đùa Lộ Vô Khả, nếu để cô lái xe, nói cô nửa đường chắc canh sẽ bị cảnh sát giao thông chặn lại kiểm tra bằng lái, bởi vì giống người chưa đủ 18 tuổi lái xe ra đường.
Sau khi về nước Lộ Vô Khả vẫn chưa trở về căn hộ cạnh đại học Lan Giang, hồi đại học cô và Thẩm Ngật Tây thường xuyên ở đó, đoạn thời gian này bà nội ung thư nằm viện, cô chạy qua chạy lại giữa bệnh viện với trường học, thường xuyên ba ngày hai ngày là ở chỗ Thẩm Ngật Tây.
Sau khi về Lộ Vô Khả đến trong phòng tắm tắm rửa, Thẩm Ngật Tây lái xe vào gara xong đi lên không thấy cô đâu.
Cửa phòng tắm mở hờ, chỉ có một tấm kính mờ che vòi sen lại, Thẩm Ngật Tây ngó qua thấy phía sau có bóng người mờ mờ ảo ảo mới biết thì ra cô đang tắm.
Anh ngậm điếu thuốc đi qua kéo rèm ra, núi lớn giống như bóng đêm không cẩn thận đánh nghiêng, dưới chân núi ngọn đèn mơ hồ.
Thẩm Ngật Tây xoay người thiếu chút nữa đụng trúng va li Lộ Vô Khả, cô để va li màu bạc cạnh mép giường, chắc là mới lấy quần áo ra, va li vẫn chưa khóa lại, Thẩm Ngật Tây lấy thuốc xuống, khom người giúp cô khép lại, xách qua một bên.
Nhưng anh kéo khóa không hết, đột nhiên không biết thứ gì rơi xuống đất.
Lạch cạch vang lên một tiếng, Thẩm Ngật Tây rũ mắt nhìn.
Là một quyển sổ da, màu xám nâu.
Nút thắt trên sổ không cột lại, trang giấy sọc trắng bên trong mở ra, trên đó không biết ghi thứ gì đơn điệu, tùy tiện liếc một cái đảo qua nhiều hàng chữ giống nhau.
Thẩm Ngật Tây thả va li ra, nhặt cuốn sổ lên, khi nhìn chữ trên đó ngón tay anh ngập ngừng.
- Thẩm Ngật Tây ( ngày 1 tháng 3 năm 20xx)
- Thẩm Ngật Tây ( ngày 2 tháng 3 năm 20xx)
- Thẩm Ngật Tây ( ngày 3 tháng 3 năm 20xx)
- Thẩm Ngật Tây ( ngày 4 tháng 3 năm 20xx)
- Thẩm Ngật Tây ( ngày 5 tháng 3 năm 20xx)
- Thẩm Ngật Tây ( ngày 6 tháng 3 năm 20xx)
! !
Tràn đầy một tờ, ngoại trừ khác ngày, còn lại cơ hồ như một khuôn mẫu khắc ra.
Một năm này đúng là năm Lộ Vô Khả ra nước ngoài, cuối tháng hai cô rời Lan Giang.
Thẩm Ngật Tây hơi nhíu mày, nhét thuốc lại vào miệng, cầm sổ ngồi trên mép giường.
Trang thứ nhất ghi tới tháng 4, anh lật tiếp.
Tháng 5, tháng 6, tháng 7 đến cuối năm tháng 12, một ngày cũng không thiếu.
Nguyên bản đến đây cũng đã đủ đơn điệu buồn tẻ, lật ra sau cũng chỉ là một năm lại một năm nữa, tất cả đều là mấy chữ này.
Không hiểu sao Thẩm Ngật Tây thấy một cổ khí nghẹn trong ngực, tàn thuốc rơi trên trang sổ.
Anh vỗ bay bụi trên đó, bỗng nhiên chú ý tới chỗ trống trên đó.
Lộ Vô Khả ghi nhớ sự quá mức đơn điệu nhàm chán, nếu không nhìn thật kỹ đúng là không phát hiện ra.
Thời gian là hai năm trước, có một tháng giữa không có, tháng đó không ghi gì cả, một ngày cũng không có.
Khi Thẩm Ngật Tây nhìn thấy một tháng trống đã có dự cảm.
Lúc thời gian này trùng khớp với đoạn thời gian mình xảy ra chuyện trong lòng dâng lên một cổ bực bội như cũ.
Khó trách sau khi trở về cô chưa từng hỏi anh một câu năm về sự cố năm đó đã phát sinh cái gì.
Bởi vì cái gì cô cũng biết.
Trong phòng tắm tiếng nước tí tách tí tách, ào ào chảy trên gạch men.
Thẩm Ngật Tây cầm cuốn sổ, nghe tiếng hút xong điếu thuốc trong tay.
Thẳng đến khi lửa cháy tới đầu lọc, Thẩm Ngật Tây kéo gạt tàn qua, dụi tắt thuốc đứng dậy.
Anh ném cuốn sổ lên giường, đi đến phòng tắm.
- ---------
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Trong phòng tắm ánh đèn bị nhiệt khí xông mờ mịt mông lung mơ hồ, vòi sen trên tường vẫn còn nhỏ nước.
Lộ Vô Khả đang mặc nội y, cửa kính phía sau đột nhiên mở ra.
Cô quay đầu lại, Thẩm Ngật Tây đi vào.
Thoạt nhìn sắc mặt mặt anh hơi xấu, nghiêm túc hơn bình thường.
Lộ Vô Khả còn chưa kịp phản ứng là anh bị sao vậy, đã bị anh giơ tay kéo vào lòng ngực, ngay sau đó hai chân trần trụi treo trên không.
Cả người cô bị Thẩm Ngật Tây bế lên đặt lên bồn rửa tay.
Đá cẩm thạch lạnh lẽo nhắm thẳng lên bắp đùi, Lộ Vô Khả giãy giụa muốn xuống dưới.
Lại bị Thẩm Ngật Tây chặn lại không thể nhảy xuống.
Nụ hôn của anh dừng trên cổ còn dính nước của cô.
Cô còn chưa gài khóa đã bị anh kéo xuống, dây áo trượt xuống theo cánh tay.
Lộ Vô Khả không biết anh phát điên gì, muốn đẩy anh ra: "Thả em xuống.
"
Đương nhiên Thẩm Ngật Tây không để cô làm vậy, hơi thở dừng trên làn da mới bị nhiệt khí huân mỏng manh như giấy của cô.
"Lộ Vô Khả, hai năm trước từng trở về nhìn anh?"
Giọng anh vừa hút thuốc hơi khàn khàn, trộn lẫn trầm thấp truyền vào tai cô.
Lộ Vô Khả sửng sốt.
Thẩm Ngật Tây không hài lòng dáng vẻ không chịu mở miệng của cô, cọ cọ tai cô: "Nói chuyện.
"
Lộ Vô Khả bị anh làm đau, bồn rửa tay lại lạnh, cô không muốn phối hợp: "Không có.
"
Cô định xuống dưới, Thẩm Ngật Tây duỗi tay lấy khăn tắm trên giá, giữ eo cô ôm lên, nhét khăn tắm xuống dưới, tức giận nói: "Vậy được rồi?"
Vị chủ nhân khó hầu hạ Lộ Vô Khả lập tức im lặng.
Tính tình tới nhanh, chỉ cần chọc một cái là không còn nữa.
Thẩm Ngật Tây đi thẳng vào vấn đề, không định lòng vòng.
"Anh thấy cuốn sổ đó rồi.
"
Lộ Vô Khả bị nhốt trong ngực anh, nghe vậy nâng mắt nhìn anh.
Cô không phải là người thích ghi nhớ lại hay viết nhật ký, bên người có cuốn sổ gì trong lòng đều rõ ràng.
Thẩm Ngật Tây nói cô: "Hôm nay nếu không phải cuốn sổ của em muốn rơi ra cho anh xem, có phải em định giấu chuyện này trong bụng cả đời không?"
Lộ Vô Khả nhìn anh, nói thật: "Đúng vậy.
"
Đây đúng là Lộ Vô Khả, cô không thích viết liền nhật ký và nói chuyện, càng không cần nhắc tới nói với người khác, từ nhỏ đến lớn cô chính là người thích giấu mọi thứ trong lòng, không thích giao lưu với người khác.
Giống hôm nay nếu Thẩm Ngật Tây không hỏi cô, khả năng cả đời cô sẽ không nhắc việc này với anh.
Cho dù biết đây là Lộ Vô Khả, anh cũng biết tính tình cô, nhưng không hiểu sao Thẩm Ngật Tây vẫn tức: "Trẻ con khóc thì có kẹo ăn, rốt cuộc em có hiểu lý lẽ này không?"
Lộ Vô Khả nhìn qua chỗ khác.
Sao cô không biết đạo lý này được, cô chịu thua trước mặt Thẩm Ngật Tây không chỉ một lần hai lần, mỗi lần đều không ngoại lệ chỉ cần cô hơi chút mềm xuống, Thẩm Ngật Tây liền sẽ vô điều kiện dung túng cô.
"Lộ Vô Khả, 5 năm này chỉ cần em ăn mềm với anh một chút, nói một câu cũng được, hoặc là quay đầu lại nhìn anh một cái, thì anh sẽ không đến mức lạnh nhạt em 5 năm để em tự mình trở về tìm anh.
"
Lông mi Lộ Vô Khả run nhẹ.
So với nói Thẩm Ngật Tây vẫn luôn đang đợi Lộ Vô Khả trở về, cho cô thời gian suy nghĩ minh bạch mọi chuyện, không bằng nói anh chỉ đang đợi cô quay đầu lại.
Bọn họ thông thấu lý trí, quá mức hiểu biết đối phương, nhưng cũng là vì thế mà bọn họ chịu nhiều đau khổ.
Bọn họ chưa bao giờ nói yêu, không nói thâm tình, không ở giữa các trận khắc khẩu khó khăn chia lìa, cắt không đứt, gỡ càng rối hơn, lấy nó gia tăng định nghĩa yêu.
Tính cách cho phép họ biết rõ tình yêu trong lòng người kia, lại cũng vì tính cách này mà lưỡng bại câu thương, giữa họ chỉ cần không lý trí một chút, hai người cũng không đến mức xa cách 5 năm dài dòng như vậy.
Nếu Lộ Vô Khả có thể giống cô gái khác cảm tính một chút, quay đầu lại liếc anh một cái.
Nếu Thẩm Ngật Tây ngang ngược vô lý một chút, không cho cô thời gian đâm nam tường.
Thì giữa bọn họ sẽ không đến mức bỏ trống nhiều năm như vậy.
Nhất thời trong phòng tắm chỉ còn lại tiếng nước nhỏ giọt.
Qua hồi lâu, Lộ Vô Khả dựa vào gương rốt cuộc cũng quay đầu lại nhìn về phía Thẩm Ngật Tây.
"Vụ tai nạn năm đó anh ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU mười lăm ngày.
"
Thẩm Ngật Tây nhìn chằm chằm đôi mắt cô: "Vì sao không tới xem anh?"
Lộ Vô Khả giương môi, rốt cuộc nói.
"Em vào không được, Thẩm Ngật Tây.
"
"Em bị ba anh ngăn lại.
"
Thẩm Ngật Tây hơi nhíu mày.
Trước mặt mọi người Lộ Vô Khả đều có thể duy trì trấn tĩnh, duy độc trước mặt Thẩm Ngật Tây, trước mặt anh cô như có khe nứt, bên trong yếu ớt, không kiên cường, là anh thấy nhiều nhất.
Cô đem ủy khuất và không cam lòng phủ đầy bụi hai năm trước bày ra.
"Em không vào được.
"
Đến bây giờ Lộ Vô Khả vẫn còn tờ báo năm Thẩm Ngật Tây xảy ra chuyện.
Hai năm trước cô một đêm không ngủ chạy về nước, thẳng đến bệnh viện Thẩm Ngật Tây ở, lúc cô đến Thẩm Ngật Tây đã ra khỏi phòng phẫu thuật chuyển vào ICU.
Lúc ấy là đêm khuya, bên trong không có ai, Lộ Vô Khả đứng ở ngoài cửa sổ cả đêm.
Bên trong cả người Thẩm Ngật Tây đầy dụng cụ, an tĩnh nằm ngủ.
Lộ Vô Khả không biết mình đứng bao lâu, đến khi trên hành lang gặp được ba anh Thẩm Trác Sâm đi công tác nước ngoài vội vàng về gấp và mẹ anh Diệp Tùng Liên.
Ba mẹ Thẩm nhận ra cô, ba Thẩm không nói với cô một câu nào thay quần áo vào phòng ICU, mẹ Thẩm gật đầu với cô, trước khi đi vào còn đưa cho cô một cái khăn tay.
Lúc đó Lộ Vô Khả mới biết được mũi mình đang đỏ.
Sau đó ba Thẩm đi ra, Lộ Vô Khả cho rằng ông sẽ giống như trước không phản ứng cô, không ngờ ông ngừng trước mặt cô.
Ba Thẩm nói muốn nói chuyện với cô.
Thẩm Trác Sâm thân cư địa vị cao, trên người có khí tràng cường đại, Lộ Vô Khả lại không luống cuống chút nào.
Ba Thẩm cũng không vòng vo, trực tiếp giải thích ý đồ, cô và Thẩm Ngật Tây không phải người cùng đường, môn không đăng hộ không đối, chủ yếu là, thân phận địa vị không xứng với anh.
Rốt cuộc ba Thẩm cũng là cáo già hành tẩu nhiều năm trong sinh ý, mấy lời này từ miệng ông nói ra không đến mức quá khó nghe, thậm chí còn làm người ta cảm giác nói có sách mách có chứng.
Nguyên bản hẳn là một hồi nói chuyện vui vẻ với nhau, bởi vì chỉ có mình ba Thẩm nói, Lộ Vô Khả an tĩnh nghe, thoạt nhìn như phảng phất nghe lọt lời ông.
Nhưng cuối cùng một câu rất bình tĩnh của Lộ Vô Khả đánh vỡ cuộc đối thoại mặt ngoài thập phần bình thản kỳ thật đã ngầm sóng này.
Cô nói với ba Thẩm, con ông chỉ cần tôi.
Khi đó nói Lộ Vô Khả lớn mật cũng đúng, nhưng nó cũng là sự thật.
Lộ Vô Khả không có gì cả, Thẩm Ngật Tây là tự tin lớn nhất của cô.
Sau lại Thẩm Ngật Tây chuyển đến phòng bệnh vip, một tháng từ lúc anh hôn mê đến khi chuyển biến tốt đẹp, Lộ Vô Khả vẫn luôn ở trong nước, nhưng vẫn không được gặp được anh.
Sau đó cô ra lại nước ngoài, bởi vì câu 'môn không đăng hộ không đối' của ba Thẩm, thân phận địa vị không xứng, cô vẫn luôn nỗ lực hướng về phía trước, cho đến trở thành một diễn viên vũ đạo chuyên nghiệp, là người có tiếng trong nghệ thuật giới.
Lộ Vô Khả nói hết với Thẩm Ngật Tây, duy độc một kiện cô không nhắc.
Năm đó ở ngoài phòng bệnh, cô nghĩ nếu Thẩm Ngật Tây không còn.
Cô cũng được giải thoát, không cần uống thuốc nữa, cũng không cần vì nhớ anh mà mỗi ngày đều phải viết tên anh lên sổ nữa.
Giữa họ dù là cái nào, đều đã sớm cắm rễ trong máu thịt đối phương, trên thế giới này chỉ cần thở nhiều một hơi cũng là đang dây dưa với đối phương, 5 năm mỗi phút mỗi giây đều là đang cùng đối phương dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng.
Hai thanh xương cứng vặn vào nhau, rốt cuộc không giải được.
.