Hà Tần Hợp Lý

“Mắng đủ chưa.”

Ánh mắt mọi người đều tập trung vào phía sau Hà Đường, bà chủ kia cũng nhìn thấy người thanh niên ngồi trên xe lăn, bà ta cả giận: “Mày nói cái gì?!”

Ánh mắt Tần Lý sắc bén, sắc mặt trầm tĩnh: “Tôi nói, bà mắng đủ chưa, mắng đủ rồi thì đi nhanh đi, chúng tôi còn phải buôn bán.”

“Mẹ kiếp nó chứ!” bà ta nổi trận lôi đình, “Tụi mày còn muốn buôn với bán cái gì! Mau cút đi ngay cho tao!”

Hà Đường nhìn sắc mặt của bà kia, vội vàng kéo tay áo Tần Lý: “Được rồi, đừng nói nữa, chúng ta đi thôi.”

“Tại sao phải đi?” Tần Lý ngẩng đầu nhìn Hà Đường, ánh mắt trong vắt thản nhiên, “Là lỗi của chúng ta sao?”

Anh lại nhìn hướng người đàn bà kia, giọng nói vẫn tỉnh táo như cũ: “Chúng tôi đã xin lỗi bà rồi, cũng cam kết sẽ bán giống với giá thị trường, bà dựa vào cái gì muốn đuổi chúng tôi đi? Mọi người đều là mở cửa để làm ăn, chợ đêm này cũng không phải của nhà bà, bà mắng chửi người đuổi người như vậy, có phải là hiếp người quá đáng không?”

Bà chủ kia là một người thô lỗ, nghe Tần Lý nói một phen liền hét rầm lên: “Tao chính là ăn hiếp mày đó, coi mày làm sao nào!” Bà ta xắn tay áo làm bộ muốn xông lên, bị người khác ngăn lại. Hà Đường gấp muốn chết, vội vàng xoay người lại trấn an Tần Lý, giọng nói còn mang chút trách cứ: “Được rồi được rồi, anh bớt tranh cãi một tí đi!”

Vì đề phòng chuyện bị làm lớn lên, cô vội hướng về bà chủ kia nói lời xin lỗi: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không bán quần áo nữa, chúng tôi lập tức đi.”

Nói xong, cô lập tức cúi đầu thu dọn đồ đạc.

Thật ra Tần Lý cũng không phải người không thức thời, anh đương nhiên biết rõ ở tình cảnh này, anh và Hà Đường là ở vào thế yếu. Nhưng nhìn bộ dạng nhu nhược sợ hãi của Hà Đường, trong lòng anh chỉ có cảm giác tiếc nuối rèn sắt không thành thép. Nhìn thân hình cô ngồi xổm bên chân mình, Tần Lý rất nhẹ nói một câu: “Hà Đường, cô khiến cho tôi có chút thất vọng.”

Sau đó anh không nói gì nữa, sắc mặt bình thản, giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Nhưng bà chủ kia vẫn chưa chịu ngừng, bà ta rất đắc ý, khoanh hai tay nhìn Tần Lý nói: “Kể ra vợ mày cũng là đứa biết điều đấy. Thân mày đã như vậy mà còn mạnh miệng cái gì, nếu không phải thấy thương hại mày co quắp ngồi xe lăn, hôm nay bà đã ‘giáo huấn’ mày một trận rồi!

Nét mặt Tần Lý không thay đổi nhìn về phía Hà Đường, thấy cô ngồi xổm dưới đất bóng lưng trệ một chút.

Hà Đường quay đầu lại, thấp giọng nói: “Chúng tôi đã muốn đi, bà có thể đừng nói nữa được không.”

Bà chủ kia cười quái dị mấy tiếng, hoàn toàn không đem cô để vào trong mắt “Thế nào? Có một thằng chồng tàn phế còn không cho người ta nói đụng đến sao! Nói cho mày biết! Thằng chồng của mày kiếm không được tiền, phải dựa vào mày nuôi là đáng đời mày xui xẻo! Ôi chao, kiếp trước không biết làm chuyện gì ác nhân thất đức mà tuổi còn trẻ vậy đã tàn phế, chậc chậc chậc, thật là đáng tiếc gương mặt, không biết phía dưới có còn sử dụng được không nữa!”

Tiếng bàn luận xôn xao cùng tiếng cười ác ý từ bốn phía truyền tới, tầm mắt mọi người đều nhìn Hà Đường cùng trên người Tần Lý, cứ như hai người là yêu quái vậy.

Suốt ngày hôm nay, thỉnh thoảng Hà Đường lại nhớ tới những lời Tần Lý nói tối hôm qua. Nhất là câu cuối cùng kia: cô thật nghĩ là cô làm như vậy, tất cả mọi người sẽ thích cô sao?

Đó là khúc mắc của Hà Đường hai mươi mấy năm qua.

Cô biết không thể nào làm cho tất cả mọi người thích cô, nhưng ít nhất, là làm sao để người ta không ghét cô.

Cô muốn trấn an Tần Lý, lại không muốn đắc tội với bà chủ kia, cô nuốt vào những lời cay độc bà ta mắng cô, cuối cùng lại đổi lấy Tần Lý một câu “thất vọng” cùng một câu của bà ta “đáng đời xui xẻo kiếp trước làm bậy”.

Hơn nữa, còn hại Tần Lý bị ác ý của bà ta sỉ nhục.

Hà Đường không hiểu, những lời lẽ hạ lưu đả thương người như vậy, thế nào từ trong miệng bà chủ kia phun ra. Cô lại không dám nghĩ đến, Tần Lý nghe được những lời đó, tâm tình sẽ như thế nào.

Cô lặng lẽ ngẩng đầu nhìn anh, anh cúi đầu ngồi, lại đang chơi điện thoại di động.

Miệng lưỡi bà chủ kia vẫn không ngừng, trong lời nói đều là đùa cợt thân thể Tần Lý.

Tần Lý vẫn một mực cúi đầu, không đáp lại bất kỳ lời nào.

Trong lòng Hà Đường lại càng nhéo càng chặt, rốt cuộc cô “hoắc” đứng lên, nghênh cổ đối mặt với bà ta: “Bà đã xong chưa! Chúng tôi đã nói là sẽ đi! Bà còn nói hươu nói vượn cái gì! Miệng bà nên giữ cho sạch sẽ một chút”

Người đàn bà kia mở trừng hai mắt, khuôn mặt trong nháy mắt trở nên tàn nhẫn.

Sau đó, chuyện phát triển hoàn toàn vượt ngoài sự tưởng tượng của Hà Đường, hết thảy đều mất khống chế.

Người đàn bà kia hung hăng xông lên tát cô một bạt tai, còn cô thì cầm ghế ngồi bằng sắt, không chút do dự đập ngay lên đầu bà ta.

Máu mũi Hà Đường chảy ra, bà kia cũng bị đánh vỡ đầu.

Sau đó, hai người túm tóc đối phương, xông vào đánh nhau.

Quan Kính cũng không đi xa vì anh ta không yên tâm, nghe thấy bên này huyên náo lập tức chạy tới, thấy cảnh tượng như vậy thì thật hoảng sợ.

Người đứng xem đã kéo Hà Đường cùng bà kia ra, trên đầu bà ta máu tươi chảy ròng, bị người ta lôi kéo về quầy hàng của mình, trong miệng bà ta vẫn la hét đòi phải báo cảnh sát. Quan Kính được Tần Lý chỉ dẫn, vội vàng đuổi theo bà ta giải quyết tốt hậu quả.

Đám người chung quanh dần dần tản đi, Quan Kính còn chưa trở lại, Hà Đường ôm đầu gối ngồi dưới đất bên chân Tần Lý, gương mặt buồn bực gục trong hai cánh tay, trước sau không ngẩng lên.

Tần Lý cũng không nghĩ tới chuyện sẽ nháo thành như vậy, anh ngồi xe lăn, căn bản là không ngăn cản được. Anh vốn chỉ muốn khích cô một chút, thật không tưởng tượng được, một Hà Đường ôn nhu đến thế, nhưng như vậy cùng bà kia cao lớn hơn mình đánh một trận, dường như còn không hề lép vế.

Nhưng mà, cô vẫn là bị thương.

Tần Lý đưa tay vỗ vỗ đầu cô: “Hà Đường.”

Hà Đường toàn thân co rúm lại, không lên tiếng.

“Hà Đường, cô không sao chứ?” Tần Lý còn nói, “Ngẩng mặt lên, cho tôi nhìn một chút.”

“Không.” Giọng cô buồn buồn truyền tới. Cánh tay trái Tần Lý dùng sức kéo cánh tay cô.

“Cho tôi nhìn mặt cô một chút.”

“Không muốn!” Hà Đường dùng sức giằng co với anh, sau khi gỡ được tay của anh ra, dứt khoát ngồi xổm dưới đất nhích dần ra xa, khiến cho tay trái Tần Lý không với tới cô được.

Tần Lý dở khóc dở cười, trong lòng lại rất lo lắng, hướng về phía cô kêu: “Chạy xa như thế làm cái gì? Lại đây cho tôi nhìn một chút.”

“……”

“Chẳng lẽ cô muốn ngồi ở đây suốt đêm sao?”

“……”

“Tới đây, Hà Đường, tôi sẽ không cười cô đâu.”

Cô gái rốt cuộc có phản ứng, cô khẽ ngẩng mặt lên, chỉ lộ ra đôi mắt to, xoay đầu lại nhìn Tần Lý, giọng nho nhỏ nói: “Mặt tôi bị sưng.”

Tần Lý thở dài, vẫy tay về phía cô: “Tôi biết, cô tới đây trước đi.”

Hà Đường giống như vừa rồi, ngồi xổm, nhích dần trở lại bên cạnh anh, co lại giống như một con nhím đang cố co mình lại.

Tay trái Tần Lý rốt cuộc lại chạm được đến đầu của cô, anh vỗ vỗ cô, rất ôn nhu nói: “Ngẩng mặt lên nào.”

Hà Đường không phản kháng nữa, nghe lời ngẩng mặt lên. Tần Lý trong lòng cả kinh, má trái của cô đỏ hồng một mảng, sưng vù lên, đầu tóc rối tung, phía dưới mũi còn chưa hết vết máu.

Trong lòng anh không khỏi mềm nhũn, bàn tay khẽ vuốt lên gò má sưng đỏ của cô, Hà Đường bị đau, “a” một tiếng.

“Có phải đau lắm không? Tôi đưa cô đi bệnh viện.” Anh ôn nhu nói.

Hà Đường lắc đầu: “Không đi, sẽ mau hết thôi.”

“Ai……” Tần Lý thở dài, nghĩ đến sự tình là bởi vì mình mà xảy ra, nói, “Thật thật xin lỗi, tôi thật không nghĩ tới sự việc sẽ biến thành như vậy.”

“Sao anh lại xin lỗi tôi?” Hà Đường khó hiểu, còn nói, “Vừa rồi tôi chính là muốn nói với anh, trên đời này không phải ai ai cũng biết nói đạo lý, có một số người căn bản là vô lại, anh có nói với bà ta nhiều hơn nữa cũng chẳng ích gì. Không thể trêu vào, chúng ta cũng trốn không thoát. Có điều, không nghĩ tới bà ta lại nói linh tinh như vậy, thật sự làm cho người ta không thể nhịn được nữa.”

Cô lại nói đạo lý với anh, giống như đánh nhau một hồi cũng không tạo thành ảnh hưởng gì với cô. Tâm tình Tần Lý buông lỏng rất nhiều, anh lại một lần nữa nhìn kỹ mặt của cô, xấu xa nói: “Ôi, vốn là một gương mặt tròn trĩnh, bây giờ lại trực tiếp thay đổi hình dạng rồi.”

Hà Đường nhướng mày, miệng cong lên, vừa muốn mở miệng bác anh, tay áo Tần Lý đã khẽ lau trên mặt của cô, ngón tay trái của anh nắm lấy ống tay áo, nhẹ nhàng lau vết máu bên mũi cô.

“Xin lỗi, không có khăn giấy, trước dùng tay áo đỡ một chút vậy.”

Hà Đường ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt anh ôn nhu yên tĩnh, tràn đầy vẻ lo lắng. Tiếp xúc đến tầm mắt của cô, anh nhẹ nhàng cười một tiếng,đầu ngón tay hơi lạnh đang không có vết sẹo nào khẽ chạm lên gò má của cô.

Một lúc sau, Quan Kính xử lý xong chuyện, đem xe đến trước mặt hai người. Tần Lý nói đưa Hà Đường về nhà, Hà Đường đồng ý, lặng lẽ thu dọn đồ đạc.

Sau đó, cô ngẩng đầu lên, liền thấy cảnh Quan Kính cõng Tần Lý lên xe.

Cô nhìn chàng trai vẫn luôn cười hì hì đó nằm trên lưng Quan Kính, hai chân gầy yếu vô lực rũ xuống, theo động tác của Quan Kính mà đung đưa không ngừng.

Trong lòng Hà Đường như bị vật gì chạm một cái.

Sau khi Tần Lý ngồi xong, nghiêng đầu gọi Hà Đường lên xe, cô mới phục hồi lại tinh thần, xách theo một bao quần áo ngồi vào bên cạnh anh.

Trên xe, mặt Hà Đường vẫn như cũ sưng vù lên, cô thấy hơi đau, bàn tay vuốt gò má thấp giọng hừ hừ. Tần Lý nhìn thấy như vậy, rất lo lắng, kiên trì muốn đưa cô đi bệnh viện.

Hà Đường lại cự tuyệt: “Thật không cần, tôi về lấy đá trong tủ lạnh chườm một chút, ngày mai là hết sưng ngay. Đi bệnh viện, bác sĩ cũng chỉ xử lý vậy thôi.”

Tần Lý khuyên mấy lần cô đều không đồng ý, thấy vết thương đúng là không có gì đáng ngại, anh đành phải thôi. Xe đến Xuân Sơn Uyển, Hà Đường cõng bao quần áo lớn xuống xe.

Tần Lý tựa trên cửa xe gọi cô lại: “Hà Đường.”

“Hả?” Cô quay đầu lại, vẻ mặt vẫn như cũ nhe răng nhếch miệng.

Tần Lý nói: “Cô đừng có đi bày hàng nữa.”

Hà Đường sửng sốt một chút, nói: “Nói sau đi, đằng nào lễ quốc khánh cũng không có làm gì.”

Tần Lý cau mày: “Cô không sợ người kia lại tới tìm cô gây sự sao?”

Hà Đường lắc đầu trả lời: “Không sợ.”

Tần Lý không nói, chỉ cười.

Xe về đến Cẩm Hoành Quốc Tế, Quan Kính muốn cõng Tần Lý xuống xe, đột nhiên phát hiện cạnh chỗ Hà Đường vừa ngồi có vật gì. Anh ta nhặt lên, là con búp bê vải.

Anh ta đưa cho Tần Lý xem: “Cậu Tần, có phải cô ấy làm rơi ở đây?”

Tần Lý vừa nhìn, vui vẻ: “Đúng vậy.”

******

Ngày hôm sau, Hà Đường quay lại đường Xuân Sơn bày hàng bán.

Mặt của cô chườm đá lạnh mấy giờ, đã hết sưng, nhưng trên mặt còn vài vết xước làm bị thương, là bà kia dùng móng tay cào.

Hà Đường đem gian hàng bày xa một chút, trong lòng vẫn còn chút thấp thỏm. Nhưng thật ra có bao nhiêu sợ hãi, cũng không biết được. Chẳng lẽ so với tối hôm qua còn có thể bết bát hơn sao?

Quầy hàng nhỏ bày được nửa giờ, có một phụ nữ chừng 30 tuổi đi tới trước quầy hàng, cô ta ngồi xuống lật xem quần áo một lúc, đột nhiên nói với Hà Đường là muốn mua hết quần áo ở đây.

Hà Đường giật mình, người phụ nữ nói mình là quản lý bộ phận PR của một công ty, muốn tổ chức cho nhân viên công ty một buổi giao lưu nam nữ độc thân, cần số lượng lớn quần áo tình nhân, thấy ở đây Hà Đường có nên quyết định mua hết.

Người phụ nữ không hề trả giá, năm phút sau, quầy hàng của Hà Đường trống trơn, ngay cả bao ny lon lớn cũng bị người phụ nữ kia đựng quần áo mang đi, còn trong tay của cô thì có thêm một khoản tiền.

Cô thật lâu cũng không thể hiểu được, lại cảm thấy mình rất may mắn. Vui vẻ gởi tin nhắn cho Ngô Tuệ Nghiêu xong, cô cầm ghế ngồi đứng lên, chậm rãi trở về.

Về nhà phải đi qua đường Xuân Sơn, lúc Hà Đường đi ngang quầy hàng của bà chủ dữ tợn kia, ngạc nhiên phát hiện nơi đó vô cùng hỗn độn, rất nhiều người đang xúm lại xem.

Cô tò mò vẹt đám người ra để nhìn, chỉ thấy quầy hàng trống trơn, trên đất rải rác mấy bộ quần áo, bị người ta giẫm lên rất nhiều dấu chân, một thiếu niên 13, 14 tuổi đang vừa dọn dẹp vừa khóc.

Hà Đường nghe được người bên cạnh thảo luận, có người quản lý tới kiểm tra giấy phép bán hàng, hai vợ chồng hành động rất hung dữ, cùng người quản lý đánh nhau, cả cảnh sát cũng tới, cuối cùng hai người bị công an mang về đồn, chỉ để lại một con trai ở chỗ này dọn dẹp tàn cuộc.

Có người nói: “ngươi nói tà môn là tà môn, nhiều người bán ở quầy hàng nhỏ như vậy, lại chỉ xét mỗi quầy của bà ta, thật là thấy quỷ.” (Ý nói là bà ý buôn bán trái phép ý ạ)

Hà Đường đầy bụng nghi vấn, chỉ cảm thấy chuyện phát sinh tối nay thật có chút kỳ quái.

Cô không ở lại lâu, tiếp tục đi về nhà, đi tới đầu đường, đang chờ đèn xanh để qua đường, đột nhiên nghe có người gọi cô: “Chị Hà Đường!” ”

Hà Đường vừa nhìn bốn phía, liền thấy chiếc xe có chút quen thuộc kia dừng ở ven đường.

Kính cửa xe hạ xuống, một khuôn mặt búp bê vải bầu bĩnh, mái tóc ngang trán xuất hiện ở cửa xe, giọng nói thanh nhã, lại giả bộ ngây thơ: “Chị Hà Đường, hôm qua sao chị lại bỏ rơi em vậy.”?????

Hà Đường sửng sốt, “phốc” một cái liền bật cười.

Dọc đường người đến người đi, dòng xe chạy như dệt cửi, ánh sáng của đèn nê ông chiếu xuống tạo nên một màu sắc riêng biệt.

Là một buổi tối rất bình thường.

Hà Đường đứng bên đường, gió đêm thổi qua bên tai cô, cô thấy chàng thanh niên kia từ phía sau búp bê vải nhô đầu ra, cười đến sáng lạn ấm áp: “Tôi biết thể nào hôm nay cô cũng đến.”

Hà Đường chắp hai tay sau lưng, từ từ đi tới bên cạnh xe, cười nói: “Tôi tới cũng là chuyện thường thôi, ngược lại anh, hôm nay lại tới làm gì đây?”

“Đưa búp bê cho cô.” Tần Lý đem búp bê vải đưa cho Hà Đường, thấy trong tay cô chỉ có chiếc ghế liền hỏi, “Quần áo của cô đâu?”

“Bán hết rồi! Một món cũng không còn.” Nhắc đến chuyện này, Hà Đường hưng phấn, đem chuyện bán quần áo kể lại cho Tần Lý nghe.

Tần Lý dường như cũng cao hứng giống cô: “Lợi hại vậy? Có tiến bộ nha.”

“Ha ha, gặp may mà thôi.” Hà Đường cười một lúc, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nói, “Đúng rồi, ngày hôm qua bà chủ kia, hai vợ chồng họ mới vừa rồi bị người ta bắt đi rồi.”

Tần Lý nhíu mày: “Gì?”

“Tôi vừa nhìn thấy, con của bọn họ mới chừng mười tuổi, khóc đến thật đau lòng.” Hà Đường nhớ tới tình cảnh lúc nãy, có chút không đành lòng, “Tần Lý, anh nói xem, những bộ quần áo kia có khi nào bị tịch thu mất không, rất nhiều tiền đó.”

Tần Lý lắc đầu: “Cô cũng còn có tâm tư lo lắng cho bọn họ, đã quên hôm qua bà ta đối với cô thế nào sao? Yên tâm đi, đồ sẽ không bị tịch thu đâu, chỉ mời bọn họ đi đồn công an ngồi một chút, chẳng qua là dạy dỗ bọn họ một chút thôi.”

“Hả?” Hà Đường trợn to mắt: “Làm sao anh biết?”

“Tôi đoán thôi.” Tần Lý đột nhiên mở cửa xe, “Hà Đường, lên xe, tôi đưa cô đi chỗ này.”

Hà Đường cảnh giác nhìn anh: “Đi chỗ nào?”

Tần Lý cười lộ ra hàm răng trắng như tuyết: “Trí nhớ thật kém, ngày hôm qua còn nói muốn mời tôi ăn khuya mà, cô quên rồi sao?”

“……”

Hình như đúng là có chuyện như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui