Hà Tần Hợp Lý

Editor: Diệu Huyền

Chuông báo thức ‘reng reng’ vang lên, Hà Đường mơ mơ màng màng đưa tay tắt, mở đôi mắt cay xè. Vật đầu tiên đập vào mắt chính là khuôn mặt tươi cười của búp bê vải Khả Khả bên giường.

Hà Đường cuộn mình trong chăn nằm nghiêng trên giường, trong lúc nhất thời có chút phản ứng không kịp.

Dường như vừa trải qua một giấc mơ rất dài.

Đợi cho đầu óc thanh tỉnh một chút, cô mới nhớ ra những hình ảnh kia cũng không phải là mơ.

Lúc Hà Đường cùng Tần Lý trở lại D thị thì trời đã hừng đông. Cô về đến nhà, đánh răng qua loa rồi lại ngây ngây ngô ngô lên giường nằm. Chỉ mới ngủ được hơn một tiếng, chuông báo thức liền vang lên. Hà Đường khẽ cắn răng rời khỏi giường, hôm nay là ngày cô trở lại đi làm sau mấy ngày nghỉ phép. Đã xin nghỉ nhiều hơn hai ngày rồi nên bây giờ Hà Đường không muốn lại bỏ bê công việc thêm một ngày.

Cô đi vào phòng tắm gội đầu tắm rửa, nước nóng ấm áp đánh vào người thật dễ chịu, vô cùng thoải mái, tựa hồ sự mệt nhọc trên thân thể đều giảm đi rất nhiều.

Lúc đang sấy tóc, Ngô Tuệ Nghiêu thức dậy đi vệ sinh, trông thấy Hà Đường thì hỏi, “Chẳng phải cậu nói tối hôm qua trở về sao? Sao mãi sáng sớm mới đến vậy?”

“Gặp phải chút tình huống.” Hà Đường để máy sấy xuống, “Không nói với cậu nữa, mình phải đi làm đây kẻo muộn, bye bye.”

Cô đón gió lạnh ra cửa, ghé vào cửa hàng bánh ngọt ở cổng chung cư mua bánh mì làm bữa sáng. Lúc đứng ở trạm chờ xe bus, Hà Đường đột nhiên cảm thấy, đây mới chính là cuộc sống quen thuộc của cô. Trong lòng cô cảm thấy yên tâm vì mọi chuyện rốt cuộc đã trở lại quỹ đạo.

Hà Đường bấm thẻ chấm công là đúng 9 giờ sáng, sau đó vội vội vàng vàng chạy về phòng làm việc. Đối với người từ trước tới nay luôn có mặt tại công ty trước nửa tiếng như Hà Đường mà nói, tình trạng đi làm như vậy vô cùng hiếm thấy, thậm chí khiến cho Đỗ Phương Phương ở bàn đối diện đều cảm thấy kỳ quái.

“Bộ bị lỡ chuyến xe bus hay sao?” Đỗ Phương Phương hỏi.

Hà Đường cởi áo khác đáp: “Không có.”

“Sao vậy? Về nhà một chuyến mà sao giống như tâm tư cũng không có a.” Đỗ Phương Phương cười nói, “Vừa rồi quản lý Vương có tới tìm cô đó, nói cô phải đến văn phòng của anh ấy làm việc một chút.”

Hà Đường đi tìm Vương Vũ Lâm, anh mới vừa nhâm nhi một ly trà xanh, từ phòng giải khát trở về phòng làm việc.

Mấy ngày không gặp, Hà Đường lần nữa nhìn thấy anh, lại cảm thấy dường như thời gian trôi qua đã rất lâu rồi.

“Quản lý Vương, anh tìm em ạ?” Cô bỏ tay sau lưng đứng trước mặt Vương Vũ Lâm, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.

Vương Vũ Lâm liếc nhìn cô rồi hỏi, “Di động của em bị lấy trộm à?”

“Hả?” Hà Đường sững sờ, “Đâu có đâu.”

“Hôm tết dương lịch, có người dùng điện thoại bàn gọi vào di động của anh, nói em muốn hỏi mượn tiền của anh, là một người đàn ông.” Vương Vũ Lâm nói, “Anh tra số điện thoại, là chỗ nhà của em, sau đó anh gọi lại di động cho em nhưng liên tục tắt máy.”

“…” Hà Đường suy nghĩ một chút, nói, “À, chuyện đó…là hiểu lầm thôi, giờ đã không sao rồi.”

Vương Vũ Lâm nhìn chằm chằm cô một lát rồi gật gật đầu, “Không có chuyện gì là tốt rồi.”

Hà Đường hỏi: “Quản lý Vương, anh tìm em có chuyện gì không?”

Vương Vũ Lâm: “Chính là chuyện vừa rồi, hôm đó anh gọi điện thoại liên tục cho em, gọi tới nửa đêm đều là tắt máy. Sáng hôm sau gọi thêm lần nữa vẫn là tắt máy, sau đó anh có chút chuyện nên không gọi lại nữa, nghĩ đợi hôm nay em đi làm sẽ hỏi em xem thế nào.”

Trong lòng Hà Đường có chút cảm động vì biết rõ Vương Vũ Lâm còn nhớ cô. Hai cánh tay cô đan vào nhau, nói, “Đã không sao rồi, Vương sư huynh, cám ơn anh nhiều.”

Vương Vũ Lâm cười rộ lên, nói: “Được rồi, em trở về phòng làm việc đi, tháng sau là tết âm lịch rồi, nên tháng này sẽ có chút bận, không được lười biếng đâu đó.”

“Em nhất định sẽ cố gắng!” Trước khi đi, Hà Đường xoay người lại hỏi, “Vương sư huynh, bệnh của anh khỏi chưa vậy?”

Vương Vũ Lâm ngẩn ra, chợt cười nói: “Đã khỏi lâu rồi, cảm ơn em quan tâm.”

Gần đến giờ tan sở, Hà Đường đi phòng vệ sinh lấy một ly nước, cẩn thận tưới cho cây hải đường bốn mùa trên bàn làm việc của mình.

Mới vừa tưới hết nước, điện thoại di động của cô chợt vang lên, Hà Đường nhìn qua, là điện thoại của Tần Lý.

Cô nhận: “A lô.”

“Đường Đường, em đang ở đâu? Làm gì? Đường Đường.” Giọng Tần Lý đã khôi phục âm sắc như trước, giọng anh có vẻ lười biếng nhưng trong thanh âm luôn mang theo vui vẻ rõ ràng.

Hà Đường bị anh lây, khóe miệng cũng khẽ cong lên, mềm mại trả lời: “Em đang ở công ty. Còn anh?”

“Anh còn đang ở trên giường.” Tần Lý chậm chạp nói, “Ngủ suốt một ngày.”

“Thật sung sướng quá đi.” Hà Đường nói, “Em vể chỉ ngủ được hơn một tiếng là phải thức dậy rồi.”

“Đã nói em xin nghỉ thêm một ngày đi, em lại không chịu.” Tần Lý nói, “Mặc dù đi làm kiếm tiền quan trọng thật, nhưng cũng phải có thân thể khỏe mạnh để hưởng thụ mới được chứ.”

“Ồ! Làm ơn đi, nếu như mỗi một nhân viên nhỏ ở công ty anh đều nghĩ như vậy, cảm thấy mệt mỏi thì liền lần lượt xin nghỉ bệnh, không muốn làm thêm giờ liền từ chức đi nghỉ phép, vì thân thể nghĩ chẳng muốn đi công tác cùng xã giao, xin hỏi công ty của anh sẽ trở nên như thế nào?” Hà Đường chẳng thèm đợi câu trả lời, “Đây là thân làm một người xã hội người nên có một chút ý thức trách nhiệm. Đương nhiên, đối với anh mà nói cũng không thích hợp.”

Tần Lý không nghĩ tới cô lại có thể nói một phen như vậy, điểm đáng nói chính là vẫn còn có vài phần đạo lý, khiến cho anh nhất thời không thể cãi lại.

~~~~ Diệu Huyền ~~~~~

Hà Đường nói xong nhưng đầu dây bên kia vẫn im lặng, cô bắt đầu cảm thấy bất an. Cô cảm giác mình nói chuyện dường như hơi quá phận. Hà Đường không biết lá gan mình lớn như vậy. Vốn là mỗi khi đối diện Tần Lý, cô luôn luôn có chút khẩn trương, nhưng hình như trải qua đêm hôm trước chung đụng, cô thấy cảm giác của mình đối với Tần Lý đã thay đổi.

Giống như…cô không hề sợ anh nữa. Thậm chí…còn có chút không muốn xa rời anh. Hà Đường cảm thấy thật sự là rất kỳ quái, ở bên cạnh Tần Lý sẽ làm cho cô có được cảm giác vô cùng an toàn.

Cô nhỏ giọng hỏi: “Anh tức giận hả?”

“Không có.” Tần Lý chợt cười ra tiếng, “Tại sao anh phải giận?”

“Vậy sao anh lại không nói gì.”

“À, là tại anh đang suy nghĩ, thì ra cô gái này rất nhanh mồm nhanh miệng nha, vậy những lúc đối với anh ôn nhu đáng yêu như vậy chẳng lẽ đều là giả bộ sao?”

“Thấy ghét!” Hà Đường thẹn thùng, “Đúng rồi, anh gọi em có chuyện gì không?”

“Hẹn em buổi tối cùng nhau ăn cơm.” Tần Lý nói, “Tan sở, em đi thẳng tới bãi đậu xe, chú Tống tài xế của anh sẽ chờ em ở đó.”

“…” Hà Đường ngốc rồi, “Hôm nay đến lượt em nấu cơm, em cũng chưa nói với Tuệ Nghiêu là không về ăn cơm được.”

Tần Lý cười nói: “À, chuyện đó không thành vấn đề, anh gọi thức ăn bên ngoài cho cô ấy là được rồi.”

Hà Đường không còn lời để nói nữa.

Cúp điện thoại, Hà Đường ngẩng đầu lên, phát hiện Đỗ Phương Phương ở bàn đối diện đang nhìn cô vẻ tò mò, cùng với mấy đồng nghiệp ở bàn bên cạnh cũng như cười như không quan sát cô. Hà Đường bối rối đỏ bừng mặt, túng lúng cầm ly trà của mình tưới cho cây hải đường.

“Lúc nãy tưới rồi mà, bây giờ cô đang tưới chính là nước trà đó.” Đỗ Phương Phương thiếu chút nữa bật cười, “Tiểu Hà, thành thật khai báo mau, hôm tết dương lịch về nhà một chuyến có phải là để đi xem mắt không?”

“Không có mà.” Hà Đường hoảng loạn đặt cái ly xuống, lại cầm lấy khăn lau không ngừng lau bàn.

Chị Phó ở một bên nói: “Kiểu này nhất định là nói chuyện với bạn trai rồi, có nghe cô ấy nói ‘anh giận hả?’, ha ha thật vui nha.”

Đỗ Phương Phương cười ha ha: “Chưa hết, chưa hết, còn có câu ‘thấy ghét!’ nữa kìa, ha ha ha, chị nghĩ câu nói này có làm cho “người kia” sướng đến chết không chứ?”

Hà Đường vừa muốn phản bác, mấy người đang hi hi ha ha cười đùa đột nhiên đều nghiêm túc ngồi trở lại sau bàn làm việc. Hà Đường ngẩn ngơ, liền nghe được tiếng Vương Vũ Lâm.

“Tiểu Hà tìm bạn trai à?” Một tay anh cầm cặp công văn, tay kia vắt áo khoác, khí thế hiên ngang đứng sau lưng Hà Đường.

Hà Đường cả kinh không biết nên nói gì.

Đỗ Phương Phương nói, “Em thấy là ngay cả có đối tượng rồi mà cô ấy vẫn không chịu thừa nhận kìa.”

“Tiểu Hà cũng sắp 24 rồi, đúng là cần phải cân nhắc vấn đề cá nhân.” Vương Vũ Lâm cười híp mắt nói, rồi quay sang nói với Hà Đường, “Đúng rồi Tiểu Hà, tối nay anh có một bữa tiệc, sẽ đi ngang qua nhà em, nên hỏi em là có muốn anh đưa về hay không.”

Hà Đường nói quanh co: “Ơ…không cần, tan sở em cũng không về thẳng nhà ạ.”

“Có phải là đi hẹn hò không vậy?” Đỗ Phương Phương cười mờ ám, “Vừa rồi trong điện thoại đã nói hết rồi đó mà.”

“Không có, không có mà.” Mồ hôi Hà Đường đều muốn rơi xuống.

Vương Vũ Lâm gật gật đầu: “Được rồi, vậy anh đi trước, mọi người cũng nên chuẩn bị tan sở rồi đó, gặp lại sau.”

Mọi người rối rít nói, “Quản lý Vương, gặp lại sau.”

Hà Đường ngơ ngác nhìn bóng lưng Vương Vũ Lâm đi khỏi phòng làm việc, trong lòng càng thêm rối loạn.

Trong lòng cô đang tự hỏi chính mình mấy vấn đề.

“Thứ nhất, Hà Đường, mày là đang cùng Tần Lý nói yêu đương sao?

Thứ hai, nếu là phải, vậy vì sao mày không muốn để người khác biết?

Thứ ba, Hà Đường, bây giờ mày còn thích Vương Vũ Lâm không?

Thứ tư, còn Tần Lý? Mày có thích anh ấy không?”

Lúc Hà Đường đi đến bãi đậu xe, chiếc xe màu đen có rèm che quen thuộc kia đã đậu ở chỗ đó.

Lúc cô bước nhanh đi qua, xe Vương Vũ Lâm cũng vừa vặn đi đến.

Anh nhìn thấy Hà Đường đi trong bãi đỗ xe, tầm mắt dõi theo, lại thấy được chiếc xe bắt mắt kia.

Vương Vũ Lâm nhíu mày, cho dù trong lòng có đã có câu trả lời, nhưng vẫn có chút khó mà tin được.

D ~ i ! ễ ^_^ n – đ / à ~ n - L @ ê Q ! u # ý - Đ ~ ô ^_^ n

Hà Đường không chú ý tới Vương Vũ Lâm, cô đi thẳng đến rồi lên xe, chú Tống chở cô đến Cẩm Hoành Quốc Tế.

“Ở lầu 10 đổi thang máy, mật mã là 1216, là sinh nhật A Lý.”

Chú Tống nói với Hà Đường, “Cậu ấy bảo tôi nói cho cô biết, tôi không đi lên, cô trực tiếp đi lầu 12 tìm cậu ấy, cậu ấy đang đợi cô.” (Tiểu Huyền: Trung Quốc ghi tháng trước ngày sau nên ngày sinh của A Lý là 16 tháng 12, vậy A Lý thuộc cung Nhân Mã đó mấy thím, ha ha)

Hà Đường nói cảm ơn với chú Tống, một mình đi thang máy lên lầu 10, sau đó đổi sang thang máy tư nhân.

Cô nhấn mật mã trong thang máy, sau khi ra khỏi thang máy ở lầu 12, phát hiện Tần Lý đã ngồi ở xe lăn điện chờ cô ngoài cửa thang máy.

Bên trong tòa nhà có máy điều hòa nên không lạnh chút nào. Anh mặc cũng có chút phong phanh, áo thể thao màu vàng nhạt cùng chiếc quần dài, trên chân dĩ nhiên là một đôi dép vải bông thật dày.

Dường như anh nghỉ ngơi rất khá, thần thái khuôn mặt sáng láng, nhìn thấy Hà Đường liền cười rộ lên.

Anh đưa tay trái về phía cô, “Đường Đường, đến đây.”

Hà Đường đi tới, đưa tay phải cầm tay của anh.

~~~~ Diệu Huyền ~~~~~

Tay Tần Lý thật ấm áp, anh ngẩng đầu nhìn Hà Đường, đôi mắt đen láy, đột nhiên nói: “Anh muốn dẫn em đi một chỗ, nhưng em phải nhắm mắt lại mới được.”

Hà Đường khó hiểu: “Nhắm mắt lại?”

“Đúng vậy, phải bảo đảm là không được mở ra đó nha.” Tần Lý nói, “Em cầm tay nắm xe lăn của anh, anh dẫn em đi.”

Hà Đường cười một tiếng, đi đến sau lưng Tần Lý, hai tay cầm lấy tay nắm, nghe lời nhắm mắt lại.

Sau đó, cô cũng cảm giác được xe lăn của anh chuyển động, dùng tốc độ rất chậm, đưa cô từng bước từng bước đi tới phía trước.

Cô không biết anh muốn dẫn cô đi chỗ nào, nhưng trong lòng lại vô cùng tin tưởng anh.

Hà Đường cảm giác mình đi vào thang máy nhưng không biết là đi lên hay đi xuống. Sau đó cửa thang máy mở ra, cô theo Tần Lý đi ra.

Tần Lý nhắc cô: “Nhớ là không được mở mắt ra đó.”

Hà Đường mở miệng: “Biết rồi.”

Cô sít sao nhắm chặt mắt lại, theo anh đi một đoạn đường, có cua quẹo, có đi thẳng. Cô cảm thấy bốn phía dường như trở nên trống trải, còn nghe được một mùi vị đặc biệt khác.

Cái mùi vị đó….

“Không được nhìn.” Đang lúc Hà Đường nhịn không được muốn mở mắt ra, giọng Tần Lý vang lên, “Đường Đường, tin tưởng anh, không được nhìn.”

Hà Đường nỗ lực kiềm chế nội tâm bất an cùng sợ hãi, kiên trì không mở mắt ra.

Tim của cô đập cực kỳ nhanh, tốc độ xe lăn của Tần Lý nhanh hơn, bước chân Hà Đường cũng vội vàng hơn.

Rốt cuộc, mùi vị kỳ quái kìa cũng tiêu tán, bốn phía đưa tới một hương thơm nhàn nhạt, giống như mùi của đàn hương(*), rất dễ chịu.

(*)đàn hương: Đàn hương là loài thường xanh, có thể cao lên đến 9 mét và có thân màu xám nâu, có nhiều cành phẳng mảnh, lá dày, hoa nhỏ màu tím phớt hồng. Có thể mất từ 30 cho tới 60 năm để một cây hoàn toàn trưởng thành. Khi đó người ta đem chưng cất lấy tinh dầu và gỗ màu vàng được bán thành những lát mỏng. Đàn hương là một loại gỗ cực quý hiếm đã được Ấn Độ coi là cây hoàng gia (một số quốc gia được coi là hơn quý hơn vàng).

Tần Lý nói: “Được rồi, có thể mở mắt ra.”

Hà Đường không thể chờ đợi, lập tức mở mắt ra, kinh ngạc phát hiện mình và Tần Lý đang ở trong một gian phòng với phong cách khác.

“Đây là?” Cô không hiểu.

Xe lăn Tần Lý xoay một vòng tại chỗ, anh quay người lại nhìn cô, bình tĩnh nói, “Ở đây là lầu 13, vừa rồi anh nói em nhắm mắt là vì chúng ta sẽ đi ngang qua hồ bơi. Anh đưa em tới đây, chỉ là muốn để cho em thư giãn một chút. Đường Đường, mấy ngày trước chúng ta đều quá mệt mỏi rồi, hôm nay chúng ta sẽ đi spa thư giãn bằng tinh dầu một chút, sau đó cùng nhau ăn cơm, có được không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui