Hà Tần Hợp Lý

Trường cao đẳng trung học Thành Nam là một kiến trúc lịch sử lâu đời của D thị. Trường nổi tiếng toàn tỉnh vì thái độ dạy học nghiêm túc cùng trình độ dạy học chất lượng cao, tỉ lệ tốt nghiệp trung học nhiều năm qua đều cao, đứng đầu toàn thành phố, so với tỉnh cũng luôn luôn dẫn đầu, thậm chí còn có học sinh đậu thủ khoa cấp tỉnh nữa.

Trung học Thành Nam nằm ở khu vực đông đú, khu vực học rất nhỏ, những năm gần đây ngày càng khó thỏa mãn số học sinh mới gia tăng mỗi năm. Nhiều năm trước, đã có tin đồn muốn di đời trung học Thành Nam, cho đến gần đây, mới có tin tức xác thực. Chính quyền của D thị đã tìm một mảnh đất phía đông nam làm học khu mới cho trung học Thành Nam.

Khu vực học mới là nơi thoáng đãng, diện tích rất rộng, cơ sở vật chất trong trường có thể so với đại học, chi phí công trình xây dựng liền lên như diều gặp gió.

Xe thương vụ chạy trong bóng đêm.

Tần Lý ngồi dựa vào lưng ghế, ánh mắt nhìn ngoài cửa xe, nói: “Nghĩ lại cũng thấy, công trình trung học Thành Nam cũng thật tốt, Phú Dương sao có thể không có ý tưởng.”

Tần Miễn gật gật đầu tiếp lời: “Mấy năm nay Phú Dương đã làm mấy công trình lớn, thành tích, kinh nghiệm cũng đủ rồi, hạng mục này lại là về nhà cửa, bọn họ dĩ nhiên là muốn giành rồi.”

Tần Lý không trả lời, chỉ im lặng mỉm cười.

Tần Miễn biết anh đang suy nghĩ, nên không lên tiếng nữa.

Một hồi sau, Tần Lý hỏi: “Em cảm thấy Vương Vũ Lâm có thể đại diện cho chủ ý của Tôn Kiến Quân sao?”

Tôn Kiến Quân là cấp trên của Vương Vũ Lâm, là chủ tịch của kiến trúc Phú Dương.

Tần Miễn chỉ hơi trầm ngâm, nói: “Em nghĩ vậy, Vương Vũ Lâm chính là được Tôn Kiến Quân bày mưu chỉ cách.”

“Không nhất định.” Tần Lý sờ sờ cằm, “Tìm cơ hội để anh gặp Tôn Kiến Quân gặp mặt một chút, để anh thăm dò họ một chút.”

“Cũng được.”

Sau một hồi trầm mặc, Tần Miễn hỏi: “Anh có thể giải thích hay không, anh kêu em cùng con gái Kiều Thắng Xương ra ngoài chơi là có ý gì?”

Tần Lý ngẩn ra, ha ha cười lớn: “Đây chẳng phải là anh quán triệt phương châm chỉ đạo của ba mẹ, muốn cho bà nội sớm có cháu cố để ẵm bồng sao. Thế nào, ngại Kiều Y Viện không đủ xinh đẹp hả?”

Tần Miễn bất vi sở động, giọng nói thong thả: “Đừng có đùa, em biết rõ anh không chỉ đơn giản như vậy.”

Tần Lý lúc này mới thu hồi nụ cười: “Tháng trước chẳng phải anh đã cho em xem một phần danh sách nhân sự của sở giáo dục sao? Phó hiệu trưởng trung học Thành Nam trước kia bây giờ làm phó giám đốc sở giáo dục D thị, tên là gì em còn nhớ không?”

Nghe anh ta nhắc như vậy, Tần Miễn suy nghĩ một lát, ánh mắt chợt mở to: “Kiều… Thắng Vinh?”

“Không sai, Kiều Thắng Vinh.” Tần Lý gật đầu, nhàn nhã trả lời: “Năm ngoái Kiều Thắng Xương tới D thị, lúc cùng anh trò chuyện có nhắc đến ông ta có một người em ở D thị, làm phó hiệu trưởng ở một trường trung học, sau này đến sở giáo dục nhậm chức. Lúc anh đang xem danh sách nhân sự của sở giáo dục, liền chú ý tới cái tên này, tìm người điều tra, quả nhiên là em trai ruột của Kiều Thắng Xương.”

Tần Miễn dường như nhớ tới cái gì liền hỏi: “Chẳng lẽ trước khi anh đồng ý giúp Phú Dương vây tiêu là đã biết rồi?”

“Đúng vậy.” Tần Lý cười đáp, “Anh còn phát hiện, Tôn Kiến Quân còn chưa biết về quan hệ giữa Kiều Thắng Xương và Kiều Thắng Vinh, bằng không, ông ta sẽ không tới tìm chúng ta vây tiêu.”

Tần Miễn có chút giật mình: “Chẳng lẽ Tân Cảnh Vạn báo giá, cũng là anh an bài?”

Trong mắt Tần Lý thoáng hiện ánh quang, giọng nói tự tin: “Đúng vậy, anh chính là muốn cho Trung Cần trúng thầu, muốn Kiều Thắng Xương đích thân tới tìm anh.”

Dứt lời, anh ta nghiêng đầu nhìn Tần Miễn, “Còn em, mấy ngày nay cùng Kiều Y Viện tiếp xúc nhiều một chút, cô ta đối với em thật có ý tứ, em đừng có trưng bộ mặt ông chủ nghiêm nghị, con gái người ta đều bị em hù chết.”

“……”

Tần Lý vẫn còn nói không ngừng: “Hơn nữa, điều kiện của Kiều Y Viện cũng tốt, tuổi tác, trình độ học vấn, tướng mạo, bối cảnh xuất thân đều xứng với em. Hai người nếu thật có thể “ Cỏ gần rơm lâu ngày cũng bén”, coi như là chó ngáp phải ruồi, vừa vặn làm thỏa mãn tâm nguyện của ba mẹ cùng bà nội. Này này, em có đang nghe không vậy? Thối mặt ra cho anh nhìn sao?”

Anh ta vừa nói điều này, sắc mặt của Tần Miễn ngược lại càng thâm trầm.

Tần Lý đột nhiên nhớ tới cái gì, cười nói: “Nói mới nhớ, A Miễn, em cảm thấy bây giờ chúng ta còn giống nhau không?”

Tần Miễn sửng sốt: “Có ý gì?”

Tần Lý: “Hôm nay có người nói với anh, em thoạt nhìn nếu so với anh lớn hơn mấy tuổi, dáng dấp của chúng ta thì chỉ giống nhau một chút xíu, người đó hoàn toàn không nhìn ra chúng ta là sinh đôi đấy.”

Anh nhấn giọng ở 3 chữ “một chút xíu”. Tần Miễn lạnh lùng hỏi, “Là ai nói?”

“Em đừng quản là ai nói.” Tần Lý càng nói càng hăng say, dứt khoát hạ tấm cách ly xuống, hỏi tài xế Mã , “Tiểu Mã, hỏi cậu vấn đề này, cậu nói xem, bây giờ tôi với A Miễn có đúng thật là không giống nhau không?”

Mã Hữu Kiệt vốn đang chuyên tâm lái xe, đột nhiên nghe được câu hỏi của Tần Lý, sợ hết hồn, trả lời ngay: “Tần tổng, cậu đừng nói giỡn, cậu cùng Tần đổng rõ ràng là như cùng một khuôn đúc ra mà.”

“Có thật không?” Tần Lý sờ sờ cằm của mình, lại nghiêng đầu cẩn thận nhìn ngắm mặt Tần Miễn, Tần Miễn bị Tần Lý nhìn đến da gà nổi hết cả lên.

Tần Lý vẫn còn chú ý quan sát, chặc chặc lưỡi bình luận: “Theo như lời người đó vừa nói, thật sự là đúng nha, em so với ta strong rất nhiều, còn hơi đen, anh tương đối gầy, da cũng trắng. Ôi…chẳng qua chỉ ngồi xe lăn hơn hai mươi năm thôi, đã liền thay đổi như vậy, hồi còn bé chúng ta rõ ràng rất giống nhau mà.”

Tần Miễn đưa mắt liếc anh một cái.

Tần Lý lại hỏi: “A Miễn, em nói xem, bây giờ là em đẹp trai hay là anh đẹp trai?” ( Tiểu Huyền: Ôi, anh bây giờ nghe lời chị mà cứ như phụ nữ, chú ý tới nhan sắc như vậy, anh là nam chính dĩ nhiên anh đẹp nhất rồi, hì hì, còn em đẹp nhì.

Tần Miễn: *liếc*: phải là tôi đẹp nhì chứ.

Tiểu Huyền : *đổ mồ hôi *: dạ dạ, anh đẹp nhì, 2 người đều đẹp )

Tần Miễn không thèm để ý đến anh, nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa xe.

Tần Lý ngồi thẳng một chút, lại đem vấn đề này ném cho Mã Hữu Kiệt. Mã Hữu Kiệt đáng thương thông qua kính chiếu hậu thấy Tần Lý mặt cười hì hì còn Tần Miễn thì mặt lạnh như băng, khổ sở nói: “Tần tổng, tôi van xin cậu buông tha cho tôi đi.”

Không có được câu trả lời, Tần Lý rất thất vọng, anh ngồi dựa lưng trở lại trên ghế, suy nghĩ hồi lâu chậm rãi kết luận: “Ừ…… ta cảm thấy, nhất định là anh đẹp trai hơn. A Miễn em căn bản là sắc đẹp đang dần tàn phai rồi.”

Tần Miễn ôm hai cánh tay, dứt khoát nhắm mắt lại, đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

******

Trong phòng yến hội vẫn như cũ âm nhạc du dương trầm bổng. Hà Đường ngơ ngác ngồi một bên, nhìn Vương Vũ Lâm cùng cô gái xinh đẹp mặc chiếc váy đỏ khiêu vũ với nhau.

Vương Vũ Lâm thật là khiêm tốn, rõ ràng anh ta khiêu vũ giỏi như vậy. Cô gái kia cũng là kỹ năng khiêu vũ cũng thật xuất chúng, chiếc váy đỏ trong sàn nhảy tung bay, Hà Đường cảm thấy thật sự đẹp không sao tả xiết.

Chẳng qua là, trên mặt Vương Vũ Lâm biểu lộ thế nào … mập mờ như vậy nha?

Anh ta còn tiến tới thì thầm bên tai cô gái, hai người còn cười đến vui vẻ như vậy!

Hà Đường có chút rầu rĩ không vui, đứng lên đi lấy một ly nước chanh uống. Không nghĩ tới lúc quay trở lại, cô không tìm được Vương Vũ Lâm cùng bóng dáng cô gái y phục đỏ kia.

Cô vội vàng nhắn tin cho anh:”Vương sư huynh, anh đang ở đâu?”

Đợi chừng 10 phút, anh ta mới trả lời:”Anh có chút chuyện đi trước, em tự mình về nhà nhé, chú ý an toàn.”

Hà Đường nhìn màn hình điện thoại di động hồi lâu, trong lòng rất thất vọng, ngẩng đầu nhìn chung quanh phòng yến hội, đột nhiên cảm thấy nơi này mọi thứ đối với nàng thật ra không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Cô uống hết nước chanh, cầm túi xách nhỏ trở về nhà.

******

Kiến trúc Phú Dương nắm chắc sẽ trúng thầu khách sạn Tạp Lệ , nhưng vì Tân Cảnh Vạn quấy rối mà bị Trung Cần lấy đi, kết quả này khiến Tôn Kiến Quân rất tức giận.

Toàn bộ hành động vây tiêu đều do Vương Vũ Lâm phụ trách, công ty cũng tốn không ít tiền vào việc vây tiêu, sau khi Trung Cần trúng thầu, lại muốn tốn thêm phí nghiệp vụ trúng thầu, đưa đến toàn bộ lợi nhuận của hạng mục giảm xuống rất nhiều.

Tôn Kiến Quân gọi Vương Vũ Lâm vào phòng làm việc, mặc dù không có nổi trận lôi đình, nhưng cũng coi như là răn dạy một phen, ông ta nói: “Tiểu Vương, năng lực của cậu rất tốt, tôi rất coi trọng cậu, nhưng không có nghĩa là tôi có thể bỏ qua lần này lại lần khác. Lần trước công trình căn-tin ở bệnh viện cũng là ở trong tay cậu đã xảy ra một chút vấn đề; lần này, hạng mục mới hơn ba trăm vạn, chúng ta đầu tư mấy chục vạn, bây giờ lại để Trung Cần trúng thầu, rất nhiều lãnh đạo cao cấp trong công ty nhắm vào tôi bày tỏ bất mãn, nhưng tôi vẫn bảo vệ cho cậu!”

Vương Vũ Lâm ngồi đối diện Tôn Kiến Quân, sắc mặt một mực trầm ổn: “Tôn đổng, sai lầm như vậy tôi sẽ không tái phạm.”

Tôn Kiến Quân uống một ngụm trà, tiếp tục: “Chuyện này không phải cậu một câu hai câu là có thể định đoạt. Cũng may lần này tổn thất không lớn lắm, nhưng tiếp theo thì sao? Cậu cũng biết, sang năm chúng ta còn có một trận chiến phải chiến đầu (ý nói những hạng mục đấu thầu????), trung học Thành Nam có 4 triệu! Nếu chúng ta muốn trúng thầu, đến lúc đó không ai có thể bày tỏ bất mãn nữa, trong mắt tôi, lúc đó chỉ cho phép thành công không cho thất bại! Cậu có hiểu hay không?!”

Vương Vũ Lâm: “Vâng.Tôi hiểu.”

Tôn Kiến Quân lúc này mới hết giận, ông ta là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, vóc người trung bình, dáng người hơi mập. Nghe được Vương Vũ Lâm trả lời, ông nói: “Cậu hiểu là tốt rồi, ra ngoài trước đi, tiếp theo bộ nghiệp vụ còn có mấy hạng mục muốn cậu định đoạt”

“Vậy tôi ra ngoài.” Vương Vũ Lâm đứng lên, trước khi đi lại quay đầu lại, “Tôn đổng, ông yên tâm, sẽ không có lần sau đâu.”

Ra khỏi cửa phòng làm việc của Tôn Kiến Quân, Vương Vũ Lâm dọc theo hành lang hướng phòng làm việc của mình đi, lúc đi qua mỗi phòng nghiệp vụ, người bên trong đều dáo dác nhìn ra ngoài, trong đó không thiếu ánh mắt muốn đón xem kịch vui.

Hà Đường cũng lặng lẽ đưa đầu nhìn anh ta, xa xa chỉ thấy Vương Vũ Lâm thần sắc tự nhiên, tiêu sái đi trở về phòng làm việc, Hà Đường mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

******

Ngày 12 tháng 9, phát lương.

Hà Đường đi đến phòng tài vụ ký tên lãnh lương, nhìn phía trên từng con số, trong lòng tính những khoản tiền cô phải trả.

Tan tầm về nhà, Hà Đường đem 500 đồng tiền mướn phòng giao cho Ngô Tuệ Nghiêu. Trở về phòng, từ trong ngăn kéo lấy ra mấy phong thư, trên mỗi phong thư đều dùng bút đen viết mấy chữ to, theo thứ tự là: thức ăn, trái cây, đồ dùng hàng ngày ,trang phục, …. Bên trong mỗi phong thư đều còn lại một chút, Hà Đường đem tiền lương còn dư lại chia ra rồi nhét vào mỗi phong thư, lúc bỏ tiền vào phong thư ‘thức ăn’, ban đầu cô bỏ vào 600 đồng, suy nghĩ một chút, lại lấy bớt ra 100 đồng.

Sau bữa cơm chiều, Hà Đường trốn trong phòng gọi điện thoại cho bố, không ngờ lại là mẹ tiếp điện thoại.

“Mẹ, bố đâu?”

Mẹ Hà - Tống Nguyệt Nga - nghe được câu này liền cao giọng: “Mày gọi điện về chỉ biết tìm bố mày thôi hả? Chẳng lẽ tao với anh mày đều chết hết rồi sao?”

“……” Hà Đường đã quen với việc mẹ mình cố tình gây sự, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề, “Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, con muốn nói với bố là con được phát lương, ngày mai con chuyển vòa tài khoản của bố 700 đồng, con gọi để nói cho bố biết thôi.”

“Bao nhiêu?”

“700.”

“700?” Tống Nguyệt Nga cười nhạo một tiếng, “700 đồng thì làm được cái gì? Còn chưa đủ cho anh mày mua mấy viên thuốc! ” ( Tiểu Huyền: Con mụ này khó ưa quá)

“……”

--- ------ ------ ------Ta là vạch phân cách thần thánh---- ------ -------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui