Hiện tại gần đến lúc rét đậm nhất mùa, trận tuyết đổ dày tựa lông ngỗng như muốn nhấn chìm cả đất kinh đô này.
Trên đường đi thưa thớt người qua lại, xe ngựa cũng khó di chuyển trên mặt đường phủ tuyết.
Kỷ Trăn thỉnh thoảng xốc rèm lên liếc mắt nhìn, bất chợt có một ngọn gió thổi xuyên qua mái tóc đen, đôi mắt bị nhiệt độ thổi đến rưng rưng nước.
Bên trong buồng xe được trang bị lò sưởi, Kỷ Trăn được ủ ấm đến hai bên má ửng đỏ, gương mặt tái nhợt cũng dần dần có chút thần sắc hơn.
Lòng y lúc này nôn nóng như ngồi trên đống lửa, cứ sợ chậm một bước sẽ không đuổi kịp, thành ra cứ ló nửa cái đầu ra màn xe dòm xem tới đâu, bị Thẩm Nhạn Thanh kéo vào lại.
"Ngồi đàng hoàng."
Chậu đồng trong lồng ngực của Kỷ Trăn bắt đầu nguội, mười ngón tay cũng lạnh toát.
Thẩm Nhạn Thanh không nói gì, chỉ nắm chặt tay không buông.
Tuyết mỗi lúc một dày hơn, phu xe bên ngoài bẩm báo: "Đại nhân, không thấy rõ đường."
Thẩm Nhạn Thanh nói: "Tấp vào bên đường nghỉ một khắc(*)."
(*) 15 phút
Kỷ Trăn vừa nghe vội la lên: "Không thể nghỉ được không, sắp đến giờ mất rồi."
Lại nhìn thấy Thẩm Nhạn Thanh không lên tiếng đáp lại, bắt đầu nóng ruột không thôi, vén rèm hấp tấp đứng dậy: "Hai con đường nữa là đến cổng thành, vậy để ta tự đi cũng được."
Nói xong muốn xuống xe.
Thẩm Nhạn Thanh lôi người về: "Còn ba khắc nữa mới đến giờ tỵ, sẽ kịp."
"Nếu không kịp thì sao?" Kỷ Trăn cứng đầu muốn chuồn ra: "Huynh không cần quan tâm ta, ta biết đường."
Trong lúc giãy dụa, chậu đồng rớt xuống sàn xe, Kỷ Trăn dùng sức muốn đẩy tay Thẩm Nhạn Thanh ra, bất cẩn quệt móng tay mình trúng mu bàn tay của đối phương cào ra một vết máu.
Kỷ Trăn như bị giội nước lạnh vào đầu, nhanh chóng im phăng phắc.
Mu bàn tay Thẩm Nhạn Thanh bắt đầu cảm thấy đau nhói, hắn chỉ vẩy vẩy vài cái, cuối cùng không tính toán gì, chỉ kéo người về ngồi bên cạnh mình, sau vài giây yên lặng, mới quyết định làm theo ý đối phương: "Tiếp tục chạy đi."
Kỷ Trăn thở ra, lẳng lặng nhìn bàn tay của Nhạn Thanh bị thương do mình gây ra, cúi đầu hệt như một đứa bé làm sai: "Ta không cố ý."
Thẩm Nhạn Thanh không truy cứu, hắn cứ như sợ Kỷ Trăn lại chạy ra ngoài, thành ra vẫn chưa chịu buông tay, chỉ dửng dưng đáp một tiếng "ừ".
Kỷ Trăn trầm mặc, một lát sau, còn dùng bàn tay còn lại của mình nhẹ nhàng vuốt ve lên vết thương kia, có lẽ là do lửa than bên trong sưởi quá ấm, ánh mắt của y cũng bắt đầu nong nóng.
Ngay lúc Kỷ Trăn thơ thẩn hồn mây, Thẩm Nhạn Thanh bỗng nhiên nhẹ giọng nói: "Cuối tháng Dịch Chấp đến Lâm gia đưa sính lễ, có lẽ đầu xuân sẽ thành hôn."
Kỷ Trăn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn.
Thẩm Nhạn Thanh nói tiếp: "Hắn mời ta và ngươi đi uống rượu mừng."
Kỷ Trăn kinh ngạc, hai mắt cũng bắt đầu chuyển động: "Nhưng mà...."
Thẩm Nhạn Thanh khẽ mím môi, khoan thai nói: "Dịch Chấp cùng tiểu thư Lâm gia tâm ý tương thông, quả thực là lương duyên."
Kỷ Trăn bị hai chữ "lương duyên" đâm đến đau, bàn tay đang xoa xoa vết thương sợ hãi rụt lại.
Chẳng lẽ Thẩm Nhạn Thanh đang nhắc nhở mình, chỉ có hai bên tình nguyện mới có thể là trời sinh một cặp, hay có ý đồ nào khác? Nếu như quay lại nửa năm trước biết được Dịch Chấp có người trong lòng, chắc chắn là y sẽ vô cùng vui mừng, thế nhưng hiện tại ngoại trừ chúc mừng ra thì có vẻ cũng không còn gì đáng để quan tâm lắm.
Kỷ Trăn cong môi cười cười, thành thật nói: "Vậy đúng là nên chúc mừng hắn."
Tiếc là có lẽ y không kịp uống rượu mừng chúc phúc cho Dịch Chấp và tiểu thư Lâm gia.
Thẩm Nhạn Thanh vẫn đợi nghe, thế nhưng Kỷ Trăn còn chưa nói đoạn sau, Cát An ngồi trước ngựa đã lớn tiếng nói: "Công tử, sắp tới cổng thành rồi."
Kỷ Trăn ngay tức khắc rút tay mình ra khỏi tay Thẩm Nhạn Thanh, trong mắt toát đầy sự vui mừng.
Khi đến nơi, Kỷ Trăn vén rèm trúc lên, nhanh chóng nhảy thẳng xuống.
Cát An che dù cho công tử nhà mình.
Kỷ Trăn ngắm nhìn cổng thành mở ra, cách đó không ra, có vài bóng người.
Y không thấy rõ là ai, vội vã đi lên trước vài bước.
Vào lúc này, thân ảnh đang đưa lưng về phía Kỷ Trăn cũng xoay người lại.
Bên trong trời tuyết lạnh lẽo trắng xóa, rốt cuộc Kỷ Trăn cũng gặp lại huynh trưởng sau bao ngày xa cách.
Hiện tại đã là những ngày cuối cùng trong năm, thế mà Kỷ Quyết chỉ mặc mỗi một chiếc áo mỏng manh màu trắng cùng chiếc áo khoác thô ráp đầy bụi.
Dẫu rằng trong hoàn cảnh chật vật, thế nhưng hắn vẫn thẳng lưng như trúc, khí chất như ngọc, gió thổi không lay, mưa đánh không đổ.
Xích sắt không khóa được kiêu ngạo của hắn, tình cảnh suy tàn cũng không làm mất đi khí khái năm xưa.
Trong mắt Kỷ Trăn, huynh trưởng mãi mãi là người ngay thẳng, chính trực, chưa từng trải qua khoảng thời gian long đong sa sút như vậy.
Trước khi gặp lại huynh trưởng, y vẫn chưa cảm nhận rõ việc chính đảng chịu thua sẽ nhận kết cục tàn nhẫn như thế nào, bây giờ sự thật tàn khốc ở trước mắt, sự ai oán của y thoáng chốc đẩy đến giới hạn, hệt như trận gió cuồng nộ dâng lên trong cơn bão tuyết này.
Kỷ Trăn chạy về phía huynh trưởng, thế nhưng mới được một bước đã bị Thẩm Nhạn Thanh nắm chặt tay giữ lại.
Y bất chợt quay đầu nhìn hắn, hoàn toàn không biết trong mắt mình giờ đây đã chen lẫn bao nhiêu hiềm oán cùng đau lòng.
Sự đau đớn đó hệt tựa lưỡi dao sắc bén bổ thẳng về phía Thẩm Nhạn Thanh như muốn đâm thẳng vào xương cốt hắn.
Lần này, Thẩm Nhạn Thanh tận mắt nhìn thấy rõ, sự yêu thích nồng nhiệt trong mắt đối phương thực sự đã bị sương tuyết che lấp, không còn sót lại chút nào.
Yêu càng nhiều, hận càng sâu.
Kỷ Trăn khó chịu đến mắt ửng đỏ, y căm giận Thẩm Nhạn Thanh, bèn dùng hết sức đẩy đối phương ra, sau đó đi thẳng tới chỗ huynh trưởng không quay đầu nhìn lại.
Thẩm Nhạn Thanh lùi lại một chút, nhìn thấy Kỷ Trăn nhào vào lòng Kỷ Quyết.
Kỷ Trăn chịu khủng hoảng cùng bất lực bao ngày qua nay được an ủi vỗ về, y nghẹn ngào gọi: "Ca ca."
Kỷ Quyết vòng tay ôm lấy Kỷ Trăn, cả hai huynh đệ ôm chặt nhau dưới màn tuyết trắng xoá.
Quan sai áp giải Kỷ Quyết nhìn Thẩm Nhạn Thanh tiến gần, cực kỳ khó xử nói: "Đại nhân, sắp đến giờ, bọn ta phải áp giải phạm nhân lên đường rồi."
Khóe mắt Thẩm Nhạn Thanh hơi giật giật, biểu hiện vẫn cực kỳ trầm ổn, gật đầu: "Phu nhân nhà ta muốn từ biệt huynh trưởng, phiền các vị chờ thêm một nén nhang."
Kỷ Trăn vùi ở trong lòng huynh trưởng nghe vậy ngẩng đầu, cực kỳ khí phách nói: "Ta muốn đi cùng ca ca!"
Thẩm Nhạn Thanh nhíu mày, ngay cả Kỷ Quyết cũng không tán thành hô: "Trăn Trăn!"
Kỷ Trăn buông hai cánh tay ra, đứng thẳng kiên định nói: "Ca ca, ta muốn cùng ngươi đi Trữ Châu, Cát An cũng theo cùng, ba người chúng ta mãi mãi không rời xa nhau."
Y nói xong, nở nụ cười trông mong.
Rốt cuộc Thẩm Nhạn Thanh cũng rõ vì sao hôm nay trong sân nhìn thấy Kỷ Trăn cười vui như vậy, hoá ra đối phương sớm đã có chủ ý muốn đi xa với Kỷ Quyết, chẳng trách lúc nãy cho dù phải nhảy xuống đi bộ cũng phải đến cổng thành.
"Kỷ Trăn." Thẩm Nhạn Thanh trầm giọng nói, "Không được nháo."
Kỷ Trăn đứng bên cạnh huynh trưởng, đột nhiên sinh ra dũng khí, phản bác: "Ở trong mắt huynh, ta làm cái gì cũng sai, nhưng mà Thẩm Nhạn Thanh huynh có chắc bản thân chưa từng làm sai gì không?"
Y đứng trong gió tuyết nhìn đối phương, thổn thức nói tiếp: "Ta không hiểu những chuyện đấu đá quan trường, ta chỉ biết huynh trưởng ta bị bắt vào ngục chịu cảnh lưu đày, còn huynh được thăng quan tiến chức...."
Làm sao y có thể bỏ mặc huynh trưởng, tiếp tục ở lại bên cạnh Thẩm Nhạn Thanh?
Hầu kết Thẩm Nhạn Thanh khẽ chuyển động.
Kỷ Trăn khịt mũi, bộ dáng cực kỳ chân thành nói với huynh trưởng: "Huynh không cần lo lắng chuyện ta không thể chịu khổ, hiện tại ta đã không còn như trước, chắc chắn sẽ không đi mấy bước than khổ than mệt, cũng sẽ không ồn ào đòi huynh cõng nữa."
Hai mắt Kỷ Trăn đỏ hoe: "Huynh dẫn ta đi được không."
Kỷ Quyết trìu mến nắm lấy tay Kỷ Trăn, không tỏ rõ ý kiến mình.
Quan sai thúc giục: "Thẩm đại nhân."
Thẩm Nhạn Thanh hít sâu một hơi, nhanh chóng tiến lên giữ Kỷ Trăn lại.
Kỷ Trăn giật mình, trốn ra sau lưng Kỷ Quyết, bộ dạng thấp thỏm đề phòng nhìn Thẩm Nhạn Thanh như kẻ địch.
Hai chân Kỷ Quyết bị xích sắt nặng trĩu, bước đi bất tiện, chỉ nắm chặt tay Kỷ Trăn nói: "Cho ta nói vài câu với Trăn Trăn."
Nói xong, Kỷ Quyết xoay người lại, thay Kỷ Trăn chỉnh lại áo choàng cùng phần cổ áo cho chỉn chu, giọng điệu dịu dàng: "Được, ta dẫn ngươi theo.
Thế nhưng đường xá xa xôi, lại không có thịt cá, chỉ có cải xanh bánh màn thầu no bụng, ngươi có sợ hay không?"
Kỷ Trăn rơm rớm nước mắt gật đầu: "Ta không sợ."
Kỷ Quyết lại nhéo má đối phương: "Thời tiết khắc nghiệt, gió lớn mưa rào, tuyết cắt da cắt thịt, ngươi có sợ không?"
Kỷ Trăn kiên quyết lắc đầu, "Ta không sợ."
Trong lòng y thầm mừng rỡ vì huynh trưởng đồng ý cho mình theo, vì muốn bày tỏ sự quyết tâm của mình, Kỷ Trăn liên tục nói: "Ta không sợ gì cả, ca ca tin ta..."
Vừa dứt lời, một bàn tay đã bổ vào phần gáy.
Kỷ Trăn chỉ cảm thấy đầu óc lâng lâng, bất ngờ trợn to mắt, thậm chí còn chưa kịp hét lên đã ngã gục vào trong lòng huynh trưởng.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, ánh mắt dịu dàng của huynh trưởng cùng một câu khe khẽ thoảng bay vào bên tai: "Nhưng ta sợ."
Sợ ngươi chịu nóng, sợ ngươi rét đậm, sợ ngươi quần áo không ấm, dạ dày không no, sợ bị giặc cỏ lấy mạng, sợ có biến cố không đảm bảo bình an cho ngươi.
"Trăn Trăn." Kỷ Quyết ôm lấy thân thể nóng ấm vào lòng, nhè nhẹ lầm bầm: "Chờ huynh trưởng đón ngươi về nhà."
Lại giao Kỷ Trăn ngất đi vào tay Thẩm Nhạn Thanh.
Kỷ Quyết chắp tay nói: "Thẩm đại nhân, không nên quên lời mình từng hứa trong ngục."
Gió thổi phần phật nhàu nát chiếc áo mỏng của Kỷ Quyết.
Thẩm Nhạn Thanh trịnh trọng gật đầu, ôm Kỷ Trăn nhìn theo đối phương từ từ xa khuất.
Tiếng xích sắt vang mỗi lúc một yếu dần, thân ảnh lam lũ kia cũng dần biến mất sau màn tuyết.
Tự thị phù sinh vô thoại thuyết, nhân gian đệ nhất đam ly biệt.(*)
(*) Trích từ bài thơ "Điệp luyến hoa · mãn địa sương hoa nùng tự tuyết" của Vương Quốc Duy.
Dịch nghĩa: Trong cuộc đời phù phiếm vô định này, còn có gì để mà nói sao? Chuyện thương tâm nhất không ai qua khỏi trên thế gian này chính là lúc ly biệt.
.
Còn chưa về tới phủ, Kỷ Trăn đã tỉnh.
Chuyện khác lạ ở đây chính là hiện tại y không khóc cũng chẳng nháo, chỉ ủ rũ ôm chân ngồi đó.
Cát An được cho vào xe, thế nhưng cho dù y có an ủi động viện khô lưỡi rát họng làm sao, Kỷ Trăn cũng không chịu động đậy nói gì, chỉ nhìn chằm chằm mũi giày của mình.
"Thẩm đại nhân." Cát An lo lắng hơi nhếch khóe miệng, cuối cùng vẫn nói với Thẩm Nhạn Thanh: "Không lẽ công tử nhà ta bị bóng đè sao, cớ sao tỉnh dậy lâu vậy còn chưa chịu nói gì?"
Thẩm Nhạn Thanh ngồi im, đôi mắt quan sát biểu hiện đờ đẫn của Kỷ Trăn.
Lúc mới sáng khi xuất phát vẫn còn cười nói với Cát An, bây giờ như con rối chẳng còn hồn phách.
Không thể cùng Kỷ Quyết đi Trữ Châu đả kích Kỷ Trăn lớn như vậy?
Sự oán hận trong mắt Kỷ Trăn không tài nào vơi được, Thẩm Nhạn Thanh khó quên cảnh tượng đáng sợ ban nãy, cuối cùng mới nói: "Kỷ Quyết không dẫn ngươi theo, vì hắn có suy tính riêng mình."
Kỷ Trăn không thèm nghe.
Thẩm Nhạn Thanh chưa từng bị ghẻ lạnh như vậy: "Nếu ngươi cứng đầu như vậy, bây giờ cứ đuổi theo..."
Còn chưa nói xong, tay chân Kỷ Trăn đã muốn bò xuống xe.
Đôi mày Thẩm Nhạn Thanh thoáng giật giật, nhanh chóng đè người lại.
Kỷ Trăn đau xót hỏi: "Không phải huynh nói để ta đuổi theo sao?"
Thẩm Nhạn Thanh giữ bình tĩnh, trước tiên kêu Cát An ra ngoài xe, sau đó mới nói: "Theo Kỷ Quyết chỉ làm hỏng việc, ngươi đi làm cái gì?"
Kỷ Trăn buồn bực đẩy Thẩm Nhạn Thanh, kết cục đẩy không được, đành co quắp ngồi xuống: "Ca ca chưa bao giờ gạt ta, nhất định là huynh uy hiếp huynh ấy, cho nên huynh ấy mới không dẫn ta đi."
Thẩm Nhạn Thanh không biết Kỷ Trăn cứng đầu như vậy, tội danh gì cũng đẩy lên đầu mình, chợt buông đối phương ra: "Nếu như còn muốn gặp lại Kỷ Quyết, ngoan ngoãn chờ ở kinh thành, không được làm gì cả."
Kỷ Trăn ngẩn ra, có chút nghi ngờ, sau đó lắc đầu: "Ta không tin huynh nữa."
Thẩm Nhạn Thanh lấy phong thư trong tay áo ném cho Kỷ Trăn: "Tự mình xem đi"
Kỷ Trăn mở thư ra, nhìn thấy nét chữ cứng cáp mạnh mẽ của huynh trưởng mình - Trăn Trăn, bình tĩnh chờ tin tốt.
Chóp mũi y đau nhức, hiện tại mới tin huynh trưởng mình có nỗi khổ tâm trong lòng, ôm lấy lá thư yên lặng nghẹn ngào, vừa vui vừa đau xót lầu bầu: "Ta biết ca ca sẽ không bao giờ bỏ rơi ta mà..."
Thẩm Nhạn Thanh thấy thế hỏi: "Còn muốn đuổi theo sao?"
Kỷ Trăn cực kỳ quý trọng cẩn thận gấp thư lại, sau đó lắc đầu, lại chui về góc ngồi, bộ dạng rõ ràng không muốn nói chuyện cùng Thẩm Nhạn Thanh.
Kỷ Trăn cam tâm tình nguyện theo Tưởng Uẩn Ngọc đến Mạc Bắc, cùng Kỷ Quyết đi đày Trữ Châu, nhưng phải có lý do mới có thể bắt y ở lại kinh đô này.
Thứ mà Thẩm Nhạn Thanh từng có dễ như trở bàn tay nay dần dần vuột mất, hắn bình tĩnh nhìn Kỷ Trăn đang im như thóc, thoáng có chút âm trầm dời mắt đi.
Đoạn Trăn Trăn vô tình làm Thẩm đại nhân bị thương còn xoa xoa tay cho người ta, chứng tỏ trong lòng em còn yêu nhiều lắm đó.