Tiết xuân chỉ có dư lại vài ngày ít ỏi, sau hai ngày mưa tầm tã, bầu trời cũng dần được về với dáng vẻ trong xanh thoáng đãng.
Tính Kỷ Trăn xưa nay vốn ngồi không yên, vừa thấy mặt trời ló dạng vội thu xếp chạy ra ngoài.
Tửu lâu nổi tiếng nhất kinh đô - Tử Vân lâu gần đây mới ra thực đơn các món ăn và loại rượu mới, dẫn đến con cháu nhà giàu trong thành nô nức đến thưởng thức một phen.
Kỷ Trăn cực kỳ hứng thú với đồ ăn, tất nhiên cũng muốn tham gia vào cuộc vui này.
Chiếc xe ngựa đang chở Kỷ Trăn treo bài hiệu Kỷ gia, toàn bộ người đi đường cùng xe ngựa khác nhìn thấy liền chủ động né tránh.
Chiếc xe rong ruổi trên đoạn đường treo đầy lồng đèn, gần nửa canh giờ sau mới ngưng bánh.
Ánh đèn từ Tử Vân lâu rực rỡ xán lạn, xe ngựa như nước, dù đang là ban đêm cũng cực kỳ náo nhiệt.
Kỷ Trăn mới vừa đẩy cửa gỗ chạm trổ hoa văn bước xuống, đã có người hầu trong quán tươi cười niềm nở nghênh đón, cao giọng nói: "Không biết ngọn gió nào thổi Kỷ công tử tới đây, quả thực rồng đến nhà tôm mà.
Người đâu, mau mau đốt hương cho gian phòng của Kỷ công tử."
Kỷ Trăn nhảy xuống xe ngựa, tiện tay ném cho gã dẻo mồm kia vài lạng bạc vụn.
Hôm nay, y mặc một bộ y phục gấm liền thân màu ngọc bích, bên eo buộc dây lụa lông khổng tước, bên trong mái tóc đen cài một chiếc trâm ngọc thúy, màu sắc nổi bật như vậy chẳng những không khiến y trở nên tầm thường, trái lại còn bật lên dáng vẻ cao quý.
Kỷ Trăn vừa ra khỏi xe được mấy bước, Cát An kề sát bên tai nói: "Công tử người nhìn xem, tiểu hầu gia cũng ở đây."
Nghe xong, y giương mắt nhìn lên, đập vào mắt chính là chú ngựa đen cao to đang xích trên cọc gỗ.
Tiểu hầu gia Tưởng Uẩn Ngọc ra ngoài không thích ngồi xe ngựa, con ngựa hắn yêu thích cưỡi có tên là Xích Kim, là năm xưa Tưởng Uẩn Ngọc mười bảy tuổi thắng được khi hành hương đến Hồ nhân.
Khi ấy, chàng thiếu niên nhiệt huyết như ánh mặt trời trên trường đua, dám xông pha một mình nhảy lên lưng ngựa, mạnh mẽ kẹp lấy bụng nó, tay cầm dây cương, chỉ trong một phút ngắn ngủi khiến con ngựa hung hăng khó thuần của Hồ nhân cúi đầu xưng thần.
Tưởng Uẩn Ngọc giành được con ngựa này thích đến không buông, sau đó đặt cho nó cái tên Xích Kim, ngoại trừ người chăn ngựa, không một ai có thể chạm vào.
Nhưng Kỷ Trăn quả thực đã từng sờ qua vài lần, đó là những chuyện năm xưa khi y chưa từ hôn.
Di mẫu(*) của Tưởng Uẩn Ngọc là hoàng hậu đương triều, biểu huynh là thái tử Lý Mộ Duy, thân thuộc với hoàng thân quốc thích, thân phận cực kỳ cao quý.
(*) Em gái hay chị của mẹ, chúng ta gọi là dì á.
Mặc dù Kỷ Trăn chưa bao giờ nhúng tay chuyện triều đình, nhưng y cũng biết phụ thân cùng huynh trưởng ủng hộ thái tử, chuyện hai nhà thông gia từ khi còn bé cũng có chút liên quan đến chính trị.
Năm xưa, ngay khi Kỷ Trăn còn trong bụng mẹ, hai nhà đã sớm định thông gia, thống nhất cho dù đứa trẻ là nam hay nữ, sau này đều sẽ để cả hai thành hôn.
Tưởng Uẩn Ngọc lớn hơn Kỷ Trăn một tuổi, tính tình hung bạo, khi còn bé rất thích bắt nạt y, hết làm rối búi tóc người ta, lại ném châu chấu vào trong sách.
Trong lúc học tập, đối phương xem thường lục nghệ(*) của Kỷ Trăn không tốt, thường xuyên đội sổ, thẳng thừng nói bản thân chắc chắn sẽ không đồng ý chuyện hôn sự từ bé này.
(*) bao gồm: lễ nghĩa, âm nhạc, cung tên, cưỡi ngựa, con chữ, tính toán.
"Dù gì ta cũng là tiểu hầu gia, tất nhiên có người tốt hơn xứng đối với ta, ai muốn cùng kẻ ngốc tay chân lười nhác, ngay cả ngũ cốc chẳng phân được(*) như ngươi thành hôn chứ?"
(*) gốc 五谷不分四肢不勤 trích từ "Luận Ngữ" ý chỉ những người không chăm lao động, sẽ không phân biệt được ngũ cốc - ban đầu nó chỉ là 5 loại thực vật có hạt ăn được, về sau ngũ cốc bắt đầu thành tên gọi chung: đạo(lúa), thử(hạt kê vàng), tắc(gạo kê), mạch(lúa mạch), thục(đậu tương).
=> ám chỉ những người ham ăn biếng làm, không có nhiều kiến thức xã hội thực tiễn.
Kỷ Trăn cũng không chịu thua, thường hay nắm thóp chuyện tướng mạo Tưởng Uẩn Ngọc luôn để tâm nhất ra để nói móc.
Tưởng Uẩn Ngọc nổi danh xinh đẹp, nam sinh nữ mạo, khi còn bé đẹp như tiểu cô nương, đến khi trưởng thành hơn một chút, mặc dù ngũ quan phát triển đậm mang khí chất phóng khoáng, thế nhưng liếc mắt nhìn qua vẫn cảm thấy có chút không phân rõ là nam hay nữ.
Hắn ghét nhất việc người khác trêu ghẹo dung mạo mình.
Lúc còn học ở Quốc Tử giám, thế tử chỉ mới trêu một câu nói hắn nhìn giống Cửu Thiên thần nữ(*), đã nhanh chóng bị hắn đánh cho sưng mặt sưng mũi.
Cũng vì chuyện này, Tưởng Uẩn Ngọc bị cấm túc nửa tháng trời, song kể từ sau ồn ào đó, ai cũng không dám động đến một cọng lông mày của hắn.
(*) vị nữ thần trong những truyền thuyết thần thoại của Trung Quốc từ xa xưa.
Kỷ Trăn thường hay đụng đến giới hạn của Tưởng Uẩn Ngọc.
Tưởng Uẩn Ngọc trêu y lần nào, y lại dùng miệng lưỡi mình chuyển bại thành thắng lần đó.
"Dung mạo tiểu hầu gia hoa nhường nguyệt thẹn, chờ đến ngày hai ta thành hôn, nhất định ngươi là người đội khăn voan gả cho ta.
Tiểu hầu gia yên tâm, sau khi thành hôn, ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt."
Kỷ Trăn biết Tưởng Uẩn Ngọc bất mãn chuyện hôn sự này, luôn luôn đem việc này ra chọc cho đối phương tức giận.
Tưởng Uẩn Ngọc nghe mấy lời này của đối phương cảm giác như mình ăn trúng con ruồi vậy, đôi mắt phượng xinh đẹp liên tục thay đổi cảm xúc, ngay trong lúc Kỷ Trăn nghĩ rằng hắn sẽ đánh mình, Tưởng Uẩn Ngọc chỉ hung hăng đáp trả: "Muốn cùng ta thành hôn, ngươi chờ kiếp sau đi."
Thẳng thắn mà nói, sau khi bị Tưởng Uẩn Ngọc ghét bỏ, trong lòng Kỷ Trăn cũng có chút rầu rĩ không vui mấy.
Tuy rằng tính tính Uẩn Ngọc không tốt, thế nhưng lúc đi học đối phương luôn bảo vệ y, mỗi lần thi đội sổ, hễ có con cháu hoàng thân quốc thích nào cười nhạo Kỷ Trăn, đối phương cũng sẽ híp mắt thay y doạ đám công tử bột kia chạy mất.
Hơn nữa đối phương còn chỉ cho y cách sờ Xích Kim.
Nếu như thực sự phải thành hôn cùng Tưởng Uẩn Ngọc, Kỷ Trăn chưa chắc sẽ kháng nghị.
Chỉ tiếc là, Tưởng Uẩn Ngọc không thích y, bản thân y cũng không dám nảy sinh tâm tư.
Bản thân Kỷ Trăn cứ cho rằng sẽ đợi được ngày Tưởng Uẩn Ngọc không thể chịu được nữa mà hủy bỏ hôn ước với Kỷ gia, nhưng ai cũng không ngờ được, người đầu tiên nói lời từ hôn, lại là Kỷ Trăn.
Sau khi Kỷ Trăn năn nỉ huynh trưởng đến Tưởng gia hủy bỏ hôn ước xong xuôi, Tưởng Uẩn Ngọc nổi giận đùng đùng tới cửa tìm y tính sổ.
Kỷ Trăn chưa từng bắt gặp một Tưởng Uẩn Ngọc u ám như vậy, bản thân có chút sợ hãi, thế nhưng vẫn nói lại những lời Uẩn Ngọc từng nói, chỉ thay đổi chủ ngữ trả lại đối phương:"Dù gì ngươi cũng là tiểu hầu gia, tất nhiên có người xứng đôi hơn với ngươi, Kỷ Trăn ta chỉ là một kẻ ngốc tay chân lười nhác, ngay cả ngũ cốc chẳng phân được(*), không xứng với ngươi."
Kỷ Trăn đoán rằng nguyên do khiến Tưởng Uẩn Ngọc tức giận như vậy, bởi vì y dám ngỏ lời từ hôn trước làm đối phương mất mặt mũi, thành ra giờ đây cũng biết thân biết phận khiêm nhường.
Ấy vậy mà đối phương chẳng hề nể nang gì, liên tục buông ra những câu từ cay nghiệt.
"Ngươi đương nhiên không xứng với ta, cũng không xứng với Thẩm Nhạn Thanh."
"Người ta vốn là nhân tài vừa hai mươi đỗ đầu tam nguyên, đúng là xui tám kiếp bị ngươi nhìn trúng."
"Bộ ngươi cho rằng ta thích cưới ngươi sao, ngươi chẳng qua chỉ là một trò hề trong kinh thành."
"Ngươi có biết được người bên ngoài nói Kỷ Trăn ngươi thế nào không?"
"Cậy thế khinh người, lòng tham vọng tưởng, hủy hoại nhân duyên, cản trở tương lai người khác..."
Kỷ Trăn từng nghĩ rằng cho dù Tưởng Uẩn Ngọc có ác mồm ác miệng như thế nào cũng sẽ không phản bác lại, thế nhưng Tưởng Uẩn Ngọc càng nói càng quá đáng, khiến y không nhịn được lên tiếng: "Chính là ta yêu thích hắn, biết mình không xứng, cho nên ta mới tìm cách để gả cho đối phương.
Nay ta và ngươi hủy bỏ hôn ước, chuyện hôn sự tự do, cho dù Kỷ Trăn ta bị người khác bàn tán chỉ trích ra sao cũng là chuyện của ta, ngươi đứng lập trường nào dám chỉ trích ta chứ?"
Tưởng Uẩn Ngọc chớp mắt yên lặng nhìn chằm chằm y với ánh mắt nặng trĩu.
Kỷ Trăn không cam lòng yếu thế, nhìn thẳng lại.
Một lát sau, Tưởng Uẩn Ngọc cắn răng hỏi: "Ta hỏi ngươi một câu cuối cùng, ngươi thật sự muốn từ hôn?"
Kỷ Trăn không biết vì sao cảm thấy có chút nghèn nghẹn, trong mắt tuôn ra lệ, bình tĩnh đáp lời: "Ý ta đã quyết."
Tưởng Uẩn Ngọc nghe vậy, bất thình lình tiến lên dùng sức nắm thật chặt lấy hai vai của y, dường như muốn bóp nát xương vai của người trước mặt.
Ngay trong lúc Kỷ Trăn cho rằng hắn sẽ đánh mình một trận cho hả dạ, đối phương chỉ đẩy y một cái mạnh ngồi xuống ghế.
Chờ Kỷ Trăn ngồi vào chỗ, Tưởng Uẩn Ngọc đã xoay người rời đi, kèm theo giọng điệu cực kỳ cao ngạo: "Tốt lắm, ta cũng ước gì ta và ngươi không có bất cứ liên quan nào, sau này, chúng ta xem nhau như người dưng, coi như ta chưa từng quen biết ngươi."
Kỷ Trăn ngơ ngác ngồi, đến khi Tưởng Uẩn Ngọc sải bước biến mất khỏi tầm mắt, y mới giơ tay sờ lên mặt, bất chợt sờ trúng vài giọt nước mắt hãy còn đang ấm nóng.
Y cùng với Tưởng Uẩn Ngọc quen biết nhau mười bảy năm trời, từng có những lúc vui vẻ, cũng từng cãi vã xung đột, cuối cùng dẫn đến kết thúc trong ầm ĩ không vui.
Dù rằng y không có ý với Uẩn Ngọc, nhưng khó tránh khỏi cảm giác nặng lòng.
Tất cả mọi người, ngay cả người huynh trưởng cưng chiều thương yêu mình, đều không coi trọng mối nhân duyên giữa y và Thẩm Nhạn Thanh.
Tưởng Uẩn Ngọc nói Kỷ Trăn y không xứng với Thẩm Nhạn Thanh, huynh trưởng Kỷ Quyết cũng khuyên nhủ: "Ngươi cùng hắn vốn không xứng đôi, tội gì phải cưỡng cầu?"
Vậy mà Kỷ Trăn chưa đụng tường nam chẳng quay đầu(*), dùng hết sự can đảm cùng tấm lòng thành của mình đánh cược một kiếp, chỉ mong đổi lấy một lần quay đầu nhìn lại của Thẩm Nhạn Thanh.
(*) Bản thân cố chấp làm theo ý mình, không nghe ý kiến người khác.
Chuyện cũ vẫn còn chưa hồi tưởng xong, Kỷ Trăn đã bị tiếng thét to từ Tử Vân lâu hoàn hồn lại.
Xích Kim thở phì phò, người qua đường sợ đến độ tìm đường vòng mà đi.
Kỷ Trăn rất muốn tiến lên sờ nó, tiếc là y và chủ nhân Xích Kim đã đoạn tuyệt quan hệ, y vốn không nên đụng vào.
Kỷ Trăn mím môi, thôi không nhìn nữa, cất bước tiến vào nơi tập trung đón khách của Tử Vân lâu.
Những người hầu nối đuôi nhau, cả gian lầu bát ngát mùi thơm, sự xuất hiện của Kỷ Trăn thu hút sự chú ý của chiếc bàn lớn nằm ở trung tâm.
Người Kỷ Trăn quen biết trên chiếc bàn này không nhiều mấy, có vài người là con cháu quan gia có chút thân phận, ngoài ra còn có con cháu của vương gia, hầu gia, mà người đang ở chủ vị không ai khác chính là Tưởng Uẩn Ngọc.
Tiểu hầu gia mặc một bộ cẩm bào trắng thuần, phối cùng chiếc áo ngoài xanh đen(*) tóc buộc cao, trên tay đeo găng tay màu đen, bên eo thắt đai lưng.
Trang phục này làm nổi bật lên thân hình vai rộng chân dài của hắn, thoạt nhìn phóng khoáng, cũng không còn ai vì vẻ tuấn mỹ này mà nhận nhầm hắn là một cô nương nữa.
(*) gốc 搭护: loại áo ngắn tay hoặc không có tay, hai bên xẻ tà.
Kỷ Trăn vô tình chạm mắt với Tưởng Uẩn Ngọc, chỉ thấy đối nhíu mày lại, tựa như cực kỳ bất mãn khi nhìn thấy y ở đây.
Kinh thành rộng lớn, Kỷ Trăn và Tưởng Uẩn Ngọc cũng gần ba tháng chưa đụng mắt.
Những lần trước không gặp mặt trong vội vã, cũng là trong cung yến, y theo cha và huynh dự tiệc, bản thân ngồi đối diện phía xa, cả hai không lên tiếng nói với nhau một câu nào.
Hôm nay tất nhiên cũng không cần nhiều lời.
Kỷ Trăn vì muốn nếm thử đồ ăn ngon cùng rượu tốt mới đến đây, không muốn gây thêm chuyện, trước tiên dời tầm mắt đi, bước chân cũng nhanh hơn.
Dẫu rằng Kỷ Trăn không muốn gây sự, nhưng vẫn có người chẳng bằng lòng để y yên.
Vừa đặt chân đến bậc thang, chợt nghe được giọng điệu khinh bỉ: "Thân là nam nhân, lại cam chiều phận nữ nhân gả làm thê tử người ta, đúng là làm nhục bản lĩnh chúng nam nhân, làm trò hề cho thiên hạ."
Bước chân đặt lên bậc thang của Kỷ Trăn chợt dừng, y lần theo tiếng nhìn lại, người nói ra lời này chính là con trai Lễ bộ thị lang Trương Trấn - một tên công tử bột nổi danh ăn chơi kinh đô.
Tưởng Uẩn Ngọc vẫn đang thưởng thức rượu, bộ dạng thoạt như không nghe thấy Trương Trấn châm biếm Kỷ Trăn, tựa ám chỉ ngầm cho phép hành động này của đối phương.
Kỷ Trăn vốn không dự định xảy ra tranh chấp với đám người này, nhưng hiện tại không nuốt cơn giận vào bụng được, nghe xong hỏi ngược lại: "Lời này của Trương đại nhân, chẳng phải đang xem thường nữ nhân hay sao?"
Trương Trấn khó chịu: "Ta coi trọng thì sao, khinh thường thì thế nào?" Lại nở nụ cười quái dị: "Ôi chà, ta quên mất Kỷ công tử cũng gả cho người khác, thế có khác gì nữ nhân đâu nhỉ, thật là, cái miệng này của ta, thôi ta tự phạt mình một chén, Kỷ công tử tuyệt đối đừng để trong lòng."
Ý tứ như vậy, còn lời nói ngả ngớn vô cùng, trên bàn bắt đầu xì xào bàn tán cười đùa nhìn Kỷ Trăn như tên hề vậy.
Kỷ Trăn giận quá hóa liều, nhanh chân đi xuống đến thẳng trước bàn, sau đó nhìn thẳng mặt tất cả bọn họ lên tiếng: "Các vị đang ngồi cùng bàn với Trương đại nhân đều có chung suy nghĩ này?"
Dù sao gia thế của Kỷ Trăn cũng hiển hách quyền lực, không có bao nhiêu người dám cao giọng trả lời, chỉ nói rằng: "Thở xa xưa đã nam tôn nữ ti(*), nữ tử tất nhiên sẽ thấp kém hơn rồi..."
(*) Vì câu này rất nhiều lời giải nghĩa, trong đoạn này thì câu trên mang ý nghĩa: cho rằng đàn ông cao hơn đáng kính trọng, đàn bà là đáng khinh.
"Thực sự buồn cười." Kỷ Trăn bật cười, lúc này, mọi người nhìn y cứ như thể kẻ đần, nhưng nhiêu đó cũng không làm cho y luống cuống mất bình tĩnh, chỉ cao giọng đáp: "Các ngươi cho rằng nữ tử thấp kém, dám hỏi ở đây có vị nào không chui từ dưới váy họ đến với thế gian này?"
Khuôn mặt tươi cười của bọn họ chợt biến sắc.
Động tác uống rượu của Tưởng Uẩn Ngọc cũng dừng, hắn giương mắt nhìn Kỷ Trăn.
Trong đôi mắt Kỷ Trăn phản chiếu ánh nến chói lọi: "Trương đại nhân so sánh ta với nữ tử, tỏ ý làm nhục ta, thế nhưng bản thân ta lại không thấy nử tử có gì yếu ớt thấp kém hơn cả.
Mặc dù ta không học cao hiểu rộng, nhưng cũng biết đạo lý bậc cân quắc không thua đấng mày râu(*), lấy minh họa từ nàng Đậu Thiền tiền triều, nếu không phải nàng tập hợp con dân sống chết đồng lòng bảo vệ Ngõa Thành, Hồ nhân đã sớm công phá thành trì xông vào, đâu còn triều đình phái binh cứu viện kịp?"
(*) ý chỉ phụ nữ cũng có phong thái, khí phách chẳng thua kém đàn ông.
"Hôm nay mấy người dám nói ra câu nam tôn nữ ti, vậy có dám nói ra câu này trước mặt nữ quyến trong nhà không?"
Kỷ Trăn nói năng cực kỳ khí phách: "Các ngươi coi thường nữ tử, cũng là xem thường mẫu thân, thê tử, tỷ muội cùng tất cả nữ quyến trong nhà các ngươi.
Ngay cả người thân mình cũng xem thường, thì nói gì đến khí phách nam nhân? Các ngươi mượn cơ hội trào phúng ta, ta cũng không tức giận, mà ta cho rằng các ngươi quá ngu dốt, không đáng để giao lưu cùng."
Mọi người bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt vừa xanh vừa trắng, nghẹn họng không sao đáp trả.
Qua hồi lâu, mới có người phản bác: "Thánh nhân nói, chỉ có nữ tử cùng tiểu nhân khó dạy bảo nhất(*), ngươi đi học chỉ tham gia mấy kỳ thi bính(*), tất nhiên không biết được."
(*) Trích từ Luận Ngữ của Khổng Tử.
(*) Thi bính là cuộc thi có đẳng cấp thấp nhất trong các cấp bậc.
Kỷ Trăn giỏi cãi nhau, ít đọc sách thánh hiền, hiện tại cố vắt hết óc tìm lời phản bác, cuối cùng chỉ đành bật ra một câu: "Lời thánh hiền nói nhất định là đúng sao?"
"Ý của ngươi cho rằng lời ngươi nói có quyền uy hơn cả thánh nhân?
Kỷ Trăn còn chưa nghĩ ra cách đáp trả làm sao, Tưởng Uẩn Ngọc một mực im lặng từ nãy đến giờ lên tiếng: "Yên lặng hết cho ta."
Dứt lời đứng dậy nhìn Kỷ Trăn: "Chấm dứt ở đây, ngươi đi đi."
Kỷ Trăn ngẩng mặt lên nhìn: "Ta không có sai, ta không đi."
So với chuyện bị người bên ngoài cười nhạo, thứ càng làm Kỷ Trăn khó chịu chính là Uẩn Ngọc không bao giờ ra mặt cho mình nữa, thậm chí còn bỏ mặc người khác trào phúng y.
Tưởng Uẩn Ngọc thoắt cái bắt được tay Kỷ Trăn, muốn dẫn y rời đi.
Đối phương nhiều năm tập võ, Kỷ Trăn sao có thể tránh thoát, liền bị kéo đi lên trước mấy bước.
Đột nhiên, lúc này truyền đến một chất giọng quen thuộc: "Lời thánh hiền nói tất nhiên không sai."
Kỷ Trăn kinh ngạc quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Thẩm Nhạn Thanh đã xuất hiện trong đại sảnh không biết từ bao giờ, sắc mặt đối phương lạnh lùng, ánh mắt xa xăm nhìn vào tay Kỷ Trăn đang bị Tưởng Uẩn Ngọc nắm lấy.
Mai bù 3 chương nhé orz.