Hạ Thiên Đích Phong - Gió Mùa Hè

Khi Đường Sư Ngưng nhận được thư của Lục Trạch thì cô đã lên năm tư đại học, đồng thời cũng vừa kết thúc kì thi tư pháp quốc gia.

Hôm ấy, cô đang đếm “Luật hình sự”, “Luật dân sự”, “Luật thương mại”, “Hiến pháp”, “Luật kinh tế”, “Luật quốc tế”, lòng đau xót cảm khái về một năm chuẩn bị này thì bạn cô đẩy cửa vào:

– Bí thư! Đi lấy thư đi!

Cô nguýt bạn cùng phòng:

– Tao đã không làm bí thư gần năm rồi, bây giờ bí thư là mày!

Bạn cùng phòng cười hòa:

– Thói quen thói quen, ầy, mày tốt nhất mà, đi cùng tao đi!

Cô bất đắc dĩ gật đầu, kết quả là vừa mở hộp thư ra, bên trong chỉ có duy nhất một phong thư gửi cho mình. Cô nhìn thư, không người gửi, bì thư còn có chút ố vàng, thế là cô liếc sang người bên cạnh với vẻ mặt “Mày không đi lấy thư bao lâu rồi?”

Bạn cùng phòng bày vẻ tội nghiệp, nói nhỏ:


– Không lâu lắm, tầm hai tháng…

Đường Sư Ngưng cạn lời. Cô mở thư, khi vừa thấy mở đầu là hai chữ “Đồ nhi”, lòng cô đã hiểu thư này có nội dung gì.

Trong thư, Lục Trạch nói cho cô rằng cô đã đúng, lẽ ra anh phải để ý sớm hơn, lẽ ra anh nên nhận ra sự chú ý đặc biệt mình dành cho Giang Di, cũng nên để ý đến tâm ý của Giang Di dành cho mình.

Anh nói sau khi hai người đến bên nhau, anh mới biết Giang Di đã bất an biết bao, anh mới biết sơ sẩy của mình, ngu xuẩn của mình đã khiến Giang Di khổ cực chừng nào, để bọn họ bỏ lỡ nhiều năm như vậy, rằng đến khi bên nhau, anh mới hiểu mình yêu Giang Di đến nhường nào.

Đường Sư Ngưng mỉm cười. Lục trạch, anh đúng là một tên ngu ngốc, cực kì ngu ngốc. Anh nói Giang Di ngốc, bản thân anh cũng vậy mà thôi. Ít ra Giang Di còn hiểu lòng mình, còn anh, cho tới bây giờ vẫn không hề hay biết.

Cô thực sự muốn cách một tầng giấy viết thư mà hỏi Lục Trạch: Lẽ nào lúc còn ở diễn đàn, anh không hề nhận ra Giang Di quan tâm anh biết bao nhiêu sao?

Lẽ nào anh không nhận thấy khi anh cô đơn, Giang Di sẽ an ủi anh, sẽ cho anh một quả quýt? Lẽ nào anh không biết chỉ cần anh lộ ra nét cô đơn khi thấy Giang Di mập mờ với người khác, anh ấy sẽ bỏ qua CP của mình để trấn an anh? Lẽ nào anh không rõ khi có CP trên diễn đàn, Giang Di vẫn sẽ mặc cho anh trêu đùa, trừ khi CP của anh ấy xuất hiện? Lẽ nào anh không rõ Giang Di đã dung túng đến thế nào khi để anh phá hình tượng của anh ấy, dù cho anh từng hứa với anh ấy rằng tuyệt sẽ không làm hỏng nó?

Lục Trạch, anh thực quá ngu ngốc, quá ngu ngốc. Anh coi đó là tình anh em nhưng ngoài tình anh em còn có tình yêu.

Thích sẽ làm càn, nhưng yêu là kiềm chế.

Giang Di, vẫn luôn kiềm chế.

Đường Sư Ngưng tiếp tục đọc, Lục Trạch nói cho cô biết tấm ảnh của Giang Di trước đây trên diễn đàn mình vẫn luôn dùng làm ảnh nền từ ngày đi Hương Cảng, thế nhưng anh không dám nói với Giang Di, cũng chẳng dám thổ lộ với cô.

Cô lại nhớ đến việc hai người kia luôn dùng hình giống nhau để đặt hình nền điện thoại, đặt hình đại diện QQ. Thực ra họ đã sớm tình ý quấn quýt, muốn hiểu đối phương, muốn bắt chước đối phương.

Cũng bởi vì muốn biết mọi điều về người kia, muốn cảm thụ được những điều người kia cảm thụ mà thôi.

Đường Sư Ngưng tính ngày, 20 tháng 9 thi, hai tháng không xem hộp thư, phong thư này hẳn là được gửi tới từ tháng 7. Lục Trạch và Giang Di bên nhau cũng phải được năm tháng rồi nhỉ?

Nhanh thật, chớp mắt mà đã nửa năm. Cô cũng đã từ sinh viên năm nhất trở thành lớp già nhất của Học viện tư pháp rồi.


Người viết thư và người được nhắc trong thư cũng vậy.

Cô bớt chút thời gian đi phố Đông nổi tiếng Dương Châu, cô định đến chọn quà cho Di Trạch. Tuy trong thư, Lục Trạch cảm ơn cô vì đã giúp anh tỏ tình, rằng sẽ gửi quà cảm ơn nhưng thật ra cô cũng chỉ trả lời ba xạo mà thôi, việc ấy trôi chảy cũng là do duyên phận.

Cô đã sớm không còn là thiếu nữ thích tưởng tượng trước đây, họ cũng chẳng phải niên thiếu mới trải đời.

Ba người, ngày qua ngày, đều đã có những suy nghĩ riêng, những cảm xúc riêng, mỗi người mỗi phương trời khác, đôi lần nói chuyện cũng không quá nhiều lời.

Cô gửi cho Lục Trạch tấm bưu thiếp Dương Châu, cô hỏi anh rằng anh và Giang Di có muốn tới Dương Châu để ái tình tròn vẹn hay không?

Lục Trạch nhắn tin hồi âm: “Đương nhiên vui lòng”

Cô nghĩ hai người phải trải qua biết bao điều mới có thể dùng bốn chữ “Đương nhiên vui lòng” để đáp lại mình. Bốn chữ dứt khoát như thế, bên trong là biết bao thống khổ?

Cuối cùng, cô chẳng đành lòng hỏi Lục Trạch xem hai người đã công khai với gia đình chưa, có được đồng ý không.

Lục Trạch không còn gửi cho cô ba dấu chấm như dàn đạn pháo, anh chỉ đơn giản trả lời một câu: Vì anh không thể thiếu cậu ấy, cậu ấy cũng chẳng thể vắng anh.

Đường Sư Ngưng cầm di động, cô nhìn những lời này thật lâu. Câu trả lời của Lục Trạch đã đáp ứng được những gì cô mong muốn nghe thấy nhất. Lục Trạch, thật may, tuy là anh ngốc nhưng tình anh chân thật. Giang Di, may sao hai người gặp nhau, hiểu nhau, gắn bó sớm chiều, cuối cùng cũng lựa chọn nắm lấy tay nhau cùng bước.


Nhớ lại mấy năm qua, cô nhìn hai người họ vướng mắc, bỏ lỡ nhau, dù không có sóng to gió lớn, không có hiểu lầm dằn vặt, cô vẫn muốn nghe câu chuyện ái tình ấy nguyên một ngày đêm. Cầm điện thoại, cô thực sự muốn rơi lệ.

Cô thấy mình có tâm trạng như sắp phải gả con gái, chẳng hiểu vì sao, tình yêu này rõ ràng không liên quan tới cô, ấy vậy mà cô không thể ngừng rung động.

Nhưng cô không khóc, vì cô đã năm cuối đại học rồi.

Nếu như là khi năm nhất, nhất định mình sẽ vừa cười vừa khóc. Đường Sư Ngưng nghĩ vậy.

Một phong thư sờn góc đã ố vàng  giáng một đao xuống bốn năm của cô và của họ. Cô suy nghĩ về bốn năm thanh xuân của mình, cô đã dũng cảm hơn quá khứ nhiều lắm, đáng tiếc rằng góc cạnh lại bị mài nhẵn, cô đã trầm mặc, đã lặng tiếng.

Cô nhớ ngày năm nhất, Giang Di nói với mình rằng góc cạnh của cô càng mài sẽ càng nhẵn, thế nhưng góc cạnh của Lục Trạch càng mãi sẽ càng sắc. Khi ấy cô nghĩ có lẽ vì người ta đi Hương Cảng học đại học, còn mình lại tới Dương Châu, đây là cách khác nhau về mặt xử thế.

Ngay lúc này, cô thật muốn nói với Giang Di rằng may thay, góc cạnh của Lục Trạch càng mài lại càng sắc, nếu không anh ấy làm sao dám vượt qua cả mấy ngàn cây số để đến bên anh ngày lễ tình nhân để rồi tỏ tình, làm sao dám nắm tay anh, làm sao dám mặc kệ ánh mắt người đời.

Giây phút này đây, cô tự hào vì sư phụ của mình, thế nhưng dù có dùng cả đời mình, cô cũng không học theo anh được.

Khôn khéo là một loại phòng bị… Ít nhất với cô mà nói, nó chính là như thế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận