"Nhị thiếu gia! Nhị thiếu gia! Ngài ở đâu?"
"Nhị thiếu gia!"
Xung quanh Chi Mai lâu đã sáng trưng đèn đuốc bởi người của phủ vương gia.
Ai nấy đều lo lắng hô to tên Thẩm Ngọc Hà, nhưng cuối cùng chẳng nhận được đáp lại.
Xen lẫn trong đám gia nô có thể nhìn thấy rõ bóng dáng cao lớn của gã hậu cận trung thành nhất của Thẩm Ngọc Hà, Dạ Hiên.
Từ đầu đến cuối hắn đều trầm mặc mà tìm kiếm thiếu niên nhưng chỉ có bản thân hắn rõ nhất trong lòng hắn có bao nhiêu lo lắng cho an nguy của chủ nhân mình.
"Nhị thiếu gia kia rồi! Nhị thiếu gia ở gần bờ sông!"
Lúc này, ánh mắt u tối của người thanh niên mới xuất hiện chút tia sáng.
Hắn vượt qua đám gia nô, nhanh chân tiến về phía chủ nhân của mình.
Thẩm Ngọc Hà đã sớm đứng không vững mà chỉ có thể dựa vào thân cây.
Cả người thiếu niên đã ướt như chuột lột, tóc đen dán sát vào gò má trắng bệch trông đáng thương vô cùng.
Dạ Hiên nhanh chóng cởi áo ngoài khoác lên người thiếu niên.
Hắn ôm lấy Thẩm Ngọc Hà quay lại hô to một tiếng:
"Trở lại vương phủ!"
Mà đám người An Sách đứng co ro một bên không dám đi theo cũng không dám ở lại.
Bọn chúng vội vã đi theo hướng ngược lại, khuôn mặt đều xanh xao như người sắp chết.
"Còn con trai nhà Lâu thừa tướng nữa.
Chúng ta có nên cho người bẩm báo không?" Một kẻ nhịn không được chột dạ mà hỏi.
Vừa rồi, khi phát hiện Thẩm Ngọc Hà cùng Lâu Vũ đều nhảy cửa sổ ra ngoài.
An Sách cũng chỉ dám báo cho vương phủ còn bên nhà thừa tướng, hắn không dám động vào.
"Báo cái gì mà báo! Chuyện này là do Thẩm Ngọc Hà gây ra, cùng chúng ta không có liên hệ gì hết."
*****
So với bình thường, hôm nay phủ vương gia trở nên náo động hơn rất nhiều.
Tất cả gia nhân đều bận rộn chạy đi chạy lại, kẻ bưng nước người lấy than.
Thẩm Minh Thành vừa trở về nhà liền nhịn không được mà kéo quản gia đầu đầy mồ hôi lại dò hỏi.
"Là nhị thiếu gia.
Ngài ấy rơi xuống sông nên mọi người đều bận rộn đốt than cho ngài sưởi ấm."
"Rơi xuống sông?" Thẩm Minh Thành không khỏi lo lắng mà nhíu mày.
"Vậy đệ ấy có bị thương ở đâu không?"
"Cái này nô tài cũng không rõ.
Nhị thiếu gia vừa về đã leo lên giường, không cho bất cứ ai chạm vào người mình nên là..."
"Cả Dạ Hiên cũng không sao?"
"Dạ vâng, dạ vâng."
Thẩm đại thiếu gia suy nghĩ một hồi cuối cùng lấy trong tay áo ra một lọ cao nhỏ, đưa cho lão quản gia.
"Trùng hợp là hôm nay ta mới mua lọ cao bôi ngoài da.
Cao này rất dễ bôi, lại nhanh lành vết thương, ông đưa cho nhị đệ.
Nếu đệ ấy không cho ai chạm vào người thì bảo đệ ấy tự bôi."
Quản gia cúi đầu nói tạ ơn rồi nhanh chóng chạy đi.
Thẩm Minh Thành đứng yên một lúc sau đó phất tay áo trở lại phòng mình.
Phía bên kia, Thẩm Ngọc Hà trùm chăn đưa lưng lại với đám người hầu, dưới chân giường của y còn đặt mấy chậu than vẫn còn đỏ hồng.
Quản gia đứng ở ngoài cửa đã sớm khuyên nhủ thiếu niên đến khô cả cổ nhưng đổi lại chỉ là một câu "cút ngay".
"Nhị thiếu gia, nô tài để cháo cùng thuốc ở trên bàn.
Ngài đừng tự hành hạ mình, vương gia sẽ đau lòng."
Nói xong, quản gia đành thở dài đi ra ngoài.
Khi nghe thấy tiếng đóng cửa, Thẩm Ngọc Hà mới từ trong chăn ló đầu ra.
Mắt y lúc này đỏ hoe, vừa tủi thân lại vừa căm hờn.
Cảm giác lạnh băng của do ngâm mình trong nước sông đã sớm bị hơi ấm trong phòng thổi tan nhưng cảm giác đau đớn, bủn rủn của hai đùi vẫn còn đó khiến thiếu niên vô cùng nhục nhã.
Thậm chí y vẫn còn mơ hồ cảm thấy hai chân mình vẫn còn kẹp chặt vật cứng nóng hổi, bị người phía sau tàn nhẫn mà ra vào.
Thiếu niên nhịn không được mà nôn khan một chút.
Dẫu cổ họng đã được làm sạch nhưng vẫn cảm thấy có mùi vị tanh tưởi quẩn quanh đầu lưỡi.
Đáng lẽ ra lúc đó y nên giết luôn Lâu Vũ chứ không dùng đá đập hắn một cái rồi bỏ chạy.
Thiếu niên chống tay vào thành giường, hai chân run rẩy đi đến bàn uống nước rồi cầm lấy lọ cao đựng trong hộp trắng trên bàn.
Đến khi về lại giường, thiếu niên đã mệt đến thở dốc.
Y thầm mắng chửi Lâu Vũ một trăm lần sau đó cắn răng mà kéo quần xuống, bắt đầu xem xét chân mình.
Lần thứ hai Lâu Vũ làm quá tàn nhẫn, dù không chảy máu nhưng phần đùi trong đã bị ma sát đến đỏ bừng, thậm chỉ chỉ sờ chút thôi cũng khiến Thẩm Ngọc Hà đau đến nhe răng trợn mắt.
Thiếu niên không dám chạm nhiều, y mở nắp lọ cao ra, để sát mũi mà ngửi một chút.
Khác với tưởng tượng của Thẩm Ngọc Hà, cao không hề có mùi hắc của thảo dược mà ngược lại nó lại mang chút hương thơm của hoa cúc khô.
Khi xoa lên da thịt, chất cao mát lạnh giống như khối băng khiến thiếu niên khoan khoái mà hừ vài tiếng.
Tuy nhiên khi cao vừa tan, cảm giác nóng hừng hừng chợt truyền đến khiến cả đùi thiếu niên tê dại.
Thẩm Ngọc Hà còn đang nheo mắt đầy dễ chịu chợt rùng mình mà mở mắt ra.
Y vội vàng lấy khăn lau sạch chất lỏng trên da nhưng dường như phần thuốc đã sớm ngấm vào khiến lớp da ở đùi non có cảm giác châm chích như có hàng vạn con kiến bò bên trong.
"Chuyện...!chuyện gì vậy?"
Thiếu niên nhịn không được mà dùng chân kẹp chặt lấy chăn, như muốn thông qua đó giảm bớt ngứa ngáy.
Trong phòng ngủ lúc này tràn ngập âm thanh ma sát, cùng tiếng hừ khe khẽ.
Thoải mái...!thoải mái quá...
Thiếu niên nhịn không được mà mơ màng than nhưng rất nhanh chóng, ánh mắt y đã lấy lại tiêu cự.
Thẩm Ngọc Hà giống như lâm vào đại địch, vội vàng ném lọ cao xuống đất.
Âm thanh đổ vỡ của bình sứ khiến tâm trí thiếu niên thanh tỉnh hơn chút.
Y mang vẻ mặt đầy hoang mang nhìn mặt chăn đã ướt đẫm một mảng mà vật giữa hai chân y cũng đã thẳng tắp mà hướng lên.
"Nhị thiếu gia? Nhị thiếu gia, ngài sao vậy?"
Tiếng động vừa rồi đã lôi kéo rất nhiều người hầu đến đây.
Mắt thấy bọn họ muốn mở cửa phòng, Thẩm Ngọc Hà sợ hãi vội vàng quát bọn họ dừng lại.
"Gọi Dạ Hiên, gọi Dạ Hiên vào đây!"
Gã thị vệ nhanh chóng xuất hiện trước cửa phòng thiếu niên.
Vừa bước vào phòng, một mùi hương kỳ lạ đã xộc tới khiến hắn phải dừng lại bước chân.
Dạ Hiên gọi tên thiếu niên nhưng lại không được đáp lại mà chỉ thấy màn giường lay động cùng âm khóc khe khẽ.
Hắn do dự một chút cuối cùng cũng bước đến bên giường của Thẩm Ngọc Hà.
Sắc mặt y lúc này trắng bệch, tay vẫn còn nắm chặt lấy thân dưới mà nhẹ nhàng loát động.
Vật đó của thiếu niên không quá to, ngược lại có phần tú khí, trắng nõn như ngọc.
Chỉ có điều lúc này phần thân dưới vì bị thiếu niên cọ quá nhiều mà trở nên đỏ hồng, chỉ cần nhìn thôi cũng cảm thấy đau đớn hộ.
"Chủ nhân..." Dạ Hiên chỉ liếc một cái liền rũ mắt không dám nhìn quá nhiều, trái tim ở trong lồng ngực đập liên hồi.
"Ta bị làm sao vậy, Dạ Hiên?" Thiếu niên mang theo âm khóc mà hỏi gã thị vệ, trên mặt đã sớm treo vào giọt nước mắt.
Không biết do đau, hay do khoái cảm.
"Nó không chịu bắn ra.
Ta...!ta làm sao vậy?"
Hô hấp người thanh niên trở nên dồn dập một chút.
Hắn nhéo chặt đùi, cố gắng thông qua đó mà lấy lại bình tĩnh cho bản thân.
Dạ Hiên đưa mắt nhìn lọ cao dưới đất, hắn nhặt lên, ngửi ngửi một chút sau đó liền ném đi.
"Chủ nhân, không phải do ngài.
Là do thuốc có vấn đề." Gã thị vệ quỳ xuống, giúp thiếu niên lau nước mắt.
"Không phải do ngài.
Ngài hoàn toàn bình thường."
"Vậy ta phải làm sao? Dạ Hiên, giúp ta..."
"Chủ nhân."
"Mau giúp ta! Đây là mệnh lệnh!" Thẩm Ngọc Hà đã khó chịu đến bật khóc, chỉ có thể nắm chặt vạt áo mà nhìn gã thị vệ.
Người thanh niên rũ mắt im lặng một chút cuối cùng hắn hé miệng nói một câu "Tuân lệnh".
Sau đó hai đùi của Thẩm Ngọc Hà bị nhẹ nhàng tách ra, Dạ Hiên hơi cúi đầu, nhẹ nhàng liếm rớt phần cao bên trong đùi.
So với cao, lưỡi của Dạ Hiên còn nóng bỏng gấp bội nhưng cũng không khiến thiếu niên khó chịu mà ngược lại giúp đùi y bớt đau hơn một chút.
Gã thị vệ một đường liếm đến phần phía trước, không hề do dự mà ngậm lấy phần thân dưới của Thẩm Ngọc Hà.
Y vội vàng kẹp chặt đùi, run rẩy mà túm lấy tóc gã thị vệ.
"Đủ rồi! A...!đừng..." Thiếu niên nhịn không được mà khẽ rên lên.
Bởi vì lo lắng người hầu đứng bên ngoài sẽ nghe được, thiếu niên chỉ có thể đè giọng xuống nhưng lọt vào trong tai của Dạ Hiên lại giống như động vật nhỏ đang yếu ớt mà xin tha.
Bị khoang miệng nóng bỏng bao lấy, Thẩm Ngọc Hà nhanh chóng đến cực hạn.
Phần áo ngủ của y đã ướt đẫm, bởi vì hơi ngửa cổ mà cổ áo trượt sang trái lộ ra đầu vai mượt mà.
Thiếu niên bất chợt đè đầu gã thị vệ xuống, phần hông mềm dẻo hơi run lên một chút ngay cả đầu ngón chân cũng cuộn tròn lại.
Thiếu niên thở hổn hển mà buông tay ra.
Phần chất lỏng mà y bắn ra đã bị Dạ Hiên hoàn toàn nuốt xuống.
Hắn lau sạch sắc trắng còn vương lại bên môi, nghiêm trang mà chờ đợi mệnh lệnh của chủ nhân mình.
Sau lần bắn này, Thẩm Ngọc Hà đã hoàn toàn kiệt sức.
Y buồn ngủ mà ngáp vài cái, ra hiệu cho Dạ Hiên lui ra ngoài.
Dạ Hiên giúp thiếu niên chỉnh lại chăn sau đó mới từ từ mở cửa đi ra.
Quản gia thấy hắn, vội vàng chạy đến muốn hỏi tình hình của thiếu niên nhưng người thanh niên lại như không nhìn thấy ông ta, một đường đi thẳng về phòng của mình.
Đến khi cửa phòng đóng lại, lồng ngực người thanh niên bắt đầu kịch liệt lên xuống.
Hắn thở dốc một hồi cuối cùng nhân mệnh, cắn răng vội vàng giải đai lưng.
- ---------------------------------------------------------
Hồ Yêu: Các ngươi hãy chờ đấy.
Kiếp sau ta sẽ trong thân xác nam tử đến tìm Thẩm Ngọc Hà.
Thẩm Ngọc Hà: Thật ra nữ tử cũng...
Hồ Yêu: Nhưng ta muốn ddujj ngươi!
Thẩm Ngọc Hà:???.