Hạ Nhi bị đưa về lâu đài Dung gia một lần nữa.
Cô biết rõ mình có kháng cự cũng vô ích, nhưng không nhịn được mà phản kháng, không xuống xe, cũng không muốn bước vào Dung gia.
"Em không xuống? Chắc chưa?"
Dung Lạc đứng trước mặt cô cười nhàn nhạt.
Hạ Nhi nhìn thần sắc băng lãnh, đôi mắt xanh biếc nheo lại nguy hiểm của Dung Lạc, hít sâu một hơi bước ra khỏi xe.
Dung Lạc đưa tay nắm lấy tay cô, kéo một mạch vào lâu đài.
Nghiên Nghiên cùng Vương Luân trầm mặc đi theo sau.
Bước vào cửa lớn liền thấy khung cảnh hoa lệ xa hoa choáng ngợp kia, người hầu xếp thành hai hàng dài cúi người chào đón cô, đồng thanh:
"Dung phu nhân!"
Hạ Nhi hừ lạnh, liếc nhìn bàn tay Dung Lạc đang nắm chặt cổ tay mình, mạnh tay giật ra, lạnh giọng:
"Cô nên sửa cách gọi của người hầu đi.
Bổn tiểu thư không phải người Dung gia."
Nói xong liền bước nhanh tới trước, bỏ lại một bóng lưng cao ngạo lãnh diễm.
Nghiên Nghiên và Vương Luân liếc nhìn nhau, cúi đầu im lặng.
Dung Lạc hướng mắt nhìn theo Hạ Nhi, bật cười:
"Rồi sẽ phải!"
_____
________
Dung Tuyệt đứng ở sảnh lớn đợi.
Sau lưng còn có một nữ nhân hoa lệ yêu kiều ——Dương Mẫn Hi.
Xung quanh lâu đài người hầu tới tới lui lui, thuộc hạ đứng rải rác canh chừng, khuôn mặt lãnh khốc tàn bạo.
Nhìn thấy Hạ Nhi không kiêng nể đi phía trước Dung Lạc.
Dương Mẫn Hi nhíu mày, như không tin nổi hét lên.
"Hạ Nhi?"
Hạ Nhi dừng bước chân, cười khẽ nhìn Dương Mẫn Hi lạnh giọng chế nhạo:
"Cô vẫn còn ở đây sao? Làm ấm giường? Hay làm đồ chơi cho Dung Lạc vậy?"
Dương Mẫn Hi trợn tròn mắt, bước nhanh tới trước phẫn nộ nói:
"Tôi là khách."
"Cách đây không lâu cô vẫn nói mình là nữ chủ nhân Dung gia, giờ lại thành khách rồi à? Xuống cấp cũng nhanh nha." Hạ Nhi thấp giọng mỉa mai.
"Cô..." Dương Mẫn Hi uất hận mím chặt môi, vành mắt đỏ ửng.
Hạ Nhi cười khẽ, không ngờ tới đây còn gặp mặt hàng này, cô chính là căm ghét Dương gia không kém gì Dung gia.
Nhìn liền thấy chướng mắt.
Dung Lạc bước tới, không hề lên tiếng, chỉ nhìn Hạ Nhi cười nhàn nhạt.
"Đi một đoạn đường dài như vậy, chắc em đói rồi."
Sau đó liền lạnh giọng ra lệnh:
"Dọn bữa lên đi."
Đám người hầu ngay lập tức tuân lệnh xoay người đi làm.
Hạ Nhi cong khoé môi, duỗi tay chống lên lan can bằng đá bạch ngọc, nhìn về phía hoàng hôn rựa lửa ngoài cửa, lạnh lùng cười một tiếng.
"Tôi nuốt không trôi.
Không đói."
"Không đói cũng phải ăn." Dung Lạc trầm giọng.
Đôi mắt xanh biếc như biển cả ánh lên ý cười lạnh lẽo.
Dung Tuyệt đứng đối diện nhìn thấy khẽ thở dài, nhìn Hạ Nhi ôn tồn nói:
"Hạ Nhi! Lạc nhi vì con mà tốn rất nhiều tâm tư, Dung gia cũng bị nó thay đổi đến ta không còn nhận ra nữa rồi.
Nó thật sự rất để ý con."
Dứt câu liền xoay người hướng cầu thang rời đi.
Hạ Nhi nghe thấy chỉ bật cười.
Lúc cô bước vào lâu đài liền nhận ra, mọi thứ trong lâu đài trắng này đã thay đổi, phong cách và trang trí giống hệt Hạ gia.
Màu sắc không còn u ám tối tăm như lúc cô vừa đến, giống như vì cô thay da đổi thịt, ngay cả cây đàn dương cầm màu trắng đặt bên góc sảnh cũng giống hệt ở Hạ gia.
Từng cọng cây ngọn cỏ đều thay đổi, trang viên cũng thoáng đãng ngập tràn ánh sáng.
Dương Mẫn Hi cúi đầu, cô chính là nhìn thấy từ lúc Hạ Nhi rời đi, Dung Lạc điên cuồng đến cỡ nào, mọi thứ vì nữ nhân đó mà làm, điều tra mọi việc nữ nhân ấy thích, làm mọi thứ chỉ muốn đổi lại một nụ cười của cô ta, muốn cô ta trở lại bên cạnh mình, chấp niệm đến điên cuồng.
Thế nhưng thành công sao?
Nữ nhân đó chính là không cần.
Còn cô mong ước một lần Dung Lạc nhìn thấy cô, lại không được.
Dương Mẫn Hi cô chỉ là một công cụ giải toả dục vọng của Dung Lạc, từ ngày ấy đến giờ chỉ có một mục đích duy nhất đó mà tồn tại ở đây.
Dung Lạc cong khoé môi, ánh mắt xanh biếc dịu dàng như nước nhìn Hạ Nhi, thấp giọng nói:
"Lạc biết rồi một ngày sẽ đem em trở lại.
Muốn làm em vui vẻ."
Hạ Nhi hừ lạnh.
"Phí tâm vô ích."
Dung Lạc không chút để ý tới lời trào phúng của cô, chỉ cười cười tiếp tục nói:
"Lạc làm mọi thứ để em thoải mái.
Không cần biết em có cần hay không."
Dứt lời liền xoay người tao nhã đi tới sofa giữa sảnh tuỳ ý ngồi xuống, tư thái thanh cao lãnh đạm, kiêu ngạo đến cực điểm.
Đám thuộc hạ phía sau lùi bước đi ra ngoài, vô cùng trật tự tản ra.
Hạ Nhi xoay người muốn lên cầu thang.
"Em đi đâu vậy?" Dung Lạc cười khẽ gọi lại.
Hạ Nhi cười lạnh, liếc nhìn Dung Lạc nói:
"Dung tiểu thư! Cô muốn thế nào? Tôi ngoan ngoãn lên phòng cũng không làm hài lòng cô..."
"Em ngủ với tôi!!." Dung Lạc cắt ngang lời Hạ Nhi.
Hạ Nhi nghe thấy, hận đến cắn răng nghiến lợi, tức giận mà ngực đau như muốn nổ tung, gằn từng tiếng:
"Không thể!!!"
Dung Lạc khoé môi mỏng cong lên, ánh mắt bạo ngược như một con dã thú hung dữ nâng móng vuốt dày nặng dính đầy máu, vô cùng sắc bén, cố gắng khắc chế chính mình không điên cuồng lao tới vồ lấy cô, cười âm trầm tàn bạo:
"Em có sự lựa chọn ở đây sao?"
Hạ Nhi ngơ ngác, trong mấy giây không thể theo kịp mạch não của tên điên này.
"Cô...!không thể! Dung Lạc! Tôi không cho phép." Hạ Nhi rít lên từ kẽ răng.
Dung Lạc lười biếng vắt chéo chân, nghiêng đầu tựa lên sofa, ngón tay thanh mảnh sờ lên chiếc cằm tinh xảo, cười yêu dị nói:
"Nghe đây! Tôi biết em đang sợ cái gì.
Hạ Nhi! Tôi chỉ làm những việc đó khi em cho phép.
Cái mà em gọi là 'sự đồng ý' đấy!"
Hạ Nhi bước nhanh tới trước mặt Dung Lạc, cực lực ẩn nhẫn gầm lên:
"Tôi không thích! Cũng không tin cô!!!"
Dung Lạc di chuyển ngón tay thanh mảnh chạm nhẹ vào bờ môi mỏng gợi cảm của mình, ánh mắt xanh biếc híp lại, quyến rũ thấp giọng mở miệng:
"Hạ Nhi! Chơi đùa với một người ngủ mê man bên cạnh, bất động không phản ứng có gì thú vị chứ? Tôi sẽ không làm gì em cả."
Dứt lời lại cười khẽ bổ sung:
"Trừ khi em phản kháng tôi.
Tôi sẽ tận lực thoả mãn em."
"Dung Lạc! Cô im đi!" Hạ Nhi gầm lên giận dữ, toàn thân vì khắc chế mà run rẩy.
"Em biết đấy! Em càng phản kháng, tôi càng muốn nuốt chửng em.
Chỉ cần em ngoan ngoãn! Tôi đảm bảo sẽ không chạm vào em." Dung Lạc híp mắt lại, giọng yêu dị phun ra từng câu.
Đôi mắt hổ phách nhìn Dung Lạc tràn ngập phẫn nộ, ngay lập tức muốn xoay người bỏ chạy.
Dung Lạc liếc mắt nhìn thấy, đưa tay ra chuẩn xác nắm lấy cổ tay Hạ Nhi kéo mạnh tới, thân thể Hạ Nhi vì mất cân bằng mà ngã nhào lên người Dung Lạc, mái tóc dài như thác nước xoã tung bao phủ xung quanh, rơi rớt vài sợi lác đác trên vai Dung Lạc, tay cô bị siết chặt.
"Dung Lạc!" Hạ Nhi gầm lên giận dữ.
Đột nhiên bên tai nghe thấy có thanh âm quyến rũ cười nhẹ một tiếng.
"Tôi đã nói! Em — Đừng phản kháng kia mà."
Hạ Nhi sắc mặt ngay lập tức tái nhợt, theo bản năng nghiêng người về sau.
Nữ nhân trước mặt lười biếng híp mắt, ngược lại càng ép cơ thể tới gần hơn, giọng nói yêu dị trầm thấp quyến rũ đến cực hạn:
"Em van xin tôi dừng lại đi.
Dùng giọng nói ngọt ngào êm ái đó.
Xin tôi!"
"...."
"Nếu không tôi sẽ điên cuồng muốn em ở đây."
Hạ Nhi không biết bản thân đã chọc đến dây thần kinh nào của Dung Lạc, nữ nhân này như phát điên một tay giữ chặt hai cổ tay của cô.
Đè cô ngã xuống sô pha.
"Mẹ kiếp! Cô điên rồi à."
Hạ Nhi vừa nói vừa cố gắng vùng vẫy giật tay ra, nhưng Dung Lạc lại dùng sức kéo tới, áp sát khuôn mặt tuyệt mỹ vào chóp mũi cô, đôi mắt xanh biển lơ đãng nhìn môi Hạ Nhi, trong đó không hề che giấu dục vọng chiếm hữu cùng một chút kiềm chế nhàn nhạt.
"Tôi muốn em." Dung Lạc đè nén giọng đến cực hạn.
Hạ Nhi kinh hoảng mở to mắt.
Sau khi xác định được không phải bản thân nghe nhầm, thần sắc Hạ Nhi nhìn Dung Lạc hơi kéo căng, cảm xúc trên mặt cứng đờ, vô cùng sợ hãi, ngay lập tức phản kháng.
"Không!!!"
Nhưng Dung Lạc dùng tay khoá cô lại, không thể cựa quậy nổi.
Sườn mặt diễm lệ nghiêng qua, môi mỏng hồng nhuận hướng môi Hạ Nhi hạ xuống, mái tóc vàng nhẹ rũ cọ cọ vào cần cổ tuyết trắng của Hạ Nhi.
"Dung Lạc! Không được! Cô nghe không hả?." Hạ Nhi gằn giọng nói ra từ kẽ răng.
Dung Lạc động tác dừng một chút, sau đó vẫn hạ môi xuống, khi bờ môi mỏng chỉ còn cách môi cô một hơi thở, Hạ Nhi kinh hoảng nghiêng đầu qua.
Dung Lạc cười khẽ một tiếng, nghiêng đầu chuyển hướng theo, hơi thở ấm nóng ái muội, đôi môi mỏng truy đuổi môi cô.
Hạ Nhi lại tránh né, tức giận đến thân thể run run.
Bàn tay Dung Lạc đang giữ chặt sau lưng cô, đột nhiên đưa lên, ngón tay thon dài mạnh bạo kéo rách cổ áo, lộ ra một mảng xương quai xanh trắng nõn.
Hạ Nhi kinh hoảng tột độ, rống lên:
"Dung Lạc! Cô tuỳ ý làm bậy! Tôi sẽ hận cô."
Hạ Nhi nắm chặt khớp tay, run rẩy đến lợi hại.
Chỉ thấy bờ môi Dung Lạc lành lạnh áp lên cần cổ non mịn trắng nõn, đầu lưỡi đưa ra liếm lên xương quai xanh thanh mảnh tinh mỹ, giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên:
"Hận tôi đi! Em sẽ nhớ đến tôi cả đời.
Em có biết thời gian qua tôi đã chịu đựng kiềm chế như thế nào bởi vì em không? Tôi yêu em đến nỗi...! chỉ muốn nghiền nát em."
Lời vừa dứt, bàn tay thon dài lành lạnh len lỏi chui vào áo Hạ Nhi, lực đạo mềm nhẹ như lông vũ vuốt ve vòng eo thon nhỏ, mùi hương ngọt ngào trên người Hạ Nhi bay thoang thoảng bên chóp mũi.
Dung Lạc ngửi thấy càng điên cuồng hơn, thấp giọng yêu dị mở miệng:
"Tôi nói rồi! Em càng phản kháng lại càng kích thích tôi.
Tôi không dừng lại được.
Hạ Nhi! Ngoan nào.
Để tôi muốn em."
Ngón tay Dung Lạc lướt lên làn da trơn nhẵn non mịn kia, càng chạm càng thấy không đủ, vĩnh viễn không đủ, đôi mắt xanh biếc như đáy biển sâu hiện lên dục vọng điên cuồng.
Hạ Nhi cắn răng nghiến lợi, nước mắt chảy xuống theo gương mặt trắng nõn như bạch ngọc, phá lệ yếu ớt mở miệng:
"Dung Lạc! Cô nói sẽ không chạm vào tôi nếu tôi chưa đồng ý.
Làm ơn...!Đừng..."
"..."
"Xin cô."
Dung Lạc không ngờ trên đời lại có một nữ nhân khóc một cách yên tĩnh như vậy, vành mắt phiếm hồng, cánh môi cắn đến trắng bệch, chóp mũi trắng nõn hơi ửng đỏ, thoạt nhìn vô cùng đau lòng.
Dung Lạc dừng động tác trên tay lại, bàn tay chậm rãi nắm chặt, gian nan thống khổ mà ẩn nhẫn cảm xúc và dục vọng mãnh liệt nơi đáy lòng, dường như lưỡng lự, lại như cố gắng áp chế xuống.
Khát vọng muốn có được Hạ Nhi bao nhiêu, thì phần khát vọng bị kiềm chế này càng thống khổ bấy nhiêu.
Ánh mắt xanh mị hoặc rũ xuống, tay Dung Lạc run khẽ buông vai áo Hạ Nhi ra, giọng cực lực đè nén, thấp đến không thể thấp hơn:
"Đừng khóc! Tôi sẽ vỡ tim chết vì em mất."
Hạ Nhi cực hạn thương tâm, đôi mắt hổ phách ngập nước, vành mắt ửng đỏ, từng giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt trắng như tuyết, giọng nghẹn ngào nấc lên từng tiếng.
Cô khóc đến đau lòng, tự trách cùng cảm giác tội lỗi với Khương Tình khi cô bất lực trước Dung Lạc.
Cảm giác đó như đang muốn nuốt sống cô.
Những cảm xúc tới rất mãnh liệt, gần như ép điên cô.
Dung Lạc cúi đầu xuống, môi mỏng dịu dàng hôn lên hõm cổ Hạ Nhi, đè nén dục vọng cùng khắc chế bản thân điên cuồng, tiếng nói trầm thấp xen lẫn tia khổ sở không thể che giấu.
"Xin lỗi! Tôi không tự chủ được." Giọng lành lạnh tràn ngập bất đắc dĩ.
Cơ thể Dung Lạc bên dưới ánh đèn càng thêm căng chặt và cứng ngắc, bàn tay đặt ở trên tay vịn ghế sô pha to rộng, cũng càng ngày càng bóp chặt, gân xanh nổi lên.
Hạ Nhi đẩy mạnh Dung Lạc ra, lui về sau mấy bước, dùng tay quẹt tới quẹt lui trên cổ, trên mặt mình, vẻ mặt quật cường tràn ngập ghét bỏ cùng uất nghẹn.
"Em còn làm thế — Tôi sẽ khiến em lau luôn chỗ khác đấy."
Dung Lạc cười rộ lên, hoa dung thất sắc.
Nụ cười đó khiến Dương Mẫn Hi đứng từ xa nhìn thấy mà trái tim run lên.
Yêu chiều như vậy...
Còn là dung túng vô hạn...
Vương Luân không tự chủ được lấy khăn ra lau trán.
Hạ Nhi sửng sốt, như nghe chuyện gì đó rất khủng khiếp, bực bội ngẩng đầu lớn tiếng mắng:
"Khốn kiếp! Cô nghĩ sau chuyện này tôi sẽ ở cùng cô sao?"
Chỉ thấy nữ nhân trước mặt rủ mắt xuống, con ngươi xanh biếc hơi sáng lên từng tia mộng ảo, mang theo ý cười không thể che dấu.
Nghiên Nghiên ngoài cửa ho khụ một tiếng.
Dung Lạc liếc nhìn Hạ Nhi, ấm giọng cười khẽ:
"Xem ra không được rồi.
Đối với em — Tôi không kiểm soát được dục vọng của mình."
"..."
"Nghiên Nghiên! Dẫn cô ấy lên phòng đi."
Nữ nhân mặc bộ váy bó sát màu đỏ liền đi tới, cười khẽ, nhẹ giọng nói.
"Hạ tiểu thư! Lạc Lạc đồng ý rồi.
Tôi đưa cô lên phòng."
Hạ Nhi trừng mắt, giọng mỉa mai:
"Không phiền cô."
Vương Luân tiến lên một bước, cúi đầu cung kính thấp giọng:
"Mọi thứ đã được sửa sang lại, sợ Nghiên Nghiên không tìm được phòng Hạ tiểu thư.
Vẫn là để tôi dẫn đi."
Nói xong liền làm dấu tay thân sĩ mời Hạ Nhi dời bước.
Hạ Nhi không thèm để ý, giống như chạy trối chết lên cầu thang.
Giây đầu tiên khi Hạ Nhi tránh khỏi tầm mắt Dung Lạc, trên khuôn mặt trắng trẻo lạnh lùng kia, tất cả cảm xúc và độ ấm đều tản đi mất.
Dung Lạc thần sắc lãnh đạm, cúi thấp đầu nắm chặt tay lại.
Bàn tay run khẽ, giống như đang ẩn nhẫn cái gì đó.
Khoảng khắc đó không khí trong sảnh trở nên vô cùng đáng sợ.
Nghiên Nghiên bước đến bên cạnh Dung Lạc, thấp giọng cười khẽ hỏi:
"Tại sao không nói gì?"
Dung Lạc cúi thấp đầu, bật cười thành tiếng.
"Nghiên Nghiên, tôi đang cân nhắc mình nên dùng từ thế nào."
Nghiên Nghiên hình dáng nhỏ xinh quyến rũ, áp sát Dung Lạc quyến rũ nói:
"Muốn?"
Dung Lạc rũ nhẹ mí mắt, cặp mắt đào hoa kia, ý tàn bạo trong đó bị dục vọng che đậy không hiện ra được chút nào.
"Chỉ chạm vào một chút.
Không ngờ lại đến nông nỗi này."
Trong giọng nói đều là sự mất mát, nhẹ đến nỗi như muốn tan ra.
"Vậy để Nghiên Nghiên giúp Lạc Lạc." Giọng nữ nhân yêu kiều mị hoặc.
Dung Lạc lúc này mới ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt lãnh diễm yêu nghiệt cùng với đường cong tuyệt mỹ băng lãnh, thế mà lần đầu tiên mơ hồ hiện lên chút ửng đỏ, gợi tình quyến rũ đến cực điểm.
Nghiên Nghiên nhìn thấy liền say mê, vươn tay ra trước mặt Dung Lạc, cười đến yêu dã mị hoặc:
"Xem Lạc kìa! Muốn một nữ nhân đến mức này..."
Dung Lạc thấp giọng cười, tao nhã đứng dậy, cúi người bế bổng Nghiên Nghiên lên, một đường hướng tới cầu thang thuỷ tinh.
Dương Mẫn Hi ánh mắt không tin nổi, sợ hãi nhìn về phía hai người vừa rời đi.