![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/1548010/novel/15372029/1605206734.png-original600webp?sign=c0a5fff929addf672b5586f2ad75451c&t=5fff8980)
Khương Tình ngồi trên bàn họp, nghe thông báo về thành tích, rồi lên kế hoạch về giao lưu tổ chức công tác hoạt động của nhà trường.
Cô thật sự là bận rộn.
Cuộc họp kết thúc trong sự nhàm chán.
Khương Tình đi vào văn phòng hội trưởng.
Tinh Thần liền từ phòng họp bước nhanh tới.
“Tình tỷ, mình họp nhóm một chút đi, tớ muốn giới thiệu một người.”
Khương Tình mệt mỏi lấy tay xoa nhẹ mi tâm.
“Là ai vậy?”
Tinh Thần cười lấy lòng “ Cậu ấy là bạn thân của tớ, là con gái của dì An Nhã Hiên, tên An Tranh.”
“Là An tổng.
Con gái dì ấy từ nước ngoài về rồi sao?” Khương Tình cố nhớ lại, từng có thời gian mỗi khi nhà cô mở tiệc chiêu đãi, luôn mời An Nhã Hiên, lúc đó là Tổng giám đốc tập đoàn AGR, mỗi lần bà ấy tới luôn dẫn theo một cô bé rất lạnh lùng, ba mẹ cô luôn muốn cô tạo mối quan hệ tốt với cô bé.
Nhưng khí chất hai người quá cường ngạnh, thật sự không hợp đứng cùng nhau.
Tinh Thần khẽ vuốt nhẹ tóc mái bị rơi loà xoà trước mặt, cậu ta nói: “Về cũng khá lâu rồi, trước đó cậu ấy học ở thành phố Z.
Nhưng mẹ cậu ấy có vẻ không thích cậu ấy học ở nơi gần nhà mẹ cậu ấy, nên chuyển cậu ấy tới trường mình.”
Khương Tình vươn tay kéo nhẹ nắm cửa văn phòng riêng của mình.
Cô nói nhỏ.
“Đi thôi!”
Cô cùng Tinh Thần bước vào phòng học đàn.
Bối Lạc đang lướt đầu ngón tay trên bàn phím ngân lên một bản nhạc du dương.
Hương Vũ ngồi bên cạnh chăm chú im lặng nghe, Tiến Minh ngồi xoay rubic một cách chán chường, chân còn bất nhã gác lên ghế.
Cao Vỹ Quang ngồi im lặng bảo trì trầm mặc.
Bên cạnh còn có Hạnh Nhân, cô gái tóc đỏ buộc tóc một bên.
Từ ngày xảy ra chuyện ở bữa tiệc nhà Cao Vỹ Quang, cô luôn ở bên không rời.
Hạnh Nhân cũng vừa vào nhóm cách đây không lâu.
Khương Tinh bước nhanh tới, Tinh Thần lục lọi trong túi mở danh bạ gọi vào số An Tranh, nhưng chuông vừa reo thì nghe tiếng bước chân chầm chậm đi tới.
“Không cần gọi.
Tớ tới rồi.” An Tranh cười nhẹ.
Tiến Minh đang xoay rubic nghe tiếng liền tiến nhanh tới trước, vô cùng vui vẻ nói:
“An tranh, lâu rồi không gặp, cậu cao lên nhiều quá.” Vừa nói vừa đấm nhẹ vào cánh tay An Tranh.
Cô khẽ tránh né rồi cười ôn hoà.
Khương Tình cất giọng chào hỏi:
“Chào cậu! Không biết cậu còn nhớ tớ không? Tớ là Khương Tình.” Cô vươn bàn tay thanh mảnh cười vô cùng dịu dàng.
An Tranh cũng vươn tay tới, nắm lấy tay cô, cười nói:
“Khương đại tiểu thư.
Tôi làm sao quên được.”
“Cậu gọi tôi là Khương Tình được rồi.” Khương Tình khách sáo.
Tiến Minh vòng tay vác qua vai Tinh Thần.
“Hai cậu đều là Đại tiểu thư cả, chỉ có mỗi Tinh Thần mãi mãi là tiểu thiếu gia thôi.” Nói xong liền cười lớn.
Tinh Thần về vậy liền xoay người kẹp cổ Tiến Minh, hai người vật lộn đùa giỡn vô cùng náo loạn.
Cao Vỹ Quang bước tới trước An Tranh, vô cùng lễ độ chào:
“Hôm qua cậu vào lớp tớ chưa kịp giới thiệu với cậu, tớ là Cao Vỹ Quang.”
Hạnh Nhân ngay lập tức bước tới nắm tay Vỹ Quang đầy đề phòng.
Cô sợ Vỹ Quang bị câu dẫn đi.
Cũng không thể trách Hạnh Nhân lo bóng sợ gió.
An Tranh quả thật là một nữ sinh rất nổi bật.
An Tranh nhỏ giọng cười xã giao, chào hỏi lại:
“Chào cậu.” Rồi quay sang Hạnh Nhân cười nhẹ.
Hạnh Nhân lí nhí “Tớ là Hạnh Nhân.”
Khương Tình vươn tay ra hiệu Bối Lạc lại gần, Bối Lạc ngưng đàn đứng dậy đi về phía cô, khẽ nói:
“Tớ là Bối Lạc, rất vui được biết cậu” rồi nghiêng người chỉ sang Hương Vũ đang nhìn An Tranh sững sờ, có vẻ là bị vẻ đẹp của An Tranh làm cho phát ngốc, nói nhỏ “Cậu ấy là Hương Vũ.”
An Tranh dịu dàng gật đầu chào, rồi bỗng nhiên nhớ ra cái gì.
Cô ra vẻ tò mò khó hiểu hỏi.
“Tớ có nghe bố nói trường chúng ta có thiên kim Hạ gia theo học, cô ấy không tham gia vào nhóm sao?”
Không trách An Tranh đột nhiên hỏi như vậy.
Vì nhóm này giống như một tổ chức bí mật thuộc dòng dõi quyền lực nhất trường.
Hạ gia lại là gia tộc lớn.
Không thấy bóng dáng thiên kim họ Hạ khiến An Tranh cũng khá bất ngờ.
Khương Tình nhớ tới Hạ Nhi, khoé môi nhếch lên ý cười khó phát hiện.
Cao Vỹ Quang trầm mặc.
Chuyện Hạ Nhi là tiểu thư Hạ gia vốn được giấu rất kín kẽ.
Trong trường không có mấy ai biết rằng thiên kim nhà họ Hạ lại là Hạ Nhi học khối A.
Chỉ có một số đại gia tộc từng gặp qua cụ ông Hạ Minh dẫn Hạ Nhi giới thiệu cho mới biết cô cháu gái được xem là trân bảo đó hình dáng như thế nào.
Vỹ Quang giải thích:
“Thật sự là Hạ gia giấu quá kín và cũng chưa từng có ý muốn tạo mối quan hệ với các gia tộc khác, nên thiên kim Hạ hầu như chưa từng xuất hiện công khai trong trường.”
An Tranh chợt hiểu ra, rồi bỗng dưng hỏi “Trong lớp tớ đang học cũng có một bạn học họ Hạ.
Tên là Hạ Nhi.
Ngoại hình vô cùng xinh đẹp.”
Cao Vỹ Quang liền chột dạ, giả vờ cười rồi nói “Trong trường này họ Hạ quả thật rất nhiều, khối tự nhiên cũng có vài bạn họ Hạ.”
Tiến Minh liền kéo Tinh Thần tới:
“ Hạ gia có chút kín tiếng, nhưng Hạ Nhi chắc chắn không phải thiên kim Hạ đâu.”
Tinh Thần liền chu môi phản bác “Sao mày dám chắc thế!”
Tiến Minh cười haha, vô cùng vô tội nói “ Vì Hạ Nhi come out mình là đồng tính.
Cậu nghĩ thiên kim Hạ có thể vứt mặt mũi nhà họ Hạ như vậy sao?”
Tinh Thần gật gù “Đúng rồi! Cũng phải ha.”
Khương Tình nhếch miệng cười.
Cô nàng hẳn là không cần mặt mũi, vì thật sự cô là thiên kim nhà họ Hạ.
Trong lòng suy nghĩ về Hạ Nhi khiến ý cười ôn hoà như nước.
An Tranh nhìn về phía Khương Tình, như có điều gì đó suy nghĩ.
Cao Vỹ Quang nghe nhắc đến Hạ Nhi, còn chạm vào vết thương lòng về việc Hạ Nhi yêu thích con gái.
Mặt bỗng chốc trắng bệch.
Trừng mắt nhìn Tiến Minh và Tinh Thần.
Hai nam sinh nhìn thấy ánh mắt đó của Vỹ Quang, biết mình lỡ lời liền giật thót, khẽ lui nhẹ về phía sau.
Hương Vũ thấy tình hình căng thẳng liền hỏi:
“Các cậu thấy Khanh Long đâu không? Lúc nãy tớ gọi tìm cậu ấy mà cậu ấy không bắt máy.”
Những cặp mắt đổ dồn về phía Khương Tình.
Khương Tình lắc đầu, ra vẻ bất đắc dĩ.
Lúc này liền có tiếng mở cửa.
Khanh Long hai tay đút túi bước vào, trên mặt vẫn luôn hiện rõ sự lạnh lùng, nói giọng lạnh tanh.
“Các cậu tìm tớ sao?”
Cao Vỹ Quang liền hướng đến vỗ vai Khanh Long, nói nhỏ vào tai Khanh Long vài câu, Khanh Long khẽ nhíu mày rồi bước tới trước mặt An Tranh, vươn tay ra rồi nói:
“Chào mừng cậu trở về.
An Tranh!”
An Tranh khẽ cười đáp lại.
“Cậu vẫn lạnh lùng như hồi còn bé nhỉ?” khẽ vươn tay nắm nhẹ tay Khanh Long xong buông ra.
“Còn cậu vẫn thế.” Khanh Long lạnh giọng.
Quay về phía Khương Tình, nói “Cũng khá lâu rồi mới gặp lại nhau đông đủ như thế này, Cao Vỹ Quang muốn tôi dẫn mọi người đến quán bar X để kỉ niệm.
Tình đồng ý không?”.
Khương Tình nhìn về phía Vỹ Quang.
Bối Lạc đứng đó bỗng lên tiếng.
“Coi như là chào mừng An Tranh trở về, đi một chút cũng không sao đâu.”
Khương Tình nhíu nhẹ mày, khẽ day nhẹ mi tâm ẩn ẩn đau:
“Các cậu muốn thì cứ đi đi, tớ không khoẻ lắm.”
Bối Lạc liền nói.
“Khương Tình, cậu không đi không được.”
Tiến Minh và Tinh Thần liền phụ hoạ.
“Đúng đấy! Đi phải đi cả nhóm chứ.”
Khương Tình lắc đầu từ chối trả lời rồi nhìn về phía An Tranh.
Hỏi:
“Câu có muốn đi?”
An Tranh liền cười, gật đầu đáp ứng.
Sau đó lại nói “Tớ có thể mời bạn theo cùng không?”
Tiến Minh liền bắt đầu tra hỏi “ Được chứ.
Bạn trai sao?? Cậu có bạn trai rồi à An Tranh.” Nói xong liền giả vờ đau tim.
Biểu hiện cực kì khoa trương.
An Tranh cười trầm thấp.
“Là mời vài bạn mới quen thôi, tớ chưa có bạn trai.”
Tiến Minh thở phào vuốt vuốt ngực “Bộ dạng yêu nghiệt như cậu, trai gái đều muốn ăn, thế mà vẫn còn là cẩu độc thân.”
An tranh cười thập phần bất đắc dĩ “Tớ không phải là không muốn có, chỉ là chưa gặp đối tượng khiến tớ thích.”
Cao Vỹ Quang liền cắt ngang “Cậu mời ai vậy? Có thể cho tớ biết tên không?”
An Tranh liền trả lời cho có : “Bạn học thôi.”
Cao Vỹ Quang liền cười rồi dõng dạc:
“Vậy tối nay lúc 8h, mọi người có mặt ở X nhé.”
Cao Vỹ Quang trên đường trở về lớp, liền thấy Bối Lạc đứng ngay cửa chờ mình, cậu bước tới liền hỏi:
“Sao cậu chưa về phòng học nữa?”
Bối Lạc kéo Cao Vỹ Quang tới sau cạnh hành lang, nhỏ giọng.
“Tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
Cao Vỹ Quang khó hiểu, nhưng vẫn lại gần Bối Lạc, tỏ ý cậu đang nghe.
“Tớ muốn cậu tìm cách để Khương Tình tới X tối nay.”
Cao Vỹ Quang ngập ngừng “Bối Lạc, cậu biết Khương Tình quyết định chuyện gì đều sẽ không thay đổi mà.”
Bối Lạc nài nỉ “Tớ biết, nên mới cần cậu giúp.”
Cao Vỹ Quang nhìn Bối Lạc, liền tò mò hỏi “Tại sao cậu lại muốn Khương Tình tới đó.”
Bối Lạc cúi thấp đầu, lát sau ngẩng nói:
“Cậu muốn có được Hạ Nhi không?”
Vỹ Quang biến sắc, dò hỏi:
“ Ý cậu là sao?”
Bối Lạc nở nụ cười cực kì xa lạ.
“Tớ sẽ giúp cậu có được cô ấy.”
Cao Vỹ Quang có chút động dung.
Hỏi ngược lại.
“Việc này thì liên quan gì đến chuyện cậu muốn Khương Tình tới tối nay.”
Bối Lạc tiến sát vào tai Vỹ Quang, sẽ thì thầm.
Nghe Bối Lạc nói, Vỹ Quang giận tái mặt, lắp bắp nói không nên lời:
“Cậu..”
“Cậu nghĩ cậu sẽ thắng Khương Tình sao?” Bối Lạc lạnh giọng nói, rồi lại tiếp tục “Tớ nói cậu biết, nếu Khương Tình trở thành của tớ, cậu mới có cơ hội, cậu quên Khương Tình đã nói gì hôm sinh nhật tớ sao? Cậu ấy nói Hạ Nhi chỉ có cảm giác với cậu ấy.
Cậu suy nghĩ kỹ đi.”
Nói xong liền bỏ đi.
Cao Vỹ Quang như bị một cái tát rất đau vào mặt, cậu đã cố quên đi sự việc ngày hôm đó.
Bối Lạc nói đúng, Cậu không hề có chút cơ hội nào nếu tình địch của cậu là Khương Tình, chỉ cần..
chỉ cần làm Hạ Nhi bỏ ý nghĩ không nên có với Khương Tình, cậu nhất định sẽ có cơ hội.
Lòng cậu vô cùng rối rắm vì ý nghĩ phản bội bạn thân nhất của cậu, nhưng cậu không nhịn được khát vọng đối với Hạ Nhi.
“ Xin lỗi cậu! Khương Tình!”