Hạ Nhi một mình dọn ra ngoài một căn hộ chung cư cao cấp, phục vụ đặc biệt chu đáo, quả thực như một lá chắn sắt thép cách biệt với thế giới bên ngoài.
Cô cần một không gian yên tĩnh, cảm thấy nơi này rất phù hợp, lại an ninh vô cùng tốt, không nói hai lời dứt khoát mua luôn.
Hàn Tịch cũng quyết định chọn căn hộ sát bên nơi cô ở.
Với tư cách là quản gia của cô, việc đó chính đáng đến nỗi Hạ Nhi không dám hé môi một câu phản bác.
Khoảng cách hai căn hộ nối nhau một cái sân thượng rất rộng, cô biết Hàn Tịch dọn tới cũng vì muốn bảo vệ, chăm sóc cô.
Nên không chút khách khí tuỳ ý Hàn Tịch muốn làm gì thì làm.
Dù sao nữ nhân này sống chết một mực đều đã nhận cô làm chủ nhân.
Bản thân Hàn Tịch lại mang trên mình một chức nghiệp quản gia cực kì đủ tư cách.
Tại sao ư?
Hạ Nhi liếc nhìn một bàn thức ăn thịnh soạn, cách bài trí đối xứng cực kì hoàn hảo, chính giữa có một dĩa tôm viên mẫu đơn.
Gọi là tôm viên mẫu đơn vì sau khi tôm viên cho vào nồi, bị chiên cong lại, màu sốt cà chua đỏ tươi trên vết cắt bị hở, đặc biệt như một đóa hoa mẫu đơn tầng tầng lớp lớp xoè ra, cực kì tinh xảo xinh đẹp.
Hạ Nhi đã quen với việc được Hàn Tịch chăm sóc ba năm qua.
Hàn Tịch quá hoàn hảo, hầu như mọi thứ đều tinh thông, chính là một mẫu người chuẩn tốt.
Là tốt trong tốt nhất.
Thậm chí khẩu vị của cô cũng bị nuông chiều đến mức kén cá chọn canh, những thức ăn mùi vị tầm thường bây giờ cô không thể động nổi một đũa.
Hàn Tịch nấu ăn ngon không kém gì một đầu bếp chuyên nghiệp đẳng cấp quốc tế, lại còn vô cùng tỉ mỉ cẩn thận, mọi thứ đều yêu cầu phải hoàn hảo tuyệt đối.
Vấn đề đó có chút cực đoan, giống như việc ăn uống ngủ nghỉ đúng giờ, đồng hồ sinh học chuẩn đến từng giây từng phút, mọi vật dụng trong sinh hoạt hằng ngày nề nếp gọn gàng, trật tự đến từng chi tiết nhỏ.
Ý thức cực kì cao, quá mức chu đáo và cứng nhắc tuyệt đối về các chuẩn mực hoàn hảo.
Hạ Nhi lúc đầu vô cùng kinh ngạc, nhưng Trầm Yên Nhiên chỉ cười cười giải thích.
Hàn Tịch —— là người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Vì thế Hàn Tịch vô cùng kiên trì, luôn đòi hỏi sự hoàn hảo cầu toàn đến từng chi tiết, còn bị ám ảnh bởi tính đối xứng của mọi thứ xung quanh.
Giống như mọi thứ phải mang đến cảm giác ổn, nhìn cân đối và đúng số lượng, làm việc gì cũng phải hoàn mỹ đẹp đẽ nhất.
Hạ Nhi thích sạch sẽ, được Hàn Tịch chăm sóc ba năm, cuộc sống trôi qua phù hợp đến mức gần như không hề có chút khó chịu nào.
Đôi khi cô cảm giác Hàn Tịch giống như một cỗ máy vô cảm, mọi thứ đều được lập trình sẵn, nhưng là một cỗ máy có thể biết được mọi sở thích và những thứ cô ghét chỉ trong một cái liếc mắt, luôn để ý đến nhất cử nhất động của cô mà hành động không chút sai sót.
Hàn Tịch còn là một bác sĩ giỏi.
Ở nước A, có rất nhiều chuyên gia y học phải tìm đến tận Trầm gia hỏi qua ý kiến của Hàn Tịch về các chứng bệnh lạ.
Một người có thể biến bản thân mình trở nên hoàn mỹ lại vô cảm như thế, cũng lần đầu tiên cô gặp được.
Hàn Tịch đặt chiếc thìa bạc ngay ngắn trước mặt cô, trầm giọng nói.
"Hạ tiểu thư! Mời cô dùng bữa."
Dứt lời liền thân sĩ cúi người chào, dứt khoát xoay người đi ra ngoài.
Hạ Nhi nhìn bóng dáng Hàn Tịch mất hút sau cánh cửa, trầm mặc thở dài một tiếng.
Hàn Tịch có một điểm mà cô dù cố gắng đến mấy cũng không sửa được.
Nữ nhân đó không bao giờ gọi thẳng tên cô.
Và không ngồi chung bàn ăn.
Cô lại không quen có người đứng bên cạnh hầu hạ cô dùng bữa, nên Hàn Tịch thoả hiệp rằng khi cô đang dùng bữa — sẽ tránh mặt đi.
Còn lại Hàn Tịch sẽ canh giờ tính toán thời gian cô ăn xong rồi mang tráng miệng tới, thao tác cực kì chuẩn xác.
Quả thật chính là một quản gia vô cùng đủ tiêu chuẩn.
Hạ Nhi buồn chán cầm điện thoại lướt đến phần tin tức mới nhất, ngón tay bỗng khựng lại ở tin tức đứng đầu các trang mạng.
[Khương gia chủ và minh tinh Giai Mộng Kỳ nắm tay nhau dự lễ trao giải thời trang Quốc Tế]
[Kim chủ đứng phía sau đại minh tinh điện ảnh Giai Mộng Kỳ]
[Giai Mộng Kỳ khoe siêu xe — kim chủ tặng cô ngày sinh nhật?]
[Giai Mộng Kỳ công khai yêu nữ nhân.]
[Ảnh hậu Giai Mộng Kỳ nhận vai nữ chính trong 'Chiến Thần']
[....]
Hạ Nhi lướt từ trên xuống dưới, tất cả đa phần đều là liên quan đến vị 'kim chủ' của Giai Mộng Kỳ, chỉ là các nhà báo giật tít, thiếu điều không lôi thẳng tên vị Khương gia nào đó lên tiêu đề thôi.
Hạ Nhi mở Weibo lên, lướt từ trên xuống dưới, hình ảnh của Giai Mộng Kỳ và nữ nhân kia sánh vai cạnh nhau đi tới lễ trao giải tràn ngập trang chủ.
Hạ Nhi tuỳ tiện ấn vào, dùng tay phóng to bức hình chụp Giai Mộng Kỳ và Khương Tình lên, nhìn Giai Mộng Kỳ yểu điệu diễm lệ như một đoá mẫu đơn, nụ cười trên môi vô cùng hạnh phúc, chính là kiểu được nâng niu yêu chiều mà tràn đầy vui vẻ, trên người mặc một bộ lễ phục bó sát lấp lánh ánh bạc kiêu sa, khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ, môi đỏ cong cong, mắt phượng mày ngài, làn da trắng tưởng chừng như trong suốt.
Vị Khương gia nào đó mặc bộ âu phục trung tính, đeo đôi găng tay màu trắng ngà, tóc đen dài ép thẳng buông xoã đến giữa lưng, thân hình cao gầy mảnh khảnh, dù chỉ nhìn thấy được bóng lưng phía sau và vài góc nghiêng của khuôn mặt tuyệt mỹ, nhưng vẫn có thể nhận ra đó là một dung nhan đẹp như tranh vẽ, tinh xảo lạnh lùng, cả người toát lên phong thái mỹ nhân lãnh nhược băng sương.
Hai người khoác tay nhau vô cùng thân mật, vị Khương gia nào đó còn vô cùng lịch thiệp đỡ lấy Giai Mộng Kỳ khi bước lên cầu thang trải dài thảm đỏ hoa lệ.
Hạ Nhi càng nhìn càng trầm mặc, thế nhưng vẫn bình tĩnh mở xem bình luận.
[Vị kim chủ đại nhân của Giai Giai nhà tớ thật quá mức soái a]
[Lầu trên nói chuẩn nha.
Tớ nhìn mà cũng muốn cong luôn rồi.]
[Tớ tích cực đẩy thuyền Khương - Giai nhé.
Xin hai người hãy mau mau công khai đi ạ]
[Giai Giai thật có phước, vị kim chủ đó quả thật vô cùng soái a, lại còn rất dịu dàng a, ta muốn xỉu a]
[Thật xứng đôi.
Giai Giai xinh đẹp như vậy, cùng vị kia chính là tuyệt phối.]
[Có vị tiểu tỷ tỷ nào bao nuôi ta không ? Ta rất ngoan, còn biết làm ấm giường.]
[Lầu trên giữ chút liêm sỉ đi]
"...."
Hạ Nhi trực tiếp ném điện thoại sang một bên.
Tay cầm thìa bạc hướng tới đĩa thịt tôm cắm một cái thật mạnh.
"Uổng công bà cô đây vì chị mà chịu khổ suốt ba năm qua, chị lại ở đây ôm ôn hương nhuyễn ngọc.
Đã vậy thì từ nay về sau đường ai nấy đi.
Chị đi đường dương quan của chị, tôi đi cầu độc mộc của tôi.
Chả ai nợ ai hết."
Hạ Nhi oán hận nói xong liền đưa miếng tôm vào miệng.
"Vị tôm hôm nay sao lại hơi lạ nhỉ?"
Hạ Nhi đưa tay lên mặt, lại chạm phải một mảng nước mắt.
"..."
Hạ Nhi bật cười.
Ba năm qua cô khổ sở rèn luyện bản thân như vậy còn chưa từng rơi nước mắt, cô biết Dung Lạc cũng ở nước A, sống trong bóng tối nơm nớp lo lắng sợ hãi, chỉ muốn bản thân một ngày nào đó mạnh mẽ chống trả lại được mọi thứ, sẽ không còn là một Hạ Nhi yếu ớt vô dụng chờ người ta đến bảo hộ mình.
Dù nhớ Khương Tình đến đêm dài đằng đẵng không ngủ được, lại không dám làm ra động tĩnh, cố gắng đến như vậy, chịu đựng đến như vậy, lại phải nhìn thấy nữ nhân mình tâm tâm niệm niệm yêu thương trong tay cùng người khác, buồn cười làm sao chứ?
Hạ Nhi thả thìa bạc trên tay xuống bàn, đẩy ghế đứng dậy, chậm rãi đi tới sofa phòng khách nằm xuống, cuộn mình lại như một con tôm nhỏ, mái tóc nâu dài xoã lung tung rối bời.
Hàn Tịch đứng ở ngoài cửa, nghe rõ tiếng cười như xa như gần kia, hai nắm tay siết chặt đến run rẩy, cô biết nữ nhân trong phòng đang rất khổ sở, trái tim đã đau đến chết lặng rồi, rất muốn bước vào an ủi cô, khuyên nhủ cô, ôm cô gái ấy vào lòng, nhưng bản thân lại chỉ có thể khắc chế mình đứng bên ngoài, lấy tư cách một quản gia của cô mà thi hành mọi mệnh lệnh cô muốn.
Hàn Tịch cúi thấp đầu cười khổ một tiếng.
Hạ Nhi - cô gái ấy chính là người được bao phủ trong ánh sáng rực rỡ, còn bản thân cô lại chính là người bị vây hãm trong bóng tối của địa ngục sâu thẳm, chỉ có thể đứng phía sau bảo vệ cô cả một đời bình an.
—
____
Hạ Nhi muốn gọi cho Lương Hạ.
Vì thế ngay lập tức tiểu lolita nào đó đang đứng giữa trung tâm thương mại đi mua sắm, nghe thấy trong túi mình vang lên tiếng chuông, tiện tay lôi điện thoại ra chạm vào kết nối.
[Lương Hạ! Là tớ.]
Lương Hạ đang một bên cầm chiếc túi xách hàng hiệu, ngay lập tức buông tay ra, chiếc túi giá trị bằng cả một con xe rơi xuống sàn.
"Hạ...Hạ Nhi..."
Tiếng nói vừa dứt liền khóc rống lên, cô nàng bất chấp việc đang đứng giữa cửa hàng túi xách xa xỉ sang trọng, gào khóc đến khàn cả họng:
"Con khốn kiếp! Nhà ngươi đã đi đâu ba năm qua hả? Có biết ta vì ngươi mà khóc ngập cả Hạ gia rồi hay không?"
Nhân viên cửa hàng bước đến trước mặt Lương Hạ nhặt túi lên, ánh mắt tỏ vẻ khó chịu vì cô làm rơi sản phẩm của bọn họ, nhíu mày nhỏ giọng nói:
"Xin lỗi.
Em có thể giữ trật tự cho những khách khác chọn lựa không? Ở đây là nơi bán túi xách hàng hiệu cao cấp, không phải nơi để học sinh vào đùa giỡn."
Lương Hạ đang khóc thút thít, ngay lập ngậm chặt miệng lại, trừng mắt nhìn cô nhân viên bán hàng kia.
"Cô vừa nói cái gì? Cô nhìn tôi thế nào mà ra học sinh vậy hả?"
Giọng nói bén nhọn vang vọng trong cửa hàng.
Những vị khách nữ sang trọng dát trên người toàn hàng hiệu đắc tiền, liếc mắt nhìn Lương Hạ và nữ nhân viên kia, trầm trồ chỉ trỏ:
"Cô bé mới tí tuổi mà đã đua đòi dùng hàng hiệu xa xỉ, có tiền mua nổi sao?"
"Nhìn bộ dạng chỉ giống như học sinh cấp ba, hồi đó tôi bằng tuổi đó còn rất ngoan ngoãn, không biết ham mê vật chất như vậy đâu."
"Xem ra là muốn vào cửa hàng xem thử cho biết túi xách thương hiệu xa xỉ là như thế nào.
Mỗi chiếc túi ở đây, bản thân tôi mỗi năm chỉ dám mua ba cái, cô bé đó còn nhỏ như vậy.
Thật là."
"...."
Lương Hạ nghe xung quanh bàn tán về mình, lại liếc mắt nhìn thấy nữ nhân viên đang đắc ý nhìn cô, tức đến run run.
Lương Hạ nghiến răng nghiến lợi, lập tức đưa tay chỉ vào chiếc túi lúc nãy cô làm rơi, hét lên:
"Tôi sẽ mua nó.
Cô — phải ngay lập tức xin lỗi tôi."