Hạ Nhi nghe giọng nói ôn nhuận lạnh lẽo ấy, tay run lên, chậm rãi xoay đầu ra phía sau.
Nữ nhân toàn thân khí chất lãnh diễm, khắc chế hữu lễ, lãnh đạm xa cách, khuôn mặt ấm áp thường ngày giờ lạnh lẽo như băng như tuyết, khí chất cao quý đến nỗi cho dù nữ nhân này có ngồi giữa một đám đầy tục khí, vẫn thuần khiết thanh cao như một bông hoa sen không hôi tanh mùi bùn.
Khương Tình chậm rãi từng bước đến trước mặt cô, vài lọn tóc đen dài rời rạc bay nhè nhẹ trên không trung, lại đáp xuống vai áo sơ mi trắng thuần trên người, phong thái thong dong ưu nhã, mùi hương như lan như sương toả ra nhàn nhạt, đáy mắt nâu sẫm hiện lên sự lạnh lẽo kinh người.
Hạ Nhi ngay lập tức lui về sau hai bước, giọng nói mang theo nồng đậm chế nhạo:
"Khương gia chủ vì mỹ nhân mà đến sao? Sợ tôi ức hiếp cô ta?"
Hạ Nhi dứt lời lại cười nhàn nhạt, giọng nói mỉa mai không chút che giấu:
"Tôi chọc ai cũng không dám chọc nữ nhân của Khương tiểu thư."
"Hạ Nhi! Em nói nhường là thế nào?"
Tiếng nói Khương Tình rất nhẹ, nhẹ như mây như khói.
Hạ Nhi lúc này rõ ràng cảm nhận được lửa giận quay cuồng ở đáy lòng, cắn răng mở miệng mỉa mai.
"Nhường? Chính là nghĩa trên mặt chữ.
Khương tiểu thư không phải thông minh tuyệt đỉnh sao? Một chữ đơn giản như vậy cũng không hiểu được?"
Khương Tình bật cười, tiếng cười tựa như có vô hạn tâm tình không rõ, như nước chảy xuyên thủng đá, như hoa mai nở rộ trong trời đông tuyết lạnh.
Lúc này Hạ Nhi mới phát hiện ra, sắc mặt Khương Tình ở dưới ánh mặt trời lộ vẻ tái nhợt không bình thường so với vẻ trắng nõn như ngọc trước kia.
Hạ Nhi mấp máy môi, ánh mắt hổ phách bỗng nhiên lóe ra một tia kiên quết.
"Khương gia chủ và tôi trước đây xem như có một đoạn nhân duyên, bây giờ nhân lúc có nhiều người như vậy làm chứng, tôi và Khương gia chủ..."
"Hạ Nhi!"
Thanh âm ôn nhuận lạnh lẽo như băng như tuyết, Khương Tình chầm chậm nhấn mạnh từng chữ một:
"Em dám sao?"
Khương Tình sắc mặt trắng bệch, dung nhan như ngọc dường như càng lạnh hơn vài phần, ngay cả ánh nắng mặt trời cũng không sưởi ấm được.
Hạ Nhi cười lạnh, cương quyết mở miệng muốn nói tiếp.
Sắc mặt Khương Tình bỗng nhiên trầm xuống.
Bàn tay run rẩy đưa ra, không nói lời nào, nhanh chóng lao đến bắt lấy cánh tay cô.
Hạ Nhi sửng sốt, lời định nói nghẹn lại trong cổ họng.
Khương Tình môi mỏng mím thật chặt, đốt ngón tay giữ chặt cánh tay Hạ Nhi, cả khuôn mặt trở nên trắng xanh, bàn tay giống như có một loại cảm giác không đủ, tay Khương Tình lại dùng sức lần nữa, như sợ rằng chỉ cần buông lỏng tay, sẽ không còn bắt được cô nữa.
Hạ Nhi bị nắm đến phát đau, lúc này trời rất gắt, ánh nắng chói chang.
Ánh sáng ấm áp ấy chiếu từ cửa kính vào khuôn mặt cô, cảm giác có chút nóng rát, nhưng bàn tay đang nắm lấy cánh tay cô lại vô cùng lạnh, cách một lớp áo vẫn có cảm giác lạnh lẽo đến tận xương.
Hạ Nhi lạnh lùng nhướng mày, trầm giọng:
"Buông ra."
"Em dễ dàng buông bỏ tôi như vậy sao? Hạ Nhi?"
Giọng nói ôn nhuận không nhanh không chậm, dường như mang theo chút run rẩy yếu ớt.
Hạ Nhi hạ tầm mắt nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt lấy cánh tay mình, trắng nõn mềm mại, khớp xương tinh xảo vì dùng sức mà căng chặt, gân xanh nổi lên, một chút ánh sáng nhàn nhạt toả ra từ chiếc nhẫn trên ngón áp út.
Sự quen thuộc từ ánh sáng ấy khiến cô run lên.
Hạ Nhi trợn tròn mắt, tiêu điểm trong đôi mắt hổ phách phút chốc trở nên tán loạn, giọng hơi yếu đi mấy phần:
"Nó...!nó là..."
Khương Tình bật cười, giọng nói ẩn nhẫn mà kiềm chế:
"Tôi vì em có thể uỷ khuất bản thân đến mức này, vì em mà cái gì cũng dám làm.
Cho dù thời gian qua sống không bằng chết, cho dù là khổ sở dai dẳng chờ đợi em, bao lâu tôi cũng có thể chờ, nhưng mà bây giờ tôi nghe được gì chứ? Em muốn nhường tôi cho người khác sao?"
Khương Tình cười đến rét lạnh tâm can, cả thân thể run rẩy, nước mắt trong suốt chậm rãi rơi trên khuôn mặt mỹ lệ vô song, giọng nói ưu thương đến tột cùng:
"Hạ Nhi! Em sao mà tàn nhẫn..."
Một thân áo trắng như tuyết như được phủ một tầng sương giá, thoạt nhìn cả người nồng đậm sương mù, lung lay như sắp gục ngã.
Khương Tình nhìn cô, sâu trong đáy mắt có thứ gì đó đang vỡ tan, có thứ gì đó đang gom gộp lại.
Sắc mặt Hạ Nhi trắng bệch như giấy, mọi động tác đều ngừng, bàn tay buông lỏng bên cạnh siết chặt đến run rẩy.
Khương Tình bỗng chậm rãi buông cánh tay Hạ Nhi ra.
Thân hình đơn bạc, sự yếu đuối mà trước giờ chưa từng xuất hiện trên người nữ nhân thong dong lạnh nhạt ôn nhuận như ngọc ấy, lúc này lại rõ ràng đến như vậy, không một chút che giấu.
Ưu thương đến vụn vỡ.
Khương Tình không nhìn Hạ Nhi nữa, xoay người rời đi.
Giây phút Khương Tình vừa biến mất, vành mắt Hạ Nhi đỏ lên, từng giọt từng giọt nước mắt không ngừng rơi xuống.
Hạ Nhi bật cười thành tiếng.
Nữ nhân ấy yêu cô.
Trước giờ vốn dĩ chưa từng thay đổi.
Tại sao lại như vậy?
Nhà hàng bốn bề vắng lặng, yên tĩnh đến rợn người.
Chỉ còn tiếng cười cực độ đau thương, còn khó nghe hơn cả tiếng khóc đau đớn đến xé lòng.
Hạ Nhi cúi đầu nhìn cánh tay mình, trên tay áo trắng muốt từ lúc nào đã nhiễm một mảng máu đỏ tươi diễm lệ, rực rỡ lại giống như cả trăm ngàn con dao đang đâm vào trái tim cô.
Hạ Nhi đưa tay lên chạm vào.
"Hạ Nhi."
Hàn Tịch từ bên ngoài xuất hiện, nhìn thấy khuôn mặt nữ nhân đong đầy nước mắt, lập tức lao đến.
Hạ Nhi ngước mắt, trên đôi mắt hổ phách mông lung ngập nước, cười khẽ thấp giọng:
"Hàn Tịch! Tình...!cô ấy..."
Còn chưa nói hết câu Hạ Nhi đã ngã xuống.
Hàn Tịch khiếp đảm đỡ lấy cô, khom người bế bổng Hạ Nhi lên, cả khuôn mặt kéo căng, vội vàng đem cô rời đi..
Một đoạn ấy không tiếng động doạ ngốc một đám người trong nhà hàng.
Giai Mộng Kỳ nhìn ánh mắt những đám người kia, không chịu nổi ngay lập tức chạy đi.
Hạnh Nhân cũng bị doạ cho khiếp sợ.
Cô ta vừa nghe thấy gì? Khương Tình không phải đang quen Giai Mộng Kỳ sao?
Còn bộ dạng đó của Khương Tình....!Hạnh Nhân sợ hãi đến mức cả người lạnh ngắt.
Nói như vậy...!Người Khương Tình yêu trước giờ chưa từng thay đổi.
Vẫn là Hạ..
Nhi?
Hạnh Nhân ngã ngồi xuống ghế gần đó, sắc mặt tái nhợt.
Vậy...!Giai Mộng Kỳ là thế nào?
"Hai bọn họ yêu nhau sao?" Nam Cung Thiên đứng bên cạnh đột ngột lên tiếng.
Hạnh Nhân ngước mắt lên nhìn Nam Cung Thiên, suy nghĩ một lúc liền trầm trọng gật đầu.
"Từ ba năm trước."
Nam Cung Thiên cười khẽ, lại thấp giọng hỏi một câu:
"Tại sao cô và Khương gia chủ lại gọi Trầm tiểu thư là Hạ Nhi?"
Dừng một chút, Nam Cung Thiên lại tiếp tục hỏi:
"Cô ấy không phải Trầm Sở Hạ?"
Hạnh Nhân hít sâu một hơi, dường như cũng không nắm rõ vấn đề này, chỉ thấp giọng:
"Tôi không biết tại sao cô ấy lại gọi là Trầm Sở Hạ.
Nhưng tôi chắc chắn, người duy nhất biến Khương Tình trở nên như vậy chỉ có một người —— Hạ Nhi, thiên kim Hạ gia."
Nam Cung Thiên sắc mặt đột nhiên trầm xuống, giọng nói không nghe ra tâm tình:
"Là vị 'hôn thê' lúc trước Khương gia chủ điên cuồng tìm kiếm sao?"
"Không sai." Hạnh Nhân khẳng định.
Nam Cung Thiên bỗng nhiên cười lạnh, sự âm trầm trong đáy mắt khiến Hạnh Nhân nhìn thấy mà sợ hãi.
"Vui thật! Khương gia chủ tài hoa tuyệt diễm, không có điểm yếu, bây giờ lại vì một nữ nhân mà có thể đến nông nỗi này.
Đã vậy Trầm gia và Hạ gia lại có liên quan với nhau.
Mối quan hệ khủng bố như vậy đúng là chọc cho người khác phải sinh lòng tò mò."
Nam Cung Thiên đưa ngón tay lên sườn mặt tuấn lãng, giống như cố cảm nhận lại hương vị nữ nhân lạnh lùng kia chạm vào hắn lúc nãy.
"Hạ Nhi sao?"
Nam Cung Thiên âm trầm cười lạnh.
___
______
Hàn Tịch ôm Hạ Nhi nhanh chóng chạy nhanh trên đường.
Vừa về đến cửa phòng liền trông thấy An Tranh.
Hàn Tịch lúc này không quan tâm nhiều đến vậy, nhanh chóng bước đến muốn mở cửa.
"Hạ Nhi! Cô ấy làm sao vậy?" Giọng An Tranh hốt hoảng không nhẹ, gấp đến nỗi run run.
Hàn Tịch không trả lời, chỉ nhanh chóng đẩy cửa bước vào.
An Tranh lập tức đi vào theo, tay chân luống cuống, sắc mặt còn trắng hơn nữ nhân đang nằm trên tay Hàn Tịch.
"Hàn quản gia! Cô ấy..."
Hàn Tịch đưa Hạ Nhi vào phòng, cẩn thận nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
Hạ Nhi nhíu nhẹ mày, An Tranh đứng bên cạnh nhìn thấy liền lập tức đi nhanh tới bên cạnh, giọng cực lực đè nén cảm giác lo lắng:
"Hạ Nhi! Hạ Nhi..."
Hàn Tịch liếc nhìn An Tranh, giọng rét lạnh âm u:
"An tiểu thư! Cô im lặng đi."
An Tranh làm như không nghe thấy, bước tới muốn nắm lấy tay cô.
Còn chưa kịp chạm vào đã bị Hàn Tịch chặn lại, ngay lập tức trong phòng ngủ vang lên tiếng đánh nhau.
An Tranh thân thủ không tệ, nhưng không bằng Hàn Tịch là sát thủ hàng đầu, vài chiêu thức đã bị ép đến thở không nổi.
Hạ Nhi nghe tiếng động liền tỉnh lại, đôi mắt hổ phách chậm rãi hé ra, nhìn thấy Hàn Tịch đang áp đảo An Tranh, còn sắp động thủ lấy luôn cả mạng.
Hạ Nhi hít sâu một hơi, trầm giọng ra lệnh:
"Hàn Tịch! Dừng tay lại."
Tay Hàn Tịch đang sắp bẻ gãy cổ An Tranh liền dừng lại, thế nhưng không hề buông xuống.
An Tranh thở dốc liên tục, nhíu mày nhìn Hạ Nhi khàn giọng:
"Em kiếm đâu ra một quản gia khủng bố như vậy thế? Nữ nhân này mà là quản gia sao? Em không sợ một ngày cô ta bất ngờ tạo phản à?"
Hàn Tịch cười lạnh, khớp tay mảnh khảnh không độ ấm nắm lấy cần cổ thon thả yếu ớt của An Tranh, giọng nói ấm áp lại không che giấu sát ý trái ngược bên trong:
"Tôi có phải quản gia hay không? Cô không cần phải biết.
Nhưng hôm nay tôi sẽ cho cô thử cảm giác xương khớp lìa ra nó như thế nào."
Hạ Nhi thở dài, trầm giọng yếu ớt nói:
"Hàn Tịch! Cô không nghe lệnh tôi sao?"
Ánh mắt nâu nhạt liếc nhìn Hạ Nhi một cái, Hàn Tịch chậm rãi buông An Tranh ra, lùi về sau rồi xoay người đi ra ngoài.
An Tranh xoa cần cổ bị bầm một mảng, hơi đau nhức nên nhíu mày, giọng trầm trầm bất mãn:
"Nữ nhân Hàn Tịch này rõ ràng không tầm thường chút nào.
Hạ Nhi! Tại sao cô ta lại làm quản gia của em?"
Hạ Nhi hơi hạ tầm mắt nhìn xuống tay áo đang nhiễm một tầng máu nhàn nhạt, không trả lời.
An Tranh lúc này cũng liếc mắt nhìn thấy, tưởng rằng Hạ Nhi bị thương, ngay lập tức bước nhanh tới, gấp đến hoảng hỏi:
"Tay em làm sao vậy? Em chảy máu? Bị thương ở đâu?"
"Không phải máu của tôi."
Hạ Nhi nhỏ giọng nói.
An Tranh nhẹ thở ra, sau đó lại nhíu mày.
"Vậy..."
"Của Khương Tình."
Hạ Nhi bình tĩnh cắt ngang lời An Tranh.
Ngay lập tức An Tranh bật cười thành tiếng,
Hạ Nhi cau mày, ngước mắt nhìn An Tranh, hơi khó hiểu trầm giọng hỏi:
"Sao cậu lại cười như vậy?"
An Tranh nhìn cánh tay áo dính máu kia, càng cười đến ý vị xâu xa, giọng nói trầm thấp từ tốn:
"Cô ta đúng là nhẫn không nổi nữa rồi.
Tối qua lúc Hàn Tịch vừa đưa em rời đi, cô ta dùng một tay bóp nát ly rượu vang đấy.
Bóp đến vỡ vụn luôn.
Tôi còn nhạo báng cô ta một trận.
Nhìn sắc mặt vị Khương gia thanh cao lãnh đạm ấy lần đầu tiên nghẹn đến mức không thể phản bác nổi rời đi.
Tôi còn hả dạ một trận thật lâu."
"Bóp...!bóp nát ly rượu vang?" Hạ Nhi lí nhí hỏi, đôi mắt hổ phách mở to.
An Tranh bật cười, tay để lên cằm thon thả tinh xảo, trầm giọng kể lại:
"Ừ! Ly rượu đó không phải loại mỏng manh dễ vỡ đâu, phải tức giận đến mức nào cô ta mới bóp nát nổi nó nhỉ? Lúc đó tay cô ta toàn là máu, nhìn mà ghê cả người, tôi châm chọc vài câu liền tức giận cầm dĩa thức ăn của Giai Mộng Kỳ ném xuống đất.
Vệt máu trên cánh tay em chắc hẳn là do miểng ly để lại.
Găng tay còn bị cắt rách mà."
An Tranh bỗng nhiên trầm xuống, giống như thắc mắc lại khó hiểu:
"Sao cô ta không băng nó lại nhỉ? Vết thương như vậy còn để nó chảy máu lung tung, day lên cả tay áo em thế này."
Sắc mặt Hạ Nhi trầm xuống, cô nhớ rõ lúc ấy khuôn mặt Khương Tình rất trắng, là trắng xanh vô cùng bất thường.
Ngay lập tức Hạ Nhi buông hai chân nhảy xuống giường, chạy nhanh ra khỏi phòng.