An Tranh yên lặng nhìn Hạ Nhi chạy như bay ra khỏi cửa, cúi đầu trầm mặc.
"Cao thượng nhỉ? An tiểu thư?"
An Tranh ngước mắt lên nhìn Hàn Tịch, khoé môi tinh xảo cong lên, lạnh giọng:
"Tôi không muốn lợi dụng lúc cô ấy đau khổ mà chen vào thôi, coi như tôi vì cô ấy mà lại thêm một lần nhượng bộ.
Về nữ nhân kia, có thể giữ lại Hạ Nhi hay không thì đó là bản lĩnh của cô ta."
Hàn Tịch khoanh tay lại, đôi mắt nâu nhạt thoáng hiện lên sự lạnh lẽo:
"Tôi xem thường tình cảm cô dành cho cô ấy rồi.
An Tranh tiểu thư thật tri kỷ làm sao.
Không uổng phí sự quan tâm đặc biệt của Hạ Nhi dành cho cô."
Hàn Tịch dứt lời lại chậm rãi bước đến gần An Tranh, môi mỏng hơi nhếch, cười đến ôn hoà lại quỷ dị:
"Thế nhưng cô dám chắc mình không có tư tâm? Một mảng thâm tình như vậy, cố ý để cô ấy biết mình không còn tình cảm cố chấp điên cuồng kia, để cô ấy buông bỏ phòng bị với cô, dễ dàng chiếm lấy một phần trong trái tim cô ấy.
An Tranh! Cô cũng giỏi giở thủ đoạn lắm."
An Tranh thấp giọng cười một tiếng, nhìn thẳng vào mắt Hàn Tịch, cười như không cười buông lời chế nhạo:
"Hàn quản gia nắm bắt tâm tư người khác thật chuẩn xác, vậy còn tâm của cô? Hàn quản gia, cô dám chắc mình đối với Hạ Nhi chính là không có chút tâm tư gì hay không? Cô ở bên cô ấy, chăm sóc cô ấy mà không đòi hỏi gì hay sao? Nhìn thấy cô ấy vì người khác mà đau khổ, trái tim cô có đau không? Yêu mà không thể nói, giữ trong lòng lại chôn sâu vào tim, sợ rằng một ngày cô ấy phát hiện ra, không cần cô nữa?"
Hàn Tịch cười lạnh, vẻ mặt ôn hoà ấm áp trở nên vô cùng dữ tợn:
"An Tranh tiểu thư.
Tôi cam nguyện ở bên cô ấy, bảo vệ cô ấy vì nghĩa vụ.
Cô vẫn là bớt nói nhảm đi."
An Tranh ngay lập tức bật cười thành tiếng, giọng nói lành lạnh lại đè thấp đến mức khàn khàn:
"Cô muốn đấu với Khương Tình.
Hàn Tịch —— Tôi chỉ khuyên cô một câu.
Bản lĩnh của vị Khương gia kia rất lớn, chính là loại không chết không từ bỏ.
Cô ta có thể sẵn sàng dùng cả Khương gia đánh đổi một nữ nhân.
Nếu là cô —— Cô từ bỏ nổi sao?"
Hàn Tịch sắc mặt trầm xuống, không nói một lời.
An Tranh cười lạnh một tiếng, xoay người lướt qua Hàn Tịch rời đi.
Trong căn phòng lạnh lẽo, Hàn Tịch chậm rãi khép chặt hai mắt, tay siết lại đến run rẩy.
___
_____
Hạ Nhi chạy đến căn phòng ngày trước cô 'lỡ' xông vào.
Trong lòng có chút hoảng loạn, bước chân không tự chủ càng nhanh hơn.
Thế nhưng, trước cửa phòng Khương Tình, cô lại nhìn thấy Giai Mộng Kỳ.
Giờ Hạ Nhi mới để ý, nữ nhân này đúng quả thật rất có tư sắc, thanh thuần điềm đạm, trong sáng lại xen lẫn chút ôn nhu dịu dàng.
Một nữ nhân có bề ngoài yếu ớt, lại vô cùng hoà nhã.
Hạ Nhi bất giác nghĩ đến hình tượng các vị hoàng hậu trong bộ phim cung đấu, Giai Mộng Kỳ thật sự vô cùng có tư chất của một hiền thê lương mẫu, bao dung độ lượng, giơ tay nhấc chân đều giống như một đoá hoa mẫu đơn vạn phần kinh diễm, là một loài hoa cao quý vô ngần.
Giai Mộng Kỳ đứng trước cửa phòng Khương Tình, bàn tay nhỏ nhắn liên tục đưa lên rồi hạ xuống, sau đó lại như vô cùng quyết tâm, gõ cửa.
Hạ Nhi dừng bước chân lại.
Tuy cô không giỏi đoán sắc mặt người khác, nhưng nhìn bộ dạng Giai Mộng Kỳ như vậy, cô dường như dám chắc bảy phần Giai Mộng Kỳ muốn làm gì.
Hạ Nhi hít sâu một hơi.
Cô cũng muốn thử xem nữ nhân kia giải quyết chuyện Giai Mộng Kỳ như thế nào, dám đem một nữ nhân ra diễn trò để dày vò cô.
Khương Tình xem ra thật sự rất có cam đảm.
Cửa bên trong liền mở, Hạ Nhi trông thấy Tô Thịnh đã lâu không gặp bước ra nói gì đó với Giai Mộng Kỳ, chỉ thấy sắc mặt Giai Mộng Kỳ trắng bệnh như giấy.
Sau đó Giai Mộng Kỳ vẫn cố chấp muốn vào cho bằng được, còn khóc đến thương tâm.
Phía sau liền có tiếng bước chân.
Hạ Nhi lập tức lách người trốn vào bên góc khuất.
Là Nam Cung Thiên.
Chỉ thấy hắn ta nói gì đó với Tô Thịnh, ngay lập tức Tô Thịch đi vào trong, một hồi sau lại ra dẫn Nam Cung Thiên và Giai Mộng Kỳ đi vào.
Hạ Nhi hít sâu một hơi, lúc đầu gặp Nam Cung Thiên, Hạ Nhi đã có cảm giác nam nhân này quá mức giả tạo, chính là kiểu tự cho mình là một quý công tử phong lưu tao nhã, nghĩ rằng nữ nhân nhìn thấy hắn nhất định phải quỳ rạp dưới chân.
Có chút đáng ghét.
Không.
Là vô cùng đáng ghét.
Bây giờ hắn ta lại xuất hiện ở đây, còn vào phòng Khương Tình, là muốn làm gì?
Hạ Nhi không nhịn nổi nữa, lập tức đi ra khỏi góc khuất, chậm rãi bước tới trước phòng Khương Tình.
Bên trong có tiếng đổ vỡ, Hạ Nhi không nghĩ nhiều, đưa tay lên đẩy cửa.
Quả nhiên cửa không khoá.
Chả lẽ nghĩ rằng thân thủ quá lợi hại nên lúc ngủ cũng không cần đề phòng?
Hạ Nhi không tiếng động thở dài.
Bên trong là thanh âm rợn người nhức óc, tiếng va đập cùng tiếng rên rỉ đau đớn của nam nhân.
"Đánh chủ ý lên nữ nhân của tôi.
Đều phải chết!"
Giọng nói ôn nhuận lại tàn khốc đến cực điểm vang lên trong sảnh phòng khách.
Hạ Nhi sửng sốt, cứng đơ người, lập tức theo hướng giọng nói phát ra mà chạy vội vã tới.
Vừa bước vào phòng khách rộng lớn, Hạ Nhi bị khung cảnh trước mặt doạ đến ngây người.
Từ lúc quen biết Khương Tình đến giờ, đây là lần đầu tiên Hạ Nhi trông thấy nữ nhân này động thủ đánh người.
Khương Tình một tay nắm chặt cổ áo Nam Cung Thiên, đè chặt hắn dưới thảm, không chút lưu tình đấm vào mặt hắn, từng cú đấm tàn nhẫn giống như đang lấy mạng, máu bê bết chảy dài xuống cánh tay, khớp xương tinh xảo vốn dĩ đã trắng xanh, hiện tại lại gần như trong suốt, áo sơ mi trắng như tuyết trên người Khương Tình dính đầy máu, vô cùng doạ người.
Vệt máu tươi diễm lệ thấm đẫm khắp khuôn mặt Nam Cung Thiên, không biết là máu của hắn, hay là của nữ nhân đang phát điên kia.
Giai Mộng Kỳ cả người run rẩy, ngã quỵ xuống dưới sàn, hai mắt mở to vô cùng khiếp sợ, nước mắt ngập cả hốc mắt, trông vô cùng đáng thương.
Có lẽ cảnh tượng quá mức khủng khiếp, Hạ Nhi đi vào cũng không ai phát hiện.
Lam Thất và Lam Tinh đang đứng bên cạnh sofa, sắc mặt âm trầm, không hề nhúc nhích, giống như việc Khương Tình đang tự tay đánh chết người không còn là chuyện lạ nữa.
Tô Thịnh cũng cúi đầu, một lời không hé môi, thản nhiên đến quỷ dị.
Hạ Nhi nhìn thấy Nam Cung Thiên chết ngất rồi, cả khuôn mặt đều biến dạng, thảm hại đến mức cô có chút nhìn không nổi, lập tức bước nhanh tới, muốn mở miệng ra ngăn cản lại không biết phải nói gì.
Lam Tinh và Lam Thất vừa trông thấy cô liền giật mình kinh hãi, hoảng đến mức sắc mặt cứng đờ, lập tức lớn tiếng gọi Khương Tình:
"Gia chủ! Hạ tiểu thư."
Khương Tình chỉ nhíu mày một cái, khuôn mặt vẫn lãnh khốc tàn bạo không hề dừng tay, giống như Nam Cung Thiên nếu không chết ở đây, nhất định không chịu bỏ qua.
Lam Thất hoảng đến gấp gáp, lập tức chạy đến nắm lấy tay Khương Tình, lại bị Khương Tình dùng sức giật mạnh ra:
"Cút!!!"
Chỉ một chữ lại đem đến cho người ta cảm giác rét lạnh vô cùng khủng khiếp.
Lam Thất sợ đến run run, nhìn Lam Tinh cầu cứu.
Nhưng Lam Tinh chỉ lắc đầu, Khương Tình điên lên chính là như thế này, rất cố chấp bạo ngược, một khi đã ra tay thì không một ai có thể ngăn cản.
Lam Tinh bỗng liếc mắt nhìn Hạ Nhi.
Nhưng nếu là nữ nhân này mở miệng...!có lẽ sẽ khác.
Hạ Nhi hít sâu một hơi, có chút khó khăn thấp giọng:
"Khương Tình! Cô quậy đủ chưa?"
Giọng nói vừa cất lên, nắm tay đầy máu tươi của Khương Tình ngay lập tức dừng giữa không trung.
Lam Tinh giống như biết rõ là vậy, thở dài một tiếng, kéo Lam Thất và Tô Thịnh đi ra khỏi phòng khách.
Trong lòng tự nhủ vẫn là Hạ tiểu thư tự cầu nhiều phúc.
Nữ nhân kia chính là bị cô chọc cho điên lên rồi.
Tự giải quyết cho tốt a.
Nhưng lúc này trong phòng khách.
Nắm tay Khương Tình chỉ dừng trong một chút, ngay lập tức lại hạ xuống.
"Khốn kiếp! Khương Tình! Cô đang bị thương đấy?"
Hạ Nhi bị hành động đó của Khương Tình chọc cho nổi cáu, lập tức lao đến, tay đưa ra nắm chặt lấy cổ tay Khương Tình giữ lại.
Đột nhiên trong phòng vang lên tiếng cười bay vờn, cực kỳ thanh nhuận vui vẻ.
"Em đang lo cho tôi sao?"
Giọng nói ôn nhuận nhẹ bẫng một chút, thanh âm như vậy cho dù bất kỳ ai nghe thấy cũng có thể cảm giác ra nữ nhân ấy đang cười.
Bởi vì giọng nói như vậy, thoáng chốc xuân về hoa nở.
"Lo cho cô? Để cô dày vò tôi sao?"
Hạ Nhi vừa phát ra tiếng nói, mới biết được giọng có chút gay gắt.
Nhưng nói cũng đã nói rồi, Hạ Nhi đưa tay lên chỉ thẳng vào Giai Mộng Kỳ, không chút nể mặt gầm lên:
"Cô nên bảo cô ta lo cho cô mới đúng?"
Sắc mặt Giai Mộng Kỳ trắng bệch, ngay lập tức bị doạ đến ngừng khóc.
Khương Tình nghe thấy, vung mạnh tay tránh khỏi tay Hạ Nhi, đứng dậy.
"Cô ta? Hạ Nhi! Em để ý sao? Không phải em nhường tôi cho cô ta rồi à?"
Ánh mắt mang chút giễu cợt nhìn cô, con ngươi nâu sẫm thường ngày ngưng tụ một đám sương mù dày đặc.
"..."
Hạ Nhi không phản bác, chỉ chậm rãi đứng dậy.
"Em hẳn là đang cảm thấy hối hận vì bị một kẻ như tôi yêu thích.
Hận không thể để tôi dính dáng tới nữ nhân khác rồi sau đó trực tiếp đá văng tôi ra tìm một người hợp ý hơn? Đúng không?"
Thanh âm ôn nhuận nhẹ đến không thể nhẹ hơn, thế nhưng giọng điệu lại nặng nề đến không thể nặng hơn nữa, dường như chứa vô hạn phẫn nộ cùng tức giận.
"Thì thế nào? Cô được phép yêu đương với nữ nhân khác.
Còn tôi thì không thể?"
Khương Tình nghe vậy, sương mù trong mắt bỗng nhiên khuếch tán ra, con ngươi nâu sẫm trong nháy mắt tối sầm lại, híp mắt nhìn Hạ Nhi đầy tàn khốc, chậm rãi bước tới gần cô.
Hạ Nhi lui về sau, phía sau lưng đụng vào vách tường cạnh cửa sổ, cảm giác lạnh như băng truyền đến làm cho cô giật mình hoảng hốt.
Khương Tình áp chặt Hạ Nhi vào vách tường, bàn tay bị thương nhiễm tầng tầng máu tươi chụp lấy tay Hạ Nhi, đặt mạnh lên vách, bao vây cô giữa vóc người cao gầy thanh mảnh, một đôi con ngươi nâu sẫm rét lạnh lại bạo ngược đến cực điểm.
"Hạ Nhi! Tôi nói cho em biết —— "
Khương Tình đuôi lông mày nhếch lên, đáy mắt càng tối thêm vài phần, từng chữ từng chữ chầm chậm nhấn mạnh lần nữa:
"Em đừng hòng!!! Tôi không để em yêu ai khác ngoài tôi đâu."
Hạ Nhi sửng sốt, ánh mắt hổ phách dâng lên chút tán loạn.
Ngay lập tức Khương Tình duỗi tay trực tiếp kéo cằm Hạ Nhi ngước lên, môi đè chuẩn xác lên môi của cô, nặng nề, không cho trốn chạy.
"Ưm..."
Hạ Nhi bị bất ngờ đến quên luôn cả phản ứng.
Khương Tình vô cùng tàn nhẫn vừa hôn vừa cắn lên cánh môi mềm mại của Hạ Nhi, mỗi một chỗ đều mang theo hương vị cuồng nộ, nụ hôn hàm chứa một hương vị điên cuồng giận dữ, như bão đi qua quét sạch mọi thứ, hoàn toàn đem ba hồn bảy vía của Hạ Nhi phá tan thành mảnh nhỏ.
Trong nụ hôn còn đồng thời lạnh giọng nói:
"Tôi tuyệt đối —— Nhất định sẽ không để em có cơ hội rời khỏi tôi một lần nữa! Cho dù phải chết! Tôi cũng ——"
Lời còn chưa dứt nụ hôn lại càng lúc càng mạnh bạo, càng lúc càng sâu.
Hạ Nhi nhíu chặt chân mày lại, bị hôn đến nghẹt thở, một đầu tóc nâu tán loạn.
Khương Tình làm như không thấy, dùng tay không bị thương kéo mạnh cổ áo Hạ Nhi ra, chỉ nghe "xoẹt" một tiếng, một mảng trước ngực liền bị xé rách.
Đầu ngón tay Khương Tình mang theo chút run rẩy lưu luyến bay lượn quanh bầu ngực bị lộ ra, trong giây lát lập tức dùng sức mạnh bạo nắm chặt, không chút thương xót, môi đang tàn phá hai cánh môi đỏ mọng của cô bỗng rời xuống, từ từ di chuyển xuống cần cổ thon thả, một đường cúi đầu gặm cắn lên xương quai xanh của cô.
Trong nụ hôn nóng bỏng rơi xuống da thịt cô, hơi thở như lan như sương nồng đậm dục vọng không chút kiềm chế lan toả ra, giọng Khương Tình trầm khàn yêu dị:
"Tôi sẽ cho em nhớ lại, dáng vẻ mị hoặc như yêu tinh muốn đoạt hồn người khác lúc em lên đỉnh —— trong tay tôi."
Hạ Nhi càng lúc thở càng nặng nề hơn, gần như sắp bị Khương Tình ép đến phát điên.
Da thịt trắng nõn trong chốc lát liền như hồng mai nở rộ, kiều diễm chói mắt.
.
.
.
.
.
Đầu óc Hạ Nhi trở nên choáng váng, thân thể chẳng những không trở nên mềm nhũn, ngược lại vì run rẩy mà càng trở nên cứng ngắc, lạnh lẽo trước ngực cùng cảm giác tê dại quen thuộc khiến cô ngay lập tức nổi lên cơn phẫn nộ chưa từng thấy.
Khương Tình còn quá phận dùng tay đẩy áo bra lên cao, dùng sức nắm lấy đỉnh nụ hoa hồng nhuận trên bầu ngực trắng nõn, dùng hai đầu ngón tay se lấy rồi bóp mạnh đến nỗi Hạ Nhi giận đến tím mặt.
"Cô điên rồi."
Hạ Nhi ngay lập tức đưa tay còn lại lên dùng sức đẩy mạnh Khương Tình ra, nữ nhân kia dường như sức lực lúc này không bằng cô, lập tức rời khỏi.
Hạ Nhi không chút lưu tình vung tay tát mạnh lên sườn mặt bên trái trắng nõn.
Thanh âm giòn tan vang lên, chói tai lại vô cùng rõ ràng.
Khương Tình bị đánh, môi mỏng tinh xảo lập tức bật cả máu, khoé môi chảy ra chất lỏng đỏ tươi vô cùng diễm lệ, cả người suy yếu lung lay như sắp đổ, bước chân không vững loạng choạng vô lực, phải cố gắng lắm mới có thể đứng vững.
Hạ Nhi kinh hoảng, cô không ngờ Khương Tình bây giờ yếu ớt đến mức không thể chịu nổi một kích, tay Hạ Nhi run run, đôi mắt hổ phách đỏ lên, vành mắt ngay lập tức ngập nước, trái tim đau đến chết lặng.
Khương Tình cười khẽ một tiếng, ngón tay trắng nõn thon dài đưa lên quẹt nhẹ khoé môi, như có như không dùng hai đầu ngón tay xoa xoa chút máu đỏ tươi diễm lệ ấy.
"Đúng là tôi điên rồi."
Tiếng nói cực thấp, thấp đến nỗi Hạ Nhi phải nhìn khẩu âm mới nghe ra được.
Khương Tình xoay người rời đi.
Hạ Nhi lập tức đi tới, ba bước thành hai bước, từ phía sau túm lấy tay áo của Khương Tình, nhưng bởi vì kéo quá dùng sức, Khương Tình lại bước đi quá mau, nên chỉ nắm được một góc mảnh áo.
Khương Tình dừng bước, cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía cửa.
Hạ Nhi sững sờ, tay dừng một chút, không chút nghĩ ngợi duỗi tay ra kéo lấy cánh tay Khương Tình, bắt lấy rất chặt.
Môi Hạ Nhi mím lại, cánh môi lúc nãy bị gặm cắn hơi truyền tới cảm giác đau, loại đau này kích thích đầu óc cô loạn thành một đoàn, lý trí của cô đã sớm bay đi sạch không còn chút nào.
Hạ Nhi hơi há miệng, nhưng một chữ cũng không nói ra được, nước mắt dâng trào rồi rơi xuống khuôn mặt trắng nõn.
"Buông ra."
Khương Tình nói giọng khàn khàn.
Hạ Nhi nhất quyết không buông, tay càng dùng sức giữ chặt cánh tay Khương Tình, mặc kệ Khương Tình giật ra, vẫn giữ chặt lấy không thả.
Hạ Nhi cố gắng mở miệng lần nữa, lúc này rốt cục phát ra tiếng, chỉ là tiếng nhỏ như muỗi kêu:
"Khương Tình! Em ghen."
"..."
Trong phòng bỗng trở nên yên tĩnh.
Khương Tình đang muốn rời đi cũng lập tức dừng lại.
Thời gian trôi qua rất lâu, Khương Tình dường như hô hấp có chút vội vã tán loạn:
"Em nói...!cái gì?"
Đôi mắt hổ phách của Hạ Nhi trong vắt như hai viên đá quý, cô hơi hỗn loạn túng quẫn buông cánh tay Khương Tình ra.
Hạ Nhi cứ như vậy yên tĩnh nhìn Khương Tình, trong lòng vẫn còn một tia không cam lòng nhưng khi liếc nhìn bàn tay máu me đầm đìa cùng sắc mặt tái nhợt không có chút huyết sắc kia, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
"Em đang ghen."
Hạ Nhi không nhúc nhích, thu hồi tầm mắt, thở dài thấp giọng.