Một đám tiểu thư vừa hùa theo chỉ điểm Hạ Nhi ngay lập tức câm như hến, mắt mở to, miệng ngậm chặt không dám hé ra nửa lời.
Sau khi đạp Bối Vy xuống nước, tâm trạng của Hạ Nhi trở nên không tệ, coi như không thấy những lời bàn tán chỉ trỏ lúc nãy, chỉ ung dung quay đầu lướt qua đám tiểu thư kia, cười như không cười nói:
"Đây là kết cục của những kẻ dám đổ oan cho bổn tiểu thư đấy."
Đám tiểu thư thế gia nghe thấy liền rùng mình một cái, các quý nữ vừa nói chuyện chỉ điểm Hạ Nhi đều đồng loạt sởn cả da gà, lòng dạ bất an lùi về sau mấy bước.
Dưới hồ bơi chỉ còn Bối Vy quẫy đạp tung tung, ngộp thở la hét:
"Cứu mạng a.."
Giai Mộng Kỳ ngồi bên cạnh dường như đã quá kinh sợ, không dám tin, tròng mắt ngấn nước, cực kỳ sợ hãi vội vàng lùi về sau, sợ Hạ Nhi tiếp theo sẽ động thủ với cô ta.
Bối Lạc từ trong hoảng sợ hồi thần lại, nghe thấy tiếng Bối Vy kêu cứu liền lao tới cạnh hồ bơi.
"Mau cứu người." Bối Lạc hét lên.
"Đạp tốt lắm!"
Phía sau vang lên tiếng cười vô cùng sảng khoái của An Tranh.
Một đám người quay sang nhìn An Tranh đang đi tới, kinh hãi muốn chết.
Cao Vỹ Quang thấy Bối Vy lại lần nữa rơi xuống hồ bơi, liếc nhìn Khương Tình một chút, sau đó lại giơ tay ra lệnh người nhảy xuống vớt Bối Vy lần nữa.
Hạ Nhi không quay đầu lại, đi thẳng tới chỗ Giai Mộng Kỳ, tay đưa ra trước mặt cô ta, cười quỷ dị:
"Giai Mộng Kỳ tiểu thư, chúng ta nói chuyện nhân sinh một chút nhé."
Giai Mộng Kỳ sợ đến nỗi mặt mày trắng bệch, tay run run không dám đưa tay lên.
Khóe môi đỏ thắm của Hạ Nhi khẽ cong lên, ý cười nhàn nhạt tràn ra, trong nháy mắt gương mặt xuân sắc sinh hương, khiến người ta hồn xiêu phách lạc:
"Hay cô muốn xuống dưới đó giống Bối Vy tiểu thư? Tôi không ngại đâu.
Đạp một cái cũng là đạp, đạp hai cái thì chỉ mất chút sức lực thôi.
Tôi lại không thiếu nhất là sức để đạp mấy đoá hoa đào nát như các cô."
Giai Mộng Kỳ kinh hoảng chụp lấy tay Hạ Nhi, nương theo sức mà đứng thẳng người dậy.
Hạ Nhi cười khẽ, sau khi buông tay Giai Mộng Kỳ ra, nhìn về phía đám người trong đại thế gia, mở miệng:
"Các vị ở đây hẳn là biết tôi.
Vốn dĩ đến đây tôi tham dự với tư cách là tiểu thư Trầm gia.
Nhưng lúc nãy tôi có nghe nói vị Giai Mộng Kỳ này nhắc đến việc 'vị hôn thê' của Khương gia chủ."
Hạ Nhi liếc mắt nhìn Khương Tình đang đứng, cười như không cười tiếp tục nói:
"Không sai.
Bổn tiểu thư chính là 'vị hôn thê' đó.
Nhưng mà....!bổn tiểu thư có lời muốn hỏi Giai Mộng Kỳ tiểu thư."
Hạ Nhi quay đầu nhìn Giai Mộng Kỳ, trên khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra ý cười nhàn nhạt:
"Xin hỏi cô...!'hôn phu' của tôi với cô có giao dịch gì với nhau? Chuyện tôi trở về một phần cũng nhờ 'công lao' của cô.
Tại sao bây giờ tôi lại nghe được giống như cô và 'hôn phu' của tôi lưỡng tình tương duyệt.
Còn bổn tiểu thư trở về thì là một gậy đánh gãy đôi uyên ương hai người thế?"
Giai Mộng Kỳ há hốc mồm, kinh hãi lùi về sau một bước:
"Cô...."
Đám người phía sau lập tức trở nên ồn ào, tiếng thì thào nghị luận không ngừng vang lên.
Hạ Nhi cười khẩy, từng bước áp sát Giai Mộng Kỳ, giọng nói không chút che giấu sự giễu cợt:
"Nào! Nói tôi nghe xem? Bổn tiểu thư muốn nghe cô nói thế nào."
Sắc mặt Hạ Nhi trở nên lãnh lệ, ánh mắt sắc lạnh tựa như mũi đao rạch qua, tàn bạo đến cực điểm.
Giai Mộng Kỳ bị dồn ép vào đường cùng, khuôn mặt dần dần trở nên đầy oán hận, không còn vẻ mặt thánh khiết yếu đuối nữa.
"Cô...!cô biến mất rồi đột ngột trở về...!muốn cướp lại Tình trong tay tôi...!không phải sao?"
Hạ Nhi lạnh lùng nhìn chằm chằm Giai Mộng Kỳ, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng từng chữ đều sắc bén, lảnh lót lên tiếng:
"Cướp? Khương Tình yêu cô sao? Cô diễn quá lâu nên đầu óc bị hoang tưởng à?"
Khuôn mặt mỹ diễm của Giai Mộng Kỳ thoáng xanh trắng một chút rồi bắt đầu uỷ khuất khóc lên:
"Tôi..."
Hạ Nhi nhìn thấy, liên tục cười lạnh trong lòng, trên mặt lại không để lộ ra chút nào, chỉ lạnh giọng hỏi:
"Không phải lúc nãy nói chuyện với Bối Lạc tiểu thư rất mạch lạc rõ ràng sao? Còn thể hiện mình uỷ khuất chết đi được.
Làm diễn viên nên có thể tuỳ thời đều diễn ra bộ dạng thanh thuần đáng thương?"
Đám người ở đây ngoại trừ An Tranh và Khương Tình, những người khác đều ngu ngơ mờ mịt, sắc mặt khó hiểu.
Hạnh Nhân đang đứng bên trong thấy Giai Mộng Kỳ bị uỷ khuất liền chạy ra, không nhẫn nhịn nổi nữa, cao giọng quát lên:
"Hạ Nhi! Cô đừng có quá đáng."
Hạ Nhi cười lạnh.
"Tôi với Khương Tình, ba năm trôi qua chỉ mà một trận chia xa thôi.
Trong lòng Khương Tình có tôi.
Trong lòng tôi cũng vững như bàn thạch chỉ có cô ấy.
Giai Mộng Kỳ vốn dĩ chỉ là người 'tự nguyện làm chất xúc tác'.
Tình cảm là giả thì sao có thể gọi là tôi cướp vị trí của cô ta? Đúng không?"
Hạnh Nhân cứng họng, ánh mắt liếc sang Giai Mộng Kỳ đang toàn thân run rẩy.
Tô Thịnh ngay lập tức đi đến trước mặt Giai Mộng Kỳ, kính cẩn cúi đầu nói:
"Cô và Khương Tổng chỉ là mối quan hệ giao dịch.
Tiểu thư Giai Mộng Kỳ! Cô muốn tài nguyên nào trong giới.
Khương gia đều đã thoã mãn mong muốn của cô, chỉ để cô đóng vai 'người yêu' Khương Tổng một thời gian.
Từ trước đến giờ vị trí 'vị hôn thê' của Khương gia chủ chúng tôi chỉ có một.
Là —— Hạ tiểu thư.
Cô nên nhớ rõ vị trí của mình."
"Tôi..."
Giai Mộng Kỳ khiếp đảm lắc đầu, ánh mắt ngập nước hướng về phía Khương Tình, lập tức điềm đạm khóc lên.
Khương Tình toàn thân phong đạm ưu nhã trầm tĩnh, nhàn nhạt mở miệng:
"Người tôi yêu —— trước giờ chỉ là cô ấy.
Hạ Nhi!"
Lời nói kinh diễm động phách, cũng là âm u kinh người.
Khương Tình chậm rãi từng bước tới trước mặt Hạ Nhi.
Ánh mắt lướt qua Giai Mộng Kỳ, chỉ có rét lạnh như địa ngục rộng lớn vô ngần.
Lúc nhìn về phía Hạ Nhi —— Vẫn là một người, nhưng ôn nhu cưng chiều tới cực điểm.
Ánh mắt mâu thuẫn lại cực độ phù hợp biến hóa kỳ ảo, kết hợp hoàn mỹ trên người Khương Tình, hình thành một hiệu quả làm kinh sợ lòng người đến cực độ.
Hạ Nhi cười khẽ.
Giai Mộng Kỳ nhìn thấy ánh mắt đó của Khương Tình, trong lòng từng trận oán hận cùng phẫn nộ.
Khương Tình lúc trước luôn dùng một loại ánh mắt dịu dàng để nhìn cô ta, khiến cô ta không tự chủ mà rơi vào lưới tình, mỗi khi Khương Tình vì cô ta mà thoả mãn mọi ham muốn hư vinh, cô ta luôn cảm thấy trái tim thẹn thùng, đập loạn như nai con, cô ta nghĩ rằng chắc hẳn với vẻ ngoài xinh đẹp xuất chúng, lại dịu ngoan thánh thiện, Khương Tình có lẽ cũng đã có tình cảm với cô ta, thời gian qua ý nghĩ muốn tình giả biến thành thật không ngừng thôi thúc khiến cô ta chìm sâu vào ảo tưởng huyễn hoặc đó.
Giai Mộng Kỳ không muốn tỉnh dậy, ôn nhu của Khương Tình, cùng những ánh mắt ngưỡng vọng hâm mộ kia, cô ta không muốn tỉnh.
Giai Mộng Kỳ không thể kiểm soát được lý trí của mình, còn gì đau đớn bằng việc nhìn thấy người mà mình yêu ôn nhu dịu dàng với nữ nhân khác.
Cô ta không muốn.
Khương Tình là của cô ta.
Giai Mộng Kỳ giống như phát điên lao tới, nắm lấy cổ tay Khương Tình kéo lại.
"Tình...!thời gian qua...!thật sự không hề có tình cảm với em sao?"
Giọng nói yếu ớt lại đáng thương đến cực điểm, nước mắt trên gò má trắng nõn rơi xuống tí tách như trân châu đứt đoạn, cả thân hình mỏng manh run rẩy, phát huy đến cực hạn câu nói điềm đạm đáng yêu, si tình tận xương tuỷ.
Khương Tình giật mạnh tay ra, chân mày nhíu lại, một bầu không khí mù mịt lạnh lẽo cuốn tới, giống như ánh mặt trời mất đi nhiệt độ, chỉ còn lại âm hàn tựa sương tuyết.
Đôi mắt Giai Mộng Kỳ ngập nước, chăm chăm nhìn Khương Tình không rời.
Nhưng ánh mắt của Khương Tình lúc này, chỉ khiến cô ta cảm thấy — rét lạnh mà sợ hãi.
"Chưa từng.
Giai Mộng Kỳ.
Giao dịch của tôi và cô —— chấm dứt rồi."
Khương Tình dừng một chút, chẳng buồn quay đầu lại, lười nhác mà vô cùng ưu nhã vung tay lên.
Tô Thịnh lập tức đi đến bên cạnh Giai Mộng Kỳ, cúi đầu thấp giọng:
"Tiền đã được chuyển vào cho cô.
Những thứ cô muốn Khương gia đều đã cho cô rồi.
Mong Giai tiểu thư đừng quấy rầy Khương Tổng nữa."
Giai Mộng Kỳ nghe thấy liền hoảng loạn cực độ, cô ta mặc kệ đang đứng giữa một đám con nhà thế gia vọng tộc, đi tới trước mặt Khương Tình vươn tay ra muốn giữ tay Khương Tình lại, lớn giọng:
"Khương Tình! Chị không thể tuyệt tình như vậy.
Em không cần gì cả.
Thứ em cần duy nhất chỉ là chị."
Khương Tình cau mày, lùi về sau né tránh đụng chạm của Giai Mộng Kỳ, không có kiên nhẫn xoay người đi về phía Hạ Nhi.
Giai Mộng Kỳ vành mắt ửng đỏ, nhìn bóng lưng Khương Tình rời đi liền không kiềm chế nữa, gào lên:
"Cô ta thì có gì tốt hơn em chứ?"
Khương Tình ngay lập tức dừng bước chân.
"Nữ nhân ấy bỏ rơi chị ba năm qua, nay lại vì thấy sắp mất đi chị mà trở về, như vậy chả khác gì xem chị thành vật sở hữu cả.
Cô ta rõ ràng chỉ muốn về đây để cướp lại chị thôi.
Tình! Em luôn yêu chị.
Em vẫn luôn yêu chị.
Tình biết mà!!!"
Khương Tình đột nhiên cười một tiếng, chậm rãi quay người bước đến trước mặt Giai Mộng Kỳ, nhìn thần sắc cô ta đang mong đợi nhìn mình, không chút thương tiếc túm lấy cổ áo cô ta, dùng sức ném tới hồ bơi tựa như ném một đống rác.
"A!!!"
Giai Mộng Kỳ chỉ kịp kêu lên một tiếng, cả người đã theo chân Bối Vy rơi xuống nước lần nữa.
Chỉ là Bối Vy lúc này đã được đưa lên bờ, run rẩy liên hồi vì lạnh, cô ta vừa được vớt lên đã thấy có bóng người lại rơi xuống.
Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã thấy Khương Tình tới bên cạnh hồ bơi, thân hình thanh nhã cao quý, nhìn xuống Giai Mộng Kỳ đang vùng vẫy trong nước giống như con vịt bị mắc cạn.
Gió biển thổi qua làm mái tóc đen dài tung bay, trên bàn tiệc cạnh du thuyền có không ít những cành hoa hồng đỏ tươi được cắm trang trí, hoa viên giữa du thuyền sảnh chính lại trồng đủ loại hoa hồng nở rộ, cánh hoa rung rinh theo từng cơn gió thổi qua, từ từ kéo xuống vô số cánh hoa màu sắc rực rỡ, tạo thành một cơn mưa hoa bay bay diễm lệ.
Nữ nhân đứng trong mưa hoa, ý cảnh phong nhã, thanh đạm như lan, trên người mặc đơn giản một thân suit trắng như tuyết, gương mặt trong trẻo, ánh mắt nâu sẫm lấp lánh lại âm u, đôi môi còn đỏ mọng hơn cánh hoa hồng bên cạnh, khóe môi khẽ nhướng lên như cười như không nhìn Giai Mộng Kỳ dưới nước, bình thản lại ôn nhuận xinh đẹp không gì sánh nổi.
Hạ Nhi hơi ngây người ra, nhìn Khương Tình trước mặt không chớp mắt, nữ nhân này thật giống như đóa hoa mạn châu sa dưới ngón tay ngọc, đóa hoa non mềm dễ tàn phá lại mơ hồ ẩn chứa sự ma mị kiều diễm, là sự tà ác thần bí được bao trùm dưới lớp mềm mại và trầm tĩnh như nước, ánh mắt nâu sẫm phảng phất nhìn một cái là giống như đã xem thấu tất cả phù hoa trong thế gian này, nước chảy hoa rơi.
Hai chân dài thẳng giẫm trên bậc thềm, tựa như tùy thời đều có thể bùng nổ sự tàn bạo điên cuồng, tay áo sơ mi vén lên để lộ cánh tay trắng trẻo, bàn tay một bên đang bị thương hơi nhiễm một tầng máu diễm lệ.
Hạ Nhi không nhìn nổi nữa, nữ nhân này ba năm qua không có cô bên cạnh chính là bộ dạng này sao?
Tuỳ thời đều có thể phát điên?
Hạ Nhi bước nhanh tới, mái tóc nâu dài bị gió biển thổi tung uốn lượn, trông lại càng có vẻ êm ả như mây, lọn tóc bay lên lộ ra cần cổ yếu ớt trắng nõn, chập chờn như khói, mơ màng như sương, hương thơm ngọt ngào lan ra bốn phía.
Nghe thấy động tĩnh, Khương Tình đột nhiên quay đầu.
Mị sắc vô song, dung mạo tuyệt đẹp, chỉ là ánh mắt tàn bạo sắc bén, tựa như con dã thú bị nhốt trong lồng.
Trong không khí tĩnh lặng phảng phất có thể nghe thấy được tiếng khàn khàn bị đè nén trong cổ họng.
"Tôi biết em vì yêu tôi mới trở về.
Em —— chính là yêu tôi mà."
Hạ Nhi hít sâu một hơi, bước tới gần Khương Tình, tay nhỏ đưa lên chạm vào sườn mặt mỹ lệ kinh người kia.
"Em yêu chị.
Sẽ không rời đi nữa.
Được chứ?"
Chỉ là trong nháy mắt vừa nghe thấy giọng nói của Hạ Nhi, ánh mắt nâu sẫm tàn bạo đột nhiên trở nên dịu lại.
"Em hứa đi."
Đôi mắt Khương Tình lạnh lẽo, trong tròng mắt âm u không có tia sáng.
Hạ Nhi cười lên, giống như trăm ngàn đoá hoa tường vi đồng loạt nở rộ, kiều diễm vô cùng:
"Em hứa."
Trong khoảng khắc đó, vô số cảm xúc nặng nề lên lên xuống xuống trong đáy mắt Khương Tình, cuối cùng trở thành một màu u tối càng nồng đậm.
Mi mắt Khương Tình rủ xuống, tầm mắt đặt trên cánh môi mềm mại vừa khẽ mở ra của Hạ Nhi.
Sảnh du thuyền yên lặng như tờ, tất cả đều chấn động trong lòng, bọn họ cuối cùng cũng hiểu...
Khương gia chủ trong lời đồn yêu nữ nhân chính là 'vị hôn thê' Hạ gia, chưa từng là đại minh tinh Giai Mộng Kỳ.