Hạ Nhi đẩy cửa bước vào, chợt nghe mùi thơm thoang thoảng, bất giác cong nhẹ khoé môi, cô chậm rãi bước vào phòng bếp.
Trước lò nướng, nữ nhân an tĩnh ưu nhã, một thân trắng thuần sạch sẽ, tay áo xắn đều ngay ngắn, khí chất nhẹ nhàng ngăn nắp, tóc đen dài buộc cao, vài sợi rơi rớt xuống bả vai, trên người nhàn nhạt mùi hương như lan như sương, còn có vẻ trầm ổn và mạnh mẽ, đường nét xương quai xanh như ẩn như hiện bên dưới chiếc áo sơ mi trắng, thoạt nhìn không khoa trương nhưng lại có thể dễ dàng khiến tim người ta đập nhanh hơn.
Hạ Nhi lập tức chạy ùa tới, hai tay đưa ra từ phía sau ôm chặt lấy hông nữ nhân đang bận rộn bếp núc.
"Em tới rồi sao?" Giọng nói ôn nhuận dịu dàng như nước.
Hạ Nhi nghe mà trong lòng rộn ràng, giọng cô bỗng trở nên nhỏ nhẹ mà nhu tình, tràn ngập ý mê hoặc.
"Có chị ở bên thật tốt."
Khương Tình cười khẽ, cúi đầu nhìn xuống bàn tay Hạ Nhi đang ôm chặt lấy hông mình, giọng nói nghiêm túc:
"Vậy thì đừng rời khỏi tôi."
Hạ Nhi hơi cứng đơ người, như nhớ ra chuyện gì đó, có chút không biết phải mở miệng như thế nào, vẻ mặt cô tỏ rõ nhân sinh không còn gì luyến tiếc, cô hít sâu một hơi, run giọng cắn răng:
"Cái này, em có chuyện muốn nói với chị."
Khương Tình hạ tầm mắt nhìn bàn tay đang siết chặt eo mình, thong thả ung dung mà nhấc cánh tay, dùng bàn tay thon dài cuốn lên cổ tay áo sơ mi, lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn, giọng nói không nhanh không chậm:
"Em nói đi."
Hạ Nhi hít sâu rồi lại hít sâu, thấp giọng:
"Em phải rời thành phố S ba ngày."
Thân thể Khương Tình đột nhiên run lên, nắm lấy cổ tay Hạ Nhi đẩy ra, gần như là từ trong hàm răng cứng rắn rặn ra mấy chữ:
"Em đi đâu? Làm gì?"
Hạ Nhi nhìn sắc mặt Khương Tình trở nên hoảng loạn, giương mặt nữ nhân vốn dĩ tuyệt sắc không gì sánh được, giờ khắc này tràn ngập lo lắng bất an, cô nhẹ giọng đáng thương nói:
"Em tới Kiền Thành.
Em sẽ ngay lập tức trở về ngay mà."
Khương Tình nhíu mày, đang muốn cáu giận, bỗng nhiên nhìn vẻ mặt ủy khuất đó, trái tim vốn dĩ đóng băng dường như lặng lẽ rạn nứt, môi nhợt nhạt nhẹ nhàng nhếch lên, ánh mắt mịt mờ không rõ thấp giọng hỏi lại:
"Kiền Thành?"
Hạ Nhi buông lỏng tay, buồn rầu gục đầu xuống trông giống một con động vật nhỏ mệt mỏi.
Khương Tình nhìn thấy liền sinh ra một loại xúc động muốn đưa tay vuốt ve mái tóc nâu dài của cô, Khương Tình khom người xuống, ghé sát môi vào vành tai Hạ Nhi, ngữ khí trầm thấp, tựa như khẩn cầu tựa như xui khiến, thổi vào trong tai:
"Đừng đi."
Hạ Nhi cắn môi, rối rắm không thể trả lời.
Khương Tình đột ngột vươn tay ôm lấy Hạ Nhi, bế bổng cô lên, bước chậm rãi ra khỏi phòng bếp, tiến tới ghế sofa ngay phòng khách, Khương Tình nhẹ nhàng đặt Hạ Nhi xuống.
"Em chắc chắn chỉ rời đi ba ngày chứ?"
Ánh mắt nâu sẫm của Khương Tình nhìn cô thật mơ màng, giữa tròng mắt phát ra những tia sáng mơ hồ.
Hạ Nhi nặng nề gật đầu.
Khương Tình nheo mắt lại, ánh mắt đột nhiên chứa đầy phiền muộn, nhanh chóng cúi người xuống, đè ngửa đầu cô ra, ấn môi mình lên đó...
Hai cánh môi mảnh manh, trên người Khương Tình mang theo hương vị nhàn nhạt dịu nhẹ, xâm nhập vào miệng cô.
Đôi môi của Khương Tình thật mềm mại, cả người Hạ Nhi ngây dại, đầu óc cô mềm nhũn.
Hạ Nhi muốn ngồi dậy, nhưng Khương Tình lại đặt toàn bộ trọng lượng cơ thể mình lên người cô, càng lúc càng ép sát hơn.
Giống như có một loại tình cảm đè nén đang bùng nổ.
Hạ Nhi đỏ mặt, hơi giãy giụa.
Nhưng sự giãy giụa đó càng khiến Khương Tình dùng sức giữ lấy đôi môi của cô.
Thậm chí mỗi một chỗ ngọt ngào trong miệng cô, đều bị Khương Tình dùng đầu lưỡi ẩm ướt chiếm đóng không một giây ngừng nghỉ.
Một lúc lâu sau, giữa hơi thở dồn dập tán loạn của cả hai, Khương Tình rời môi khỏi cô, giọng nói mềm nhẹ không nghe ra tâm tình:
"Em đi đi, nhưng chỉ ba ngày thôi.
Trễ hơn tôi sẽ tới bắt em về."
Những câu này Khương Tình nói ra rất nhẹ.
Nhưng đôi đồng tử nâu sẫm vừa rồi còn có chút tức giận, thì bây giờ, sáng rực như một ngọn núi lửa đang phun trào nham thạch, vô cùng nóng bỏng.
Giọng nói ôn nhuận lại khe khẽ vang lên, hàm chứa ý cười nồng đậm:
"Thế nhưng em phải đền bù ba ngày đó cho tôi."
Hạ Nhi đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Khương Tình chân thành nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng dùng đôi môi mềm mại hôn khẽ lên mu bàn tay cô, ngữ điệu chậm rãi vô hạn quyến rũ:
"Thế nào?"
Đôi mắt nâu sẫm sâu thăm thẳm, giọng điệu cũng thật xa xăm.
Môi mỏng tinh xảo vẫn nhếch cao lên nụ cười nhàn nhạt bình thản, tâm trạng dường như không tồi.
Hạ Nhi hít sâu một hơi, đưa tay lên ôm lấy cổ Khương Tình, cười ngọt ngào như mật:
"Của chị cả.
Đến đây!"
Khương Tình nâng mắt, bật cười.
Hạnh phúc đơn giản chỉ là như thế, một người hiểu cho cô, cảm thông cho cô, luôn đứng ngay tại phía sau, yên lặng ở bên cô, yên lặng chờ đợi cô, chờ cô quay đầu lại, chờ cô vươn tay nhào vào lòng, cùng cô đi hết quãng đường còn lại của cuộc đời.
Khương Tình là tất cả! Là tâm can, là tất cả mọi thứ mà cô có.
___
______
Kiền Thành.
Thành phố này mang phong cách cổ xưa nhìn rất có khí chất, con đường lớn thì rộng rãi choáng ngợp với những chiếc xe sang trọng, ngõ nhỏ lại rất hẹp rất dài cũng rất âm u, xa xa đèn đường mờ mờ chiếu vào một điểm sáng, đem hình bóng người qua đường kéo đi thật dài.
Xung quanh toàn là những tòa nhà cao mấy chục tầng, con phố cổ này nằm sừng sững ngay giữa, làm cho nó trở nên rất đặc biệt.
Đây là một con đường phố đồ cổ rất nổi tiếng của thành phố Kiền Thành.
Trên chiếc Ferrari màu đỏ lựu dừng trước cổng căn biệt thự nguy nga tráng lệ, bóng dáng ba người xuống xe, đi vào cổng lớn căn biệt thự.
Vừa bước vào liền nhìn thấy hai bên đường trang trí rất độc đáo và khí phái, mang phong vị cổ xưa, đem lai cảm giác vừa sạch sẽ vừa cách điệu.
Cửa lớn phía trước có một người đàn ông trông vẻ dịu dàng ôn hoà đang đứng, xung quanh là người hầu đang xếp thành hàng cúi đầu, Hạ Nhi bình thản ung dung bước tới, nhìn người đàn ông trước mặt, mắt người đàn ông này rất sâu rất đậm, là thành phần không dễ gần, có thêm sự xa cách, ổn trọng.
Dòng họ Lăng là bá vương ở Kiền Thành, tuy rằng chỉ là thành phố nhỏ, nhưng vị trí đắc địa vô cùng giàu có, tồn tại của Lăng gia trong mắt người dân ở Kiền Thành chính là vương giả quý tộc.
Người đàn ông trước mắt là Lăng Tử Thư — Gia chủ đương nhiệm của Lăng gia.
Hạ Nhi nhận được thông tin — Lệ Nhân Ngư đang nằm trong tay Lăng gia, đã dùng một cách thức ưu việt hoàn mỹ trở thành một món đồ quý giá trong bộ sưu tập đá quý của vị Lăng thiếu gia này.
Lăng Tử Thư nhìn nữ nhân ngoại hình bắt mắt, lại phong thái trầm tĩnh lạnh nhạt trước mặt, lễ độ làm một tư thế chào quý khí, giọng nói tinh tế nhàn nhạt:
"Hạ tiểu thư! Hoan nghênh cô đến Kiền Thành, mời cô vào trong."
Hạ Nhi cười nhẹ, qua loa đại khái mở miệng:
"Lăng gia chủ quá mức câu nệ, tôi đến làm khách ở Lăng gia, phiền gia chủ còn đích thân tiếp đón, tôi có chút cảm khái."
Lăng Tử Thư cong môi cười ôn hoà, khuôn mặt vì nụ cười dịu dàng đó trở nên nhạt đi một chút nghiêm nghị cùng khó gần, thêm vào đó là khiêm tốn nho nhã, thấp giọng:
"Là việc tôi nên làm.
Mời tiểu thư!"
Dứt lời liền nghiêng người đợi Hạ Nhi bước tới.
Hạ Nhi cũng không khách khí, cô đến để thương lượng muốn đồ của người ta, tất nhiên mặt mũi cũng phải cho đủ, mềm nhẹ bước chân tiến vào Lăng gia.
Xung quanh cảnh vật trưng bày trang trí bao gồm đá quý ngọc thạch, tranh thư pháp, đồ gốm, đồ cổ, có thể nói không thiếu thứ gì, đại sảnh chiếm diện tích rộng lớn, tương xứng với kiểu xa hoa cổ kính, một bên khác đối diện đại sảnh lại được trang hoàng theo phong cách cổ xưa, bàn trà trụ đỏ, treo tranh chữ núi sông, có cảm giác giống như một trạch viện thời cổ.
Cách trang trí này hoàn toàn thể hiện rõ sự dụng tâm cùng nội hàm của người chủ Lăng gia — Lăng Tử Thư.
Bên ghế sô pha ở phòng khách, một người đàn ông trẻ tuổi mặc bộ vest màu đỏ đậm đang ngồi trên sofa bỗng đứng lên, khuôn mặt mang theo nét cười nhẹ nhàng.
Hạ Nhi đã được Hàn Tịch phổ cập tư liệu từng người nắm quyền nhà họ Lăng, liếc mắt đã nhận ra.
Lăng Tử Văn — em trai Lăng Tử Thư, cũng là nhân tài kiệt xuất của nhà họ Lăng thế hệ này, trình độ cao, có năng lực, đang điều hành Lăng thị tại thành phố S.
"Xin chào Hạ tiểu thư.
Tôi là Lăng Tử Văn.
Rất vui được gặp cô."
Lăng Tử Văn trông rất khác với Lăng Tử Thư, hắn có nụ cười ôn nhu dịu dàng, vẻ ngoài tuấn dật cao ráo, một khuôn mặt có thể khiến con gái mơ mộng hoài xuân, nhưng sự lạnh nhạt từ giữa hai đầu chân mày cũng lại khiến mọi cô gái không dám tùy tiện sát gần.
Hạ Nhi cong nhẹ khoé môi cười một tiếng, thấp giọng:
"Rất vui được gặp Lăng thiếu gia."
Dứt lời liền theo hướng tay Lăng Tử Thư ngồi xuống vị trí đối diện, tay chắp lại nhìn hai nam nhân trước mặt, ngữ điệu bình thản:
"Tôi đến đây mục đích rất rõ ràng, được biết Lăng gia đang giữ một viên đá quý đã từng là di vật của bà tôi.
Không biết Lăng gia chủ có thể nhịn đau bỏ thứ yêu thích, nhường Lệ Nhân Ngư lại cho tôi không?"
Ánh sáng trong phòng màu vàng tơ, sắc màu của ngọn đèn dưới sàn êm dịu, tăng thêm cảm giác cổ điển.
Giương mặt hai nam nhân ngồi đối diện cô trở nên có chút khó xử, Lăng Tử Thư nâng mí mắt, đưa tay tới cầm lấy bình trà hoa văn tinh xảo, rót vào tách trà trước mặt cô, giọng nhẹ bẫng:
"Hạ tiểu thư! Cô đến chậm một bước, trước đó tôi đã đem Lệ Nhân Ngư hoàn trả về cho chủ trước của nó rồi."
Hạ Nhi sửng sờ trong giây lát, nhìn Lăng Tử Thư đang đặt bình trà xuống, lại liếc nhìn từng hơi sương mờ ảo từ nước trà trong tách bốc lên.
"Xin hỏi Lăng gia chủ.
Vị chủ trước của Lệ Nhân Ngư là..."
Lăng Tử Thư nở nụ cười hoà nhã, giọng nói không nhanh không chậm:
"Là Dung Lạc - gia chủ tiền nhiệm Dung gia."