Trải qua một hồi thì mọi người trong phòng cũng bắt đầu có động tác.
Bối Lạc nhìn về phía Khương Tình, trong lòng không biết nói lên tư vị gì, có khổ sở, có vô hạn đau lòng.
Ánh mắt nhìn về Hạ Nhi không chút nào che giấu hận ý.
Cô không hiểu một kẻ như Hạ Nhi thì có chỗ nào tốt đẹp, hết người này đến người kia đều chú ý đến cô, bây giờ lại có thêm An Tranh.
Hương Vũ thấy Bối Lạc tay run rẩy kìm nén liền tiến tới, nắm lấy cánh tay Bối Lạc.
Cô biết rõ tình cảm của Bối Lạc dành cho Khương Tình không bình thường đơn thuần chỉ là bạn.
Chỉ là luôn cố gắng che giấu giúp Bối Lạc, sợ một ngày Khương Tình phát hiện ra, người đau khổ chỉ có thể là cô ấy.
Hương Vũ cứ nghĩ nếu một ngày nào đó Khương Tình có thể đi đến bước đường kia với Khanh Long, tình cảm của Bối Lạc mới được giải thoát, chỉ là không ngờ một Hạ Nhi vừa xuất hiện,...
Khanh Long từ đầu đến cuối chỉ trầm mặc nhìn về phía Khương Tình và An Tranh, không nói một lời.
Hạnh Nhân nắm tay áo Vỹ Quang, nhìn về phía Hạ Nhi bằng ánh mắt căm hận.
Trong lòng chửi rủa Hạ Nhi là nữ nhân bại hoại, nam nhân nữ nhân đều không tha, là yêu nghiệt trời sinh phóng đãng.
Lương Hạ nhìn Hạ Nhi đang cúi đầu liền ghé sát tai nói nhỏ:
"Tớ thấy An Tranh hình như có ý gì đó với cậu."
Hạ Nhi làm sao biết được An Tranh có ý gì với cô, cô quay đầu nhìn Khương Tình trước mặt đang quay lưng lại với cô, giọng có chút bực bội:
"Chị buông tay." Rồi hít một hơi, chân mày nhăn lại nói nhỏ: "Thật sự rất đau."
Khương Tình sẽ xoay người, cúi đầu nhìn về phía tay Hạ Nhi.
Tay Hạ Nhi đỏ ửng một mảng, cô biết mình dùng lực hơi mạnh làm đau cô, đáy mắt hiện lên sự không đành lòng xen lẫn tự trách, Khương Tình ôn hoà dịu dàng nói:
"Xin lỗi!" Nói xong liền kéo tay Hạ Nhi đi về ghế sopha, đẩy Hạ Nhi ngồi xuống rồi cúi người đưa tay Hạ Nhi lên môi khẽ thổi nhẹ, ánh mắt nhìn Hạ Nhi vô cùng cưng chiều cùng đau lòng:
"Đau lắm sao?" Những ngón tay mát lạnh khẽ xoa lên vùng da nơi cổ tay bị ửng đỏ.
Khương Tình ôn nhuận nói: "Lần sau ra ngoài nhớ nói với tôi, tôi rất bất an."
Hạ Nhi thần sắc tĩnh lặng nhìn Khương Tình, hơi thở ấm nóng thả lên tay cô làm cô có chút ngứa, nhiệt độ tay Khương Tình lại rất lạnh, nhìn vẻ mặt đau lòng tựa biết lỗi đang ôn nhu xoa cổ tay cô, sự tức giận liền lập tức rút đi một nửa.
Hạ Nhi tự khinh bỉ bản thân không có tiền đồ.
Tay An Tranh khẽ nắm chặt, khớp xương tinh mỹ hiện lên sự khống chế tâm tình không nhỏ.
Quản lý bar X đẩy cửa bước vào, ánh mắt nhìn về phía vị Khương tiểu thư cao ngạo hằng ngày đang cúi đầu trước một cô gái, vì cô gái ấy mà không ngừng lấy lòng.
Sắc mặt thoáng hiện lên sự kinh hãi, nhưng ngay lập tức lấy lại bình tĩnh.
Ông giơ tay ra hiệu phục vụ mang rượu vào.
Khẽ cung kinh nói:
"Khương tiểu thư, rượu đã được mang tới."
Khương Tình không ngẩng đầu, thanh âm lành lạnh nói:
"Tôi biết rồi!"
Quản lý Bar liền thức thời cùng phục vụ đi ra, đóng nhẹ cửa lại.
Khương Tình buông tay Hạ Nhi, cô quay đầu nói với Lương Hạ:
"Em trông chừng Hạ Nhi giúp tôi."
Lương Hạ liền gật đầu, ba bước thành hai bước nhanh chóng bước tới bên cạnh Hạ Nhi ngồi xuống, ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ.
Hạ Nhi trừng mắt nhìn Lương Hạ.
Trong lòng mắng đến máu chó ngập đầu.
Bạn bè cái beep!
Đồ phản bội!
Đồ tay trong tay ngoài.
Lương Hạ cảm nhận được Hạ Nhi đang mắng cô, khẽ quay đầu cười cười nói:
"Hạ Nhi a.
Cậu phải hiểu cho tớ a." Tiếng a có thanh âm làm nũng khiến cô sởn gai óc.
Hạ Nhi liếc trắng mắt.
Khương Tình từng bước chầm chạp đi về phía An Tranh.
Giương mặt hiện lên sự giễu cợt, thanh âm lại ôn nhuận dịu dàng:
"Từ lúc tới đây cậu cũng uống không ít đi."
Khương Tình vươn tay cầm lấy chai rượu mới trên bàn đã được mở ra, ánh mắt cô nhìn về phía Tinh Thần, ra hiệu Tinh Thần lấy ly cho cô.
Tinh Thần vội vàng cầm ly rượu vang đi tới.
Khương Tình đưa tay nhận lấy rồi rót đầy rượu vào đó, nhướng mày khẽ cười, ánh mắt nhìn về phía An Tranh, hỏi:
"Cậu đã uống bao nhiêu?"
An Tranh nhìn Khương Tình, bỗng dưng cúi đầu cười trầm thấp, sắc mặt hoà hoãn, đầu mày đuôi mắt đều hiện lên sự hứng thú, nói:
"Không bao nhiêu cả, chúng ta bắt đầu đi."
Khương Tình liền cười nói:
"Tôi luôn đề cao sự công bằng, thế nên.." Khương Tình ngừng một chút, âm thanh liền thay đổi , nói: " Cậu nói đi, cậu đã uống bao nhiêu?"
An Tranh biết Khương Tình sẽ không buông tha nếu cô không trả lời vấn đề đó, liền cười cười bất đắc dĩ nói: "Có lẽ là gần 1 chai đi!"
Khương Tình nghe được đáp án liền cười vô cùng ôn nhu, bàn tay mảnh khảnh ưu nhã đưa ly rượu lên môi uống hết.
Động tác cao quý thuần thục, nhìn sơ qua đã biết là một người được giáo dưỡng rất tốt.
Khương Tình không hề dừng lại, tiếp tục rót liên tiếp 3 ly đều uống cạn, đến khi chai rượu trên bàn không còn rượu nữa mới dừng tay.
Thần sắc Khương Tình vẫn thanh tỉnh, giống như thứ cô vừa uống thật sự không có chút nồng độ cồn nào, chỉ đơn giản là nước lọc không hơn không kém.
An Tranh có chút bất ngờ, cô nhìn Khương Tình đang cười ôn hoà với cô.
Lần đầu tiên trong đời An Tranh cảm thấy mình gặp phải đối thủ, cô khẽ cười, nụ cười pha lẫn sự thích thú vô hạn,tính háo thắng của An Tranh bộc phát.
An Tranh nói:
"Bây giờ coi như đã công bằng." An Trang ngưng một chút rồi khẽ vươn tay lấy ly rượu của bản thân, đổ đầy một ly rồi nâng lên nói: "Được tranh cao thấp với Khương Đại tiểu thư, An Tranh lấy làm vinh hạnh." Nói xong liền uống cạn.
Khương Tình cười khe khẽ, ánh mắt nâu sẫm hiện lên từng ánh sáng kì lạ.
Cứ thế một bàn rượu trong phút chốc đều bị Khương Tình và An Tranh uống gần hết.
Thần sắc cả hai người đều vô cùng bình thản, không nhìn ra cảm xúc.
Khương Tình khoé môi luôn cong lên một nụ cười như nắm chắc kết quả.
An Tranh cũng lạnh nhạt không thể hiện cảm xúc, nhưng ánh mắt hiện rõ sự háo thắng nồng đậm.
Một bàn tất cả mọi người đang theo dõi đều cảm thấy kinh hãi tột cùng về tửu lượng ngàn ly không say của hai người.
Đến chai thứ 9, An Tranh ánh mắt liền hiện lên chút mơ màng, vẫn cố bảo trì sự thanh tỉnh còn sót lại, khẽ vươn tay rót tiếp.
Khương Tình lại vô cùng bình thản, cũng vươn tay rót một ly đầy.
Nhìn An Tranh cười, giọng nói không hề nhìn ra có chút nào không ổn, cô hỏi:
"Cậu có ý với Hạ Nhi, đúng không?"
An Tranh ngước mắt nhìn.
Hạ Nhi đang ngồi lướt điện thoại vô cùng nhàm chán, nghe thấy liền liếc nhẹ mắt về phía hai người.
Sao lại lôi bà cô tôi vào nữa rồi.
Hạ Nhi có chút bực dọc cúi đầu.
Giương mặt cô hơi đỏ vì mùi rượu trong phòng quá nồng nặc.
Lại có cảm giác bị hun đến choáng váng.
Cô khẽ đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ.
Lương Hạ ngồi bên cạnh vẫn luôn trố mắt nhìn Khương Tình và An Tranh, hết nhìn họ rồi nhìn trên bàn đầy vỏ chai trống rỗng, ánh mắt tuôn ra vẻ không thể tưởng tượng nổi, nghe Khương Tình hỏi liền vểnh tai lên.
Bộ dạng hóng chuyện không chê vào đâu được.
Khương Tình đợi câu trả lời của An Tranh, thấy An Tranh vẫn im lặng không đáp liền cười ôn nhuận, ánh mắt nhiễm chút ý vị không rõ.
An Tranh liếc mắt về phía Hạ Nhi, thanh âm trầm thấp cười thành tiếng, thừa nhận:
"Đúng vậy!"
Thần sắc Khương Tình thoáng chốc lạnh đi mấy phần.
Hạ Nhi ngẩng đầu lên nhìn An Tranh.
An Tranh liền cười dịu dàng, giương mặt yêu nghiệt vô cùng quyến rũ nhìn vào mắt Hạ Nhi, nói:
"Em ngạc nhiên sao? Việc tôi để ý em."
Hạ Nhi liền cười, nụ cười lạnh nhạt lại tuỳ ý, cô nói:
"Có chút!"
An Tranh gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía cô, thanh âm ôn nhuận dịu dàng mang chút trách cứ:
"Em vẫn luôn vô tâm như vậy.
Ngay từ khi còn bé em đã là như thế." An Tranh ngưng một lúc rồi cười tự giễu, nói: "Nhưng dù em không nhớ đến tôi, tôi vẫn chưa bao giờ quên được em."
Hạ Nhi hơi sửng sốt.
Ánh mắt hiện lên sự khó hiểu.
Khương Tình thần sắc thay đổi, nhìn về phía An Tranh, tay đang cầm ly rượu khẽ run nhẹ, ngay lập tức điều chỉnh tâm tình, giọng lạnh lẽo hỏi:
"Cậu nói..
cậu biết Hạ Nhi từ nhỏ?"
Xung quanh toàn bộ người trong phòng nghe được thông tin đó liền giật mình.
An Tranh...!quen biết Hạ Nhi từ nhỏ sao?
Tiến Minh có chút không tin, liền không nhịn được nhìn An tranh, cậu nói:
"Tớ với cậu cũng thân thiết hơn 10 năm, những người cậu từng quen biết tớ đều biết cả, tại sao tớ lại không biết Hạ Nhi?" Nói rồi nhìn về phía Hạ Nhi, ánh mắt hiện lên sự khó hiểu.
Tinh Thần im lặng nhìn An Tranh, tựa như nghi ngờ An Tranh đang nói bừa.
Cao Vỹ Quang khẽ nhíu mày.
An Tranh bỗng nở nụ cười thầm thấp, đôi mắt vẫn bảo trì vẻ thanh tĩnh, nhưng thật sự đã có chút không nhịn được, cô cười ôn nhu nói:
"Tôi biết Hạ Nhi còn trước khi biết các cậu.." cô quay sang Hạ Nhi, nói: "Em nhớ mẹ tôi, An Nhã Hiên chứ?"
Hạ Nhi giật mình, ánh mắt hiện vẻ không tin, cô nói:
"Cậu là người hồi nhỏ dì Hiên mang tới." Giọng cô có chút không xác định được.
An Tranh nghe thế liền gật nhẹ đầu, cười vô cùng dịu dàng, cô nhìn về phía Khương Tình, giọng nói mang chút khiêu khích nói:
"Đúng vậy! Xem ra em còn nhớ." Nói xong liền cúi đầu cười khẽ: "Tuy lúc đó chúng ta chỉ mới có 6 tuổi, nhưng tôi đã thích em nhiều năm như vậy đấy.
Hạ Nhi! Em thật sự không có lương tâm."
Khương Tình sắc mặt đen lại, ánh mắt lạnh đến cực độ, khoé môi không còn nụ cười ôn nhuận nho nhã thường ngày nữa, thanh âm rét lạnh nói:
"Cho dù cậu quen biết cô ấy trước thì thế nào?" Khương Tình cười lạnh, nói: "Em ấy là của tôi."
Câu nói khẳng định chủ quyền vô cùng bá đạo, lạnh lùng và tàn nhẫn.
An Tranh khẽ nheo mắt, cô bắt đầu cảm thấy đầu óc hơi quay cuồng.
Nhưng môi vẫn kéo nhẹ một nụ cười nguy hiểm, nhàn nhạt đáp lại:
"Cậu nghĩ tôi sẽ buông tha một người tôi để ý nhiều năm như vậy chỉ vì câu nói đó của cậu sao? Khương Tình! Cô ấy là của tôi!".
Hạ Nhi đỡ trán.
Cô khi nào biến thành đồ vật sở hữu của người ta rồi?
Hạ Nhi đứng dậy, cô bước về phía An Tranh và Khương Tình, khoé môi cong lên nụ cười lạnh lùng, cô nói:
"Các người có bao giờ hỏi tôi có đồng ý hay không chưa?"
An Tranh ngước mắt mơ màng nhìn cô.
Khương Tình ánh mắt trầm tĩnh che giấu thần sắc không rõ.
Hạ Nhi cười lạnh, cô nói : "Hai người không cần phải đưa tôi về, tôi có chân.
Tôi tự về được." Nói xong quay sang phía Lương Hạ dặn dò: "Nếu An Tranh không đưa cậu về được, thì cứ nghe theo sắp xếp của Khương Tình."
Lương Hạ trợn tròn mắt, vô thức gật gật đầu nhỏ.
Hạ Nhi nói xong liền xoay người bỏ đi.
An Tranh ngay lập tức đứng dậy, nhưng đầu óc liền bị choáng váng, cô lảo đảo dựa tay vào bàn.
Khương Tình từ lúc nào đã đứng dậy, tay chuẩn xác bắt lấy tay Hạ Nhi, khẽ cúi người nhẹ nhàng bế cô lên.
Hạ Nhi sửng sốt, đôi mắt hổ phách mở to đầy kinh hách.
Khương Tình im lặng nhìn cô, ánh mắt tĩnh mịch không gợn sóng.
Nhưng chỉ Hạ Nhi mới biết trong ánh mắt đó đang khởi động lốc xoáy phẫn nộ và giận dữ đến mức nào.
Mùi rượu xông vào mũi khiến cô choáng váng, cô nói:
"Khương Tình! Chị làm gì vậy?"
Khương Tình không trả lời, quay đầu về phía An Tranh, thanh âm vô cùng thanh tỉnh, lạnh nhạt nói:
"Cậu thua rồi An Tranh!"
An Tranh nghe thấy liền tức giận, muốn phản bác nhưng đầu óc mơ mơ hồ hồ lại vô cùng choáng váng khiến cô lâm vào trầm mặc.
Khương Tình không quan tâm xoay người ôm Hạ Nhi đi về phía cửa, bước chân vững vàng, vô cùng trầm ổn.
Bối Lạc phía sau liền đứng dậy, vội vã lên tiếng muốn ngăn Khương Tình lại:
"Khương Tình!"
Khương Tình coi như không nghe không thấy, vẫn ôm Hạ Nhi bước đi không nhanh không chậm yên tĩnh ra ngoài.