Hạ Trùng Ngữ Băng FULL


11.
Cửa phòng khép hờ, bên trong vọng ra tiếng Giang Thịnh Hạ.

Câu đầu tiên âm cao chót vót, không biết đang nói với ai.
“Lần trước ăn ếch, tao không tin lần này nó còn có thể ăn rắn! Mẹ kiếp, cho mặt mũi mà còn không biết xấu hổ! Tốt nhất là bị rắn cắn chết! Nghe nói rắn rất dâm đãng haahahaahaha… hình ảnh đó quá đẹp, tao nóng lòng muốn thấy.”
Câu thứ hai nghe mỉa mai châm biếm.
“Đàn chị, nhận quà chưa? Thích không?”
Vừa dứt lời, điện thoại tôi “ting” lên, không cần nghĩ cũng biết cô ta gửi tin cho ai.
Tôi dùng chân đá tung cửa.
Giang Thịnh Hạ đang tựa vào bàn giật mình, nhất là khi cô ta thấy con rắn trên tay tôi, mặt tái nhợt như giấy.
“Mày… mày muốn làm gì?” Đầu lưỡi cô ta như bị thắt lại, người lùi về phía sau,
“Đừng tới đây!...”
Tôi mỉm cười, vui vẻ nhìn cô ta, cố tình bước thong thả, giọng chậm rãi: “Tôi mới nghe nói, rắn có tính dâm… cô đẹp như thế, cô đoán xem nó thích không?”
Giang Thịnh Hạ run rẩy nhìn tôi như gặp ma, người chấn động như con chim cút sợ hãi.
“Mày… mày đừng làm bậy… Chị, em biết sai rồi, thật sự biết sai rồi… Chị muốn bao nhiêu tiền? Em đưa cho chị, em đưa hết cho chị!”
Cô ta lùi từng bước, rất nhanh đã lùi đến ban công, lưng tựa vào lan can xi măng.
Tôi nắm đuôi con rắn bằng tay phải, đồng thời thả tay trái ra, tay phải đột ngột vung lên về phía Giang Thịnh Hạ.
Giang Thịnh Hạ òa lên khóc, hai tay che mặt.
Nửa người trên của con rắn quất mạnh vào tay cô ta.

Từng cái, từng cái một…
Tôi không có ý định dừng, con rắn kia bị tôi biến thành dây roi.

Cô ta cuộn người lại, ngồi xổm trên đất.
“Ninh Ngữ Băng, mày sẽ gặp quả báo! Bố tao là…”
Cô ta mới lên tiếng, tôi dùng con rắn đập bốp lên đỉnh đầu cô ta—
“Bố cô là ai cũng không cứu được cô!”
“Đừng nghĩ trong nhà có mấy đồng tiền bẩn thỉu thì có thể muốn làm gì thì làm!”
“Giang Thịnh Hạ, chưa từng có ai nói với cô rằng ác giả ác báo sao? Cô làm xằng làm bậy bao năm rồi, lẽ ra nên có người dạy dỗ cô từ sớm!”

Khi tiếng khóc thét thành tiếng nức nở, con rắn hoa to bằng cổ tay đã mềm oặt.
Lúc này tôi mới ném con rắn sang một bên, quay người ra ngoài.
“Giang Thịnh Hạ, tôi cảnh cáo cô, đừng chọc tôi! Cô không thể trêu vào tôi!”
“Tại sao?” Khi đến cửa, tôi nghe cô ta yếu ớt hỏi.
Tôi dừng lại.
“Vì cùi không sợ lở.”
12.
Chú cảnh sát 119 bắt được hai con rắn trong phòng chúng tôi, một con ở phòng bên cạnh, tính cả con tôi ném trong phòng Giang Thịnh Hạ thì tổng cộng có 4 con.
Sau đó chú cảnh sát từ 110 cũng đến, họ với bảo vệ trường cùng kiểm tra camera, nhanh chóng phát hiện rắn là do bà cô quản lý ký túc xá đưa vào.

Bà ta có tất cả chìa khóa các phòng trong ký túc xá, nhân lúc buổi sáng quét dọn hành lang thì mở cửa phòng chúng tôi, ném một chiếc túi da rắn sống, khi bà ta bước ra thì chiếc túi đã trống không.
Chú cảnh sát muốn dẫn bà ta đi lấy khẩu cung.

Tôi đứng trong đám đông, đột nhiên hỏi:
“Lần trước ếch trâu cũng do bà bỏ vào? Giang Thịnh Hạ cho bà bao nhiêu tiền? Bà không biết như thế này sẽ lưu lại tiền án, mất việc sao?”
Bà cô quản lý ký túc xá lộ vẻ hoảng hốt, vội vã lên tiếng không kịp nghĩ: “Giang Thịnh Hạ là ai? Tôi không biết!”
Xung quanh phì cười.

Giang Thịnh Hạ cao ngạo nổi bật như vậy, cả trường không ai không biết cô ta.
Bà cô quản lý ký túc xá lại nói: “Trong tòa nhà này nhiều người như vậy! Sao tôi biết từng người được? Ai biết ai là ai?”
Mọi người không nói gì thêm, chú bảo vệ nhìn bà cô quản lý, mắt xẹt qua tia thương hại.
Bà quản lý càng hoảng, không biết mình đã nói gì sai, lúc này chú cảnh sát mới mở miệng: “Cô bạn kia không có nói Giang Thịnh Hạ là người trong tòa nhà này.”
Mặt bà quản lý ký túc xá đầy hối hận.
13.
Hôm đó không chỉ bà cô quản lý ký túc xá mà cả Giang Thịnh Hạ, mọi người trong phòng tôi đều đến đồn cảnh sát.
Bà cô quản lý ký túc xá khăng khăng ếch và rắn là do bà ta ném vào, bà ta không thích vẻ vênh váo tự đắc của tôi, muốn dạy cho tôi một bài học, nói là không liên quan đến Giang Thịnh Hạ.
Tôi vứt lịch sử trò chuyện ra, bất kể chuyện ếch trâu hay rắn đều trùng khớp thời điểm Giang Thịnh Hạ gửi tin nhắn khiêu khích tôi, phòng chúng tôi trăm miệng một lời muốn truy cứu trách nhiệm Giang Thịnh Hạ và bà cô quản lý ký túc xá cố ý gây thương tích.
Loại chuyện này chỉ cần điều tra thì chắc chắn có thể điều tra ra!
Dĩ nhiên Giang Thịnh Hạ không chịu thừa nhận, còn nói muốn kiện tôi vì dùng rắn đánh cô ta, cũng là cố ý gây thương tích.

Sau đó, bố tôi và bà Giang cũng chạy tới, hai người vội vàng xem xét vết thương Giang Thịnh Hạ, vô cùng đau lòng.
Bố tôi nặng nề gọi: “Ngữ Băng!”
Tôi nhìn ông ta, giọng hơi cao lên: “Thế nào? Cho phép cô ta bắt nạt tôi nhưng không cho tôi đánh cô ta?”
Bà Giang nhìn bố tôi một cách kỳ dị, lại liếc mắt nhìn tôi, không nói gì.
Tôi thản nhiên vờ như không thấy.
Sự nghi ngờ của phụ nữ luôn là hạt giống, một khi vùi xuống đất sẽ nảy mầm, cuối cùng lớn lên thành cây đại thụ chọc trời.
Ngày đó chúng tôi ở đồn cảnh sát rất lâu, kết quả xử lý cuối cùng là:
Vì không có hậu quả nghiêm trọng nên bà cô quản lý ký túc xá bị tạm giam 12 ngày, nhà họ Giang bồi thường cho mỗi người trong phòng chúng tôi 5000 tệ để đổi chăn đệm, còn phần chuyện tôi đánh cô ta thì bỏ qua…
14.
Buổi tối, bố tôi gọi điện cho tôi.
Ông ấy rất tức giận, hỏi tại sao tôi lại đánh Giang Thịnh Hạ, nói rằng tôi đã ra tay quá tàn nhẫn.
Tôi đi đến hành lang nơi khuất.

“Bố, cô ta là con gái bố, con thì không phải sao? Sao bố không hỏi xem tại sao cô ta muốn tìm người hại con?”
“Hại con? Mấy con rắn thôi mà, nói vậy là nghiêm trọng quá!” Bố tôi không vui.
Tôi dựa vào tường, cười lạnh lùng.

“Bố, bố ngồi trên cao lâu quá nên quên mất rắn hoa là vua rắn.

Rắn trưởng thành dài 2 mét, to bằng cổ tay người lớn, không độc nhưng lại được gọi là ‘vua của trăm loài rắn’.

Con mồi một khi bị nó quấn lấy sẽ bị treo cổ! Chuyện hôm nay bố nên thấy may mắn, may mắn là phát hiện lúc chiều tối, nếu không đến đêm, rắn này bò ra thì có lẽ không chỉ một hai mạng người! Một khi đã có người mất mạng, bà quản lý ký túc xá còn bao che Giang Thịnh Hạ sao? Bao che được sao? Mạng người với bệnh tâm thần không giống nhau…”
Bố tôi nghe tới chữ “bệnh tâm thần” thì ở đầu dây bên này tôi còn cảm nhận được sự căng thẳng của ông.
“Con nghe được cái gì?!” Giọng ông lo lắng.
“Bố, nếu muốn người ta không biết trừ phi mình không làm…” Tôi hờ hững nói, “Nói dễ nghe thì là Giang Thịnh Hạ là thiếu giáo dục, bố và dì xót không nỡ đánh cô ta, con đánh cô ta làm nhụt chí bớt đi, để cô ta bớt gây chuyện, không phải là chuyện tốt sao?”
Bố tôi im lặng hai giây.
“Nhưng con đánh nặng quá!” tuy ông còn trách cứ nhưng giọng nghe đã nhẹ nhàng hơn.
“Nếu con không đánh mạnh thì sao nhớ lâu được?” Tôi hỏi ngược lại, rồi nói nghiêm túc, “Tốt xấu gì con cũng là chị, tuy là không phải một mẹ sinh ra nhưng máu mủ tình thâm.

Mấy cái đánh đó tuy nhìn nặng nhưng con có chừng mực, chỉ là nhìn thịt da khổ chút! Hiện giờ bị con đánh còn hơn sau này ra ngoài xã hội bị người ta dạy cho những bài học nặng nề hơn.

Mấy hôm trước em ấy còn nói, chỉ cần em ấy muốn thì trường chúng con có thể thành họ của em!”
Những lời cuối cùng này tựa như dẫm đến đuôi bố tôi, đầu dây bên kia ông hét lên: “Vớ vẩn! Vớ vẩn!”
Tôi không nói gì.
Một lúc sau, ông mới nhớ lại quan tâm tôi: “Làm sao con bắt được rắn?”
“Luyện tập!” Tôi nói, “Bố, từ nhỏ con không có cha, mẹ đi làm trong thành phố, vứt con ở quê.

Mấy đứa trẻ khác đều bắt nạt con, chuột rắn rết cóc thường xuyên ném vào túi con, con còn biết làm gì đây? Con không có chỗ dựa, cũng không có ai đứng ra bảo vệ.

Con bị cắn bao nhiêu lần, trúng độc bao nhiêu lần không nhớ nổi.

Chúng nó hung dữ, con phải hung dữ hơn chúng! Sau đó con không những bắt rắn mà còn mổ cóc! Có đôi khi, thậm chí con sẽ nghĩ có phải người trúng độc lần thứ N lần như con sẽ thành bách độc bất xâm không? Năm mẹ đưa con vào thành phố, con đã là bá chủ của thôn, con nít trong thôn đều gọi con bằng chị đại, lúc đi trưởng thôn còn đốt pháo ăn mừng…”
Bố im lặng nghe.

“Sao không đến tìm bố?” Ông hỏi.
“Con cũng không biết bố là ai.” Tôi cười nhạt, châm chọc, “Hơn nữa, con đến tìm bố, bố dám nhận sao?”
Bố tôi lại im lặng.
Tôi trợn trắng mắt trong bóng đêm.
Giết người tru tâm, một người như vậy, chỉ với quãng thời gian như thế có thể trừng phạt lương tâm ông ta sao?
15.
Ngày hôm sau, tôi có thêm 100.000 trong tài khoản.
Thư ký bố tôi gửi.
Trong mắt ông, 100.000 tệ đủ bù đắp tuổi thơ bị bắt nạt.

(tầm 340tr VNĐ)
Tôi nhận tiền, quay người đến Tân Quang Thiên Địa, mua hai túi xách, ba bộ quần áo, hai đôi giày, một cái lắc tay, hết hơn 300.000 tệ.
Mọi việc sau đó là chuyện đương nhiên.

Giang Thịnh Hạ chú ý đến tôi nhiều hơn người khác, tôi luôn đơn giản mộc mạc, mấy món hàng xa xỉ này không nhiều nên càng bắt mắt trong mắt cô ta.
“Ninh Ngữ Băng, không phải mày ‘bán’ bên ngoài chứ? Mấy món này đứa sinh viên nghèo như mày không thể nào tiêu pha nổi?” Giang Thịnh Hạ chọn đúng lúc tan học, chặn tôi ở cửa lớp, nói to.
“Liên quan cái rắm gì đến cô!” Tôi dựa vào cửa, cúi đầu vuốt chiếc lắc tay, lại nhếch mắt liếc xéo cô ta, “Giang đại tiểu thư, cô ghen tị à?”
Giang Thịnh Hạ hừ lạnh: “Chỉ là xa xỉ với người nghèo, chủ tịch hội Ninh à, mày chưa thực sự thấy người giàu à? Có cơ hội sẽ để mày hiểu biết hơn chút.”
Tôi thản nhiên, “Được thôi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui