Tôi nhìn kỹ, chỉ thấy trong đống cỏ tranh là vô số những sợi gì như sợi bông, trông rất giống đám lông tơ bọc con côn trùng trong vại sành nọ.
Cảnh giác dâng lên, tôi bèn đứng dậy, do đang đứng trên xà nhà, ngay trên đầu là trần nhà cỏ tranh, cho nên tôi chỉ có thể khom lưng, gạt đống cỏ tranh ra.
Tôi lập tức nhìn thấy một ngón tay út đen sì cắm trong đống "lông tơ" này, tôi dùng sức giật xuống, trần nhà cỏ tranh lập tức sụp xuống, lộ ra một lỗ hổng lớn, có hai cái đầu người gần như dính sít lại với nhau lăn lông lốc ra ngoài.
Do bị cái gì đó trông như kén tơ quấn chặt lấy, nên đầu người treo lơ lửng giữa không trung, tôi còn nhìn thấy, ngoại trừ hai cái đầu người bị rơi ra ngoài, ở đó còn có rất nhiều thịt nát và xương sườn.
Mấy thứ này bị tan chảy ra sau đó lại dính vào với nhau, ở giữa ken toàn là những sợi gì đó trông như sợi bông lông chim.
Lúc này tôi mới phát hiện, những lớp cỏ tranh ở đấy cũng vụn tủn mủn như thế.
Mấy thứ này gần như là cùng lúc rơi xuống, tôi giật lùi về sau một bước, để ngừa trong đó có côn trùng bò ra, thế nhưng lại không có.
Ngoại trừ xác người tan chảy thì hình không còn vật sống nào.
Trong nháy mắt, tôi nghĩ đến rất nhiều chuyện đã xảy ra khi trước, nhất thời lạnh cả người, thầm than toi rồi.
Hai cái đầu người vừa nhìn đã biết là dân bản, có lẽ toàn bộ người sống đã bị cắt nát rồi "khâu" lên trên trần cỏ tranh này rồi.
Đây chắc chắn là tập tính của loài sâu bọ côn trùng nào đó, nhưng không phải việc mà chỉ một hai con có thể làm được.
Chẳng lẽ loài côn trùng sặc sỡ lòe loẹt đó số lượng không ít, xem ra, bản làng này đúng là gặp họa sâu bệnh.
Dân làng ở đây không phải là chết hết, mà chắc là chạy trốn hết rồi.
Như vậy, trong bản này chắc chắn vẫn còn rất nhiều những con côn trùng độc này ẩn nấp ở khắp các ngõ hẻm.
Tôi xoay người nhảy xuống xà nhà, con côn trùng vẫn không giãy thoát ra khỏi sọt mây, nhưng tôi không dám dùng lửa đốt thêm nữa, chỉ sợ nó chặt chân để giữ mạng, với hành động của nó thì dù có mất chân cũng vẫn rất phiền toái.
Mà tôi lật tấm phản giường ở bên cạnh lên, đập mạnh lên sọt mây, sau đó giẫm mạnh lên trên, để con côn trùng bên dưới bị giẫm nát bét ngay cả một tiếng "rốp" cũng không vang.
Ngoài cửa sổ vang đến tiếng còi của Muộn Du Bình, rất nhanh hắn đã đến được chòi gác kia, không tiện vòng vèo.
Bên kia, tiếng còi của Phượng Hoàng vang lên ngay bên ngoài căn nhà, cô ta đã đến rồi.
Tôi tiếp tục giẫm đè lên phản, dùng còi thông báo cho bọn họ biết tình hình, cái còi không thể truyền đi tin tức phức tạp đến thế, cho nên tôi chỉ có thể nói đại khái cho bọn họ biết, trong bản làng này có trùng độc.
Tuyệt đối phải thật cẩn thận.
Phượng Hoàng vào trong, thấy nội tạng và xương sườn người treo lủng lẳng trên trần nhà, thì trợn tròn mắt.
Tôi thầm phân tích, con người sau khi bị lũ trùng này độc chết, các bắp thịt và xương cốt trên xác chết sẽ dần dần bị hóa mềm ra, bọn chúng bèn cắn nát hết ra, sau đó kéo lên trần nhà, dùng loại tơ sợi này dính chặt vào, sau đó lấy rơm rạ khắp bốn phía để ngụy trang.
Côn trùng tuy rằng rất to, nhưng để cắn nát toàn bộ hai người trưởng thành cũng tốn kha khá thời gian, ở đây lại sạch sẽ gọn gàng như vậy, hiển nhiên số lượng côn trùng làm việc này không chỉ là hai ba con, mà có thể là cả một đàn.
Xà Tổ hoàn toàn không giải thích, nhưng Phượng Hoàng vừa nhìn chắc cũng hiểu hết cả.
Những người này chút năng lực phân tích đó chắc vẫn phải có.
Nếu là như vậy, đám Trảo Tử đi vào trong đồn lũy trước đó có lẽ lành ít dữ nhiều.
"Đây là loài sâu bọ chó má gì vậy, ông bỏ chân ra cho bà đây nhìn cái coi." Phượng Hoàng nói.
Tôi đá tấm phản ra, con trùng lòe loẹt đã nát bét hết cả.
Nhưng liếc mắt một cái vẫn có thể nhìn ra con trùng này không bình thường.
"Ối mẹ tôi ơi." Phượng Hoàng để lộ vẻ mặt không thể tin nổi, rút từ trong lòng ra một quyển gì đó, hỏi tôi: "Tiểu quỷ, có biết tiếng Tây không, đọc cái này xem."
"Chữ đại tự còn không biết, còn đòi hiểu tiếng Tây?" Tôi nói, liền nhìn thấy đó là một xấp giấy cói, dùng kẹp giấy kẹp lại, bên trên viết toàn chữ Tây.
"Đấy là gì?"
"Tôi vừa tìm được trong cái nhà khác đấy, ở trong nhà đó chắc toàn người Tây, đồ đạc vẫn còn trong nhà, nhưng người thì không thấy đâu, quần áo cũng toàn là quần áo Tây."
"Trong bản này có người Tây?" Đây vốn không phải điều gì kỳ lạ, vào thời này thường xuyên có những hoạt động thám hiểm Shangri La, có điều, nếu ở đây có người Tây bị giết hại, vậy chuyện này tốt nhất đừng xen vào, nếu không sẽ phiền phức vô cùng.
Tôi nhận lấy xấp giấy, ngay tức khắc nhìn thấy, trên ngay trang đầu có vẽ một bản phác thảo sơ bộ, chính là phác thảo hình dạng của loài côn trùng này.