Hạ Tuyền Sống Lại

Hạ Tuyền mang theo một túi hoa quả nhấn chuông của nhà Trần Vạn Văn, người mở cửa là em gái Trần Vạn Văn, Trần Vạn Dư. Thấy Hạ Tuyền đứng ngoài cửa, liền quay đầu gọi vọng vào trong phòng một câu.

“Mẹ, anh Hạ Tuyền đến.”

Quay đầu lại nói với Hạ Tuyền: “Anh Hạ Tuyền, mau vào đi.”

Sau đó khẩn trương vươn tay ra kéo, kéo bằng được Hạ Tuyền vào. Hạ Tuyền nở nụ cười sủng nịch, thuận theo lực cô bé đi về phía trước. Hắn vẫn rất thích cô em gái này, thẳng thắn mà hồn nhiên.

Ba Trần đang ngồi xem ti vi trong phòng khách, từ phòng bếp có tiếng nước truyền ra. Không nhìn thấy bóng dáng Trần Vạn Văn, hẳn là còn chưa tan tầm.

Thật sự ấm áp.

“Tiểu Tuyền đến à.”

“Chú khỏe.” Hạ Tuyền ngồi đối diện với người đàn ông trước ti vi, lên tiếng chào hỏi.

“Khỏe, khỏe, lại còn mang hoa quả, không cần phải khách khí như thế, chờ tí nữa chúng ta nhất định phải uống vài chén.” Ba Trần cười hàn huyên, “Vạn Văn thằng nhóc kia chẳng có nổi chân truyền của ta, uống một chút liền say, vẫn là uống cùng thằng nhóc cháu mới nghiền.”

“Ông đủ rồi, không thể uống nhiều, tiểu Hạ còn nhỏ đấy.” Mẹ Trần đeo tạp dề đi ra, đầu tiên là rầy một câu, sau đó quay đầu nói với Hạ Tuyền, “Tiểu Hạ đừng nghe ông ấy, sao lại tới sớm như thế, dì còn chưa chuẩn bị xong nha.”

Ba Trần chỉ hậm hực cười cười, không trả lời.

“Không sao, để cháu giúp dì đi.” Hạ Tuyền bỏ hoa quả lên trên bàn, vén tay áo lên.

Mẹ Trần khoát tay áo một cái, “Không cần, để tiểu Dư giúp ta là được rồi, cháu thì trò chuyện với chú là tốt rồi.”

“Hay là, anh Hạ Tuyền, anh chơi cờ với ba đi, biết đến anh sắp tới, đều nhớ nhung cả ngày rồi.” Hai mẹ con đều một mặt hài hước nhìn ba Trần.

“Khụ, đến, chúng ta làm hai chiêu.”


Ba Trần ho khan một tiếng, lấy cờ tướng ra, quơ quơ, mặt đầy chiến ý. Hạ Tuyền cũng không chậm trễ thêm, ngồi xuống, cùng đối phương bắt đầu chém giết.

Thời điểm chuyên chú làm một chuyện, thời gian sẽ trôi qua đặc biệt nhanh. Cảm giác cũng không lâu lắm, sau khi vừa xong một trận, liền nghe thấy Mẹ Trần nói đã có thể lúc ăn cơm, Hạ Tuyền còn có chút chưa hết thèm, hội những người chơi cờ tướng, khá khó gặp được đối thủ, gặp phải đối thủ, lại càng dễ dàng sa vào trong đó.

Từ nhỏ, ba Hạ Tuyền thường cả ngày chơi cờ tướng, Hạ Tuyền chịu ảnh hưởng, vô cùng yêu quý cờ tướng. Lại càng phát huy phần yêu quý này đến vô cùng nhuần nhuyễn, khi còn bé lúc tham gia cuộc tranh tài dành cho nhi đồng, còn cầm chức quán quân.

Vào thời điểm hai người chăm chú với ván cờ, Trần Vạn Văn đã sớm tan tầm về đến nhà lúc bọn họ không chú ý tới, thay bộ âu phục ra, ngồi ở một bên nhìn bọn họ chơi cờ, mãi đến tận lúc nhìn thấy bọn họ phân được thắng bại, mới mở miệng nói.

“Thật không biết trò này có gì vui, có thể khiến cho nhóm hai người một lớn một nhỏ mê mẫn như vậy.”

Hạ Tuyền nhấc mí mắt lên, “Cậu một kẻ tay ngang, không hiểu.”

Trần Vạn Văn lườm một cái, đứng lên vỗ vỗ quần, “Được, tớ không hiểu, bất quá có thể bắt đầu ăn rồi. Hai người còn muốn tiếp tục không?”Hạ Tuyền cùng ba Trần nhìn nhau nở nụ cười, “Không, ăn cơm quan trọng hơn.”

Trên bàn cơm, Hạ Tuyền theo lời cùng ba Trần uống rượu, tửu lượng của Hạ Tuyền rất tốt, người lại tuổi trẻ, không bao lâu, ba Trần liền giương cờ hàng, bất quá có thể nhìn ra được, đối phương đêm nay rất vui vẻ.

Lúc ba Trần trở về phòng nghỉ ngơi đi qua Hạ Tuyền, nặng nề vỗ mạnh vai Hạ Tuyền, “Tiểu Hạ sau này phải thường đến đấy.”Hạ Tuyền cười trả lời, “Nhất định sẽ thường đến.”

Trần Vạn Văn bĩu môi, “Thế nào lại cảm giác cậu càng giống như con của ba mẹ ha.”

“Làm sao? Ghen tị?” Hạ Tuyền cười đến híp cả mắt, ngữ khí rất sung sướng.

“Anh trai em chính là cái bình dấm chua, anh Hạ Tuyền anh đừng để ý đến ảnh.” Trần Vạn Dư hoàn toàn không cho anh trai cô bé mặt mũi, bỏ đá xuống giếng mà đạp một cước.

“A…” Trần Vạn Văn gào một tiếng, “Tại sao người một nhà đều hướng về cậu, tớ không sống được. Tớ muốn đi chết, đừng lôi kéo tớ.” Vừa nói một bên thân thể vừa nghiêng về phía cửa sổ, còn duỗi một tay ra, giống như thật sự có người lôi kéo cậu không cho cậu tới gần bên cửa sổ.

Trần Vạn Dư khinh bỉ liếc mắt nhìn, sau đó quay người trở về phòng, tại sao hàng này lại là anh trai cô bé chứ, nhất định là có cái gì bậy nhập vào (Д)ノ không sai, tuyệt đối là như vậy.

“Đừng đùa nữa.”


Hạ Tuyền khống chế được khóe miệng hơi co giật, phun ra ba chữ.

“Được rồi, các người thật tẻ nhạt.” Trần Vạn Văn nhún vai một cái.

“Nói như cậu không tẻ nhạt ấy.”

“Chỉ biết lắm mồm.” Mẹ Trần bất mãn nặng nề chỉ trỏ đứa con nhà mình.

Quay đầu lại biến thành một mặt ôn hòa, hỏi Hạ Tuyền hỏi ba vấn đề chủ yếu, “Tiểu Tuyền gần đây cũng khỏe chứ? Công tác thế nào? Sống cùng bạn gái có được không?”

“Gần nhất đều rất tốt, công tác cũng được, chỉ là phát hiện bạn gái không thích hợp, cho nên chia tay.” Hạ Tuyền bé ngoan trả lời.

“Chia tay? Hai người có thể đi chung với nhau đã không dễ dàng, có chút xung đột cũng là chuyện bình thường, hai bên đều phải bao dung lẫn nhau chút mới phải.”

Trần Vạn Văn ở một bên khịt mũi coi thường, lại bị Mẹ Trần tát một cái trên cánh tay, “Con không phục cái gì, có bản lĩnh nhanh chóng tìm một người về đây cho ta trở về.”

“Mẹ, con còn nhỏ mà.”

“Hai mươi ba, không nhỏ.”

Mẹ Trần chỉ biết là Hạ Tuyền có một người bạn gái qua lại rất lâu, nhưng chưa từng thấy đối phương, cũng không biết những chuyện kia, mà từ góc độ của một trưởng bối mà nói, sự quan tâm này thật ra là chuyện rất bình thường.

Đối mặt các loại câu hỏi của mẹ Trần, Hạ Tuyền đáp lại từng câu, không có nửa điểm thiếu kiên nhẫn, đối với việc Mạc Nhã Lệ, chỉ nói qua một câu, rồi cùng đối phương một hỏi một đáp tán gẫu lảng sang chuyện khác.

Cùng đối phương hàn huyên một hồi lâu, Hạ Tuyền ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, mới nói: “Không còn sớm, cháu đi về trước.”

“Hứ, đi thong thả, không tiễn. Ngao… Mẹ, mẹ làm gì?” Vừa mới dứt lời, trên đầu liền chịu một chưởng, Trần Vạn Văn bưng ót, nhìn Mẹ Trần bày mặt lên án.


Mẹ Trần một tay chống eo, mặt giận dữ với đứa con của mình, “Làm gì? Con nói làm gì, còn không mau đi tiễn tiểu Hạ người ta. Nhanh lên!”

“Được rồi được rồi.”

Trần Vạn Văn bất đắc dĩ đuổi theo, đưa Hạ Tuyền xuống tầng dưới.

“Vụ nhà, tớ đã nói với a Kiện, chắc không bao lâu nữa, cậu lại chờ thêm mấy ngày đi.” Trần Vạn Văn rụt vào trong áo khoác, vô cùng lười nhác nói với Hạ Tuyền.

“Ờ, được.” Hạ Tuyền dừng bước lại, quay đầu lại nhìn về phía Trần Vạn Văn, “A Văn, cảm ơn.”

Cảm ơn cậu chưa hề nói chuyện hiện tại tớ không chỗ ở lại mất công việc với dì chú.

“Thôi đi, tớ còn không biết cậu sao, cái thằng lòng tự trọng cao vô cùng.” Trần Vạn Văn để tay sau gáy, đôi mắt nhìn sang một bên.

Hạ Tuyền cười không nói.

“Mau về đi, đừng có say ngất ngây giữa đường.” Dứt lời, bèn quay người lên lầu.

Hạ Tuyền rút ra một điếu thuốc ngậm tại khóe miệng, “Keng!” Một tiếng, châm lửa.

Hít sâu một hơi, rồi chầm chậm phun ra, nhìn khói trắng chậm rãi tiêu tán ở trong không khí, lấy tay kéo quần áo che lại, bước từng bước chân đi về phía trước.

Kỳ thực, hiện tại lòng tự trọng không còn cao như vậy.

Vào thời điểm vạn vật im lặng, đa số người nằm ở trên giường, đa số người đã ngủ say, đã số người đang mơ giấc mộng tốt đẹp hoặc sợ hãi.

Một căn phòng sách, một máy tính, một người đàn ông.

Trong căn phòng che kín sách, khuôn mặt người đàn ông không hề có cảm xúc, sống lưng thẳng tắp, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, ngồi trước máy tính, gương mặt nghiêm túc chuyên chú.

Mười ngón thon dài gõ thật nhanh trên bàn phím, màn hình thật mỏng chiếu một hàng lại một hàng dữ liệu, thời gian dường như dừng lại, duy nhất chỉ có đầu ngón tay liên tục nhấc lên hạ xuống, đôi mắt tình cờ chớp động cùng với cùng con ngươi di động theo dữ liệu là động.

Vào giờ phút này, đêm đã quá bán, chỉ là bộ dáng người đàn ông vẫn không có dấu hiệu dừng lại, như một cỗ máy không biết mệt mỏi, thủy kiên trì lặp lại công việc.


Rốt cuộc, động tác của người đàn ông nọ dừng lại, tay chuyển qua con chuột, thật thận trọng gõ vào chỗ —— bảo tồn.

Sau đó mũi tên chuyển qua vị trí mã hóa văn kiện, tiếp tục gõ.

[ Thiết lập mã hóa văn kiện hay không? ]



[ Xin hãy thiết lập mật mã. ]

****

[ Xin hãy lặp lại mật mã. ]

****

Người đàn ông thở dài một hơi, đưa tay ra.

Cánh tay thon dài cầm khung ảnh đặt ở mặt bàn lên, xuyên thấu qua chiếc kính, lúc ẩn lúc hiện có thể nhìn thấy một khuôn cười đến vô cùng ấm áp mặt.

Ngón tay người đàn ông nhẹ nhàng xẹt qua gương mặt kia, cuối cùng dừng ở bên lề khung ảnh nhẹ nhàng ma sát, sau chiếc kính, ánh mắt vẫn ôn nhu như nước.

——o0o——

Tác giả có lời muốn nói:

Cầu bắt sâu bọ, còn có cầu thu gom. (● ̄(? ) ̄●)

——o0o——

Khụ, bị phê bình edit còn nhiều sạn, t xin phép được đăng chương chậm hơn một chút, bù lại sẽ edit kỹ hơn ^.^

Hạ Tuyền sống lại – Chương 5


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận