Hạ Tuyền Sống Lại

“Này, đồng nghiệp mới, rất hân hạnh được biết cậu, tôi là Chu Trạch.” Hạ Tuyền vừa mới đặt đồ trên tay xuống, sát vách liền xuất hiện một khuôn mặt đầy ý cười.

“Xin chào, Chu Trạch, tôi là Hạ Tuyền, rất hân hạnh được biết cậu, cũng xin chỉ giáo nhiều hơn.”

“Ai, không cần khách khí như thế, gọi tôi A Trạch là được rồi, tôi cũng vừa mới vào đây không lâu.” Chu Trạch gãi đầu một cái.

Hạ Tuyền gật đầu, “Được, A Trạch. Cậu cũng có thể gọi tôi là A Tuyền.”

“Ken két.” Cửa phòng giám đốc từ bên trong mở ra, đầu Chu Trạch trong nháy mắt rụt trở lại, La Thụ Hâm mắt nhìn thẳng đi qua bên cạnh bọn họ.

Nhìn thấy giám đốc đi xa, Chu Trạch mới lần thứ hai nhô đầu ra, “Khà khà, tan tầm tán gẫu.”

“Được.” Hạ Tuyền bật cười, kinh khủng đến vậy sao?

Văn kiện La Thụ Hâm đưa cho, đều là danh sách của mấy tháng này, Hạ Tuyền vốn học thiết kế quảng cáo, đối với nghề nghiệp này có thể nói là hết sức quen thuộc, phương pháp xử lý của mỗi công ty tuy nói đều đại khái giống nhau, nhưng vẫn tồn tại khác biệt nhất định.

Trước tiên làm quen với cách làm việc của nơi này, là ắt không thể thiếu, vì vậy Hạ Tuyền xem không một lời oán hận nào, còn càng xem càng say mê, cảm thấy được phương pháp xử lý của công ty này rất tốt, thủ pháp cũng rất quen thuộc, thật đáng giá để cậu học tập.

Vị trí của Hạ Tuyền ở ngay đối diện cửa phòng giám đốc, chỉ cần người ở bên trong vừa mở cửa, có thể lập tức nhìn thấy Hạ Tuyền đang lười biếng hay là chăm chỉ.

Cảm giác đầu tiên khi nhìn thấy vị trí này chính là, vị trí đầu máy bay, rất dễ trông thấy, hoàn toàn không có cách nào lười biếng, thực sự là vị trí nơm nớp lo sợ mà công tác.


Bất quá, hắn cũng sẽ không xoi mói quá nhiều là được rồi.

“Ken két!” Cửa lớn phòng giám đốc lại một lần nữa mở ra, bóng người lại một lần tại thoáng qua Hạ Tuyền đang nhìn văn kiện, Hạ Tuyền ngẩng đầu nhìn bóng dáng La Thụ Hâm, trong đầu rất không lương thiện toát ra năm chữ lớn —— anh ta rất rảnh à.

Đây đã là lần thứ chín anh ta đi ra, trong đó rót nước năm lần, đi vệ sinh ba lần, còn có một lần đứng ở bên cửa sổ nhìn phong cảnh mười lăm phút.

Hạ Tuyền cảm thấy được người này thật hiểu rõ được làm nghỉ kết hợp*.

(*: Gốc: ‘lao dật kết hợp’ – Kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi.)

Ở phương diện này, e rằng Lý Huệ là người trải nghiệm sâu sắc nhất, ai có thể nói cho cô biết, cái vị cuồng công tác lúc thường chỉ hận không thể mỗi ngày đem toàn bộ thời gian bỏ trên công việc, ngay cả cơm trưa cũng thường xuyên quên ăn, có thể ở trong phòng làm việc giải quyết thì tuyệt đối sẽ không ra ngoài, ngày hôm nay tại sao lại “lãng phí thời gian” đi ra lấy nước?

Hơn nữa, loại chuyện lấy nước nhỏ nhặt này, để thư ký cô đây tới làm là được rồi, càng quái dị hơn chính là, lấy nước chỉ uống có một hai ngụm, rồi để nguội trên bàn, sau đó lại đi ra ngoài lấy.

Giám đốc La ngài làm sao vậy? Có phải là bị bệnh hay không? Bị bệnh phải trị, được không? Diện tích bóng ma trong lòng chị Lý không ngừng mở rộng, mà không ai hay biết.

La Thụ Hâm ngồi ở trên ghế, mười ngón xiết chặt đặt trên bàn, ánh mắt rơi vào nửa cốc nước nóng kia, chỉ thấy anh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một cái, lông mày hơi nhíu một chút.

Mười phút, nước hẳn là nguội rồi.

Rót nước đã đi năm lần, nhà vệ sinh đi ba lần, La Thụ Hâm suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy vẫn còn có thể đi lấy nước thêm mấy lần nữa, gần đây khí trời quá khô hanh, cần bổ sung nước…


Âm thầm giơ ngón cái vì sự nhanh trí của chính mình, La Thụ Hâm tâm tình sung sướng lật đống văn kiện tịch mịch suốt một buổi sáng ra, mới vừa nhìn được mấy dòng, lại liếc nhìn đồng hồ đeo tay.

Trong mắt có chút bất mãn, tại sao mới qua có hai phút, đồng hồ này hỏng rồi đi, có phải là nên thay không?

Đồng hồ đeo tay vô tội trúng đạn ngạo kiều : Thay cái lông? Mi mới hỏng rồi ấy.

Nhưng không quản La Thụ Hâm đang suy nghĩ gì, đang làm gì, thời gian một buổi sáng cứ như vậy bỗng nhiên trôi qua trên đầu ngón tay, bất tri bất giác đã đến thời gian nghỉ trưa.

Nghỉ một cái, Chu Trạch lập tức sôi nổi lên,

“A Tuyền, tôi vừa mới thương lượng với mọi người xong, đêm nay cùng đi ăn một bữa đi?”

“Ừ, được.”

Hạ Tuyền duỗi thắt lưng, đứng lên hoạt động phần cơ thể dưới. Đối với loại chuyện có thể làm sâu đậm tình cảm với đồng nghiệp này, hắn tự nhiên sẽ không cự tuyệt.

La Thụ Hâm vừa đẩy cửa đi ra thì nghe được câu này, nhanh chóng liếc mắt nhìn Hạ Tuyền, một cô gái nhìn thấy La Thụ Hâm, thuận tiện hỏi: “Giám đốc muốn cùng đi không?”

La Thụ Hâm dè dặt gật đầu.


Một đám người “ba” một tiếng đứt đoạn dây trong não, giám đốc luôn luôn chỉ biết có công việc thế mà lại đáp ứng! Đáp ứng! Ứng!

Cả ngày hôm nay là làm sao vậy, cả đám trong phòng làm việc đều anh nhìn tôi một chút, tôi nhìn anh một chút.

Cho dù đối mặt với ánh mắt thách thức mãnh liệt như thế, La Thụ Hâm vẫn như trước bất động như núi.

“Hạ Tuyền, cậu lưu lại một chút.”

Hạ Tuyền hiển nhiên nhận ra tâm tình bọn họ có thay đổi, là quá mãnh liệt được không? Chỉ là còn chưa kịp nghĩ sâu, nghe đến cấp trên gọi mình, phản ứng có điều kiện mà đáp một tiếng: “Được.” Chu Trạch vỗ vai Hạ Tuyền, “Buổi tối tập hợp nhé, A Tuyền.”

A Tuyền? Hai mắt La Thụ Hâm sáng lên, anh còn chưa có gọi thân thiết như vậy đâu?

Vì vậy, vị giám đốc bụng dạ hẹp hòi nào đó đã nghĩ tới việc làm sao sử dụng công việc để dằn vặt bạn nhân viên công tác đáng thương nào đó.

“Ắt xì ~ ” Chu Trạch đã cùng đồng bạn đi xa đánh cái hắt xì siêu lớn, Chu Trạch cau mày xoa xoa mũi, thầm nghĩ, là tiểu yêu tinh kia nhớ bổn thiếu gia. (OvO)

“Giám đốc, có chuyện gì không?” Hạ Tuyền nghiêm túc đối mặt với La Thụ Hâm, cũng không có cảm giác gì đặc biệt, có hạng người gì là hắn chưa thấy, cấp trên càng xoi mói hơn hắn cũng đã gặp qua rồi.

“Tôi là La Thụ Hâm tốt nghiệp đại học XX, tốt nghiệp cùng một trường với cậu, chỉ là lớn hơn cậu ba khóa.”La Thụ Hâm một hơi hết sức lực nói.

Hạ Tuyền sửng sốt một chút, giữ hắn lại là vì nói đến cái này?

“Tôi biết.”

“Biết sao.”Đồng tử sau tròng kính trong nháy mắt mở to hơn, La Thụ Hâm có chút mong đợi, chờ đoạn sau của Hạ Tuyền.


“Đương nhiên biết, anh chính là danh nhân của trường chúng ta mà, rất nhiều vị giáo sư đều dùng anh để nêu ví dụ.”Tuy rằng không biết anh đang mong đợi cái gì, bất quá Hạ Tuyền vẫn dựa theo tình hình thực tế nói.

“Là như vậy à…”La Thụ Hâm có chút mất mát tự lẩm bẩm.

Còn muốn như thế nào? Hạ Tuyền trừng mắt nhìn, nhìn thấy bộ dáng người trước mắt có vẻ như có hơi mất mát, lẽ nào, hắn nói sai?

“Cái kia, chúng ta cùng đi ăn cơm trưa đi, nếu đã tốt nghiệp cùng một trường, cũng là loại duyên phận.”Rất nhanh, La Thụ Hâm liền khôi phục như cũ, phát ra lời mời với Hạ Tuyền, chỉ là tốt cho một câu nói, bị anh nói tới khô cằn, hoàn toàn không có bộ dáng lúc làm việc, hai tay nắm chặt chẽ sau lưng, cơ thịt trên mặt lại càng căng thẳng, thoạt nhìn giống hệt như đang tức giận.

Hạ Tuyền nhìn bộ mặt tức giận của anh, tâm lý sợ hãi, chuyện này… Này không phải là tiệc Hồng Môn* đi? Hắn có thể từ chối không? Có thể không?

(* : Buổi dạ yến có ý nghĩa quyết định giữa các thế lực chính trị Trung Hoa cổ đại vào năm 206 trước Công nguyên. Trong buổi dạ yến, Hạng Vũ đã tìm cách giết chết kình địch Lưu Bang. à tiệc Hồng Môn dùng chỉ những bữa tiệc ‘lành ít dữ nhiều’, là cuộc đấu trí căng thẳng giữa những người tham gia.)

Bất quá rất hiển nhiên, từ chối lời mời của cấp trên là không thể nào, hắn cũng không muốn ngày đầu tiên đi làm đã bị cấp trên của mình dán thẻ vàng.

“Là vinh hạnh của tôi.”Vì vậy đáp án bật thốt lên.

Nghe vậy, La Thụ Hâm vẫn mặt bằng phẳng như nước, sóng lớn không sợ, thế nhưng anh mở khóe mắt, khóe miệng khẽ hé ra, từng cái biểu hiện của anh, vào giờ phút này hoàn toàn là vui vui mừng.

Nhìn thấy bộ dáng đối phương rõ ràng có chút vui vẻ, Hạ Tuyền yên lặng nghĩ trong lòng, tâm tư của cấp trên mày đừng có đoán, đoán đến đoán đi mày cũng không đoán được.

o(︶^︶)o Cấp trên nhà hắn, có chút kỳ quái.

Hạ Tuyền sống lại – Chương 7


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận