Hạ Tuyết siết chặt lấy đôi vai đang run của Cẩm Thuý và không nói lời nào bởi biết rõ giờ đây mọi lời nói đều trở nên vô nghĩa. Phải... Sự việc đau lòng đã diễn ra như vậy, an ủi động viên cũng chẳng thay đổi được gì cả. Cách duy nhất Hạ Tuyết có thề làm là để cô chị bất hạnh ấy khóc thoả sức trên vai mình.
“Mấy đứa tránh ra một tí nào, để dì băng bó cho Cẩm Thuý.” – Chợt, tiếng ** Lệ vang lên giục giã ở phía sau.
Hạ Tuyết liền đỡ Cẩm Thuý ra, mau chóng đứng dậy rồi ít phút sau cùng các cô PR rời khỏi phòng lên sàn bar. Trên đường đi, mọi người vẫn bàn tán về chuyện của Cẩm Thuý.
“Hơi, số chị ấy khổ. Ban đầu bị một thằng đàn ông gạt, sau đó thì tưởng có được chồng là tốt ai dè... Cái gã Tân ấy xem thường chị Thuý lắm. Có lần còn bảo vợ là điếm!”
Thu Ánh vừa dứt câu than thở xong là Mai Bình chen vào bảo ngay:
“Đàn ông là vậy, không khác được. Tụi mình mãi mãi không thoát được cái bóng “đã từng làm PR”, cứ bị người đời khinh miệt!”
Đi cạnh bên, Quỳnh Anh, PR có chất giọng như trẻ con, lắc đầu thở dài thườn thượt:
“Có lần, em nghe một vị khách bảo tỉnh bơ rằng: Con đó cũng chỉ là PR thôi! Lòng em buồn kinh khủng dẫu người đó không nói đến em. Haizzz!”
Những cô nọ chưa kịp phản ứng gì thì từ phía sau đã nghe âm thanh rít thuốc của Thuỵ Trinh cùng cái giọng khàn đục như mọi lần:
“Hà, đúng là chua xót thật!”
Buông xong câu nhạt nhẽo, Thuỵ Trinh bỏ đi lên phía trên, chẳng ngoái đầu lại nhìn mấy em gái “đồng nghiệp”. Chẳng hiểu sao khi nghe từ “chua xót” phát ra từ miệng cô chị đại ấy, những cô PR còn lại thấy lòng dâng lên một nỗi buồn vô hạn. Có lẽ, chính họ cũng đang thấy cay đắng cho bản thân mình. Ừ, là thế đó!
Lúc mọi người lần lượt lên sàn bar hết thì Hạ Tuyết mới thấy bóng dáng Hà Dương lầm lũi đi vào. Trông dáng vẻ suy tư buồn bã đó là cô hiểu ngay con bé đang gặp chuyện.
“Có gì hả Hà Dương?”
“A dạ?” – Hà Dương thoáng giật mình, cười cười – “Đâu có gì, em chỉ hơi mệt tí.”
“Ừm, nếu gặp vấn đề khó khăn em cứ nói ra, biết đâu mọi người sẽ giúp được, nhé!”
Nhìn ánh mắt dịu dàng của Hạ Tuyết, Hà Dương lặng thinh vài giây rồi khẽ gật đầu:
“Vâng, em hiểu.”
Dõi theo bóng dáng ủ rũ của cô bé họ Hà đi vào phòng locker xong Hạ Tuyết mới quay lưng bước chậm rãi lên phía trên bar.
Ngay quầy rượu, Hạ Tuyết khó hiểu khi thấy Thục Nghi vừa uống rượu vừa đưa mắt nhìn quanh hệt như đang tìm ai đó. Thỉnh thoảng cô thở ra vì thất vọng nhưng sau đó lại tiếp tục kiếm tìm người với dáng vẻ sốt ruột. Nhanh chóng, cô gái họ Hạ tiến đến chỗ bạn.
“Bồ tìm ai hử?”
Nghe giọng Hạ Tuyết sát bên tai Thục Nghi giật mình, lập tức quay qua.
“Ừ ừm, đâu có.”
Thấy điệu bộ lóng ngóng của Thục Nghi, Hạ Tuyết thoáng nghĩ ngợi. Rồi như chợt nhớ ra một người, cô nhón chân lên cao tí để có thể nhìn đến chiếc bàn trong góc phòng. Trống vắng. Vậy là đúng mười mươi rồi!
“Bồ...” – Hạ Tuyết nheo nheo mắt, dò xét – “Đang trông anh Tri Đồng hả?”
Quả nhiên Hạ Tuyết đã nắm trúng thóp Thục Nghi bởi vì gương mặt cô nàng bướng bỉnh ấy hiện rõ mồn một sự bối rối. Ấy vậy, cô vẫn cố giữ vẻ thản nhiên, đáp câu cụt lủn:
“Còn khuya!”
“Thiệt không đấy?”
“Chứ gì nữa! Anh ta là cái thá gì mà Lý Thục Nghi này phải chờ đợi?” – Thục Nghi đưa ly rượu lên môi uống rồi lầm rầm – “Đồ đáng ghét!”
Đối diện, Hạ Tuyết phì cười khi trông điệu bộ lúng túng đến vụng về của Thục Nghi. Đây hẳn là lần đầu tiên cô bạn ấy có dáng vẻ sốt ruột đó. Thục Nghi bình thường ương bướng, lạnh lùng vô tâm nhưng khi cô có xúc cảm gì khác lạ là nó đều thể hiện rõ ra ngay. Thật không quá khó để nắm bắt được suy nghĩ của cô nàng này.
“Chắc anh Tri Đồng bận việc nên đến trễ tí thôi, cậu ráng chờ tí.” – Hạ Tuyết hình như muốn trêu bạn thì phải.
“Không à nha! Nghi đã nói là không có chờ anh ta á!” – Thục Nghi cau mày, bĩu môi.
Hạ Tuyết toan chọc phá tiếp thì chợt nhiên cô thấy ai đó rất “kinh khủng” nên lập tức xoay mặt đi. Trông cái vẻ lo âu đó thì có thể hiểu, cô gái vừa gặp phải “Hà Bá”.
Về phía Thục Nghi, cô cũng ngạc nhiên trước hành động quay lưng trốn tránh khá kỳ lạ của bạn. Mau chóng, cô xoay qua để xem thử có cái gì mà khiến Hạ Tuyết “phát hoảng” đến thế. Không quá khó khăn để Thục Nghi nhận ra bóng dáng Trọng Lâm đang đi vào bar. Theo sau hắn còn có một vài anh chàng nữa, hẳn là bạn bè của tay thiếu gia này. Giờ thì Thục Nghi đã hiểu lý do vì sao cô bạn họ Hạ của mình lại tái mét mặt mày.
Trọng Lâm đang nói chuyện gì đấy rất thú vị với gã bạn đi bên cạnh thế mà lúc bước ngang qua chỗ Thục Nghi, mắt hắn vẫn “tinh tường” đến mức phát hiện ra Hạ Tuyết đứng ngay bên cạnh và đang xoay lưng “giấu mặt”. Tức thì, Trọng Lâm đưa tay quàng qua vai Hạ Tuyết đồng thời kéo cô sát lại phía hắn. Cô gái họ Hạ giật mình, chân chới với suýt nữa là ngã nhào ra sau. Chưa kịp định hình thì cô đã nghe giọng cười khinh khỉnh điển hình của Trọng thiếu gia ngay sát bên tai:
“Sao gặp tôi mà không chào?”
Hạ Tuyết lén thở dài, thầm rủa cái vận đen đủi của mình trong mấy phút, từ tốn đáp:
“Hẳn, bar tối quá nên tôi không thấy Trọng thiếu gia.”
Trọng Lâm bật cười khanh khách. Lắm lúc Hạ Tuyết nghĩ, bộ anh chàng lắm tiền này mắc bệnh “đười ươi” hay sao mà hễ mỗi lần cô mở miệng là y như rằng hắn sẽ cười ngay.
“Trẻ con thật đấy! Em tưởng lừa được tôi dễ thế hả?”
Hết giọng cười ngạo mạn rồi lần này đến cách phát ngôn đầy sửng sốt của Trọng Lâm khiến lỗ tai Hạ Tuyết lùng bùng hệt như có mấy trăm con kiến bò lạo xạo trong màng nhĩ. Cái từ “em” thốt ra từ miệng hắn làm cô hơi rùng mình.
Cười nhạt, Trọng Lâm siết chặt bờ vai Hạ Tuyết rồi kéo cô đi nhanh cùng mình. Chắc chắn, hắn lại sắp có trò gì mới nữa đây. Còn Hạ Tuyết thì nhăn mặt, dẫu lòng bất tuân nhưng chân vẫn phải bước.
Quan sát dáng vẻ “khổ sở” của Hạ Tuyết, Thục Nghi khẽ thở ra. Cô nghĩ, sao bạn mình số khổ, dính ai không dính lại bị trúng ngay tên Trọng Lâm “chiếu tướng”. Vậy có phải hết đời không cơ chứ! Lắc đầu, Thục Nghi uống một hớp rượu. Vấn đề nan giải đó qua đi, giờ cô chuyển sang vấn đề nan giải khác... Cô nàng đang khó hiểu vì sao Tri Đồng vẫn chưa có mặt ở bar. Bình thường anh còn đến sớm hơn các cô PR. Quái đản thiệt! Hay anh ta bị động kinh rồi chết dí ở đâu đó? Thục Nghi hậm hực nhủ thầm, tay xoay xoay ly rượu thuỷ tinh. Lúc này, cô chẳng còn lòng dạ để nhấm nháp rượu gì nữa.
.....
Trọng Lâm thả phịch người lên ghế sofa bàn VIP, xong nhìn sang Hạ Tuyết còn đứng tần ngần như muốn ra dấu bảo cô ngồi xuống cạnh mình. Cô gái họ Hạ giấu tiếng thở dài, chậm chạp đến gần và làm theo lời hắn. Những người bạn khác của Trọng thiếu gia cũng đã ổn định chỗ. Trông dáng vẻ họ thì đúng 100% là con nhà đại gia. Người nào người đó phong cách cũng sành điệu, hệt như phô trương gia thế giàu có. Nhóm các công tử này liệu có thể tốt không chứ…?
Hạ Tuyết còn đang nghĩ ngợi linh tinh thì chợt, giọng một người trong đám bạn của Trọng Lâm cất tiếng, kiểu dò xét soi mói:
“Hey! Đây là cô gái mà anh Trọng muốn giới thiệu cho bọn em phải không?”
Câu hỏi của anh chàng mang nụ cười bỡn cợt khiến Hạ Tuyết chột dạ. Cũng phải vì đối tượng anh ta nhắm đến là cô cơ mà...
Trọng Lâm, chẳng rõ từ lúc nào xung quanh hắn xuất hiện làn khói thuốc dày đặc, đáp kiểu dửng dưng hệt như chẳng quan tâm thằng bạn mình đang nhòm ngó cô gái họ Hạ:
“Ừ, sao nào?”
Hạ Tuyết hơi rùng mình khi bất chợt nghe tiếng cười khe khẽ của anh chàng nọ. Đó là âm thanh thầm thì hơi ma quái.
“Thú vị đấy!”
Vừa dứt lời thì anh ta, không chút ngần ngại, đưa tay về phía Hạ Tuyết như định chạm vào gương mặt còn ngơ ngác ấy. Ngay lập tức, Trọng Lâm đạp mạnh chân vào mép bàn khiến tên bạn nọ bị kẹp ở giữa ghế sofa và chiếc bàn bóng loáng. Hành động bất ngờ lẫn mau chóng đó làm anh chàng mang nụ cười bỡn cợt kia giật mình.
“Nè!” – Trọng Lâm ngã hẳn người ra phía sau nhưng mắt vẫn không rời tên bạn – “Đừng có tuỳ tiện đụng vào thứ-thuộc-quyền-sở-hữu của người khác!”
Nguyên cái cụm từ “thứ-thuộc-quyền-sở-hữu” của Trọng Lâm làm Hạ Tuyết không chịu nổi. Hắn xem cô như món đồ à? Anh chàng này phát ngôn câu nào là nghe chói tai câu ấy. Cô gái họ Hạ nhủ thầm trong bụng.
Sau mấy phút “thông não”, chàng trai kia giơ hai tay lên đẩy chiếc bàn xích ra, cười cười kiểu nhún nhường:
“Ok, ok! Em xin lỗi anh Trọng! Anh đã nói vậy rồi thì chúng em tìm đứa khác.”
“Đi đi! Bar Gossi có nhiều PR bốc lửa lắm.” – Trọng Lâm đưa mắt nhìn quanh.
Chẳng muốn day dưa với cái chỗ chán ngắt này, lần lượt mấy chàng công tử còn lại đứng dậy, vẻ mặt cực kỳ thích thú vì sắp được tận hưởng một đêm bar tuyệt vời. Thấy tất cả họ đã đi hết thì bấy giờ, Hạ Tuyết mới thở phào nhẹ nhõm bởi chí ít cô sẽ không phải trở thành “trung tâm” của cuộc nhậu đáng sợ ấy.
Thế nhưng Hạ Tuyết chưa thể mừng vội vì bên cạnh mình đang là tên “đại ma đầu”. Trọng Lâm còn khủng khiếp hơn mấy người khi nãy gấp trăm lần. Anh chàng thiếu gia đó nhất định sẽ tìm ra một trò gì đấy “hành hạ” cô cho xem.
“Hey, quay qua nói chuyện với tôi coi nào.” – Trọng Lâm, vẫn kiểu ra lệnh khó ưa.
Hạ Tuyết từ từ quay người lại, cố tình xoay cổ thật chậm để kéo dài thời gian không phải đối diện với Trọng thiếu gia. Nhưng dù có thêm hai giây, ba giây hay mười giây thì cuối cùng cô cũng chẳng thể tránh khỏi việc mặt đối mặt với hắn. Rất nhanh, Hạ Tuyết nhận ra kiểu ăn mặc khác lạ của Trọng Lâm đêm nay. Hắn mặc chiếc áo cổ cao, khoá kéo chỉ đến giữa ngực là mở bung để lộ bộ ngực trần nam tính. Vì quần áo trên người đều màu đen nên nhìn như thể hắn đã hoàn toàn “ăn nhập” vào không gian tối om của bar. Chất liệu vải khá đắc tiền vì dưới ánh đèn mờ, chúng cứ sáng bóng lên một cách... kỳ lạ! Chưa hết, để “điểm thêm” phần cá tính, Trọng thiếu gia còn đeo găng tay đen. Tóm lại, phong cách này của hắn giống dân bụi hay cũng có thể là dân đua xe thứ thiệt.
“Nhìn chằm chằm vào ngực đàn ông như vậy là kích thích đấy!” – Tiếng Trọng Lâm cất lên, khá trầm nhưng rành rọt và không kém phần thú vị.
Bấy giờ Hạ Tuyết mới giật mình, nhận ra bản thân vừa làm một việc chẳng tốt đẹp. Cô liền rời ánh mắt sang hướng khác. Thú thật, cô không cố ý dán mắt vào cái nơi hấp dẫn đó của Trọng Lâm chỉ là vì bản thân đang bận suy nghĩ. Ừm, mỗi lần quá chú tâm vào một điều gì đó thì cô lại nhìn chằm chằm thứ đang hiện diện trước mặt mình.
“Cái kiểu nhìn ấy là có ý gì nhỉ?” – Giọng Trọng Lâm bắt đầu kéo dài, vẻ như hắn cảm thấy tò mò rồi.
“Chỉ nhìn thôi.” – Hạ Tuyết đáp nhanh, mắt vẫn buông rơi vào khoảng không tối đen.
Dựng người thẳng dậy, Trọng Lâm nhích đến gần cô gái họ Hạ hơn. Hắn cười khỉnh, nói bằng giọng đều đều:
“Em nhìn tôi như thế khiến tôi thấy kích thích lắm đó! Nó không đơn giản chỉ là nhìn, đúng chứ...?”
Tự dưng tim Hạ Tuyết đập hơi mạnh. Không đơn giản chỉ nhìn!... Lúc này, trong đầu trống rỗng của cô đột nhiên cứ lởn vởn những từ ngữ mụ mị này.
“Chỉ nhìn vì tò mò.”
Trước câu trả lời không giấu nổi vẻ lúng túng từ Hạ Tuyết, Trọng Lâm khẽ nhếch mép cười cười hệt như kiểu đã thấu hết ruột gan cô gái rồi vậy.
“Hôm nay tôi đua xe môtô với mấy thằng bạn cũ.” – Trọng thiếu gia hếch mặt về phía đám bạn cuồng điên hót hò nhảy múa với mấy cô PR – “Em đoán thử xem, ai thắng?”
Mừng vì Trọng Lâm không để tâm đến vụ “nhìn chằm chằm vào ngực hắn” nữa, Hạ Tuyết khéo léo “hưởng ứng” chủ đề mới của cuộc nói chuyện:
“Tất nhiên là Trọng thiếu gia thắng.”
“Ồ yes, chẳng quá khó để em đoán ra kết quả. Vậy thì em biết mình phải làm gì rồi đấy.”
“Làm gì là làm gì?” – Hạ Tuyết khó hiểu.
Lại nở nụ cười ẩn ý, Trọng Lâm nheo mắt vờ ra vẻ nghĩ ngợi:
“Em không chúc mừng tôi à?”
“Ừm, chúc mừng anh.”
“Chúc mừng suông thôi ư?” – Trọng thiếu gia thở hắt, lắc đầu thất vọng.
Cố gắng hiểu xem anh chàng thiếu gia này muốn mình làm gì, Hạ Tuyết ngồi thừ ra. Nhưng chịu, mọi thứ cô đều mù mờ và khó đoán.
“Hãy chúc mừng tôi bằng cách...” – Trọng Lâm dừng giữa chừng rồi đưa tay chỉ lên má mình – “Hôn tôi một cái!”
“Hôn?!” – Cô gái họ Hạ kinh ngạc, kêu khẽ.
“Phải, chỉ hôn ngay má khách thôi mà em không làm được hả? Thế để tôi đi hỏi quản lý Khương thử...”
“Không, đừng. Tôi sẽ hôn.” – Hạ Tuyết đảo mắt – “Chỉ hôn ngay má thôi phải không?”
Trọng Lâm gật đầu đồng thời mặt hơi nghiêng sang một bên, chìa má ra như chờ Hạ Tuyết hôn. Đối diện, cô gái họ Hạ nhắm mắt cắn môi vì khó xử. Đồng ý không được mà từ chối chối càng không xong, tình huống này cô lâm vào cảnh “tiến thoái lưỡng nan”. Nhưng rốt cuộc, cô đâu còn cách khác. PR nào lại từ chối khách, chưa kể đây lại là Trọng Lâm – thiếu gia danh tiếng như vậy.
Nhịp tay gõ trên bàn của Trọng Lâm càng lúc càng nhanh và lớn hơn, điều ấy chứng tỏ, hắn rất sốt ruột vì phải chờ đợi. Hiểu điều đó, Hạ Tuyết đành chậm rãi nhích lại gần hắn rồi vô-cùng-chậm-rãi kề môi lên ngay má chàng trai quỷ quái ấy.
Chỉ chờ có thế, trong tích tắc và thật mau chóng, Trọng Lâm đưa tay quàng qua bờ vai còn đang run của Hạ Tuyết, kéo mạnh về phía trước để môi cô chạm vào môi hắn. Sự thật rõ ràng là tay thiếu gia này muốn khoá môi chứ không phải “khoá má”! Khi cảm giác hai bờ môi đã nguyện chặt vào nhau thì Hạ Tuyết mới sực tỉnh. Tất nhiên giống hệt lần trước, cô vừa sửng sốt vừa vùng vẫy để cố thoát khỏi cái ôm ghì siết cùng nụ hôn mạnh kia nhưng vô ích, Trọng Lâm giữ cô chặt đến nỗi có cảm tưởng hắn muốn làm cả hai cùng tan chảy vào nhau. Lần này không có rượu, không có khói thuốc ấy vậy vẫn khiến Hạ Tuyết thấy khó chịu. Hẳn là bởi do bị ép buộc chăng? Dẫu thế, bờ môi vương chút mùi thuốc lá của Trọng Lâm dường như gợi cho cô một xúc cảm tê dại lẫn choáng ngợp. Phải... điều ấy chỉ thoáng qua như làn khói hư ảo. Thật sự không rõ ràng...
Về phía Trọng Lâm, đang hôn thì đột nhiên hắn từ từ mở mắt ra và thấy Hạ Tuyết nhắm mắt, còn đôi lông mày cau lại vì khó chịu bởi nụ hôn ép buộc này. Anh chàng thiếu gia ấy đã cười bằng mắt, trông rất tinh ranh. Không chần chừ, hắn cắn vào môi cô gái.
Đau.
Hạ Tuyết lập tức đẩy mạnh Trọng Lâm ra. May thay, hắn cũng nới lỏng vòng tay, chịu buông tha cho cô.
Đưa tay rờ môi, Hạ Tuyết cảm nhận rõ sự ê ẩm từ cú cắn bất ngờ vừa rồi của Trọng Lâm. Cô liền xoay qua nhìn hắn, tức giận hỏi:
“Sao anh lại làm vậy?”
Trọng Lâm, gương mặt thể hiện rõ sự đắc thắng, gác hai tay ra sau gáy đáp rõ từng chữ:
“Đêm trước em dám cắn tôi nên bây giờ tôi đáp trả, thế là huề! Hữu thù bất báo phi quân tử, có thù không trả thì không phải quân tử.”
Giờ Hạ Tuyết hiểu rồi! Trọng Lâm muốn trả thù cô! Quả là một kẻ đáng sợ! Nếu ai đắc tội với hắn thì hắn sẽ ghi nhớ và tìm cách “ăn miếng trả miếng”.
Chỉ vì mãi suy nghĩ điều đó mà Hạ Tuyết lại vô tình làm một hành động khiến Trọng Lâm không kiềm được máu nóng đang chảy dồn dập: cô đã nhìn chằm chằm hắn! Và rồi, hậu quả của Hạ Tuyết là bất ngờ bị Trọng thiếu gia dùng hai tay ôm chặt vào lòng. Vẻ như cố tình hay sao mà hắn cứ áp mặt cô vào khuôn ngực trần của mình.
“Tôi đã nói em đừng nhìn tôi như vậy. Nó khiến tôi thấy kích thích!” – Trọng Lâm nói khe khẽ khi nhìn xuống cô gái họ Hạ.
“Không phải! Tôi không có ý gì hết, chỉ đơn giản là nhìn thôi...” – Hạ Tuyết phản ứng hơi vụng về.
Môi Trọng Lâm kéo xếch lên một bên tạo thành một nụ cười thích thú thật hoàn hảo.
“Sai rồi! Rõ ràng, em khiêu khích tôi. Ban nãy, khi em nhìn chằm chằm vào ngực tôi, tôi biết rõ em muốn được thế này.” – Trọng Lâm hạ giọng, nghe như thì thầm – “Hạ Tuyết... Tôi nhìn thấu tim gan em. Em không trốn khỏi tôi được đâu!”
Tim Hạ Tuyết đập nhanh liên hồi, đến nỗi cô không thể “điều chỉnh” được nó nữa. Chuyện quái quỷ gì vậy? Cô bối rối, rất bối rối! Trọng Lâm, hắn đáng sợ hơn những gì cô nghĩ. Con người này...
Đúng lúc, đám công tử ban nãy đi lại chỗ bàn VIP, nơi Trọng Lâm còn ôm khư khư Hạ Tuyết. Không muốn bị phá đám, hắn đành chậm rãi buông cô gái ra. Về phần Hạ Tuyết, chưa bao giờ bản thân thấy biết ơn nhóm người ăn chơi đua đòi này đến vậy. Họ đã giúp cô thoát khỏi sự kiềm giữ của tên “đại ma đầu.”
“Anh Trọng, sao đi bar mà không nhảy với mấy em PR? Ngồi đây một mình buồn chết!” – Một tên khác trong đám rót rượu, tặc lưỡi tiếc hệt như Trọng Lâm vừa đánh rơi mất hòm tiền vàng.
Trọng Lâm bật cười rồi hướng mắt qua Hạ Tuyết đang ngồi thừ người, nói nhạt:
“Ai bảo tôi ngồi một mình? Ở đây cũng có một em PR xinh xắn đấy.”
Tên kia uống ngụm rượu xong quét cái nhìn khinh khỉnh từ trên xuống dưới khắp người cô gái họ Hạ, lắc đầu:
“Ừ thì xinh nhưng nhìn chán quá, đâu hấp dẫn bằng mấy em kia!”
Không hiểu sao khi nghe câu so sánh đó thì Hạ Tuyết tự nhiên thấy khó chịu, chẳng những vậy tim còn hụt hẫng cái gì đấy chẳng rõ. Dẫu biết mình không bằng những PR có giá ở bar Gossi ấy vậy cô vẫn không thích khi nghe người khác “lập vế so sánh” giữa mình với họ. Và dù khó tin nhưng sự thật là, Hạ Tuyết càng không muốn mình bị mang ra so sánh trước mặt Trọng Lâm. Ừm, chỉ đơn giản cô đang sợ...
Thấy Trọng Lâm im lặng, tên công tử ban nãy cười khẩy, tiếp:
“Anh Trọng làm tụi em bất ngờ quá! Bỏ hết mấy em chân dài lúc trước để “đổ” em này.”
Mỗi câu từ của người này đều khiến Hạ Tuyết khó chịu. Quá đáng! Trọng Lâm có “đổ” gì đâu chỉ mang mình ra làm trò đùa mua vui vậy mà giờ mình lại bị lôi ra chọc phá như thế đấy! Cô nhủ thầm và thấy ghét nhóm người này ghê gớm.
Sau một hồi lặng thinh, Trọng Lâm từ tốn trả lời điều thắc mắc của tên bạn bằng chất giọng nhẹ nhàng hiếm có:
“Vì khi say, tôi chỉ thấy một mình cô ấy!”
Hạ Tuyết thoáng bất động trước câu đáp lời đó từ Trọng Lâm. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, lúc thời gian tưởng chừng như ngừng trôi, cô nghe rõ tim mình loạn nhịp. Không phải vì lúng túng khó chịu hay giận dữ mà nó đơn thuần là cái nhảy nhịp rất nhẹ nhàng. Nghĩ gì đấy, Hạ Tuyết khẽ quay qua bên cạnh để rồi cô vô cùng bối rối khi bắt gặp cái nhìn dịu dàng trìu mến của anh chàng họ Trọng dành ình. Chưa hết, môi hắn còn mỉm cười. Nụ cười không cợt nhã, không khinh khỉnh như những lần trước... Bất giác, Hạ Tuyết tự hỏi: Liệu, một tên “đại ma đầu” có thể mang dáng vẻ đáng trân trọng này ư?
Bỗng, Reng! Reng! Âm thanh lạnh tanh của chiếc điện thoại vang réo đã khéo léo giải vây cho sự bối rối của Hạ Tuyết. Cô khẽ quay mặt sang hướng khác trong khi một tên trong nhóm bắt máy hỏi qua điện thoại bằng giọng bực bội. Lát sau, anh ta cúp máy rồi nói với Trọng Lâm vẫn chưa rời mắt khỏi cô gái họ Hạ:
“Anh Trọng, giúp việc của em bảo bố mẹ anh vừa gọi điện gọi anh về đó!”
“Ừm, giờ cũng muộn rồi, có lẽ bọn mình nên về.” – Tên khác ráng ực hết chai rượu ngoại hảo hạng trước khi đứng dậy.
Thở ra chán chường, Trọng Lâm bảo, giọng kéo dài như than thở: “Ok! Về thì về!”
Lúc thấy đám bạn đã rời bàn, lần lượt đi nhanh ra phía cửa bar thì Trọng Lâm quay qua nắm tay Hạ Tuyết kéo lại gần mình. Vì đang trong tư thế nửa đứng nửa ngồi nên cô gái họ Hạ suýt ngã nhào vào hắn bởi cú lôi kéo nhanh và mạnh ấy.
“Chuyện... chuyện gì nữa?” – Hạ Tuyết hỏi lóng ngóng do còn sờ sợ cái việc anh chàng thiếu gia vừa làm ban nãy như hôn rồi ôm.
Cười cười, Trọng Lâm áp hai tay lên và giữ nhẹ mái đầu Hạ Tuyết, nói chậm rãi:
“Không cần quan tâm bọn nó nói cái gì cả! Hiểu chứ? Điều em cần quan tâm chỉ là: tôi nghĩ thế nào về em thôi! Ok?”
Mắt Hạ Tuyết tròn xoe, nôm hệt trẻ con. Có phải Trọng Lâm biết cô không vui vì những lời nhận xét “quá thẳng” của nhóm công tử kia nên hắn mới an ủi? Chưa bao giờ, Hạ Tuyết ở gần Trọng thiếu gia mà lại không hề thấy sợ hắn. Có một xúc cảm rất lạ đã xuất hiện... Vô cùng nhẹ nhàng, bình yên! Đôi tay dịu dàng áp lên tóc cùng câu nói ân cần từ tên “đại ma đầu” ấy khiến cô thấy vui! Ừm, niềm vui nhỏ nhoi...