Rõ ràng Hà Dương biết Thế Anh có thấy mình đi lên dãy hành lang lớp học khối 12 nhưng cậu lại vờ như cả hai không hề gặp nhau. Hành động của anh chàng lớp trưởng quá dễ hiểu: sau đêm qua khi biết cô làm thêm ở bar thì cậu vẻ như muốn tránh mặt! Điều đó càng làm cho Hà Dương thêm buồn bã chán chường. Cô rất muốn gặp trực tiếp để giải thích rõ ràng với Thế Anh về việc mình đã nói dối cũng như chuyện làm thêm ở bar là do hoàn cảnh ép buộc. Nhưng xem ra với tình hình này thì việc đó không được suông sẻ và dễ dàng cho lắm. Phải làm sao đây!
Trong lúc ngồi nghe giảng bài, Hà Dương thỉnh thoảng vẫn lén nhìn xuống chỗ Thế Anh. Và có vài lần, ánh mắt cậu tình chờ chạm trúng cái nhìn mong mỏi của cô nhưng rồi cậu liền giả vờ cúi xuống cuốn sách hoặc quay mặt sang hướng khác tránh né. Khỏi nói, Hà Dương thở dài ủ rũ biết bao nhiêu. Cuối cùng, khi đã đắn đo cân nhắc kỹ lưỡng, cô bé này quyết định sẽ viết một lá thư rồi len lén bỏ vào cặp Thế Anh. Nếu việc gặp mặt trực tiếp quá khó thì đành nói rõ mọi chuyện qua thư.
Giờ ra về, vừa thu dọn sách Hà Dương vừa âm thầm đưa mắt nhìn về phía Thế Anh cũng đang loay hoay xếp tập vở trên bàn. Cô biết trước khi rời phòng học, cậu sẽ mang sổ đầu bài lên nộp cho giám thị. Đấy chính là thời điểm tốt nhất để nhét lá thư kia vào cặp cậu. Việc cần làm lúc này là chờ đợi...
Mấy phút sau, Thế Anh cầm sổ đầu bài và rời khỏi phòng học. Chỉ chờ có vậy là Hà Dương lập tức ôm chiếc cặp, tay giữ lá thư, sải những bước dài đến gần bàn cậu bạn. Khéo léo đảo mắt quan sát một vài bạn còn ở trong lớp, cô cẩn thận thò tay vào cặp Thế Anh. Lá thư đã được chuyển đến người nhận một cách êm xuôi. Xong việc, Hà Dương xoay lưng đi về phía cuối lớp để ra cửa sau. Trùng hợp thế nào, đúng lúc đó Thế Anh cũng từ bên ngoài đi vào trong. Hiển nhiên, không hẹn mà gặp, cả hai giáp mặt nhau. Thoáng lúng túng, Hà Dương cố mỉm cười nói:
“Chào cậu.”
Khác với mọi khi, không niềm nở vui vẻ hay thân thiện hỏi han, Thế Anh chỉ khẽ gật đầu theo phép lịch sự rồi mau chóng lách người sang bên để bước về bàn mình.
Bất động trong mấy giây, Hà Dương khẽ cúi đầu buồn bã. Thái độ hời hợt từ Thế Anh khiến cô khó chịu kinh khủng! Lát sau, cô chậm chạp đi ra khỏi lớp.
Khi biết Hà Dương đã đã không còn ở đây thì bấy giờ Thế Anh mới ngừng việc “giả vờ bỏ mặc” lại mà dõi mắt hướng theo bóng dáng cô bạn đi đến cuối dãy hành lang. Ban nãy, bản thân hiểu hành động thờ ơ lãnh đạm của mình sẽ khiến Hà Dương buồn nhưng quả thật, cậu chẳng biết phải làm gì khác nữa. Chuyện cô làm thêm ở bar khiến Thế Anh rất rối, đầu óc thì cứ nghĩ ngợi miên man vô định. Cậu điên mất thôi!... Khẽ thở dài, không thể nấn ná lâu thêm vì mọi người đã về hết, Thế Anh cất quyển tập cuối cùng vào cặp. Chợt, cậu phát hiện một lá thư nằm kẹp giữa mấy cuốn sách dày cuộm. Mau chóng lấy ra xem, mắt cậu tròn xoe ngạc nhiên vì thấy tên người gửi là Hà Dương.
***
Tại một bệnh viện, Hạ Tuyết đang chạy hối hả vào bên trong các phòng bệnh. Chẳng là trưa nay tan học, cô nhận được điện thoại của dì Sáu hàng xóm báo về việc người bố rượu chè của mình vừa nhập viện do bị bọn lưu manh nào đó đánh, đã vậy nghe đâu chúng còn cắt mấy ngón tay của ông. Hốt hoảng, cô chạy một mạch đến bệnh viện.
Sau khi hỏi các y tá xong, Hạ Tuyết đã tìm được phòng bố mình đang nằm. Chiếc giường ở tận cuối phòng phòng bệnh là chỗ của ông. Lúc Hạ Tuyết khẽ khàng ngồi xuống bên cạnh thì ông vẫn còn nhắm mắt trong tình trạng mặt mũi bầm tím, đầu quấn băng kín mít, chân và cánh tay, cả cổ với ngực cũng toàn vết trầy xước rướm máu. Năm ngón tay bên bàn tay phải đều không còn, chỉ có lớp băng trắng bọc lại tròn như một nắm xôi... Hạ Tuyết biết, ông bị bọn cho vay nặng lãi xử nhưng cô không ngờ chúng lại ra tay độc ác như vậy. Với tình hình này thì không khéo sau ba ngày mà chưa có tiền đưa chúng thì nhất định chúng sẽ lấy mạng bố cô như đã đe doạ! Mệt mỏi và đau đớn, Hạ Tuyết luồng hai tay vào nhau rồi gục đầu lặng lẽ. Giờ cô phải làm gì đây???
Chợt, Hạ Tuyết sực tỉnh khi nghe giọng thều thào của bố. Ông mở mắt rất khó khăn và gọi tên con càng khó khăn hơn.
“Bố! Bố thấy trong người sao?” – Hạ Tuyết lo lắng hỏi.
“Hạ... Hạ Tuyết!” – Người đàn ông trung niên chậm rãi mở đôi môi nứt nẻ trắng bệch, nói – “Cứu... cứu bố! Bọn chúng... cắt... cắt tay bố! Đau... đau lắm con ơi...! Cứu bố... Lần sau đến... chúng sẽ... lấy... mạng bố mất...! Giúp... bố... lần này... Bố hứa... từ giờ về sau... sẽ không... rượu chè cờ bạc nữa... Bố hứa... Con hãy cứu bố... Hạ Tuyết ơi...!”
Nước mắt trực trào khi Hạ Tuyết nghe lời kêu cứu thảm thiết đứt quãng của người bố tàn nhẫn. Cô tự hỏi vì sao bản thân mình lại khổ sở đến thế này? Thật oan nghiệt!
“Tại sao? Tại sao bố lại gây ra bao nhiêu thống khổ cho tôi? Vì sao vậy chứ?...”
Đôi vai run bần bật, Hạ Tuyết vừa trách cứ trong nghẹn ngào vừa gục đầu xuống cạnh giường bố khóc nức nở. Còn người đàn ông trung niên vẫn nằm đó với đôi mắt nhăn nheo ứa nước khi nghe lời oán than xót xa của con gái...
***
Ngồi lặng lẽ bên giá vẽ gần hơn một tiếng, Hải Luân chẳng làm gì ngoài việc cứ hướng đôi mắt mù loà ra ngoài cửa sổ. Trông nét mặt đầy suy tư đó cũng biết rằng chàng trai này đang chất chứa nhiều tâm sự. Thỉnh thoảng, anh nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt nhẹ bức tranh vừa mới hoàn thành. Không rõ trong tranh là hình gì mà chỉ biết Hải Luân rất tâm đắc và xem trọng nó bởi đôi tay vuốt đến đâu trên tờ giấy là ánh mắt anh lại sáng bừng đến đó. Chẳng những vậy, bờ môi còn mỉm cười hạnh phúc.
“Mình sẽ chờ đến ngày cậu hoàn thành bức vẽ về mình.”
“Không đâu, cậu đừng nghĩ bi quan Hải Luân à. Với mình, cậu mãi mãi là một Trương Hải Luân nguyên vẹn, đẹp đẽ và tốt bụng như thiên thần. Nếu mình là Trang Trang, mình tuyệt đối không làm tổn thương cậu mà sẽ nhất định bảo vệ cậu!”
Trong đầu Hải Luân đột nhiên xuất hiện những âm điệu nhẹ nhàng qua từng câu nói của Hạ Tuyết. Chẳng hiểu sao, anh cứ thấy nhớ chất giọng dịu dàng ấy từ cô bạn. Rồi tiếp theo, trái tim anh chợt đập rộn ràng hơn khi hồi tưởng lại cái buổi chiều suýt nữa hai người đã trao nhau nụ hôn đầu tiên. Nhưng, lúc đó phản ứng khá dữ dội của Hạ Tuyết khiến Hải Luân đến giờ vẫn còn cảm thấy buồn buồn...
“Không!... Mình không thể! Xin lỗi! Thật sự xin lỗi cậu!”
Câu nói chối từ đó từ Hạ Tuyết thật sự làm Hải Luân bị tổn thương chút ít dù bản thân vẫn không rõ vì sao lại xem trọng nó đến thế.
Thở dài thườn thượt, Hải Luân hạ tay xuống. Dạo gần đây anh nhận ra cảm giác mình dành cho Hạ Tuyết rất khác. Không còn đơn thuần là tình bạn nữa... Anh bỗng chốc nhớ và mong chờ cô nhiều hơn. Có thể nói chàng trai này gần như tương tư người con gái đó!
Kịch! Cửa phòng đột ngột mở khiến Hải Luân thoát khỏi những xúc cảm mơ màng của chính mình để trở về thực tại. Không rõ lo lắng điều gì mà anh đã khéo léo kéo một tấm vải mỏng phủ lên bức tranh ban nãy như để che giấu. Xong việc, anh mau chóng quay qua và chưa kịp hỏi thì đã nghe giọng Trang Trang đã cất lên, khá nhỏ nhẹ ân cần:
“Là em đây.”
“Trang Trang à?”
“Ừm.” – Trang Trang chậm rãi đi đến chỗ người yêu đang ngồi – “Em nghe bác gái nói anh ở trong phòng nên lên đây.”
Sự ngừng lại bất chợt của Trang Trang khiến Hải Luân ngạc nhiên:
“Em sao vậy?”
Thoáng lưỡng lự trong chốc lát, Trang Trang mới khẽ khàng nắm lấy tay chàng trai, nói:
“Em xin lỗi vì đã thốt ra những điều ngu xuẩn và khiến anh bị tổn thương! Em sai rồi! Từ giờ em sẽ không như vậy nữa, em hứa đấy! Anh tha lỗi cho em nhé!”
Thật sự là, không hiểu sao nhưng Hải Luân đã không còn giận hay trách Trang Trang nữa kể từ sau buổi chiều đáng nhớ ấy với cô gái họ Hạ.
“Hà, anh biết em không cố ý làm tổn thương anh. Anh cũng thấy lúc ấy bản thân hơi nóng giận chính vì vậy đã làm cho sự việc trở nên tồi tệ! Em bỏ qua cho anh.”
Quá bất ngờ trước thái độ nhẹ nhàng cùng lời xin lỗi từ Hải Luân, Trang Trang mừng rỡ như đứa trẻ vừa nhận được sự tha thứ:
“Ôi, anh khiến em ngạc nhiên quá! Ừm tóm lại cả hai ta đều có lỗi nên xem như chuyện này xí xoá nha.”
Thấy Hải Luân cười cười gật đầu, cô tiểu thư họ Tô hớn hở liền đề nghị:
“OK! Để mừng việc đôi ta làm hoà, tối nay anh với em cùng ăn tối đi! Em vừa tìm được một chỗ rất ngon, đảm bảo anh sẽ thích. Có gì, mời bác trai bác gái với Hải Long luôn.”
“Được đấy, ý kiến hay. Vậy để anh xuống dưới nhà thay quần áo rồi báo cả nhà biết.”
“Có cần em giúp không?”
“Không sao, anh tự đi được, đây là nhà anh mà.”
Mỉm cười dõi theo bóng Hải Luân cẩn thận rời khỏi phòng đóng cửa lại, Trang Trang thấy lòng nhẹ nhõm vô cùng. Cuối cùng, cô với anh đã làm hoà! Những ngày qua dù ngập mình trong hàng tá công việc nhưng Trang Trang vẫn nhớ Hải Luân kinh khủng. Bởi vậy cô mới biết anh quan trọng với mình thế nào. Và bỏ qua sự kiêu ngạo của một tiểu thư danh giá, cô đã đến nhà anh với ý muốn nói lời xin lỗi...
Chậm rãi đi lại gần cửa sổ, Trang Trang mở tung cửa để hít thở không khí mát mẻ dễ chịu của buổi chiều nhạt nắng và lòng rộn ràng khi mối quan hệ giữa cô với anh chàng họ Trương ngày càng khắng khít hơn.
Đứng để cảm nhận sự bình yên thanh thản trong mấy phút, Trang Trang liền xoay người trở lại. Để rồi, đôi mắt cô tiểu thư bỗng nhiên chuyển dời sang bức tranh trên giá giá vẽ đặt gần cửa sổ nãy giờ. Do gió vô tình thổi tốc mảnh vải mà vừa rồi Hải Luân dùng để phủ lên nên Trang Trang đã thấy RẤT RÕ hình ảnh trong tranh…
Nửa tiếng sau cửa phòng mở, Hải Luân xuất hiện đồng thời mỉm cười hỏi Trang Trang:
“Em chờ có lâu không?”
“Không hề, anh thay đồ nhanh hơn em nghĩ đó. Thế giờ chúng ta đi được chưa?”
“Mười phút nữa Hải Long mới đi học về, có lẽ chúng ta phải chờ nó thôi.”
Nhanh chóng đến bên Hải Luân, Trang Trang vòng tay qua cánh tay anh, bảo dịu dàng:
“Vậy chúng ta xuống dưới nhà chờ thằng bé nhé.”
“Ừ.”
Rất nhanh, cặp tình nhân trẻ rời khỏi đó, để lại sau lưng căn phòng với không gian vắng vẻ, cánh cửa sổ mở toang cùng làn gió thổi nhè nhẹ. Và gần đấy, tấm vải mỏng phất phơ được phủ lên giá vẽ, che giấu một hình ảnh đẹp đẽ trong bức tranh...
***
Bar Gossi. Hai mươi giờ.
Ngừng bước và cố kiềm cơn bực bội, Hà Dương mau chóng xoay lại đối diện với Tri Đồng nãy giờ cứ bám riết lấy mình:
“Hoàng thiếu gia, anh lẽo đẽo theo tôi như vậy hoài thì sao tôi làm việc?”
Trái với dáng vẻ khó chịu cáu bẳn từ em gái, Tri Đồng cười cười:
“Anh đã nói sẽ dùng đủ mọi cách để em từ bỏ cái nghề PR này! Làm việc? Đây cũng được gọi là công việc của một nữ sinh cấp III sao?”
“Anh thôi đi, đừng can thiệp vào cuộc sống của tôi nữa.” – Hà Dương khoanh tay thở hắt – “Chúng ta chẳng liên hệ gì hết.”
Đặt tay lên vai Hà Dương đồng thời lắc nhẹ người em gái, Tri Đồng chậm rãi bảo:
“Anh là anh trai em, hai ta không thể chối bỏ điều ấy! Hãy cho anh cơ hội để mang lại những điều tốt nhất cho em.”
Lặng thinh hồi lâu, Hà Dương cười nhạt nhẽo, xoáy sâu đôi mắt vô cảm vào chàng trai:
“Tốt nhất? Các người biết cái gì là tốt nhất với tôi chứ? Tôi đã gặp đủ chuyện mệt mỏi rồi, làm ơn tránh xa tôi ra! Nếu anh thật sự nghĩ cho tôi thì... đừng chen vào cuộc đời của tôi nữa! Được không?”
Nói đến đó, Hà Dương chẳng chút niệm tình, gạt mạnh tay Tri Đồng xuống và lạnh lùng quay lưng bỏ đi. Giờ đây, mọi thứ đối với cô bé nhỏ tuổi này đã trở nên quá tồi tệ...
Cũng như những lần trước, anh chàng họ Hoàng chỉ còn biết đứng lặng lẽ, mắt dõi theo bóng dáng em gái và giấu thở dài.
Phía xa ngay tại bàn VIP, Thục Nghi vừa uống rượu vừa quan sát Tri Đồng đang đứng trầm tư. Hiển nhiên, cô đã chứng kiến cuộc trò chuyện khá căng thẳng giữa anh với Hà Dương. Vẫn ánh mắt lo lắng, nắm tay, giữ chặt bờ vai, cô luôn bắt gặp những hành động ân cần ấy từ anh chàng thiếu gia dành cho cô bé họ Hà. Chính vì vậy, tâm trạng Thục Nghi càng thêm bức bối bội phần. Cô cứ đưa ly rượu lên môi uống liên tục.
Và cách đó mấy chục bước chân về phía quầy rượu, Phụng “tỷ” với Tấn Bò cùng ba tên đồng bọn của gã không ngừng hướng mắt về phía Thục Nghi.
“Là con bé ấy hả? Xinh đáo để!” – Tấn Bò rờ rờ chiếc cằm lởm chởm râu, cười nhăn nhở.
“Xinh nỗi gì? Con nhỏ đó là quỷ cái thì có!” – Phụng “tỷ” đay nghiến bởi còn căm vụ mình bị tát đêm qua.
“Rồi rồi bà chị! Sao? Muốn tụi này xử nó thế nào?”
“Thế nào à?” – Phụng “tỷ” cười gian trá – “Tuỳ! Mấy anh muốn làm gì thì làm! Vô tư đi! Miếng mồi ngon thế bỏ lỡ thì uổng, hả?”
Phụng “tỷ” hếch mặt hỏi ẩn ý Tấn Bò. Gã lưu manh mau chóng hiểu cái nhìn đầy thách thức bỡn cợt đó nên cười hô hố. Tiếp, gã ra dấu cho ba tên đàn em cùng tiến về phía Thục Nghi. Còn Phụng “tỷ”, chưa bao giờ lòng lại hả hê như lúc này khi nghĩ đến thứ khủng khiếp nhất mà đám đầu gấu ấy sẽ mang lại cho kẻ thù của mình. Đang theo dõi sự việc thì chợt cô chị đại thấy Tri Đồng vừa bước chậm chạp vừa suy nghĩ điều gì rất rối rắm bởi anh không ngừng gãi đầu chán nản. Nhoẻn miệng cười, cô liền đi lại gần chàng trai.
... Thục Nghi ngạc nhiên khi thấy bốn gã đàn ông bặm trợn lần lượt ngồi xuống ghế ngay đúng bàn VIP của mình. Tất nhiên đó là nhóm của Tấn Bò. Chưa kịp cất tiếng hỏi thì cô nghe giọng Tấn Bò, ngồi sát bên cạnh, vang lên sang sảng:
“Cô em sao ngồi mình buồn ế? Bọn anh ngồi chơi chung nha?”
Thục Nghi, vốn không coi ai ra gì nên đám lưu manh đầu đường xó chợ này có là gì chứ.
“Xin lỗi hôm nay tôi mệt, chả có nhã hứng phục vụ ai. Mấy anh thông cảm tìm cô khác.”
“Chà chà, mồm to dữ! Thôi nào đừng có khó chịu, đã làm PR thì còn mệt với mỏi xá gì. Phục vụ cho bọn anh đi rồi cô em được tiền boa hậu hĩnh.” – Tấn Bò châm điếu thuốc, mắt nhìn hau háu thân hình mảnh mai của cô gái.
“Nè! Mấy anh không hiểu tiếng Việt hả? Tôi đã bảo không đứng bàn!”
“Thằng nào chọc cô em giận hả? Nói đi, anh phục thù cho!”
Nghe Tấn Bò bảo thế tự dưng Thục Nghi nhớ đến Tri Đồng và một ý nghĩa vụt sáng...
Đột ngột, nhóm người của Tấn Bò và cô gái họ Lý thấy ai đó bước đến ngay trước bàn VIP, đồng thời hỏi bằng giọng khá trầm:
“Các anh là ai vậy? Sao lại giành chỗ của tôi?”
Tất cả ngước mặt nhìn lên thì thấy Tri Đồng đứng khoanh tay, đảo mắt hết một lượt đám người bặm trợn ngồi cạnh Thục Nghi.
“Chú mày là thằng nào?” – Tấn Bò nheo nheo mắt, hậm hực.
“Tôi là khách của cô gái này và bàn VIP các anh đang ngồi trước đó tôi đã đặt chỗ.”
Tấn Bò toan đáp trả thì Thục Nghi tự dưng giơ tay ngăn lại rồi từ từ đứng dậy, mắt nhìn trực diện Tri Đồng, miệng bảo:
“Anh nói thế đuổi hết khách của tôi thì sao?”
“Khách?” – Tri Đồng khó hiểu – “Không phải tôi đã yêu cầu cô phục vụ một mình tôi thôi ư? Giờ lại còn khách gì nữa?”
“Có chuyện đó hả? Sao tôi không nhớ? Từ hồi nãy vào bar, anh đâu nói gì với tôi ngoài việc bám theo Hà Dương nên tôi nghĩ anh muốn con bé đứng bàn. Không còn lựa chọn, tôi đành tiếp khách khác thôi.” – Thục Nghi trả lời với dáng vẻ nghênh nghênh.
“Tôi tìm Hà Dương vì có chuyện riêng chứ đâu phải bảo em ấy đứng bàn. Tôi định sau khi xong việc mới đến chỗ cô.”
“Xin lỗi, trễ rồi! Tôi đã có khách, mời anh tìm người khác. Hà Dương chẳng hạn.”
Thấy Thục Nghi cứ chăm chăm vào Hà Dương nên Tri Đồng hiểu cô gái đang hiểu lầm mối quan hệ giữa mình với em gái vì thế anh mới đề nghị:
“Cô đi theo tôi, tôi sẽ giải thích rõ ràng chuyện này.”
“Không cần, nhìn thôi cũng đủ hiểu rồi. Mời anh đi chỗ khác để tôi làm việc.”
“Đừng bướng bỉnh nữa, theo tôi mau.”
Tri Đồng chỉ mới chạm nhẹ vào tay thôi, Thục Nghi đã gạt phắt ra, đồng thời lớn giọng:
“ĐỪNG ĐỤNG VÀO TÔI! ANH ĐI ĐI!”
Thoáng giật mình, Tri Đồng đứng ngớ ra. Vài mấy phút sau anh mới bình thường trở lại và nhìn chằm chằm Thục Nghi bởi không tài nào hiểu nổi cô đang nghĩ gì. Về phía Thục Nghi, thấy anh chàng họ Hoàng hướng mắt vào mình không chớp cô liền ngoảnh mặt đi, thở ra thật mạnh. Tóm lại bây giờ lòng cô rất giận...
“Ấy chà, căng thẳng thế?”
Tất cả những người nọ thấy Phụng “tỷ” tiến đến gần đây, gương mặt lộ vẻ thích thú.
“Hoàng thiếu gia!” – Phụng “tỷ” chậm rãi xoay sang Tri Đồng – “Thục Nghi đã bảo anh đừng làm phiền cô ấy tiếp khách thì anh cứ nghe đi. Nếu anh buồn thì có tôi đây mà.”
“Nhưng tôi không...”
“Nào, tôi sẽ đứng bàn với anh!” – Không để chàng trai nói hết là Phụng “tỷ” đã quàng tay qua vai và nhanh chóng kéo anh rời khỏi bàn VIP.
“Tôi chưa giải quyết xong chuyện này.”
“Tốt nhất anh đừng làm căng sự việc. Anh không thấy Thục Nghi đang tức giận hả? Nghe lời tôi, chờ cô ấy nguôi ngoai đã rồi tính tiếp chứ.” – Phụng “tỷ” vờ ra vẻ là người muốn giúp xoa dịu tình hình.
Thấy lời cô PR bốc lửa đó khá chí lý nên Tri Đồng đành “ngoan ngoãn” đi theo mà chẳng hề phản ứng gì. Nhưng anh chẳng biết rằng hành động “thuận theo” Phụng “tỷ” của mình càng khiến Thục Nghi thêm giận điên. Dường như lúc này cô bắt đầu nghĩ: anh chàng thiếu gia ấy là kẻ dễ dãi chẳng ra gì, hết tìm PR này rồi đến PR khác.
Trông mọi thứ đã trở lại như cũ, Tấn Bò bấy giờ mới hỏi qua Thục Nghi:
“Ban nãy em bảo bọn anh là khách của em, thế giờ còn nhã hứng phục vụ không?”
Im lặng vài giây, Thục Nghi quay lại nhìn đám lưu manh, mỉm cười thân thiện:
“Tất nhiên! Tôi sẽ phục vụ cho cả bốn anh.”
Dứt lời, Thục Nghi ngồi xuống rồi cùng bốn gã đàn ông bặm trợn nâng ly uống rượu. Có cảm tưởng vì quá giận Tri Đồng mà cô muốn hành hạ chính mình.
.....
Thấy Hà Dương đứng thẫn thờ, Thuỵ Trinh bèn đến bên cạnh, rít thuốc hỏi:
“Sao mặt buồn vậy? Gặp chuyện gì hả?”
“Dạ, không có gì. Em hơi mệt thôi.” – Hà Dương cố mỉm cười tự nhiên.
“Ừm, mà sao không thấy Hạ Tuyết? Bình thường cô ấy là người có mặt ở bar sớm nhất.”
“Nãy giờ em cũng chẳng thấy chị Hạ Tuyết. Dạo gần đây chị ấy hơi lạ, theo em nghĩ thì nhất định liên quan đến Trọng thiếu gia vì mấy đêm trước anh ta không đến Gossi.”
“Vậy ư?”
Buông hai từ ngắn ngủn xong, Thuỵ Trinh hướng ánh mắt đầy nghĩ ngợi vào không gian tối om nơi đây, miệng khẽ khàng nhả khói.
***
Một lần nữa, Hạ Tuyết lại đứng trước cổng biệt thự họ Trọng. Mục đích cô đến đây đêm nay có lẽ đã quá rõ ràng! Dù không muốn và lòng đau đớn vô vàn nhưng vì không còn sự lựa chọn nào khác nên cô đành nuốt sự tủi nhục vào trong để gặp Trọng Lâm và thực hiện cuộc trao đổi hắn đề ra.
Hạ Tuyết biết Trọng Lâm sẽ cười khinh miệt và sỉ vả mình... Mỗi lần nghĩ đến cảnh ê chề đó là tim cô muốn tan nát. Cô đã tự biến mình thành thứ rẻ tiền trước mặt người ấy! Đớn đau làm sao! Nhục nhã làm sao! Đêm qua, Hạ Tuyết kiên quyết bảo tuyệt đối không qua đêm với Trọng Lâm vì một trăm triệu vậy mà ngay bây giờ, bản thân phải cúi người xin hắn tiền để cứu bố. Dẫu có căm ghét bao nhiêu thì bố vẫn là bố, lẽ nào cô nhẫn tâm để bọn cho vay độc ác lấy mạng ông?
Nghiệt ngã! Hạ Tuyết thầm trách số phận mình sao lại khốn khổ như thế. Nhưng, suy cho cùng cũng bởi cô đã sai lầm vì tạo ra trò chơi tình và tiền này. Nếu cô không lợi dụng Trọng Lâm thì mọi chuyện sẽ không tồi tệ đến thế. Và đây là cái giá cô phải trả cho hắn!
Đứng lặng lẽ trong mấy phút, Hạ Tuyết đưa tay gạt nhanh nước mắt và nhìn ngôi nhà lớn.
.....
Không khóc, không đau đớn, không buồn bã, không gì hết mà rất bình thản khi Hạ Tuyết đứng đối diện với Trọng Lâm rồi khẽ khàng nói:
“Tôi đồng ý điều kiện của anh, xin anh giúp bố tôi trả nợ.”
“Tôi đã đoán đúng em sẽ làm thế này! Vì tiền mà!” – Trọng Lâm bảo thật rõ ràng.
“Ông ấy là bố tôi! Tôi không còn sự lựa chọn...”
Một khoảng lặng.
Hiểu! Trọng Lâm vốn rất hiểu Hạ Tuyết đồng ý qua đêm với mình vì người bố đang mắc nợ chứ không phải bởi số tiền một trăm triệu kia. Nhưng, hắn vẫn muốn làm thế này để cưỡng ép và giày vò cô. Bởi quá hận! Chưa kể, sau khi biết rõ tình cảm mà Hạ Tuyết dành cho Trương Hải Luân sâu sắc đến mức nào thì Trọng Lâm thêm căm phẫn. Ghen. Tính chiếm hữu bắt đầu trỗi dậy dữ dội trong con người hắn. Vì vậy, đã không thể dừng lại...
“Người đâu!”
Sau tiếng gọi của Trọng Lâm thì cửa phòng mở, một cô hầu đi vào cúi người lễ phép:
“Dạ thiếu gia cho gọi.”
“Đưa cô Hạ vào phòng tắm rửa và thay quần áo.”
“Vâng thưa thiếu gia.” – Cô hầu nhìn sang Hạ Tuyết – “Mời cô Hạ!”
Đứng bất động khoảng mấy phút, sau cùng Hạ Tuyết chậm rãi quay lưng cất bước ra ngoài, đi theo cô hầu.
Còn lại một mình, Trọng Lâm ngồi phịch xuống giường, cúi đầu và nén tiếng thở dài nặng nề. Hắn sẽ là người đàn ông đầu tiên của Hạ Tuyết. Vui? Nếu bảo không thì thật giả tạo. Thế nhưng, hắn đã ước giá như cô đừng đến đây, chấp nhận điều kiện trao đổi thì chẳng phải sẽ hay hơn ư?
Vì sao, tim Trọng Lâm lại đau đớn như bị ai giày xéo thế này?...
***
“Dô nào! Hôm nay phải uống cho thật say mới được về!” – Thục Nghi hơ hơ ly rượu ra trước mặt lần lượt bốn tên, cười cười.
Thấy cô gái có vẻ say say, Tấn Bò liền đưa mắt nhìn sang ba tên đàn em ra dấu. Nhanh chóng, bốn gã đàn ông nhanh chóng kéo thốc cô dậy và âm thầm đưa đi ra ngoài.
May thay từ phía xa, Tri Đồng tình cờ trông bắt gặp đám người lưu manh nọ lén lút đưa Thục Nghi rời khỏi bàn VIP. Dáng vẻ mờ ám của chúng khiến anh nghi ngờ ngay. Biết cô gái họ Lý sắp xảy ra chuyện chẳng lành, Tri Đồng lập tức đứng dậy.
“Anh đi đây vậy?” – Bên cạnh, Phụng “tỷ” cũng ngà ngà say, kéo dài giọng hỏi.
“Tôi đi đây một lát.”
“Hà, đi tìm con bé Lý Thục Nghi nữa chứ gì.” – Phụng “tỷ” nốc cạn ly rượu – “Con quỷ cái đó thì có gì tốt chứ? Để xem kỳ này bị bốn thằng chơi xong thì nó còn dám lên mặt ta đây với Lê Phụng này không?”
“Cô nói cái gì???” – Tri Đồng hết sức kinh ngạc.
Đối diện, Phụng “tỷ” giật mình bịt miệng lại. Vì ngấm men rượu nên cô đã không đủ tỉnh táo kiềm chế nỗi căm hận đối với Thục Nghi để rồi vô tình thốt ra những điều vừa rồi.
“Vậy ra đám ban nãy là do cô thuê?”
Trông đôi mắt đảo liên tục của Phụng “tỷ” thì Tri Đồng đã có câu trả lời. Không nhiều lời, anh tức tốc rời khỏi đó để kịp đuổi theo nhóm lưu manh.
“Anh không được đi! Tại sao anh chọn Thục Nghi mà không chọn tôi?” – Phụng “tỷ” giữ tay anh chàng thiếu gia lại, hỏi gấp gáp.
“Tránh ra!” – Tri Đồng đẩy mạnh Phụng “tỷ” rồi chạy vụt đến lối hành lang dẫn ra bên ngoài bar.
.....
Lúc này Tấn Bò và đàn em của hắn đang lôi Thục Nghi vào một con hẻm nhỏ tối om. Tất nhiên, chúng định giở trò cưỡng đoạt cô.
“Buông ra! Buông tôi ra! Lũ ********!” – Thục Nghi vùng vẫy, miệng la hét ầm ĩ.
“Hề hề, cô em càng phản kháng, bọn anh càng thấy vui đó!” – Tấn Bò cười hể hả.
“Các người muốn gì???” – Thục Nghi lùi sát vào tường, gằn từng chữ.
“Còn gì nữa. Bốn thằng mà một con thì xảy ra chuyện gì ta!”
Dứt lời, đám lưu manh định nhảy bổ vào Thục Nghi thì bỗng: “DỪNG LẠI!”
Thình lình có kẻ phá đám nên nhóm Tấn Bò bực bội quay lại. Dù con đường khá tối nhưng ánh đèn neon vàng vọt trên cao cột điện vẫn đủ soi sáng bóng dáng của một nhóm gồm chừng sáu bảy người. Và Thục Nghi vô cùng ngạc nhiên khi nhận ra chàng trai đứng đầu chẳng ai xa lạ, Tri Đồng. Anh đang hướng cái nhìn về phía đám lưu manh, đồng thời cất giọng hơi trầm nhưng khá to:
“Mau thả cô ấy ra!”
Tấn Bò nheo mắt, buông tay Thục Nghi rồi chậm rãi nhích từng bước lại gần đối phương:
“Mày là thằng nào? Định làm anh hùng hả? Mày tới số đó thằng nhãi!”
Không nói gì thêm, Tri Đồng nhìn ra phía sau gật khẽ giống như ra hiệu cho nhóm vệ sĩ mặc toàn áo vet đen. Cúi người y lệnh, bảy tên vệ sĩ lần lượt tiến đến ngay trước mặt Tấn Bò và ba tên đàn em. Bóp bóp tay, bẻ cổ xong họ nhanh chóng lao bổ vào bọn chúng...
Trong lúc cuộc chiến kia đang diễn ra thì Tri Đồng đỡ lấy Thục Nghi đứng nghiêng ngả trong góc tường do say rượu. Thế nhưng, cô nàng lại phản ứng dữ dội bằng cách gạt tay chàng trai ra dẫu anh vừa mới cứu mình xong.
“Đừng đụng vào tôi!”
“Hãy nghe tôi nói.”
“Không cần!” – Thục Nghi gần như gắt lên, vẻ kích động – “Để tôi yên! Để tôi yên!”
Một cách bất ngờ và nhanh chóng, Tri Đồng dùng hai tay ôm chặt Thục Nghi vào lòng.
“EM HÃY THÔI ĐI!”
Giọng Tri Đồng lớn đến mức khiến Thục Nghi giật mình và hoàn toàn bất động trong vòng tay ghì siết đó. Hơi ấm nồng nàn từ một cơ thể to lớn bao phủ lấy cả người làm cô như chợt tỉnh khỏi men rượu. Đôi mắt mở to và cô dường như chẳng còn cảm nhận được sự hiện diện của chính mình nữa.
“Đừng bướng bỉnh nữa! Em cứ hành hạ bản thân mình như vậy, anh đau lắm!” – Nhắm mắt, Tri Đồng nói khẽ vào tai cô gái họ Lý, giọng nghe như lạc hẳn.
Bần thần trong vài giây, sóng mũi Thục Nghi cay cay, cổ họng thì sắp nghẹn đến nơi.
“Nếu anh... đã không có chút tình cảm gì với tôi thì xin đừng đối xử tốt với tôi làm gì! Anh cho tôi hy vọng để rồi chà đạp nó!”
“Lẽ nào tình cảm anh dành cho em thế nào, em không hiểu sao?”
“Không đúng! Rõ ràng, người anh thích là Hà Dương...”
“Em hiểu lầm rồi! Hà Dương là em gái ruột của anh!”
Tri Đồng vừa dứt lời thì Thục Nghi ngay lập tức đẩy nhẹ anh ra, tròn xoe mắt kinh ngạc:
“Cái gì?! Hà Dương là... là em gái anh?!”
“Phải.” – Tri Đồng gật đầu, thở dài thườn thượt – “Chuyện này kể ra dài dòng lắm. Nhưng tóm lại, anh với Hà Dương không có gì cả bởi cả hai là anh em ruột!”
“Thật ư?” – Thục Nghi hồ nghi hỏi.
“Không tin, em cứ gặp trực tiếp Hà Dương mà hỏi. Con bé đã dặn anh không được cho bất kỳ ai ở bar Gossi biết mối quan hệ này nhưng để em không hiểu lầm nữa thì anh đành phải nói sự thật thôi.”
Trông vẻ mặt nghiêm túc của Tri Đồng thì Thục Nghi hiểu anh không nói dối. Chính vì vậy cô đã ngớ người. Vậy hoá ra, mấy ngày qua cô hoàn toàn hiểu nhầm hai người họ. Chưa bao giờ, Thục Nghi thấy bản thân ngu ngốc như thế. Đáng lý cô nên hỏi rõ anh.
“Sao? Em vẫn chưa tin à?” – Tri Đồng dò xét.
Thục Nghi cứ nhìn Tri Đồng không chớp mắt và rất nhanh sau đó, hai dòng nước ấm nóng bỗng trực trào chảy dài. Lần đầu tiên, cô nhận ra lòng mình thanh thản nhẹ nhõm quá đỗi và cũng là lần đầu tiên trái tim ngập tràn hạnh phúc đến vậy.
“Em xin lỗi...!” – Cố gắng kiềm nén dòng cảm xúc sắp vỡ oà, Thục Nghi chỉ nói được ba từ ngắn ngủi đó.
Ban đầu là ngạc nhiên nhưng tiếp đến, Tri Đồng liền mỉm cười. Nhẹ nhàng lẫn chậm rãi, anh lại ôm cô vào lòng.
“Được rồi, cô bé ngốc nghếch à! Anh sẽ luôn ở đây... bên cạnh em.”
Đôi tay dịu dàng vuốt nhẹ mái đầu Thục Nghi, Tri Đồng thầm thì trong khi cô bật khóc nức nở trên vai anh... Lòng cô như trút bỏ được gánh nặng. Nhẹ.
***
Đang cúi đầu lặng thinh thì Trọng Lâm nghe có tiếng mở cửa. Nhanh chóng ngước mặt lên, hắn thấy Hạ Tuyết mặc áo choàng ngủ đang từ từ bước đến bên giường, ngồi xuống. Cô nhìn hắn, đôi môi ngập ngừng nói trong khi hai bàn tay siết chặt vào nhau:
“Hãy làm những gì anh muốn.”
Thoáng bất động trong vài phút, Trọng Lâm khẽ khàng đưa tay chạm nhẹ lên gương mặt buồn bã của Hạ Tuyết. Nỗi buồn tưởng chừng như đã làm ngưng đọng vẻ đẹp đó. Không chần chừ, hắn kề sát mặt lại gần hơn – như những lần trước – nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi cô. Bắt đầu một nụ hôn có thể sẽ kéo dài, rất dài.
Về phía Hạ Tuyết, cô dĩ nhiên không phản ứng gì ngoài việc nhắm mắt lại và đón nhận nụ hôn từ Trọng Lâm. Vẫn rất dịu dàng nhưng sao tim cô lại đau đớn quá đỗi. Ngọt ngào. Ngây ngất. Trân trọng. Cũng bởi thế mà Hạ Tuyết thấy đau vì có thể đây sẽ là lần cuối cùng hai bờ môi này còn chạm vào nhau đầy yêu thương như vậy... Giọt lệ trong suốt chảy ra từ đuôi mắt Hạ Tuyết. Khóc.
Hai tay Trọng Lâm siết chặt cánh tay Hạ Tuyết, nụ hôn càng lúc càng sâu hơn. Và thậm chí nó trở nên vội vã cuống quýt và dữ dội.
Đột ngột Trọng Lâm ngừng lại. Đôi môi đầy cuồng nhiệt của hắn mau chóng rời khỏi môi Hạ Tuyết... Rồi hắn nhìn cô không chớp mắt, đồng thời hai bàn tay di chuyển xuống dây cột áo choàng ngủ, định mở ra.
Dù biết Trọng Lâm sẽ làm gì nhưng Hạ Tuyết vẫn giữ tay hắn lại, như một phản xạ tự nhiên. Chính xác, cô đang sợ! Một nỗi sợ khiến trái tim đập mạnh kinh khủng. Cô hướng ánh mắt sâu thăm thẳm vào anh chàng thiếu gia. Có chút mong mỏi...
Hiểu Hạ Tuyết nghĩ gì, Trọng Lâm vẫn chẳng buông tay khỏi dây cột, khẽ cất tiếng:
“Đã quá muộn để dừng lại! Tôi không thể dừng.”
Lặng im.
Sau cùng người phải bỏ tay lại là Hạ Tuyết. Đã đến nước này thì cô đành phải chấp nhận buông xuôi, để mọi thứ diễn ra theo đúng ý nó.
Thấy Hạ Tuyết không còn phản ứng gì nữa, Trọng Lâm – không quá nhanh nhưng cũng không quá chậm – tháo tung dây cột ra và nhẹ nhàng kéo lớp vải áo choàng ngủ xuống. Một cơ thể trần trụi mềm mại hiện ra trong đáy mắt đứng yên của hắn. Lần đầu tiên hắn được thấy rõ tất cả mọi thứ trên người cô gái mình yêu. Đối với Hạ Tuyết, Trọng Lâm cảm giác thật khác so với những cô gái trước kia. Máu chảy dồn dập, tim cứ loạn nhịp và hắn nhận ra người mình nóng ran. Đẹp! Cơ thể Hạ Tuyết thật đẹp với làn da trắng mịn như em bé. Chẳng có một chút tì vết.
“Em đẹp lắm!”
Nghe Trọng Lâm nói vậy Hạ Tuyết xấu hổ và rất ngượng. Tức thì, cô đưa hai tay lên bắt chéo che ngang bộ ngực trần, gương mặt đỏ bừng cúi gằm.
“Đừng... anh đừng nhìn như thế. Tôi ngượng chết đi mất!”
Quan sát dáng vẻ vô cùng bối rối của Hạ Tuyết, Trọng Lâm không bảo thêm gì nữa mà chỉ khẽ khàng nắm lấy hai tay cô, nhẹ nhàng kéo ra. Hắn muốn được thấy tấm thân trinh nguyên đó nhiều hơn.
“Tôi sẽ không làm em đau đâu!”
Còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần là bất ngờ Hạ Tuyết bị Trọng Lâm ấn nhẹ nằm xuống giường. Lúc trấn tĩnh lại thì cô đã cảm nhận được sự vuốt ve dịu dàng từ đôi tay hắn.
Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!
Ngón tay Trọng Lâm chạm đến đâu trên da thịt Hạ Tuyết là trái tim trong lồng ngực đập liên hồi. Cô hồi hộp đến mức đầu óc muốn nổ tung. Hàng ngàn xúc cảm kỳ lạ xuất hiện trói chặt cơ thể.
Hạ Tuyết gần như giật nảy người vào cái lúc Trọng Lâm cúi mặt hôn lên khe ngực mình. Chưa hết, đôi môi ướt của hắn chậm rãi lướt xuống phần bụng và xuống dưới nữa... Nóng! Hạ Tuyết thấy nóng kinh khủng! Những cảm xúc hỗn loạn này lần đầu tiên xuất hiện trong cô. Điên mất! Hạ Tuyết nhủ thầm và nhắm mắt lại, bàn tay siết chặt lớp vải nệm của chiếc giường. Cô chỉ biết bỏ mặc anh chàng thiếu gia muốn làm gì thì làm... Và chẳng hiểu sao, dòng lệ tiếp tục chảy ra từ đuôi mắt.
… Lúc Trọng Lâm đi vào trong mình, Hạ Tuyết đau đến nỗi răng cắn chặt và suýt bật khóc. Thế nhưng, anh chàng thiếu gia đã lập tức hôn vội lên môi cô để ngăn không cho tiếng khóc bật ra. Rất nhanh, hắn tựa đầu vào trán cô, thở mạnh rồi nói khẽ:
“Đừng lo!... Sẽ qua nhanh thôi.”
Mắt ướt đẫm nước, Hạ Tuyết gật đầu. Đau lẫn sợ. Cô không biết làm gì nữa.
Chỉ chờ có vậy, Trọng Lâm mau chóng luồng những ngón tay vào tay cô gái, siết chặt...
Đó là đêm đầu tiên của Hạ Tuyết, với người con trai mình yêu nhưng sao cô lại thấy đau đớn vô cùng. Có cả sự tủi nhục, khinh bỉ chính bản thân.
Bên ngoài, màn đêm bao phủ khắp nơi. Và trong ngôi biệt thự sang trọng đó, một cuộc ngã giá đã xong!
***
Những tia nắng buổi sớm len qua cửa sổ hắt nhẹ lên gương mặt đang say giấc khiến Trọng Lâm choàng tỉnh. Hắn mệt mỏi cựa mình đồng thời xoay qua bên cạnh. Trống trải. Hạ Tuyết không còn nằm trên giường nữa. Từ từ ngồi dậy, hắn đưa tay bẻ cổ.
Mấy phút sau, Trọng Lâm đảo mắt nhìn sang phần giường mà Hạ Tuyết đã nằm tối qua. Chằng còn gì cả ngoài phần niệm vải nhăn nhúm... Những hình ảnh của cuộc ái ân tràn về chiếm ngự hết đầu óc trống rỗng của hắn. Cuối cùng, Trọng Lâm cũng đã làm chuyện đó với người con gái mình yêu. Khi ấy, hắn hồi hộp đến không tả nổi. Dẫu vậy, hắn vẫn không thấy hạnh phúc trọn vẹn. Có lẽ bởi vì việc làm này là do cưỡng ép chăng?
Đang thừ người thì chợt, Trọng Lâm thấy có vệt máu đỏ sẫm màu ngay chỗ của Hạ Tuyết. Người có đầy kinh nghiệm như hắn dễ dàng biết đó là cái gì. Bất động, anh chàng thiếu gia cứ ngồi nhìn chằm chằm dấu vết ấy. Hắn là người đầu tiên của cô!
“Em tưởng thế này là kết thúc ư? Không. Cuộc trả thù của tôi vẫn chỉ mới bắt đầu!”
Với đôi mắt sâu thăm thẳm chứa đầy toan tính, Trọng Lâm đã lầm bầm câu nói đó...
***
Hạ Tuyết đưa mấy cọc tiền toàn giấy polime 500.000 mới tinh cho bố, nói rõ ràng:
“Đây là một trăm triệu! Bố cầm lấy và trả nợ.”
Người đàn ông trung niên sửng sốt rồi nhanh chóng cầm lấy món tiền lớn, hỏi:
“Ở đâu mà con kiếm ra được vậy?”
“Bố không cần biết.”
“Chẳng lẽ, con đến nhờ anh chàng thiếu gia kia?”
“Đã bảo bố đừng hỏi nữa.” – Hạ Tuyết ngừng lại rồi chậm rãi bảo – “Từ giờ, xem như tôi trả hết cho bố món nợ sinh thành. Chúng ta không còn mối quan hệ gì nữa!”
“Con nói gì thế...?” – Người đàn ông này hết sức kinh ngạc.
“Giữ gìn sức khoẻ. Vĩnh biệt bố!”
Dứt lời, Hạ Tuyết lập tức quay lưng bước vội ra khỏi phòng bệnh mặc tiếng gọi thất thanh của bố... Cô đi với những giọt nước mắt âm thầm lặng lẽ rơi dài.