Sáng hôm sau, Hạ Tuyết lừ đừ ngồi dậy trong trạng thái đầu đau như búa bổ, cả người lênh đênh lênh đênh giống hệt say sóng. Buồn ngủ lắm! Cô rất muốn ngủ thêm vài tiếng nhưng không được vì còn phải đến trường và đồng hồ lúc này đã điềm gần sáu giờ. Ngồi thẳng lưng, nhắm mắt trong ít phút cho tỉnh táo hơn rồi cô gái họ Hạ chậm rãi đứng dậy đi về phía phòng vệ sinh.
Đạp xe ra khỏi con hẻm vắng, Hạ Tuyết nán lại mua ổ bánh mì ăn lấy sức vì từ chiều hôm qua đã không có gì cho vào bụng ngoài rượu bia. Trên đường đến trường, cô phải cố gắng lắm mới không ngủ gật trong lúc điều khiển tay lái. Gió thổi hiu hiu như thế càng khiến người ta “thèm” ngủ hơn.
Chưa đầy ba mươi phút là Hạ Tuyết đã có mặt ở trường đại học mỹ thuật thành phố. Dẫn xe vào bãi đỗ, cô gái lắc lắc cái đầu còn đang mơ màng:
“Nào nào Hạ Tuyết, hãy tỉnh táo! Lát nữa mà vào học với bộ dạng này thì không hay chút nào! Cố lên! Cố lên!”
Vác chiếc túi cùng bộ dụng cụ vẽ rời khỏi bãi đổ xe, Hạ Tuyết mau chóng tiến về phía dãy hành lang giảng đường.
Vừa bước chân vào lớp là Hạ Tuyết thấy ngay Trương Hải Luân đang ngồi lặng thinh bên giá vẽ, đôi mắt vô hồn hướng vào khoảng không trước mặt. Lần nào cũng vậy, cứ hễ gặp chàng trai đó thì trái tim trong lồng ngực cô gái họ Hạ đập mạnh. Một cảm giác xao xuyến, xúc động lẫn hồi hộp dâng lên chiếm ngự cả cơ thể cô. Thậm chí, cơn buồn ngủ cũng tan biến ngay tức khắc. Vì đơn giản, cô yêu Hải Luân nhưng đáng tiếc thay, đó chỉ là mối tình đơn phương vì anh đã có bạn gái. Chẳng những vậy, cô ấy còn là thiên kim tiểu thư danh giá.
Hít sâu một hơi để lấy bình tĩnh, Hạ Tuyết bước lại gần, ngồi xuống bên cạnh Hải Luân lúc này vẫn chưa thoát khỏi thế giới riêng tư của mình.
“Chào buổi sáng.”
Sực tỉnh khi nghe chất giọng quen thuộc từ cô bạn cùng lớp, bấy giờ Hải Luân mới quay qua mỉm cười nhưng ánh mắt cứ vô hồn, không chớp:
“Là cậu à, Hạ Tuyết?”
“Ừm, mình đây. Cậu có chuyện buồn sao?”
“Không, mình đang suy nghĩ vài việc thôi.”
Trông đôi mắt vô hồn đang nhìn vào cõi xa xăm nào đó của Hải Luân, Hạ Tuyết biết rõ nỗi buồn lớn lao mà anh che giấu đằng sau nụ cười tươi ấy. Chàng trai họ Dương bị mù! Lúc trước, Hải Luân vốn là người bình thường nhưng rồi sau tai nạn cách đây bốn năm, số phận khắc nghiệt đã cướp đi của anh thứ quý giá nhất: ánh sáng. Không còn nhìn thấy gì ngoài màn đêm bao phủ, Hải Luân gần như suy sụp bởi ước mơ đi đây đó, vẽ những cảnh đẹp hoàn toàn tan biến. Phải một thời gian dài sau anh mới vực dậy, sống tiếp và chờ đợi ngày được mổ cấy giác mạc.
Giờ tinh thần Hải Luân có vẻ lạc quan hơn. Ngoài ra, anh đã dần dần quen với cuộc sống không chút ánh sáng, làm thành thạo vài việc mà người bị mù cần thích nghi.
“Tự dưng cậu im lặng thế?” – Hải Luân hỏi nhẹ nhàng.
Hạ Tuyết nén nỗi đau vào lòng, cười trả lời và hiển nhiên là nói dối:
“Mình xem lại bài tập một tí. Cậu đã vẽ được chưa?”
Dường như cô bạn nói trúng tâm trạng hay sao mà mặt Hải Luân tươi tỉnh hẳn. Anh đưa tay vào ngăn bàn kéo ra bản vẽ đầy màu chi chít, nói với Hạ Tuyết như khoe:
“Cậu xem, mình đã vẽ xong một bức sau mấy tuần vật lộn với mớ màu.”
Nhanh chóng, Hạ Tuyết đón lấy xem thử tác phẩm của anh hoạ sĩ mù. Đó là bức tranh đơn giản với những gam màu hơi rời rạc thế nhưng đây thật sự là bước tiến đáng kinh ngạc đối với người không thấy được mọi vật bằng mắt.
“Woa! Sao cậu vẽ hay thế?” – Hạ Tuyết cất tiếng reo khen ngợi.
Bên cạnh, Hải Luân gãi đầu nói khe khẽ:
“Cái này hơi khó hiểu. Mình phải học cách cảm nhận sự việc bằng trí tưởng tượng. Mẹ đã giúp mình cầm cọ và chỉ ra những lúc mình chấm sai vị trí. Tuy không thể thấy rõ tác phẩm nhưng mình vui lắm vì nó là thành quả sau hơn hai năm cố gắng.”
“Ừm, mình cũng hay nghe người khác bảo các hoạ sĩ mù vẽ bằng cảm nhận riêng của họ mà những ai sáng mắt khó có thể hiểu. Này, không khéo có ngày cậu thành hoạ sĩ tài ba khiếm thị Esref Armagan đấy nhé.” – Cô gái họ Hạ cười đùa.
“Mình nào dám sánh bằng ông ấy.” – Giọng Hải Luân chợt trầm hẳn – “Mình chỉ hy vọng, nếu quãng đời còn lại không sáng mắt được thì mình vẫn có thể tiếp tục đam mê dành cho hội hoạ.”
Nghe cậu bạn tâm sự về nỗi niềm chất chứa trong lòng, Hạ Tuyết thấy buồn da diết. Cô yêu và thương anh biết mấy. Nhìn cảnh Hải Luân đưa tay sờ sờ bức tranh mà khó khăn lắm mới hoàn thành, Hạ Tuyết chạnh lòng, đồng thời xuất hiện ý nghĩ đầy quyết tâm: cô sẽ bảo vệ người con trai đó bằng mọi giá! Chắc chắn thế.
.....
Trưa tan học, Hạ Tuyết giúp Hải Luân mang đồ ra ngoài sân. Cả hai nói chuyện vui vẻ với nhau được vài câu thì từ xa, chiếc xe hơi bóng loáng Toyota từ từ chạy đến gần.
“Trang Trang đến rồi phải không?” – Hải Luân rướn tai trái lên cao tí như thể nghe ngóng – “Mình nhận ra tiếng xe của cô ấy.”
Hải Luân mới dứt lời thì âm thanh mở cửa xe vang khẽ, một cô gái sang trọng xinh đẹp trạc tuổi Hạ Tuyết bước xuống. Cô tháo cặp kính mát ra để nhìn cho rõ xung quanh. Và khi thấy Hải Luân đứng ở gần đấy, kế bên còn có Hạ Tuyết là cô liền đi đến chỗ đó ngay.
“Anh chờ em lâu không? Xin lỗi em đến muộn vì phải ở lại công ty giải quyết vài chuyện.” – Cô tiểu thư nắm lấy tay Hải Luân, ân cần hỏi.
“Anh mới vừa ra thôi. Trang Trang, em bận việc à?” – Hải Luân lắc đầu bảo.
Trang Trang vuốt ngược mái tóc dài đang bị gió thổi, thở ra đều đều:
“Vâng nhưng tất cả đã xong, anh đừng lo. Nào chúng ta về.”
Hải Luân không quên xoay sang chào tạm biệt Hạ Tuyết:
“Cám ơn cậu đã mang giúp đồ ình. Hẹn mai gặp nhé.”
“Ừ, cậu về cẩn thận.” – Hạ Tuyết nuối tiếc khi phải để anh chàng rời xa mình quá sớm.
Đón lấy dụng cụ vẽ của Hải Luân từ tay Hạ Tuyết, Trang Trang chỉ thoáng nhìn cô gái xa lạ ấy và cúi chào kiểu xã giao. Đối diện, cô gái họ Hạ cũng theo phép lịch sự mỉm cười chào lại. Sau đó, không hề nói câu cám ơn, Trang Trang nhẹ nhàng dẫn Hải Luân đến bên xe hơi của mình. Có cảm giác cô tiểu thư này không mấy bận tâm đến sự hiện diện của Hạ Tuyết.
Dõi mắt theo bóng dáng chiếc xe hơi lao nhanh ra khỏi cổng trường đại học, Hạ Tuyết thấy tim mình dường như hẫng mất một nhịp...
.oOo.
Cánh đồng hoa màu vàng trải dài xa xăm và chiếc cối xay gió đứng sừng sững cùng những cánh quạt to quay đều đều là hình ảnh đầu tiên đập vào đôi mắt trong veo của Hạ Tuyết lúc mới đến ngọn đồi phía sau trường trung học. Không thể nào quên xúc cảm khi cơn gió mạnh thổi tràn đến khiến cánh đồng hoa như dậy sóng vì hàng ngàn cánh hoa rung lên mạnh mẽ. Để rồi gió hất tung mấy đôi cánh mỏng manh màu vàng lên cao, ngập tràn cả không gian của buổi chiều tà.
Trong làn hoa lất phất, Hạ Tuyết bỗng bắt gặp hình dáng một người con trai ngồi vẽ rất say mê trên cánh đồng. Và bất chợt, cậu xoay qua thấy Hạ Tuyết đứng nhìn. Không nói gì, chỉ một nụ cười ấm áp từ chàng trai xa lạ ấy cũng đủ khiến đôi mắt của cô bé mười sáu tuổi rung rinh.
.oOo.
“Cậu có phải là cô gái lần trước ở ngọn đồi sau trường?”
Hạ Tuyết khẽ gật đầu. Đối diện, người con trai ngồi vẽ vào buổi chiều hôm đó cười:
“Chúng ta có duyên thật. Mình tên Trương Hải Luân, còn cậu?”
“Mình tên Hạ Tuyết.”
“Tuyết rơi mùa hè?” – Hải Luân lên cao giọng – “Hay đấy! Mong rằng chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau.”
Hạ Tuyết tròn xoe mắt trước gương mặt và thái độ thân thiện của Hải Luân, cậu bạn cùng lớp. Đặc biệt, nụ cười của cậu ấm áp đến mức khiến cô bé như ngạt thở.
Đó là lần đầu tiên, Hạ Tuyết quen Hải Luân. Năm đó, cô vừa vào lớp mười.
Khi cho xe hơi quẹo ở ngã ba, Trang Trang chậm rãi cất tiếng:
“Ừm Hải Luân à, chắc sắp tới em sẽ ít có thời gian đến đón anh cũng như ghé qua nhà anh chơi vì công ty em hiện nay rất nhiều việc. Với lại em dự định sẽ tranh chức giám đốc kinh doanh bởi em muốn đổi mới vài thứ. Anh hiểu ý em chứ?”
Ở hàng ghế bên cạnh, dù nghe rất rõ điều bạn gái nói thế nhưng Hải Luân vẫn im lặng, không đáp lời. Chính xác anh không vui lắm về việc Trang Trang muốn ngồi vào chiếc ghế giám đốc kinh doanh gì đó. Anh chàng vốn biết tài năng cũng như tính hiếu thắng của cô tiểu thư họ Tô. Chỉ là anh cảm giác dạo gần đây thời gian cả hai bên cạnh nhau không còn nhiều như xưa... Nguyên nhân tất nhiên là vì Trang Trang cứ mãi “cắm đầu” vào công việc. Hải Luân chẳng bao giờ xem thường việc bạn gái đang làm hay ngăn cản cô thực hiện tham vọng giúp đỡ công ty của gia đình ngày một thăng tiến và càng tuyệt đối không muốn cô bỏ hết công chuyện để chỉ ở bên mình 24/24 giờ. Anh hiểu rõ mỗi người có cuộc sống riêng, lý tưởng riêng. Nhưng cái chính ở đây, Trang Trang đã “đi quá đà” trong việc dùng hầu hết thời gian cho công ty mà bỏ quên tình cảm.
“Em thích làm gì thì làm, anh không có ý kiến.” – Ánh mắt mù loà của Hải Luân hướng ra ngoài bên cửa kính xe. Anh trả lời hơi nhạt vì biết dù có nói gì, bạn gái vẫn chẳng thay đổi ý định.
“OK! Trưa nay anh muốn dùng bữa ở nhà hàng nào?” – Trang Trang vừa chuyển bánh lái vừa quan sát dãy nhà hàng phía trước.
“Anh hơi mệt nên sẽ về nhà dùng bữa với bố mẹ.” – Hải Luân chưa thay đổi tư thế, bảo.
“À, em hiểu rồi...”
Dường như bây giờ cô tiểu thư họ Tô mới nhận ra Hải Luân không được vui nhưng cô mệt mỏi và không buồn nói thêm điều gì nữa. Suốt quãng thời gian đó, giữa hai người họ không có gì ngoài sự im lặng hoàn toàn.
***
Buổi tối, trong phòng locker Hạ Tuyết đang thay đồ thì nghe chất giọng trầm đục, lạnh băng vang lên bên cạnh:
“Trán cô bị sao thế?”
Quay mặt qua nhìn, Hạ Tuyết tròn xoe mắt khi người vừa hỏi thăm mình là Thuỵ Trinh, cô chị PR khó chịu đêm hôm trước.
“Dạ, cái này vì em sơ ý va vào cửa.” – Hạ Tuyết rờ rẫm vết xước do bị bố đánh, nói dối.
Đối diện, Thuỵ Trinh rít thuốc rồi nhả khói ra, bảo nhạt:
“Chắc lại bị ông bố rượu chè ******** đánh chứ gì!”
“Sao chị biết bố em rượu chè?” – Cô gái họ Hạ không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
Thuỵ Trinh không đáp, mặt cứ lạnh lùng. Ánh mắt cô chị này chợt nhiên sâu thăm thẳm, hệt kiểu ẩn chứa điều gì đằng sau những làn khói thuốc đê mê ấy. Chính cái vẻ bề ngoài gai góc đó càng khiến cô trông bí ẩn bội phần.
Hạ Tuyết vẫn nhìn chằm chằm Thuỵ Trinh. Cô thật sự bất ngờ khi người chị vô tâm, vô cảm, vô tình kia biết khá rõ về gia cảnh của mình. Trong thoáng chốc, cô bỗng thấy một chút ấm áp, một chút lo lắng vừa hiện hữu mơ hồ từ Thuỵ Trinh.
Sự xuất hiện đột ngột của Hà Dương khiến Hạ Tuyết thoát khỏi những dòng suy nghĩ lởn vởn. Cô bé mười tám tuổi thở hồn hển, quẹt mồ hôi nhễ nhại trên trán:
“Xin... xin lỗi! Em tới trễ vì bận việc nhà.”
Hạ Tuyết chưa kịp trả lời là Thuỵ Trinh đã nhanh chóng “cướp” lời trước:
“Vậy thì thay đồ mau lên, kẻo quản lý la.”
Vứt điếu thuốc vào sọt rác, Thuỵ Trinh vuốt nhẹ mái tóc tém đầy cá tính của mình xong sải những bước dài đi ra khỏi phòng.
Trong khi Hạ Tuyết đứng tần ngần nhìn theo bóng dáng Thuỵ Trinh thì Hà Dương nhún vai, nghiêng nghiêng mái đầu:
“Chị ấy sao thế, quan tâm em ư?”
Lặng thinh vài giây, tiếp Hạ Tuyết bảo nhanh với cô em gái:
“Thôi đừng suy nghĩ nữa, mau thay đồ đi. Sắp đến giờ lên sàn rồi đấy!”
.....
Anh chàng đó tên Trọng Lâm, hay còn được gọi là Trọng thiếu gia, con trai cưng của một gia đình triệu phú nổi tiếng ăn chơi và có nhiều gái đẹp nhất Sài thành. Lúc nào hắn cũng ngồi trên chiếc limo dài bóng loáng, kè kè hai bên là những cô gái chân dài. Tay hắn vung tiền như mưa, rất hào phóng. Hầu như bar Gossi và các bar có tiếng khác đều biết “ông trời con” này. Vì mỗi lần đi bar, hắn rộng rãi boa cho tất cả mọi người: từ quản lý, bảo vệ, phục vụ, các cô PR, thậm chí luôn cả nhân viên vệ sinh. Một đêm như vậy hắn tiêu trên khoảng mấy chục “chai” chứ không ít. Thật chẳng tin nổi!
Vào các bar cao cấp mới biết thế giới đại gia là như thế nào. Trọng Lâm là điển hình cho những tay chơi thật thụ đi bar. Ngoài limo, hắn còn sở hữu mười chiếc ôtô, trong đó có Lexus, BMW, Innova... Mỗi lần bố mẹ ký thành công hợp đồng nào là thưởng ngay cho quý tử mấy trăm triệu để “ăn tối” sướng miệng.
Hầu như tối nào Trọng Lâm cũng dẫn đầu một nhóm cỡ chục người đi bar Dragon, thỉnh thoảng thì ghé qua bar Velet, bar Gossi hay D&D. Hình ảnh quen thuộc của “ông trời con” khi xuất hiện là ba, bốn em gái đẹp cùng với chiếc valy đầy tiền. Và bởi đêm nào cũng “đốt” trên cả chục triệu nên hắn nhanh chóng trở thành khách VIP của nhiều bar cấp cao ở khu vực này. Mỗi lần hắn rút tiền ra boa cho ai, toàn thấy tờ polyme 500.000 mới toanh. Cái này vẫn chưa thấm vào đâu so với cảnh, hắn rải tiền như lá cây ở ngay trước cổng các bar cho bảo vệ, phục vụ tranh nhau giành lấy.
Thật chất, đi bar vẫn có những đại gia... giả! Kiểu như chỉ chơi được một đêm hoành tráng cho thiên hạ “lác mắt” rồi sau đó thì chẳng thấy đến bar thêm lần nào nữa. Đại gia đúng nghĩa bây giờ sẵn sàng mở bar riêng tại biệt thự. Tổ chức cuộc vui tráng lệ chẳng thua vũ trường thứ thiệt, chỉ có điều không gian hơi nhỏ hơn thôi. Bar “tư nhân” thì lắm trò vui: tắm sambanh, chơi “đá”, “cắn” thuốc lắc... Nhưng Trọng Lâm thì khác. Hắn xứng đáng được gắn hai chữ đại gia vì là thượng khách đúng nghĩa của tất cả bar.
Trọng Lâm luôn ngồi duy nhất ở bàn VIP mà hắn thích. Thường, sẽ không có vị khách nào dám đụng đến chỗ ấy. Không rõ sao tự dưng hôm nay thiếu gia họ Trọng lại có nhã hứng “tạt ngang” qua bar Gossi.
Không giống như các quản lý ham hố khác ở mấy bar kia, dẫu Khương Dung vẫn đón tiếp “ông trời con” bằng thái độ nhiệt tình nhưng không quá vồn vã đến mức chạy ra chào đón từ xa. Người phụ nữ chững chạc đó luôn toát lên phong thái khiến người khác kính nể. Cô cũng là một quản lý bar có “máu mặt” tại Sài thành.
“Hôm nay Trọng thiếu gia đến bar Gossi quả là vinh hạnh.” – Khương Dung khéo léo dùng câu nữa đùa nửa thật khi đứng trước Trọng Lâm.
Ngã người ra sau ghế, hai tay quảng qua vai hai em da trắng như bông bưởi, Trọng Lâm nhả rơi điếu thuốc ra khỏi miệng, thở hắt:
“Buồn nên đến thăm người quen. Chị Dung không muốn nghênh đón sao?”
“Tôi từ trước đến nay không bao giờ đuổi khách vào bar của mình. Chỉ có chính họ tự đi ra mà thôi!” – Khương Dung sắc sảo đáp.
Trọng Lâm cười lớn vì cực kỳ thích kiểu ứng đáp chẳng chút “nể nang” của chị đại đây.
“Tuyệt! Giá mà chị trẻ lại mười tuổi thì Trọng thiếu gia này sẽ cưới chị ngay!”
Những người xung quanh bật cười khi nghe xong câu nói đùa ấy. Đối diện, Khương Dung cũng cười nhẹ bởi chẳng biết làm gì trước cái tính “ăn ngay nói thẳng” của anh chàng công tử trẻ tuổi.
Gần đó, trong một góc tối của phòng, quan sát cuộc nói chuyện giữa quản lý Khương với Trọng Lâm xong Hạ Tuyết giấu tiếng thở dài:
“Lại thêm một đại gia có tiếng vào bar Gossi. Chẳng hiểu người đâu mà lắm tiền.”
Bên cạnh, Tri Đồng vẻ như không quan tâm đến sự có mặt của thượng khách họ Trọng kia, bảo vẩn vơ:
“Việt Nam bây giờ đang hướng ngoại. Nhà đầu tư nước ngoài đổ xổ vào đây nhiều vô số kể nên hiển nhiên sẽ xuất hiện lắm đại gia như vậy.”