Hạ Tuyết


Khi đó ở dưới phòng VIP...
Thục Nghi ngồi trên ghế sofa dài, không ngừng la lối, quát mắng Tri Đồng. Chưa hết, cô nàng ương bướng đó còn lấy gối ném liên tục về phía anh chàng:
“Khốn kiếp! Xấu xa! Bỉ ổi! Bẩn thỉu! Muốn qua đêm với Lý Thục Nghi này hả? Đừng có mơ! Mau mở cửa để tôi trở lên sàn!”
Dẫu hai lỗ tai nãy giờ bị “tra tấn” bởi giọng hét chát chúa của cô nàng “sư tử Hà Đông” nhưng Tri Đồng vẫn không phản ứng gì ngoài việc lục tìm đồ trong chiếc tủ gỗ.
Thấy đối phương chẳng có chút “động tĩnh” nào, Thục Nghi mím môi, mắng to hơn:
“Loại đàn ông thế này sống chi cho chật đất! Đừng ỷ có tiền thì muốn gì cũng được! Chúng tôi bị khinh nhờn đều do khách đi bar ******** như mấy người!”
Tri Đồng vẫn làm ngơ, tiếp tục tìm đồ. Cô gái họ Lý bực mình kinh khủng. Ban đầu, cô tức vì bị lôi xuống phòng VIP nhưng giờ cô điên tiết vì anh chàng trước mặt dường như không hề bận tâm đến sự hiện của mình cái phòng này.
“Nè!” – Thục Nghi gắt, y hệt con nít – “Có nghe tôi nói không???”
Cuối cùng cũng có được mấy thứ cần tìm, Tri Đồng gật đầu rồi mau chóng đứng dậy. Bấy giờ anh mới xoay người lại, đối diện với cô gái PR ương bướng đang chiếu ánh mắt căm ghét về mình hệt như hai người là kẻ thù truyền kiếp từ lâu lắm.
“Tôi không điếc. Nãy giờ cô mắng cái gì, tai tôi đều nghe hết.” – Vừa nói, anh chàng họ Hoàng vừa tiến lại gần Thục Nghi.
Đôi lông mày cau lại, hai hàm răng nghiến chặt, Thục Nghi biết ngay người này muốn làm gì mình. Đốn mạt thật! Loanh quoanh trong bar Gossi, chẳng có tên đàn ông nào ra hồn. Nhiều thằng nhìn trí thức, lịch lãm vậy chứ gặp mấy cô PR trẻ đẹp thì lập tức xáp vào, rờ mó chả thua mấy tên không ra gì. Thậm chí có những ông được gọi là giáo sư, tiến sĩ, đầu bạc gần hết mà vô đây cũng văng tục đến sùi bọt mép, bay cả hàm răng giả. Đó đều là sự thật 100%, chẳng có cái nào bịa đặt. Nhưng điều đáng khinh nhờn nhất ở bọn đàn ông đi bar chính là kêu các PR qua đêm!
Còn bận nghĩ cách để đối phó với tình huống tệ hại này thì Thục Nghi giật nảy vì tay Tri Đồng chạm vào đôi chân mình đang gác trên ghế sofa. Ngay tức thì, chẳng cần nhiều lời nữa, cô giơ tay và tát mạnh vào mặt anh. Bởi do không lường trước tình huống đó nên anh chàng họ Hoàng lãnh trọn cú đánh nảy lửa kia...
Bốp! Âm thanh của da thịt chạm da thịt nghe thật lớn và hằn điều ấy đã giải thích cho việc bên má trái của Tri Đồng xuất hiện bốn dấu tay hằn đỏ.
“Anh sẽ phải hối hận nếu dám đụng vào tôi nữa!” – Thục Nghi điềm nhiên cảnh cáo.
Sau vài giây im lặng, Tri Đồng từ từ đưa tay lên rờ một bên mặt rát buốt, nói nhạt:
“Đây là lần đầu tiên, tôi bị con gái đánh!”
“Vậy hả? Có cần tôi đánh thêm cái thứ hai...”
Thục Nghi chưa dứt câu thì đã bị Tri Đồng giữ lấy hai tay và đồng thời đè mạnh xuống. Quá bất ngờ nên cô gái chẳng kịp phản ứng gì cả. Khi hoàn hồn trở lại, Thục Nghi mới thấy mình đã hoàn toàn nằm kềnh ra ghế sofa, còn Tri Đồng đang ở phía trên người cô. Cái nhìn của anh chàng trông thật bình thản.
“Nếu tôi thật sự muốn giở trò thì liệu cô có thoát được không? Giống kiểu như vậy nè... Dù mạnh đến mấy, cô cũng khó lòng thắng nổi một thằng đàn ông!” – Tri Đồng bảo.
Kỳ lạ thay, Thục Nghi không hề vùng vẫy hay quát mắng như ban nãy. Trái lại, cô gái ngang tàng này chỉ hướng ánh mắt đầy căm hận và lạnh lùng vào anh chàng rồi nói:
“Cưỡng bức tôi à? Vậy thì nhất định, tôi sẽ GIẾT ANH!”
Chất giọng trầm cộng thêm việc cố tình nhấn mạnh hai từ cuối, Thục Nghi như thể muốn đối phương biết rằng, cô đã nói thì sẽ làm!
Nhìn chằm chằm đôi mắt to tròn linh động nhưng cũng rất mạnh mẽ quyết liệt của Thục Nghi, Tri Đồng tự dưng cười phì đồng thời buông hai tay cô gái ra.
“Đáng sợ thật!” – Anh chàng họ Hoàng vẫn còn buồn cười.
Thoát khỏi sự giam giữ, Thục Nghi bật dậy định tát Tri Đồng thêm một cái nhưng lần này, chàng trai đã nhanh nhẹn giữ tay cô lại do rút kinh nghiệm từ cú đánh ban nãy.
“Buông ra!” – Thục Nghi trừng mắt doạ.

“Ngu sao buông? Bỏ ra, cô đánh tôi chứ gì.” – Tri Đồng, chẳng hiểu sao cũng hùa theo cái trò trẻ con này, nhún vai.
“Anh...”
“Được rồi. Nếu tôi nói rõ lý do tôi đưa cô xuống phòng VIP thì cô sẽ ngừng hành động ương bướng lại đúng không?” – Tri Đồng thở hắt – “Thứ nhất, cô có thấy ông khách Tây kia rất tức giận? Cô mà còn đánh ông ta thêm bạt tai thì tôi đảm bảo đêm nay cô chẳng tìm được đường về nhà. Thứ hai, quan trọng nhất, chân cô bị chảy máu! Vết thương hơi dài và tôi nghĩ cần phải băng bó.”
Nghe xong lời giải thích từ Tri Đồng, Thục Nghi mới đảo mắt xuống đôi chân khi nãy anh chạm vào, đúng là đang chảy máu thật. Vẻ như cô vừa đạp trúng vật gì rất sắc nhọn mà không hề hay biết.
“Thế...” – Thục Nghi lại nhìn sang chàng trai bên cạnh – “Anh kéo tôi xuống đây là giúp tôi? Khó tin quá!”
“Tin hay không tuỳ cô.” – Tri Đồng buông tay Thục Nghi ra vì nghĩ chắc cô chẳng còn muốn đánh mình nữa – “Giờ cô ngồi yên để tôi băng bó vết thương.”
Tri Đồng lấy ra mấy chai thuốc đặt lên ghế sofa rồi cúi người xuống. Đôi mắt Thục Nghi tròn xoe khi trông cảnh anh chàng xa lạ ấy dùng bông băng lau máu xong nhẹ nhàng thoa thuốc vào vết thương ngay gót chân mình. Hoá ra, cô đã hiểu lầm anh từ đầu đến cuối. Cơ thể Thục Nghi bỗng chốc nhẹ hẫng, không còn gồng lên tự vệ nữa. Gương mặt cùng dáng vẻ dữ dằn cũng biến mất. Giờ cô chỉ thấy mọi chuyện trở nên kỳ lạ thôi. Là ở chỗ, dù bị cô tát thật đau vào mặt mà anh vẫn tận tình chăm sóc cô...
“Xong! Cũng may vết đứt không sâu.” – Tri Đồng dán băng keo cá nhân che vết thương cho cô gái họ Lý.
Lúc Tri Đồng ngồi trở lên ghế sofa thì Thục Nghi bảo, giọng vẫn khó chịu dẫu hiểu ra anh chàng chẳng hề có ý xấu:
“Đáng lý anh nên trình bày rõ để khỏi bị ăn tát.”
Khuôi nắp chai bia, Tri Đồng đáp trước khi nốc một hơi:
“Cô có cho tôi cơ hội nói đâu nào. Vừa mới đụng ngón chân thôi, cô đã đánh tôi đến nổi cả đom đóm.”
“Đấy là hành động chính đáng. Chẳng nói chẳng rằng, tự nhiên chạm vào tôi thử hỏi làm sao tôi biết anh muốn gì.”
“Hà!” – Tri Đồng sảng khoái sau khi uống ngụm bia, khẽ quay qua – “Giờ cô bắt bẻ tôi à? Một câu cám ơn cũng không có.”
Lặng thinh chốc lát, Thục Nghi khó khăn lắm mới nói ra được hai từ:
“Cám ơn...”
Bên cạnh, Tri Đồng suýt bị sặc. Anh liền đảo mắt nhìn trở lại cô gái PR bướng bỉnh đó.
“Bộ tôi nói cám ơn lạ lắm hả?” – Thục Nghi hậm hực trước kiểu nhìn chằm chằm nọ.
Nhận ra vẻ lúng túng của cô gái, anh chàng họ Hoàng cười cười, xoa đầu cô:
“Cô bé biết nghe lời ghê.”
Gạt phắt tay anh chàng xuống, Thục Nghi hắng giọng:
“Cô bé cái gì? Tôi hai mươi hai tuổi rồi.”
“Tôi hai mươi tám, lớn hơn cô sáu tuổi đấy.”
“Mặc xác anh!”
“Nói chuyện với người lớn tuổi hơn mà cô chẳng kính nể gì hết. Vụ việc hồi nãy, cũng bởi cô ăn nói với khách không nhún nhường nên mới lộn xộn cả lên.”
Thục Nghi còn điên tiết chuyện vừa rồi với ông Tây:

“Tại ông ta biến thái! Lẽ nào tôi ngồi yên để bị chích thuốc?”
“Tôi không bảo thế nhưng ý tôi là cô nên biết chừng mực. Nếu làm lớn chuyện, chỉ có cô và bar Gossi gánh chịu hậu quả.” – Tri Đồng từ tốn – “Dù gì, cô cũng phải nghĩ cho sự khó sử của quản lý Khương.”
“Vậy thì thưa ngài, tôi nên làm gì trong tình huống đó?” – Thục Nghi khoanh tay, long mày hơi nhướn nhướn, hỏi giễu anh chàng họ Hoàng.
“Chẳng cần làm gì cả, cô cứ lẳng lặng rời khỏi đấy. Quản lý Khương luôn biết cách giải quyết êm xuôi những chuyện kiểu như thế.” – Tri Đồng thở dài thườn thượt – “Ban nãy, trông chị ấy rất khó xử, chắc cũng bởi một phần do thái độ ngang ngược của cô.”
Khẽ cười nhạt, Thục Nghi vẫn chẳng thay đổi chất giọng lạnh lùng:
“Coi bộ, ngài đây hiểu chị Khương Dung quá.”
“Tôi đến bar Gossi đã năm năm nay, quản lý Khương là người đầu tiên tôi quen khi đến nơi này. Tính chị ấy ra sao, tôi khá rõ.” – Tri Đồng cười nhẹ hệt như đang hồi tưởng lại những lần nói chuyện với Khương Dung mỗi lần vào bar.
“Năm năm? Anh đi bar khi mới hai mươi ba tuổi...?”
“Ừm, từ lúc ngồi vào chiếc ghế giám đốc của công ty gia đình thì tôi đã hiểu thế nào là phiền muộn. Bar Gossi giúp tình thần tôi thoải mái hơn.”
Đang nói thì Tri Đồng bỗng thấy ánh mắt Thục Nghi hướng vào mình rất khác lạ. Cô nhìn chằm chằm như kiểu anh đã hoặc đang làm việc gì rất xấu xa.
“Mặt tôi dính lọ hả?”
“Không.” – Thục Nghi chặc lưỡi – “Well ~ Chỉ là tôi không nghĩ người như anh lại đi bar lâu năm đến thế.”
Hiểu cô gái muốn ám chỉ điều gì, Tri Đồng chậm rãi cầm chai bia lên, bảo:
“Đi bar năm năm nhưng tôi chưa đụng đến cô gái PR nào cả!”
Lý Thục Nghi vốn nổi tiếng ương bướng và chẳng bao giờ quan tâm đến điều gì xung quanh. Một cô gái băng giá, bất cần đời... Nhưng ngay lúc này chỉ duy nhất câu nói ngắn ngủi đó từ Tri Đồng lại làm Thục Nghi thoáng bất động trong vài phút. Dường như cô thật sự để tâm đến điều ấy.
Cũng đúng! Một chàng trai trẻ trung bảnh bao đi bar năm năm mà chưa hề đụng vào một cô PR nào há chẳng phải chuyện lạ ư?
Thục Nghi khẽ quay qua nhìn Tri Đồng. Giống Hạ Tuyết đêm trước, giờ cô gái họ Lý mới phát hiện anh chàng này có đôi mắt thật buồn. Chiếc đèn ngủ mờ ảo trong phòng VIP càng khiến cho cái nhìn của anh thêm ưu tư. Có cảm giác, Tri Đồng đang chìm ngập trong hàng tá những suy nghĩ bất tận không điểm dừng qua cách anh vừa uống bia vừa thở ra nhè nhẹ. Mệt mỏi?... Đây là lần đầu tiên một vị khách ngồi trong bar và trước mặt Thục Nghi lại mang dáng vẻ buồn bã thế này.
“Trễ vậy à?” – Tri Đồng đảo mắt xuống đồng hồ đeo tay – “Tôi phải về trước 12 giờ.”
Chất giọng xuýt xoa khe khẽ của anh chàng họ Hoàng khiến Thục Nghi sực tỉnh. Cô mau chóng trở về vẻ bình thường như mọi khi: vô cảm, lạnh lùng.
“Không rõ vị khách Tây kia về chưa. Có gì cô ngồi đợi cho đến lúc bar xuống nhạc rồi hãy ra khỏi phòng VIP. Tôi về đây, cô bé.” – Tri Đồng đứng dậy, rời ghế sofa.
Lần này, Thục Nghi chẳng hề tỏ thái độ gì dù bị anh chàng gọi hai từ “cô bé”. Chính xác là, đầu óc cô gái này đang bận bịu với những dòng nghĩ suy nào đấy. Và chỉ chờ đến khi người nọ rời phòng, cánh cửa khép lại thì cô đã lên tiếng, vừa đủ để bản thân nghe:
“Đi bar năm năm mà không đụng đến cô gái nào... Chỉ có ma mới tin anh!”
Đôi mắt Thục Nghi chợt nhiên đứng yên với cái nhìn sâu thăm thẳm bởi nhớ lại cảnh khi nãy Tri Đồng giữ hai tay rồi đè mình nằm xuống sofa, đồng thời cả câu nói lúc đó của anh: “Nếu tôi thật sự muốn giở trò thì liệu cô có thoát được không? Giống kiểu như vậy nè... Dù mạnh đến mấy, cô cũng khó lòng thắng nổi một thằng đàn ông!”
Khẽ khàng nhìn xuống đôi chân được anh chàng họ Hoàng chăm sóc vết thương và dán băng keo cá nhân, Thục Nghi buông câu thật nhạt:
“Vậy ra, tôi là cô gái PR đầu tiên anh chạm vào...?”

***
Tri Đồng ngạc nhiên vì trông cảnh Hạ Tuyết đứng một mình ở quầy rượu, từ khuỷ tay đến bàn tay phải được băng trắng gần hết. Anh nhớ lúc mình kéo Thục Nghi vào phòng VIP thì tay chân cô gái này vẫn lành lặn, không sứt mẻ tí nào cả.
“Cô bị thương sao? Đã xảy ra chuyện gì?”
Hạ Tuyết giật mình nhìn lại và thấy trước mặt là anh chàng họ Hoàng.
“Chẳng có gì cả, tại tôi bất cẩn thôi.” – Hạ Tuyết mỉm cười rồi đưa mắt ra phía sau lưng chàng trai – “Anh đưa Thục Nghi vào phòng VIP làm gì thế?”
“Hoá ra, tên cô gái bướng bỉnh đó là Thục Nghi? Ừm, vừa rồi cô cũng thấy sự việc rất căng thẳng, tôi đưa cô ấy đi khỏi chỉ để xoa dịu tình hình. Với lại chân cô ấy đang chảy máu, tôi muốn băng bó vết thương giúp.” – Tri Đồng nhẹ nhàng đáp.
Nghe Tri Đồng trình bày rõ ràng mọi chuyện, đối diện, Hạ Tuyết thở ra nhẹ nhõm. Anh đã không khiến cô thất vọng. Giờ, cô gái họ Hạ thấy có lỗi vì ban nãy nghĩ anh định qua đêm với Thục Nghi.
“Đến giờ tôi về.” – Tri Đồng đưa tờ 500.000 cho Hạ Tuyết, cười – “Tiền công đêm nay.”
“Em phục vụ anh không nhiều nên số tiền boa này quá lớn. Nhưng nếu em không nhận, chắc anh sẽ bắt em cầm cho bằng được.”
Tri Đồng bật cười bởi thấy thú vị khi nghe thế:
“Chà, chưa chi mà cô hiểu tính tôi rồi.”
Cười nhẹ nhàng, Hạ Tuyết cẩn thận đón lấy tờ polyme màu xanh thẳng tớm từ tay khách.
Mãi lo nói chuyện vui vẻ với anh chàng họ Hoàng, Hạ Tuyết không hề biết Trọng Lâm đang quan sát mình khá lâu. Mấy giờ trước, sau khi “bị” cô gái PR này từ chối không nhận tiền thì Trọng thiếu gia vẻ như bắt đầu chú ý đến cô hơn. Chẳng “quậy” như mọi lần đi bar, ngay bây giờ, hắn chỉ ngồi lặng im nhìn Hạ Tuyết và chốc chốc đưa chai rượu ngoại lên môi uống một hơi dài.
“Cô bé ấy tên Hạ Tuyết...!”
Câu nói của quản lý Khương chợt vang lên. Tức thì, Trọng Lâm liền nở nụ cười thích thú. Trong không gian nửa tối nửa sáng tại nơi đây, nhìn hắn cứ như là kẻ đi săn đang vui thích vì tìm ra “con mồi”.
“Hạ Tuyết? Tuyết mùa hè...” – Trọng thiếu gia kéo dài giọng và đôi mắt đột ngột sắc bén hẳn – “Từ chối không lấy tiền của Trọng Lâm nhưng lại nhận tiền của thằng khác sao?”
Nốc cạn chai rượu cuối cùng xong, Trọng Lâm quẹt nhẹ môi rồi đứng dậy. Cô nàng chân dài mặc áo hở hang bên cạnh hỏi bằng giọng rất dẻo:
“Đi đâu vậy, my boy?”
“Về!” – Trọng Lâm rời bàn, chẳng bận tâm đến tụi đàn em, chậm rãi tiến đến chỗ Hạ Tuyết đang vẫy tay tạm biệt Tri Đồng.
Hơi giật mình một chút khi Hạ Tuyết xoay người trở lại và thấy Trọng Lâm đã đứng trước mặt tự lúc nào. Anh chàng thiếu gia nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt đó, cô gái họ Hạ dễ dàng nhận ra, toát lên sự chiếm hữu đáng sợ nào đấy. Nhưng dù sao đi nữa, cô cũng phải lịch sự với khách bằng cách khẽ cúi đầu chào: “Xin hỏi, có gì không ạ?”
Nghe câu hỏi nhẹ nhàng từ cô gái, Trọng Lâm nhếch mép rồi thở hắt:
“Chịu nhìn mặt tôi rồi hả?”
Và chẳng để đối phương kịp phản ứng gì, anh chàng thiếu gia nhanh chóng đi ngang qua Hạ Tuyết đồng thời kề môi thì thầm vào tai cô:
“Từ nay, tôi sẽ luôn để ý đến cô. Hạ Tuyết...!”
Khi Trọng Lâm đã bước qua khỏi mình thì bấy giờ, Hạ Tuyết mới xoay lại và dõi theo bóng dáng hắn rời khỏi bar. Đôi mắt cô tròn xoe bởi không rõ ban nãy bản thân có nghe nhầm. Nhưng thú thật, tiếng nhạc trong bar quá lớn khiến cô gái họ Hạ chỉ nghe loáng thoáng điều mà thiếu gia danh tiếng đó nói. Chính vì thế, cô nghĩ mình lầm.
Có người đặt tay lên vai Hạ Tuyết. Quay qua, cô thấy Thục Nghi đang nhăn mặt, cau mày như vừa gặp phải chuyện gì rất bực bội.
“Bồ thế nào? Nghe anh Tri Đồng bảo bồ bị thương.” – Hạ Tuyết nhìn khắp người bạn.
“Tri Đồng? A... Là cái tên đáng ghét đã lôi Nghi xuống phòng VIP hả? Tên cũng giống người thật, nghe kỳ cục.” – Thục Nghi trông bớt lạnh lùng hơi khi nãy, bảo.
“Đừng nói vậy, anh Tri Đồng là người tốt đấy.”
“Tốt cái nỗi gì? Bày đặt tỏ ra ta đây.” – Cô gái họ Lý vẫn còn nhớ những lời “răn dạy” của Tri Đồng trong phòng VIP.
Hạ Tuyết toan giải thích rõ ràng về anh chàng họ Hoàng thì chợt, giọng Khương Dung vang lên bên cạnh:

“Lý Thục Nghi! Đến bao giờ em mới chịu đàng hoàng khi nói về khách vậy?”
Cả hai liền xoay qua và bắt gặp gương mặt nghiêm nghị của quản lý Khương. Hết nhìn Hạ Tuyết rồi người phụ nữ này chuyển ánh mắt sang Thục Nghi:
“Hết nói nổi em! Ngay cả Hoàng thiếu gia là người tốt đến thế mà em cũng tỏ thái độ khó chịu, kênh kiệu.”
Trong khi Thục Nghi vẫn khoanh tay làm lơ thì Hạ Tuyết lại ngạc nhiên:
“Hoàng thiếu gia? Ý quản lý là anh Tri Đồng?”
“Ừm.” – Khương Dung gật đầu – “Chị thấy em nói chuyện với cậu ta nên tưởng em biết rồi. Hoàng Tri Đồng, gia thế không xoàng đâu. Nhưng vì vốn khiêm tốn, hiểu chuyện nên Tri Đồng không khoe khoang như Trọng Lâm. Hà, với cách ăn mặc giản dị kiểu ấy thì không ai biết được cậu ta là một thiếu gia.”
Điều Khương Dung nói rất chí lý bởi ngay cả Hạ Tuyết cũng chẳng ngờ anh chàng Tri Đồng tốt bụng đó lại xuất thân từ gia đình danh giá, quyền quý. Người như anh đúng thật hiếm có. Thảo nào, anh rộng lượng boa cho cô nhiều như vậy.
“Những người nhà giàu lắm tiền thường chẳng ra gì.” – Thục Nghi bảo vẩn vơ.
“NGHI!” – Khương Dung nhấn mạnh tên của cô em bướng bỉnh – “Em còn gây chuyện với khách lần nữa bằng dáng vẻ ương ngạnh thì đừng trách chị!”
“Tính em thẳng nên ai cũng không thích.”
Không muốn quản lý Khương tức giận, Hạ Tuyết liền khéo léo chen vào:
“Thục Nghi, mình nghĩ hẳn bồ không hề thấy anh Tri Đồng xấu chút nào vì anh ấy đã chăm sóc vết thương cho chân bồ.”
Khương Dung đảo mắt nhìn xuống gót chân Thục Nghi, tuy không rõ lắm bởi bóng tối bao phủ phòng bar nhưng cô vẫn thấy miếng băng keo cá nhân.
“Người ta có lòng tốt thế mà em còn chê bai đủ thứ trên trời dưới đất. Coi chừng, người chẳng ra gì lại là em đó.”
Dường như lúng túng trước câu nói có phần đúng đắn kia nên Thục Nghi đáp lảng tránh:
“Rồi, rồi! Anh ta tốt, được chưa? Em thay đồ đây.”
Dứt lời, Thục Nghi bước nhanh về phía phòng locker dẫu gót chân còn đau nhói. Đi được giữ chừng thì cô gái họ Lý vô tình đụng vào Phụng “tỷ” đang đi ngược trở lên sàn bar.
“Mày không có mắt hả? Phải để ý chứ!” – Phụng “tỷ” xỉa xối.
“Xin lỗi...”
Nghe câu xin lỗi hời hợt từ Thục Nghi, Phụng “tỷ” nhếch mép cười như kiểu sao trên đời lại có đứa ngông nghênh đến thế:
“Thái độ của mày vậy là sao? Khinh thường tao chứ gì? Mà ban nãy thằng nào lôi xuống phòng VIP ế, mày bị nó *** chưa? Mất trinh rồi hả?”
Toan cười thật lớn thì cô chị đại này bắt gặp ánh mắt lạnh băng, sắc bén của Thục Nghi. Không nói gì, cô gái PR bướng bỉnh ấy chỉ nhìn chằm chằm đối phương...
“Ờ... ừm, nhìn ghê quá! Tao sợ mày chắc!” – Dứt lời, Phụng “tỷ” đi ngang qua và còn cố tình đụng vào vai Thục Nghi cái nữa.
Thở dài đầy bực mình, Thục Nghi tiếp tục tiến về phòng locker.
Chứng kiến “cuộc chiến” giữa hai cô PR, Khương Dung lắc đầu chán nản:
“Gà nhà mà cứ đá nhau.”
“Chị đừng lo, họ xích mích một tí rồi cũng bình thường lại thôi.” – Hạ Tuyết lựa lời an ủi quản lý dù biết rất rõ mối hiềm khích của Thục Nghi với Phụng “tỷ” .
“Ừ... Thôi, em cũng thay đồ đi. Bar sắp xuống nhạc rồi.” – Khương Dung vỗ nhẹ vai cô em xong quay lưng rời khỏi quầy.
Hạ Tuyết lặng lẽ nhìn phòng bar đang tắt dần ánh đèn màu, khẽ khàng thở ra...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui