03.
Trường cao trung Xuân Thành là ngôi trường tốt nhất trong khu vực.
Cặp đôi thanh mai trúc mã khu Xuân Thành cùng nhau thi đậu vào ngôi trường này.
Một người là Phó Thanh, người còn lại là Hà Viên.
Tôi đúng là giẫm phải phân chó mới trúng tuyển vào ngôi trường này.
Kẻ làm cho tôi ngứa mắt cũng được trúng tuyển trước thời hạn.
Khó chịu, khó chịu, vô cùng khó chịu.
Đến lúc trường khai giảng tôi đã trút hết sự khó chịu này lên chiếc xe đạp của Phó Thanh.
“Hahaha, đúng là đáng đời.”
Phó Thanh chỉnh lại gọng kính, có chút bất lực nói: “Hà Viên, cậu chín chắn một chút đi.”
Tôi cười khẩy:“Đếch phải chuyện của cậu.”
Phó Thanh sớm đã học được cách đối phó với tôi.
Cậu ấy đặt mông ngồi trên yên sau xe đạp, bình thản nói: “Cậu chở tôi.”
“Cậu xuống đi, xuống đi.”
Dáng người Phó Thanh cao ráo, cậu ấy vừa ngồi xuống đã khiến đôi chân ngắn của tôi suýt không chống được.
Phó Thanh đưa chân xuống, chống lại giữ thăng bằng giúp tôi.
Một tiếng cười chế giễu từ yên sau vang lên, Phó Thanh nhất định là đang chế nhạo chiều cao của tôi.
Tôi vừa đạp xe vừa rơi nước mắt.
Sao người ta có thể ngờ Hà Viên tôi đây đã là một học sinh cao trung rồi mà chiều cao chỉ có mỗi 162cm chứ.
Chiều cao khiến tôi phải rơi nước mắt, sức nặng của cái hai cơ thể này khiến tôi đổ mồ hôi ướt đẫm cả áo.
Tôi đạp xe ngược chiều gió, gió thổi phồng bộ đồng phục lên, nhìn tôi lúc này chẳng khác gì quả khinh khí cầu.
Phó Thanh nhẹ nhàng giữ lấy eo tôi để bộ đồng phục dần dần không còn phồng lên nữa.
Tuy tôi là một học sinh cá biệt nhưng trước giờ chưa từng đi trễ về sớm.
Ngày hôm nay, những học sinh đến sớm đã bắt gặp một cảnh tượng một cô gái nhỏ nhắn đang chở theo một chàng trai thân hình cao ráo.
Đạp xe băng băng trên đường.
Ánh bình minh đầu ngày rọi xuống, ửng hồng đôi má của cô thiếu nữ, đồng thời cũng che giấu đi đôi tai đỏ bừng của chàng thiếu niên.
Bây giờ ngẫm lại, tôi thích Phó Thanh cũng không phải không có lý do.
Phó Thanh vừa khôi ngô, học hành giỏi, lễ phép lại yêu thương các loài động vật nhỏ.
Thật sự rất giống với hình ảnh chàng bạch mã hoàng tử trong trí tưởng tượng của tôi.
Mỗi lần Phó Thanh tan học đều đi cho những chú mèo nhỏ ăn, vừa mỉm cười vừa cất tiếng gọi “meo meo”.
Nói ra cũng phải trách ngày hôm đó thời tiết thật đẹp, đẹp một cách yên bình, nếu không sao mọi người ai cũng đều nghe thấy tiếng tim tôi đập loạn nhịp được chứ.
Giây phút đó tôi đã quyết định, chàng trai này nhất định phải thuộc về tôi.
Món ngon như vậy thì phải dành phần tôi, tôi không ăn thì ai ăn.
Cảnh đẹp nhân gian, hoa nở trăng tròn đều phải thuộc về tôi.
Đáng tiếc, thật đáng tiếc, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, lòng tôi có ý nhưng cậu ấy là kẻ vô tình.
Trái tim Phó Thanh không thuộc về tôi, thế là tình nghĩa thanh mai trúc mã mười mấy năm cứ vì thế mà bị huỷ đi trong gang tấc..