Mở đầu.
Tôi tên là Hạ Vũ. Tôi sinh vào giữa tháng sáu, khi tôi sinh ra trời đổ mưa như trút nước, bố mẹ đã đặt tên tôi tựa như một cơn mưa mùa hạ. Tính cách tôi cũng vậy: ồn ào, sôi nổi, chợt đến chợt đi và cũng lãng mạn như những cơn mưa. Tôi sắp tròn hai mươi mốt tuổi, là sinh viên năm thứ ba ngành Quan hệ công chúng trường Học viện Báo chí và Tuyên truyền Hà Nội.
Duyên phận đã cho tôi gặp gỡ mười ba chàng trai. Họ cứ tự nhiên xuất hiện trong cuộc đời tôi: có người đã rời xa tôi, có người vẫn ở lại, có người chán ghét tôi, có người yêu thương tôi, có người tôi yêu khắc cốt ghi tâm, có người tôi hận, có người tôi thương, có người tôi sợ… Tất cả bọn họ, mỗi một người đi qua đã để lại cho tôi rất nhiều kỷ niệm, nhiều bài học theo tôi cho đến khi trưởng thành.
Đừng nghĩ rằng tôi đang rất hãnh diện về những con số đó. Hiện tại duyên phận của tôi đã dừng lại. Tôi đang lên kế hoạch ột cuộc chạy trốn cùng với việc hàn gắn trái tim vốn đã mang đầy thương tích của mình.
Liệu tôi sẽ kết thúc ở chàng trai số mười ba? Hay chàng trai số mười bốn của tôi sẽ xuất hiện? Anh là ai? Anh có đủ tự tin và yêu thương để che chở ột cô gái như tôi?
Bạn có nghĩ tôi là một cô gái lăng nhăng và hư hỏng? Có nghĩ tôi là một kẻ phóng khoáng, hời hợt khi mà chưa tròn hai mươi mốt tuổi đã có thể quen biết nhiều đến thế? Ồ không! Tôi hoàn toàn không như vậy! Làm sao mà tôi đủ sức thích tất cả những chàng trai ấy. Chỉ là vì tôi có thói quen ghi nhật ký, có sở thích gắn số thứ tự theo thời gian gặp mặt trước sau cho những “bạn trai” nào có ý định “mờ ám” với tôi hoặc ngược lại mà thôi.
Tôi muốn chạy trốn, trốn đến một nơi thật xa rồi thu mình vào một góc khuất nhỏ bé hoặc ném mình vào một nơi thật ồn à, náo nhiệt để khóc và quên đi một ai đó. Nhưng thật sai lầm khi tôi không biết rằng dù có đi xa đến đâu, tôi vẫn phải mang theo trái tim của mình, nó vẫn luôn đập trong lồng ngực và nhắc nhở tôi về nỗi đau vẫn ở đấy, vẫn rỉ máu và nhức nhối.
Sân bay Nội Bài Hà Nội. Chủ nhật ngày 01/06/2008.
Tiếng loa báo hiệu chỉ còn ba mươi phút nữa là máy bay cất cánh. Tại cửa kiểm soát an ninh, một tay tôi xách túi, một tay vẫy chào Dũng và Lâm Hùng đang đứng ở phía xa mỉm cười với tôi. Hôm nay hai cậu ấy đã đưa tôi từ nội thành ra sân bay và tiễn tôi vào Sài Gòn du lịch. Không ai biết mục đích chuyến đi này của tôi là vì lý do gì, kể cả Dũng - cậu bạn tôi thân nhất của tôi suốt bảy năm nay.
Bước qua cửa an ninh, tôi ngoái lại phía sau lần nữa. Tôi thấy Dũng đã xoay người đi ra phía cửa chính còn Lâm Hùng vẫn nhìn về phía cửa kiểm soát, ánh mắt của cậu ấy chợt sáng lên khi thấy tôi quay lại và vẫy tay nói lớn:
- Hạ Vũ, khi nào về thì nhớ gọi điện tụi mình ra đón nhé!
Tôi gật đầu mỉm cười rồi quay người vào trong xếp hàng đợi làm thủ tục lên máy bay.
Lâm Hùng cũng thật là nhiệt tình, việc đưa tôi ra sân bay đáng lẽ ra mình Dũng là đủ nhưng cậu ấy vẫn cứ đòi đi theo để chở hành lý. Tôi gọi cậu ấy trong nhật ký là “chàng trai số mười một” – bạn thân của Dũng ở Học viện Ngân hàng và trùng tên với người yêu tôi - Đỗ Hùng.
Chúng tôi có một người bạn chung là Dũng và tình cờ quen biết nhau vào đầu năm thứ hai đại học. Từ nhỏ vốn đã là một người bản tính năng động, trường lớp đại học của tôi lại không hay tổ chức các buổi đi chơi nên tôi thường “bám càng” nhóm bạn Dũng tham gia tất cả các hội hè, du lịch. Cũng từ đấy tôi quen Lâm Hùng, mặc dù biết tôi đã có người yêu nhưng cái cách cậu ấy chu đáo với tôi trong những lần nhóm bạn đi chơi đủ để tôi phải gán cho cậu ấy một con số. Tôi thì chẳng có ý gì khác ngoài việc xem Dũng và Lâm Hùng như hai người bạn.
Thời tiết hôm nay thật đẹp. Chuyến bay của tôi sẽ cất cánh vào lúc 6 giờ chiều. Đang ở giữa mùa hè nên trời vẫn còn sáng rõ. Mặt trời đỏ rực chiếu những tia nắng cuối ngày rồi dần dần khuất bóng sau những dãy nhà cao tầng.
Khi đã yên vị trên máy bay, tôi mở túi xách lấy điện thoại định tắt máy thì có tiếng chuông reo. Giọng Quang hồ hởi vọng ra:
- Em đã lên máy bay chưa? Sắp đến giờ bay rồi phải không? Đến nơi đứng ở cửa ra vào đợi anh đón!
- Vâng, em đang trên máy bay, giờ em tắt máy đây, máy bay chuẩn bị cất cánh, đến nơi em sẽ gọi. - Tôi thì thầm trả lời Quang rồi nhanh tay nhấn nút tắt nguồn và bỏ điện thoại vào túi.
Đấy là Quang – “chàng trai số mười hai” của tôi. Nếu hôm nay anh ra đón thì đây sẽ là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Anh đã được xem ảnh của tôi khi bố tôi vào Sài Gòn thăm bố mẹ anh, họ là những người bạn, người đồng chí cùng là bộ đội trong Tiểu đoàn Quân khu bảy mà trước kia bố tôi làm Tiểu đoàn trưởng. Bố không những cho anh xem ảnh mà còn cho anh luôn cả số điện thoại để làm quen trong khi tôi hoàn toàn bị động, chẳng biết mặt mũi anh như thế nào.
Tôi nhớ cách đây hơn một năm, khi vừa cãi nhau với Đỗ Hùng - “chàng trai số 10" thì nhận được điện thoại của Quang. Thấy số lạ tôi chần chừ mãi mới nghe máy, sau khi giới thiệu mình là ai xong thì Quang hỏi thẳng việc muốn làm bạn với tôi. Tuy có hơi bất ngờ nhưng vì muốn chọc giận Đỗ Hùng tôi đã vui vẻ đồng ý và nói chuyện với anh hơn nửa tiếng. Từ đó Quang trở thành người bạn điện thoại của tôi. Lúc bận thì anh nhắn tin hỏi thăm, kể chuyện hoặc nhắc nhở tôi đủ thứ. Lúc rảnh anh lại gọi điện cho tôi “nấu cháo điện thoại” bằng những câu chuyện cười không đầu không cuối.
Khoảng thời gian đó tôi và Đỗ Hùng thường xuyên cãi nhau, Quang cứ như là người máy chịu ngồi nghe tôi lải nhải và biết an ủi kể truyện cười chọc tôi vui. Lần này biết tin tôi vào Sài Gòn, Quang mừng rỡ y như cậu bé được mẹ cho kẹo, giọng anh hớn hở, háo hức khiến đôi khi tôi cảm thấy hơi sợ việc gặp mặt anh.
Máy bay cất cánh, áp suất không khí thay đổi đột ngột làm tai tôi ù đi. Lần đầu tiên ngồi máy nên tôi vẫn chưa cảm thấy thích nghi ngay được nhất thời choáng váng. Mãi sau khi máy bay ổn định ở độ cao hơn chín nghìn mét tôi mới lấy lại được bình tĩnh và mệt mỏi thiếp đi.
Trong mơ tôi thấy Đỗ Hùng, chúng tôi đang ở sát biển, anh ấy đứng cách tôi một sải tay, vẻ mặt lạnh lùng vô cảm nói:
- Chúng ta chia tay nhau đi, anh và em không thể có một đám cưới được.
Tôi đau đớn nhìn anh, im lặng không nói được câu nào. Nước mắt không ngừng chảy xuống, gió thổi rất mạnh, ngọn sóng từ xa gầm gừ chồm đến rồi bất ngờ cuốn tôi đi. Tôi cảm thấy mình lạnh, rất lạnh. Đỗ Hùng vươn tay ra kéo tay tôi lại nhưng không còn kịp nữa. Anh gào lên gọi tên tôi nhưng tôi không còn nghe thấy được gì. Sóng biển đang nhấn chìm tôi xuống, nước biển mặt chát tràn vào mũi và miệng, cảm giác nghẹt thở như sắp chết khiến tôi giật mình bừng tỉnh giấc.
Tôi hoảng hốt nhìn quanh thì đã thấy một cô gái tiếp viên đứng bên cạnh đưa một chiếc chăn về phía mình:
- Tôi mang chăn cho quý khách, vừa lúc đi ngang qua thấy cô ngủ khẽ kêu lạnh nên đưa tới luôn, cô sẽ cần nó chứ?
- Ồ vâng, cảm ơn chị! - Tôi đón tấm chăn mỏng và đắp lên kín cổ.
Quả thật bây giờ thân thể tôi rất lạnh, trái tim cũng đang đóng băng và tê buốt. Tôi và Đỗ Hùng đã chia tay nhau được gần một tháng rồi, nói chính xác hơn là anh ấy bỏ tôi, không muốn duy trì tình yêu này nữa.
Ba tuần đầu tiên tôi đã làm đủ mọi cách để van xin anh quay lại yêu thương tôi nhưng vô ích. Quá mệt mỏi và rồi tôi quyết định chạy trốn, trốn đi một thời gian để không thể đến gặp anh, ép anh làm cái điều anh không bao giờ muốn là quay lại với tôi. Tôi co mình vào trong chăn, nước mắt khẽ chạm môi rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Tôi lơ mơ nhìn thấy một cô gái đang khóc, nước mắt giàn giụa trên gương mặt và những tiếng nấc nghẹn được cất lên:
- Anh! Anh nói thật cho em biết đi? Có phải anh bị bệnh gì đó và nói dối em để chia tay.
- Chẳng có lý do gì hết. Hạ Vũ, em đừng có đọc truyện, xem phim nhiều quá rồi nghĩ ngợi lung tung. Chỉ là chúng ta không hợp nhau. Tiếp tục chỉ là giả vở mà thôi. Vì nghĩ cho em nên anh mới nói ra lời chia tay trước, càng kéo dài em càng chịu thiệt thòi. – Đỗ Hùng nói và ánh mắt anh không hề nhìn vào cô gái đó.
Hóa ra cô gái ấy chính là tôi. Tôi đang chứng kiến lại cảnh này cách đây một tháng trước.
Lại là lý do “không hợp”, chẳng phải câu này Việt đã từng nói với tôi sao. Chàng trai số hai ấy đã không biết bao nhiêu lần làm tổn thương tôi vì câu nói ấy. Tôi đã yêu đơn phương Việt suốt những năm cấp hai và cấp ba, đã từng được đáp lại nhưng chỉ là giả dối, đã phải cố gắng từng ngày, từng tháng để quên đi Việt và mở lòng với Đỗ Hùng. Vậy mà giờ đây chính anh lại nói “không hợp” sau khi đã yêu nhau hơn hai năm.
- Em không tin. Cái gì mà hợp với không hợp. Anh cho em một lý do chính đáng đi. – Cô gái không kiềm chế được mà gào lên giận dữ.
Đỗ Hùng lúc này mới nhìn vào cô gái chăm chú. Ánh mặt anh lạnh lùng và kiên quyết:
- Được. Đây là em muốn nghe lý do thật sự… Anh, anh không còn yêu em nữa!
Tôi giật mình lùi lại mấy bước chân khi nghe thấy câu trả lời của Đỗ Hùng. Vậy là hết yêu, là không còn tình cảm gì nữa, là yêu đã chán chê và bây giờ muốn bỏ để tìm niềm vui mới. Đau đớn, nhục nhã và uất hận. Tôi nén nước mắt ngược vào trong, tiếp tục theo dõi câu chuyện.
Cô gái nhìn Đỗ Hùng với ánh mắt đầy phẫn nộ:
- Anh biết là em yêu anh nhiều như thế nào đúng không? Anh biết anh là người đàn ông đầu tiên của em và em luôn muốn anh là người cuối cùng nhiều như thế nào phải không? Vậy mà anh lại nhẫn tâm nói ra câu “hết yêu”. Anh “no xôi chán chè” đúng không hả?
- Em bắt đầu nói lung tung rồi. Nếu không yêu em thì anh ở bên em hơn hai năm qua làm sao được. Chỉ là bây giờ tình cảm không còn như trước. Em khác quá, em không giống cô bé ngày xưa anh yêu… Em nghi ngờ, em đòi hỏi, em bắt anh phải làm những điều anh không muốn…
- Chính anh đã biến em thành người như vậy. Chính thái độ của anh làm em cảm thấy không hề an toàn và bây giờ điều đó trở thành sự thật. Anh có người con gái khác rồi phải không?
- Không, chắc chắn anh không gặp gỡ yêu đương ai khác ngoài em? Nhưng dù sao hiện tại anh đã hết yêu em và anh cũng không hề tốt đẹp như em vẫn nghĩ. Nếu tiếp tục với anh em sẽ đau khổ hơn cả lúc này. Nghe anh… - Đỗ Hùng đột nhiên bước lại gần, anh đưa hai tay đặt lên vai cô gái và nói tiếp: - Chúng ta dừng lại ở đây.
- Em không đồng ý dừng lại, ngàn vạn lần không đồng ý. Khó khăn lắm em mới có thể yêu anh sâu đậm như vậy. Em cũng không còn là cô gái trong trắng nữa, cũng chẳng phải yêu cầu anh chịu trách nhiệm gì. Chỉ là em vẫn yêu anh, yêu rất nhiều. Anh đừng nghĩ là sẽ bỏ được em.
Cô gái vùng vằng hất tay Đỗ Hùng ra vừa khóc vừa bỏ chạy. Tôi đau đớn nhìn theo chính hình dáng của mình đang dần nhỏ đi rồi mất bóng. Đỗ Hùng ngồi thụp xuống, anh không đuổi theo mà ôm đầu một cách khổ sở. Trong lòng tôi trào lên nỗi chua xót. Đỗ Hùng, anh tỏ thái độ này là gì? Anh là người chủ động chia tay, anh đau đớn gì chứ? Sao anh không đuổi theo và giữ em lại? Anh ngồi đây giả vờ làm gì? Chẳng lẽ anh biết em đang nhìn thấy anh lúc này mà đóng kịch sao?
Trái tim tôi cứ thế mà nhói lên một cách khổ sở. Sao lại để tôi chứng kiến lại cảnh này? Tôi không muốn chạm vào nỗi đau ấy một lần nào nữa! Làm ơn, làm ơn hãy để tôi thoát ra khỏi giấc mơ này! Ai đó, xin hãy đánh thức tôi dậy! Xin hãy gọi tôi tỉnh để tôi không phải nhìn thấy người mà tôi đang muốn chạy trốn kia!
- Chị ơi, chị ơi! Chị tỉnh đi dậy đi, chị ngủ mơ toát hết cả mồi hôi rồi.
Vai tôi được một bàn tay lay nhẹ và cuối cùng cũng có ai đó nghe được lời khẩn nài mà đánh thức tôi dậy. Tôi mở mắt và nhận ra cô gái ngồi kế bên là người vừa gọi mình. Mất vài giây bình tĩnh lại tôi mới ngồi thẳng lên được, trên mặt còn đọng lại nước mắt nên tôi khẽ đưa tay gạt đi và mỉm cười cảm ơn cô gái.
Suốt một tháng nay lúc nào đi ngủ tôi cũng bị những giấc mơ liên quan đến Đỗ Hùng ám ảnh. Và dĩ nhiên, lần nào tỉnh dậy cũng là đôi mắt sưng mọng lên vì đã khóc trong mơ và cả ở ngoài đời.