Hạ Vũ, Anh Là Chàng Trai Số 14, Cưới Anh Nhé

Khi niềm tin trong tình yêu cạn kiệt, người ta thường hay nảy sinh ra nhiều nghi ngờ và dằn vặt lẫn nhau. Một người muốn niềm tin, một người muốn có được sự to do nhất định, tình yêu bỗng nhiên biến thành một sự ràng buộc, một gánh nặng và một nỗi lo sợ về ngày mai hạnh phúc.
Đỗ Hùng và tôi đã có khoảng hơn một năm hạnh phúc. Sau đó tôi bắt đầu tham lam và đòi hỏi nhiều điều hơn nữa từ anh. Tôi yêu anh và sợ cái cảm giác không chắc chắn này nên lúc nào cũng có lý do để hờn giận và trách móc. Phải chăng khi đó tôi đã quá trẻ con?
Có một lần về quên mấy ngày rồi trở lại Hà Nội, anh gặp tôi với vẻ mặt đượm buồn. Tôi cảm nhận được sự lo lắng của anh liền ôm anh và hỏi:
- Có chuyện gì vậy? Nói cho em biết được không?
Đỗ Hùng im lặng hồi lâu rồi mới lên tiếng:
- Mẹ anh muốn anh sớm lập gia đình. Biết em mới học năm thứ hai bà có vẻ không vui.
Sự thành thật của Đỗ Hùng làm tim tôi khẽ nhói lên, tôi cố gắng giữ bình tĩnh:
- Chưa gặp em đã không thích sao? Chỉ vì em còn quá trẻ mà không thích sao?
- Anh không biết, nhưng tóm lại chắc tết này anh vẫn chưa đưa em về nhà được.
Hèn gì, hèn gì mà cách đây hai tháng chúng tôi cùng nhau đi chung một chuyến xe về quê. Khi mẹ tôi gọi điện hỏi về cũng ai tôi đã nói về chung với Đỗ Hùng và anh đã không vui. Rồi khi xe ô tô dừng ở thành phố trước cửa nhà anh, đáng lẽ ra anh phải hỏi tôi xuống cùng để vào nhà nhưng anh không làm vậy. Đỗ Hùng một mình đi xuống, dặn tôi đi thêm một đoạn nữa rồi xuống xe. Mai anh sẽ đón tôi đi chơi sau. Lúc ấy tôi đã rất hụt hẫng và thất vọng. Chúng tôi yêu nhau đã hơn một năm vậy mà anh vẫn muốn giữ kín mối quan hệ này. Quá khứ của anh, tôi không hề biết gì ngoài việc anh từng học Đại học Mở Hà Nội, khoa Tiếng Anh, nhà anh ở đâu và anh hơn tôi bảy tuổi.
Điện thoại Iphone 3 của Đỗ Hùng luôn cài mật mã và tôi thì không được biết mật mã đó. Có lần anh mở máy, tôi đòi xem điện thoại anh đưa cho tôi và tôi mở tệp ảnh xem đầu tiên. Không có một bức hình nào của tôi hay của hai đứa được lưu trong điện thoại. Bất ngờ và thất vọng, tôi tò mò mở hộp thư đến của anh và đọc được ngay tin hẹn nhau đi uống nước vào sáng mai của một cô gái.
Tôi giận dữ ném điện thoại trả Đỗ Hùng:
- Anh không hề có một tấm ảnh chung chứ đừng nói là ảnh riêng của em trong máy. Anh không thích để ảnh người yêu vào điện thoại à?
- Trò trẻ con mà. Anh để hết trong máy tính thôi.
- Anh hẹn với ai đi uống nước ngày mai?
- Em đọc trộm tin nhắn của anh? – Đỗ Hùng cau có.
- Em đọc và hỏi công khai, trộm gì mà trộm. Cô gái ấy là ai?
- Là bạn anh.
- Mai em đi cùng anh. – Tôi quả quyết.
- Không đi được. Anh nói là bạn thì là bạn.
- Thế sao không cho em đi.
- Tính em anh lạ gì, dạo này em hay ghen và nghi ngờ lung tung, anh không muốn em đi. – Đỗ Hùng cáu.
Tôi nghe vậy càng cáu hơn, giận dữ mà nói:
- Sợ em nghi ngờ thì càng phải cho đi. Anh giấu em điều gì đúng không?
- Biết ngay đưa điện thoại cho em là phiền phức mà. Đấy, đấy chính là lý do anh cài mật mã đấy. – Đỗ Hùng đập bàn đứng phắt dậy đi ra ngoài không nói thêm câu nào với tôi. Tôi bật khóc giận dữ bỏ về.
Sang năm thứ hai bố mẹ mua cho tôi một chiếc Honda Click màu đen và tôi dùng nó vào việc hàng tuần đi dạy thêm bốn buổi tối: thứ hai, thứ tư, thứ sáu, chủ nhật ột bé gái học lớp bốn. Từ ngày yêu Đỗ Hùng, anh dẫn tôi đi nhiều nơi nên đường phố Hà Nội tôi cũng bắt đầu nhớ rõ. Hôm ấy tôi bỏ về và Đỗ Hùng đã không gọi điện lại.
Sáng sớm hôm sau tôi điên cuồng mà bấm máy gọi cho Đỗ Hùng nhưng anh tắt máy. Anh đi gặp cô gái kia và tắt máy để tôi không làm phiền. Tôi khóc, khóc và đau khổ khi Đỗ Hùng hoàn toàn không chia sẻ với tôi cuộc sống của anh, lúc nào anh cũng bảo chỉ cần biết anh yêu tôi là đủ. Nhưng tôi cần nhiều hơn thế nữa, tôi không thấy chỉ yêu thôi là đủ. Tôi cần sự an toàn trong tình yêu mà Đỗ Hùng không hề muốn đem đến cho tôi điều ấy.
Tôi hay ghen bao nhiêu thì Đỗ Hùng hoàn toàn ngược lại. Năm ngoái khi Đức về nước, tôi đã lợi dụng Đức để chọc giận Đỗ Hùng. Suốt cả một tuần tôi không hề gặp anh, tôi nói rõ là có một người bạn trai mới ở nước ngoài về và tôi cần thời gian gặp Đức. Thật không ngờ là Đỗ Hùng bình thản gật đầu. Anh cũng không hề gọi điện hỏi tôi đang làm gì, ở đâu. Sau này khi Đức đi anh nói:
- Anh tin tưởng em sẽ chẳng bao giờ làm gì có lỗi với anh. Em yêu anh như vậy không có lý do gì để nghi ngờ em. Anh tôn trọng sự riêng tư của em.
- Ý anh là gì? – Tôi ngước ánh mắt buồn bã nhìn anh. – Ý anh là em không tôn trọng quyền riêng tư của anh.
- Anh không nói vậy. Nhưng nếu em cứ tiếp tục thế này chúng ta sẽ mệt mỏi lắm, anh bắt đầu thấy mệt mỏi rồi.
- Vậy hãy cho em cảm giác an toàn, cảm giác được yêu tuyệt đối đi. Sao anh luôn làm em bất an, luôn làm cho em có cảm giác anh yêu và chỉ để đấy thôi, không có ý định lâu dài.
- Anh yêu ai cũng vậy thôi, anh nói sự thật là em là người anh yêu lâu nhất từ trước đến giờ, anh không nghĩ được quá xa, chỉ biết yêu em ở hiện tại thôi.
Nói rồi Đỗ Hùng lại ôm lấy tôi, lại dỗ dành, lại rủ rỉ những lời ngon ngọt và cứ thế tôi lại bị anh dụ dỗ làm lành thành công.
Có rất nhiều chuyện cãi nhau vụn vặt hay xảy ra. Tính tôi quá trẻ con nên thường hay nói ra lời chia tay nhưng rồi sau đó lại quên ngay.
Có lần nửa đêm Đỗ Hùng nhắn nhầm vào điện thoại của tôi một tin nhắn tán tỉnh người con gái khác. Chẳng hiều lúc đó anh quen tay thế nào mà lại gửi cho tôi. Thật điên là điện thoại hết tiền tôi không gọi ngay lại được. Nhưng Đỗ Hùng không biết có phát hiện ra nhắn nhầm hay không cũng không thấy gọi điện lại giải thích.
Tức giận và ghen tuông, tôi đã khóc cả đêm hôm đó và ngay sáng sớm hôm sau thì tìm gặp Đỗ Hùng làm ầm ĩ lên. Vẫn là câu nói cũ:
- Anh chỉ trêu đùa thôi! Đó là Dương em kết nghĩa của anh em chẳng gặp một lần rồi còn gì.
- Nhưng chị ta thích anh, chỉ cần gặp một lần là em biết chị ta có tình cảm với anh. Anh xem em là gì mà buông lời ghẹo người con gái khác?
- Đàn ông mà, chỉ là đùa thôi. Em không tin anh thì thôi.
Tôi hằm hè đứng dậy và bỏ về. Anh đuổi theo tôi ra đến cửa chính rồi rút chìa khóa xe của tôi giấu đi không cho tôi về. Lại ôm ấp và thanh minh, tôi lại tin tưởng và quên đi mọi chuyện. Tôi luôn yêu bằng đôi mắt nhắm tịt như vậy?
Người nhà của Đỗ Hùng đầu tiên mà tôi gặp là em trai anh - Đỗ Tuấn. Đỗ Tuấn chỉ kém Đỗ Hùng hai tuổi, làm việc ở quê và cuối năm sẽ cưới vợ trước, thảo nào mẹ Đỗ Hùng mới lo lắng giục anh như thế.
Người yêu Đỗ Tuấn lớn tuổi hơn tôi, lại là con gái Hà Nội tình nguyện theo chồng về quê nên mẹ chồng tương lai rất quý mến. Cô ấy thấy tôi còn trẻ lại biết tôi không được yêu thích nên cũng giữ khoảng cách với tôi và thỉnh thoảng lại tỏ ra như mình đã là người nhà họ Đỗ mà lên mặt. Buồn cười xen lẫn đau lòng, tôi chỉ biết gắng gượng vui vẻ mỗi khi gặp mặt hai người “em” ấy.
Ngày đám hỏi diễn ra, Đỗ Hùng miễn cưỡng dẫn tôi đi vì tôi đã nhờ mấy người bạn trai làm đội bê tráp ăn hỏi cho em trai anh gồm Dũng, Thiên và ba người bạn của Thiên đưa đến.
Chuyện tôi yêu Đỗ Hùng nhóm bạn cấp ba và đại học của tôi đều biết, anh rất giỏi giao tiếp và có nhiều mối quan hệ rộng nên bạn bè tôi chẳng ai chê anh điều gì cả. Đỗ Hùng chỉ đưa tôi đến đám ăn hỏi của em trai anh như một người bạn bình thường. Không ai biết tôi là ai và tại sao lại đi cùng Đỗ Hùng.
Khi được xếp ngồi chung xe với mẹ Đỗ Hùng để đi đến nhà gái, tôi và Đỗ Hũng ngồi ở hàng ghế sau cùng. Mẹ anh và một vài người dì, người cô ngồi trên mấy hàng. Đột nhiên họ lên tiếng nói chuyện vì không hề biết tôi ngồi ở phía dưới:
- Chị có thấy con bé tóc xoăn đi cùng Đỗ Hùng không? Có phải người yêu nó không? – Một người phụ nữ lên tiếng hỏi.
Người khác lại chen vào:
- Nhìn cũng khá xinh đấy. Thằng Hùng xem như có mắt nhìn.
- Không phải đâu, chắc là bạn thôi. Nếu là người yêu thì phải giới thiệu với bố mẹ chứ. – Mẹ Đỗ Hùng lên tiếng phủ nhận luôn nên câu chuyện kết thúc.
Mắt tôi ngân ngấn nước. Tôi hít một hơi sâu cố không để mình òa khóc. Đỗ Hùng cũng nghe được. Chỉ thấy anh siết nhẹ tay tôi và cũng không nói gì. Tại sao anh im lặng?
Anh Khánh và chị Vân cũng đến dự và biết được mối quan hệ của tôi và Đỗ Hùng nhưng anh chị không tỏ thái độ gì. Cả buổi tôi không cười nổi một nụ cười. Khi tan tiệc Dũng và Thiên chào tôi về trước, Đỗ Hùng còn đang bận bụi tiếp khác với bố mẹ và cô dâu, chú rể. Tôi tiễn hai người bạn ra cửa nhà hàng.
Thiên đột ngột đặt tay lên vai tôi:
- Hạ Vũ, nhìn bà buồn lắm đó. Có chuyện gì cũng đừng có khóc ở đây.
- Đúng rồi. Tôi thấy bà ủ rũ. Hay là về cùng chúng tôi đi. – Dũng nói thêm vào.
Nước mắt tôi vốn đã chực chờ, nhận được hai câu an ủi của bạn bè thì được dịp tràn ra. Tôi vội vàng đưa tay quệt nước mắt, gượng cười:
- Cảm ơn hai ông đã giúp. Chỉ là cãi nhau một chút với anh Hùng thôi. Tôi sẽ về sau. Tạm biệt.
Nói rồi tôi nhanh chân đi vào hội trường vừa lúc Đỗ Hùng đi ra. Anh có vẻ hơi áy náy khi chưa kịp cảm ơn hai cậu bạn của tôi đã giúp đỡ. Rồi Đỗ Hùng nhét vào tay tôi trùm chìa khóa:
- Em về phòng trọ của anh trước, bây giờ anh cùng gia đình đi đến nhà ông bà của cô dâu để thắp hương. Toàn người nhà thôi. Em đi không tiện…
Tôi bặm môi, nhìn Đỗ Hùng với hai con mắt đỏ hoe nhưng anh tránh cái nhìn đó. Muốn nói một điều gì đấy nhưng tôi sợ sẽ cãi nhau với Đỗ Hùng ngay ở đây nên im lặng, gật đầu và lầm lũi đi về phòng trọ đợi anh.
Tôi ném phịch người xuống giường, căn phòng này toàn mùi hương của Đỗ Hùng, toàn hương vị của tình yêu mà anh và tôi đã trao cho nhau, đã thề nguyện yêu nhau… Vậy mà tôi không phải là “người nhà” của anh ấy, hiện tại và trong tương lai Đỗ Hùng chưa hề lên kế hoạch cho chuyện này. Tôi ngu ngốc gì chứ? Tôi đòi hòi gì chứ? Yêu đâu có nghĩa là sẽ cưới. Yêu đâu có nghĩa là mãi mãi.Chẳng phải tôi đã tưng yêu Việt đến như thế rồi cũng quên được mà yêu Đỗ Hùng hay sao? Tương lai ai dám chắc Đỗ Hùng sẽ còn yêu tôi như tôi đang yêu anh.
Từng tiếng nấc nghẹn bắt đầu phát ra. Tôi gọi điện cho Thanh và òa lên khóc nức nở kể với Thanh mọi chuyện. Thanh chỉ biết an ủi tôi, hỏi có cần đến đón tôi và nhà hay không nhưng tôi đã từ chối. Tôi muốn đợi Đỗ Hùng về để nói rõ mọi chuyện.
Rất lâu sau khi đang thiêm thiếp trong giấc ngủ, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa liền đứng dậy xoay chốt. Đỗ Hùng về, trời đã nhá nhem tối. Anh nhìn đôi mắt sưng mọng của tôi thì hiểu ngay ra chuyện gì liền ôm chầm lấy tôi:
- Hạ Vũ, xin lỗi anh về muộn. Là anh không tốt, anh bỏ em về một mình trước.
Tôi lạnh lùng đẩy anh ra, lùi lại mấy bước chân, đối mặt với anh hỏi:
- Anh có yêu em không Đỗ Hùng? Anh có nghĩ khi em ra trường, tìm được việc sẽ kết hôn với em không?
- Em lại sao thế? Sao cứ thích hỏi mấy câu nhàm chán vậy?
- Trả lời em đi Hùng! Nếu không trả lời được… Chúng ta… chia tay đi.
Thực ra trong thâm tâm tôi chỉ muốn dùng từ “chia tay” để dọa Đỗ Hùng, nhưng anh đứng ngây người nhìn tôi. Đôi mắt bắt đầu có sự giao động rồi cuối cùng lên tiếng:
- Anh cũng mệt mỏi lắm, nếu tình yêu của anh với em không đủ an toàn và tin tưởng. Vậy theo ý em, chúng ta chia tay nhau đi.
Quá kinh ngạc xen lẫn giận dữ và đau đớn. Đây là lần đầu tiên Đỗ Hùng chấp nhận lời chia tay tôi nói ra, thậm chí còn nhắc lại từ ấy với tôi. Lúc ấy tôi vẫn rất nóng nảy và kiêu ngạo, tôi quay vào trong xách túi và bước đi. Trước khi ra khỏi cửa không quên nói thêm một câu vô cảm:
- Được rồi! Từ giờ chúng ta chấm dứt mọi đau khổ cho nhau.
Tôi về nhà tắt điện thoại rồi ném vào tủ khóa lại. Cái trò tắt điện thoại này tôi đã làm không biết bao nhiêu lần rồi nhưng cứ thỉnh thoảng lại bật máy lên xem Đỗ Hùng có cuộc gọi nhỡ hay nhắn tin đến không. Nhưng lần ấy tôi im lặng, tôi bỏ về quê năm ngày và không mang theo điện thoại.
Thấy tôi về nhà với tâm trạng buồn bã, mẹ vội hỏi han:
- Con và Hùng cãi nhau à? Sao về nhà mà buồn bã thế này?
- Con… - Tôi không biết nên trả lời mẹ thế nào.
Mẹ nói tiếp thay tôi:
- Con lớn rồi, yêu ai bố mẹ không cấm, nhưng ít nhất cũng phải tỉnh táo, đừng có mù quáng quá sau này con gái là người chịu thiệt thòi nhất. Bọn con yêu nhau lâu như vậy, câu ta còn chưa đến nhà gặp bố mẹ lần nào thì chắc chắn chưa đưa con về nhà gặp bố mẹ cậu ta. Nếu con và cậu ta thật lòng yêu nhau, bố mẹ không cản. Nhưng nếu cậu ta chỉ vui đùa với con, mẹ nghĩ con sớm chấm dứt… Buồn đau một lần rồi sẽ qua thôi.
- Mẹ… - Tôi òa lên khóc và ôm chầm lấy mẹ. Mẹ hiểu tâm tư của tôi, mẹ biết tôi về vì chuyện gì. Lúc nào bố mẹ cũng quan tâm cho tôi, vậy mà tôi lại làm hai người lo lắng vì mình quá nhiều.
Khi tôi trở về Hà Nội thì được biết Đỗ Hùng đã nghỉ làm ở công ty anh Khánh và chuyển sang một công ty về dược khác của người nhà anh làm chủ. Chán nản và tuyệt vọng, tôi ôm gối khóc lóc một cách khổ sở.
Mở điện thoại lên là một loạt tin nhắn xin lỗi và đầy vẻ lo lắng của Đỗ Hùng. Tôi run rẩy bấm máy cho anh. Làm sao mà tôi có thể quên được anh bây giờ.
- Trời đất! Em làm gì mà giận anh tắt máy cả tuần? Anh chỉ giận quá nói hùa theo em chứ không có ý chia tay. Em đã ra Hà Nội chưa? Em đang ở đâu?
- Em ở nhà anh Khánh. – Tôi đáp.
- Được, chờ anh hai mươi phút nữa anh qua đón.
Nhà trọ của Đỗ Hùng ở phố chùa Láng nên đến phố Nguyên Hồng chỗ tôi khá gần. Tôi thay quần áo, trang điểm nhẹ nhàng giấu đi vẻ mệt mỏi suốt mấy ngày qua.
Tôi biết ngay khi gặp Đỗ Hùng, chúng tôi sẽ lại làm lành với nhau và tôi lại tiếp tục chuyện tình của mình trong niềm tin rạn vỡ. Nhưng tôi không thể từ bỏ Đỗ Hùng, tôi yêu anh, tôi cần anh và quan trọng tôi là người của anh. Tôi sợ sẽ chẳng còn người đàn ông nào khác trên thế gian này có thể yêu tôi được nữa. Chỉ cần được ở bên Đỗ Hùng. Đau khổ thế nào tôi cũng cam tâm tình nguyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui