Hạ Vũ, Anh Là Chàng Trai Số 14, Cưới Anh Nhé

Khi trong cuộc sống xuất hiện một nỗi sợ, thường người ta sẽ do dự, trốn tránh hoặc tự ảo tưởng ình một vỏ bọc có thể bảo vệ được những cảm xúc liên quan. Nhưng rồi tất cả cũng chỉ là ảo giác. Nếu chúng ta không can đảm đối mặt với nỗi sợ hãi đó, không bao giờ chúng ta có thể vượt qua và sẽ mãi mãi bị nó ám ảnh…
Tạm biệt Đà Lạt và bầu không khí trong lành mát rượi. Tạm biệt những thác nước hùng vĩ và tráng lệ. Tạm biệt những khu vườn tràn ngập sắc hoa và hương thơm dịu nhẹ... Tôi trở lại Sài Gòn vào sáng sớm thứ năm bằng một chuyến đi ô tô khách xuyên đêm.
Tối hôm thứ tư sau một ngày làm việc căng thẳng trên trường Đại học Tổng hợp, Khải vẫn đến đón tôi đi chợ đêm Đà Lạt như đã hứa. Anh dẫn tôi đi ăn những món ăn dân dã đậm chất thôn quê rồi cùng tôi khám phá thành phố về đêm lung linh màu sắc. Ô tô đến đón tôi lúc 11 giờ đêm, trước khi chia tay Khải cảm giác trong tôi hệt như những lời anh đã từng nói. Có thể sẽ rất lâu nữa chúng tôi mới có dịp gặp nhau, hoặc cũng có thể là không bao giờ nữa. Kỷ niệm với Khải sẽ dừng lại ở đây, dừng lại ở hình bóng anh đứng ở cuối con dốc vẫy tay chào tôi với một nụ cười thoáng chút suy tư và buồn bã.
Quang đã giữ đúng lời hứa khi những ngày tôi ở Đà Lạt anh không hề gọi điện hay nhắn tin để tôi bị phân tâm. Chị Loan đón tôi từ bến xe về nhà, xếp đồ đạc để sáng sớm thứ sáu bay về Đà Nẵng, chuẩn bị cho đám cưới. Bố mẹ tôi bận công việc không tham gia được nhưng các cô, các bác và anh chị em trong quê thì đã thuê xe và cũng đang trên đường đến để dự đám cưới. Vì nhà trai ở Đà Nẵng nên anh rể tôi đã về trước một ngày để lo tiếp khách.
Biết tôi đã về và sáng mai lại đi sớm. Quang đến đón tôi đi uống cà phê và cũng là để chia tay tôi. Anh chọn một quán rộng và thoáng mát, chúng tôi ngồi ở một chiếc bàn ngoài trời cạnh bể cá và những tán cây xanh xòe rộng.
- Em đã suy nghĩ kỹ những gì anh nói với em chưa? – Quang hỏi tôi một cách căng thẳng và như hồi hộp đợi câu trả lời.
- Em nghĩ là em đã có câu trả lời rồi. Có thể em sẽ mất đi một người bạn, một người anh nhưng em muốn thú nhận một điều rằng: Em chỉ xem anh như bạn bè, như anh trai vậy thôi. Chưa bao giờ em nghĩ sẽ tiến xa hơn nữa. Anh chủ động gọi điện cho em, em chủ động nói chuyện với anh… Mọi thứ cứ thế xảy ra khi chúng ta nói chuyện hòa hợp nhưng em lại không nảy sinh một tình cảm nam nữ nào. Em sẽ vẫn ở lại Hà Nội, em nghĩ thông suốt rồi.
- Vậy em không muốn vào Sài Gòn làm việc như cách đây một tháng em nói nữa? – Giọng Quang đầy vẻ buồn bã.
- Lúc đấy em muốn chạy trốn… Nhưng một người bạn vừa nói với em rằng, em nên đứng lên từ nơi làm mình tổn thương nhất, như thế em sẽ không phải trốn chạy cả đời, sẽ dũng cảm mà đối mặt với mọi chuyện.
- Nhưng còn một năm nữa để em đối mặt… Em có thể cân nhắc lại không?
- Anh Quang! Em xin lỗi! Dù em có vào đây sống và làm việc. Em nghĩ mối quan hệ của chúng ta cũng chỉ dừng lại thế này thôi. Em hiểu sự quan tâm của anh đến em, nhưng từ giờ trở đi… Em… em sẽ không lợi dụng hay ỉ lại vào anh, suốt ngày nghe điện thoại đợi anh tâm sự, đợi anh động viên nữa. Em nên tự mình chữa lành vết thương.
Quang im lặng, anh hoàn toàn ngồi bất động và không nói gì. Nét mặt anh căng ra như đang suy nghĩ rồi lại nhăn mày kiểu đắn đo, do dự muốn nói gì đó. Cuối cùng tâm mi anh giãn ra, anh thở hắt một hơi gượng cười:
- Được, vậy thỉnh thoảng anh sẽ gọi điện cho em. Anh cũng không nên làm phiền em mãi được. Chỉ có điều tình cảm của anh dành cho em vẫn vậy…chỉ cần bất cứ lúc nào, em quay lại nhìn, anh vẫn ở đó đợi em!
Quang! Sao anh lại ngốc đến thế. Anh đợi tôi để làm gì chứ? Tôi đã nói tôi là đứa vô tâm và lạnh lùng lắm. Sao anh có thể yêu tôi như vậy? Mà cũng không biết được, anh nói vậy thôi chứ làm sao mà có thể yêu mãi một người không hề yêu mình. Tôi cũng đã từng nói như vậy với Việt, rồi tôi cũng đã quên và yêu Đỗ Hùng. Bây giờ tôi sẽ tập quên Đỗ Hùng và có thể, sẽ lại tập yêu một người con trai khác. Chỉ có điều tôi không dám chắc rằng bao giờ tôi sẽ gặp được người có thể khiến tim tôi rung động thêm lần nữa.
Bất giác tôi nhớ đến Đức, người mà tôi đã gây cho anh nhiều tổn thương nhất. Cũng tầm này năm ngoái. Đức về Việt Nam lần thứ hai. Vì lý do chọc tức Đỗ Hùng, tôi đã đi chơi cùng Đức suốt nửa tháng anh khi anh ở Hà Nội. Tôi cũng không giấu chuyện có người yêu, nhưng cũng không kể nhiều về Đỗ Hùng với Đức như đã làm với Quang.
Chúng tôi cùng nhau đi ăn, cùng nhau đi xem phim, rồi bất ngờ Đức hỏi tôi:
- Em muốn qua nhà anh chơi không?
- Qua nhà anh? Vậy có ai ở nhà không? – Tôi hơi bất ngờ hỏi.
- Mẹ anh đi dạy học, anh trai đi làm, có bà nội ở nhà thôi.
- Bà nội? Anh chưa bao giờ nhắc đến bà với em.
- Mẹ anh mới đón bà ở quê lên chăm sóc thôi. Tuy bố anh bỏ đi không tin tức nhưng bây giờ bà già rồi, mẹ không nỡ để bà ở quê vì người nhà anh bên nội vô tâm lắm.
- Mẹ anh… bác ấy thật là người tốt! – Tôi thấy cảm phục mẹ Đức vô cùng.
Anh đưa tôi đến nhà, ngôi nhà bốn tầng khang trang, rộng rãi nằm trong một con ngõ lớn trên đường Thái Hà, xe ô tô có thể lưu thông qua lại được. Tôi cười đùa:
- Nhà anh giàu thật đấy! Sau này anh lấy cô nào, cô ấy được hưởng cùng nhé!
- Anh không có ý định lấy vợ. Với lại đây sẽ là nhà của anh trai anh. – Đức vừa đưa ly nước cho tôi vừa trả lời.
Tôi phá lên cười:
- Anh đừng có nói chắc như thế. Sao đây lại là nhà anh trai anh? Em tưởng của mẹ anh chứ?
- À, tất nhiên là của mẹ anh, một tay bà làm lụng vất vả xây nhà, xây cửa rồi lo cho hai anh em anh. Nhưng ý anh là anh sẽ không sống ở Việt Nam nên chắc chắn anh trai anh sẽ ở đây thôi.
- Anh định không về, ở luôn bên Anh?
- Anh đi là vì câu nói của em… Anh về cũng sẽ đợi câu nói của em. Nếu em yêu cầu, anh sẽ về. – Đức đột nhiên nói năng nghiêm túc làm tôi chột dạ.
- Anh lại nói lung tung gì rồi. Mà bà nội anh đâu? Em muốn chào bà.
- Bà ở phòng riêng trên tầng hai. Đi, anh đưa em lên!
Đức dẫn tôi lên và gõ cửa phòng bà nội, bà đang ngồi đeo kính đọc báo trông rất minh mẫn và tỉnh táo, tôi vội lên tiếng trước.
- Cháu chào bà!
Đức nói thêm vào:
- Bà nội. Đây là Hạ Vũ, bạn cháu.
Bà đặt tờ báo xuống bàn, nheo mắt nhìn tôi rồi hỏi:
- Hạ Vũ hả? Cháu có phải bạn gái Đức không? Mẹ nó bảo nó chưa dẫn ai về nhà bao giờ đâu.
- Dạ, cháu là bạn gái bình thường thôi ạ! – Tôi nhanh nhảu đáp lời bà.
Bà cười hiền từ rồi khẽ nói:
- Vậy à? Vậy mà bà nghĩ là người yêu chứ. Thôi bà đang đọc báo giở. Hai cháu cứ tự nhiên đi.
Nói rồi bà lại cầm tờ báo lên và tiếp tục trầm ngâm. Đức đáp dạ rồi kéo tay tôi lên tầng ba, vào một căn phòng nhỏ đầy đồ đạc, vali vứt bừa bộn trong phòng.
- Bà anh thế đấy. Ngày xưa bà là cô giáo dạy Văn, bố anh cũng là nhà văn, không hiểu có phải gien di truyền không mà anh cũng thích viết lách như vậy. Đến bây giờ anh cũng không hiểu bố anh đã nghĩ gì khi bỏ bà và mẹ con anh để trốn đi như thế. – Đức nói rồi tiến đến cái vali to nhất mở ra, anh cầm lên rất nhiều thanh chocolate và đưa cho tôi. – Nè, quà của em. Anh về chẳng biết mua gì, mua toàn chocolate.
- Ôi, thích quá! – Tôi sung sướng reo lên rồi nhanh tay nhận hết chỗ chocolate Đức đưa cho.
Hình như vẫn chưa hết, tôi thấy Đức lại tìm tìm thứ gì đó trong vali, rồi anh lấy ra một chiếc hộp hình chữa nhật to như màn hình máy tính 19inch đưa tiếp cho tôi:
- Cái này là mỹ phẩm, anh nhờ một chị bạn mua hộ. Của em hết đấy!
Món quà này thì tôi ngại ngần, không dám nhận giống như những thứ đồ ăn kia:
- Để tặng mẹ đi… Em không dùng mấy thứ đắt tiền, xách tay này đâu.
- Cầm đi! Mẹ có cái khác rồi. Em bắt đầu khách sáo từ khi nào thế? – Đức nói và nhìn tôi như ra lệnh. Vậy là tôi mang theo một túi đồ ăn vặt và một hộp mỹ phẩm trông có vẻ đắt tiền của hãng L’Oréal xuống dưới phòng khách tiếp tục ngồi nói chuyện với Đức. Bất ngờ anh quay sang tôi hỏi:
- Em tin anh hay bạn trai nào rủ em cũng dám đến nhà và lên phòng riêng vậy? Không sợ xảy ra chuyện gì à?
- Chuyện… gì? Xảy… xảy ra chuyện gì được? – Miếng chocolate đột nhiên tắc lại ở cổ họng tôi. Đúng là với Đức tôi hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề này, sao Đức phải hỏi ra như thế chứ? Tôi cố nuốt nốt miếng chocolate rồi nói tiếp: – Chắc chắn em không dám như vậy với ai, chỉ là người thân quen thì mới không để ý chứ? Mà anh ám chỉ điều gì?
- Chuyện anh kéo em vào phòng ấy. Nhỡ không phải đưa đồ ăn hay quà tặng mà làm gì thì thế nào? Anh chỉ lo cho cái tính tin người của em thôi. – Đức thở dài.
- Em biết anh là người thế nào. – Tôi cười trừ. – Trước kia có một gã cứ đi theo sau em xin số điện thoại. Sau đó hắn đi theo em biết trường em học. Hắn quấy rối em đủ trò nào là gọi điện, nhắn tin, rồi thì đi ô tô đến đậu trước cổng trường đòi đón em. Hắn làm cho em mới nhập học mà mang tiếng có đại gia bao giá. Anh không biết là em thù hắn như thế nào đâu. Nhà giàu thì làm gì chứ, sếp thì đã sao… em ghét nhất kiểu người đó. À, mà hắn cũng trai Hà Nội giống anh, cứ làm như ai cũng hám tiền hám lợi không bằng. Em mà dễ dãi như anh nói, hắn mời em đến nhà cả chục lần em đã đến chứ không bị em dứt khoát từ chối đâu.
Tôi được thể kể tuôn ra một tràng về Hưng với Đức. Quả thật nghĩ lại cái tên bám dai như đỉa hồi mới học năm thứ nhất này làm tôi sởn gai ốc. Đức đang có vẻ chán nản, nghe tôi nói vậy thì nét mặt chuyển sang tò mò:
- Thế em làm sao mà cắt đuôi được gã ấy?
- Cũng phải mất một thời gian khá lâu, thấy em không phải loại con gái dễ dãi, hám tiền lại nhất quyết từ chối mọi cuộc gặp gỡ nên hắn tự giác chuyển con mồi thôi.
- Em không nghĩ là nhỡ may gã thích em thật nên mới theo đuổi lâu như vậy?
- Úi, em không quan tâm. Kiểu đại gia công tử bột không phải kiểu em thích. – Tôi trả lời với vẻ mặt khá vênh váo. Đức ồ lên cười sảng khoái:
- Hóa ra Hạ Vũ còn gặp được đại gia nhà giàu theo đuổi mà từ chối? Vậy anh xem như không có cửa rồi.
- Anh là bạn em mấy năm rồi, không có cửa cái gì? – Tôi hơi gằn giọng.
- Anh không chỉ muốn dừng lại ở chữ bạn. – Đức nói nghiêm túc.
Tôi dừng ăn, quay mặt lại nhìn anh. Đức ơi! Chẳng lẽ anh quên mất lần mới sang Anh một năm, anh trốn về Việt Nam mà mẹ anh không hề hay biết để về quê gặp tôi hay sao? Chẳng phải tôi đã nói rõ với Đức về quan điểm của mình, nếu là bạn thì tiếp tục nói chuyện, nếu anh muốn xa hơn thì sẽ dừng lại hay sao? Khi ấy dù chưa có bạn trai tôi cũng nói với anh như vậy. Hiện tại tôi đang yêu Đỗ Hùng, làm sao mà tôi có thể đáp ứng với anh điều không bao giờ xảy ra thế chứ.
- Anh biết là em có người yêu rồi mà.
- Anh ta không quan tâm đến em. – Đức lớn tiếng. – Suốt mấy ngày qua em đi chơi với anh, anh không hề thấy điện thoại của em có tin nhắn hay có cuộc gọi đến nào cả. Anh thấy em bất an, giận dữ nhưng lại cố tỏ ra vui vẻ khi đi cùng anh. Anh đâu phải thằng ngốc, anh biết em đi cùng anh để làm cậu ta ghen… Nhưng rồi sao, Hạ Vũ? Em có nhận được thứ mình muốn hay không?
- Anh… anh… - Tôi cứng họng vì bị Đức nói trúng tim đen của mình. Anh ấy lúc nào cũng nhìn thấu tâm can tôi, biết tôi đang nghĩ gì và muốn gì. Tại sao tôi lại không hề có tình cảm khác nào với anh? Nếu không chúng tôi chắc là một cặp ăn ý.
- Hạ Vũ, anh được một công ty ở Anh nhận vào làm việc sau khi ra trường. Anh có thể bỏ hết tất cả để về Việt Nam nếu em muốn. Hoặc em thích sống ở nước ngoài thì anh cũng có thể lo liệu cho em… Chỉ cần em đáp lại tình cảm của anh. Lần này về anh không muốn ra đi giống như lần trước. Anh muốn có được tình yêu của em. Em có thể tưởng tượng ra suốt ba năm qua anh đã nhớ em như thế nào không?
Đức đột nhiên xúc động đưa tay nắm chặt hai bàn tay tôi. Tôi hơi bất ngờ nên rơi vào thế bị động. Chúng tôi ngồi rất sát nhau, hơi nóng của anh bắt đầu tỏa ra xung quanh khiến tôi lo lắng và bất an. Đức đã hứa sẽ không nói ra những điều này nữa. Anh đã là bạn tâm giao của tôi suốt từ năm lớp mười một đến giờ, chẳng lẽ sau bao nhiêu lần bị từ chối anh vẫn không chịu bỏ cuộc? Anh vốn dĩ còn cố chấp, cứng đầu hơn cả tôi.
- Anh buông tay em ra đi. Em đã nói là nếu anh muốn tiến xa hơn tình bạn thì chúng ta sẽ chấm dứt mọi mối quan hệ. Anh suy nghĩ kĩ đi, em vốn dĩ không phải là người đáng để anh yêu và hi sinh như thế đâu.
Đức do dự rồi cũng thả tay tôi ra, anh có vẻ rất đau khổ. Gương mặt anh hằn lên những nỗi buồn vô hạn. Anh bảo tôi không nên cố chấp trong tình yêu, nhưng chính anh lại luôn là người làm điều đó. Còn Đỗ Hùng thì sao, anh có quan tâm đến tôi nhiều như tôi nghĩ đâu, tại sao tôi cũng phải cố mà yêu mà bám chặt lấy anh để sống. Chúng tôi đều là hai con người đáng thương trong tình yêu như nhau mà thôi.
Bây giờ trước mặt tôi lại là gương mặt của Quang, gương mặt hằn lên những tia buồn bã và bất lực như Đức. Nhưng tôi với Quang cũng chỉ mới quen nhau một năm, có lẽ chuyện tôi yêu cầu anh quên đi tình cảm dành cho tôi là điều dễ thực hiện hơn cả. Tối hôm đó chúng tôi đã ngồi nói chuyện đến gần 12 giờ đêm mới đứng dậy ra về. Sáng hôm sau Quang vẫn nhiệt tình ra sân bay Tân Sơn Nhất tiễn tôi và chị Loan về Đà Nẵng. Trước khi lên máy bay, tôi nhận được một tin nhắn của Quang:
“Hạ Vũ, cảm ơn em đã xuất hiện và đi qua cuộc đời anh. Dù kết quả có là buồn đau nhưng em sẽ luôn là kỷ niệm anh nhớ mãi không quên. Hy vọng được gặp lại em vào một ngày không xa.”
Máy bay cất cánh đưa tôi lên bầu trời cao xanh thẳm, tôi đã bắt đầu quen với việc đi máy bay, quen với việc thay đổi áp suất không khí đột ngột nên không còn cảm thấy chóng mặt và choáng váng nữa. Phải chăng, để vượt qua những nỗi sợ hãi, chính bản thân mình phải dấn thân vào nỗi sợ đó rồi mới thích nghi, làm quen và hòa hợp với nó. Nỗi sợ của tôi chính là mất đi Đỗ Hùng và tôi sẽ dấn thân vào việc quên anh, để tuột mất anh rồi từ từ quên đi người mà mình không bao giờ muốn quên nhất trong cuộc đời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui