Có những mối quan hệ tưởng chừng từ yêu trở về là bạn bè rất khó. Nhưng rồi thời gian đã làm thay đổi một vài thứ, làm đảo lộn một vài suy nghĩ vốn còn trẻ con và nông nổi, tình yêu lại trở thành tình bạn. Tôi đã không bỏ lỡ cơ hội đó, vì vậy mà tôi vẫn còn có những người bạn tốt ở bên cạnh mình.
Xuống sân bay Đà Nẵng, tôi và chị Loan thuê xe về khách sạn nơi các bác, cô chú, anh chị em họ hàng bên ngoại nhà tôi đang ở đó để chuẩn bị cho việc đón dâu vào sáng này mai. Tôi gọi điện báo cho bố mẹ biết về tình hình rồi liên lạc với Hạnh – Bạn thân từ nhỏ đến giờ, đọc cho cô ấy địa chỉ khách sạn để qua đón tôi đi thăm thành phố Đà Nẵng. Hạnh đang học năm cuối trường Đại học Kinh tế ở đây nên cô ấy trở thành hướng dẫn viên du lịch dẫn tôi đi thăm qua thành phố biển đầy mộng mơ không kém gì Vũng Tàu này.
Sau khi cùng nhau đi ăn trưa, Hạnh đưa tôi đến một quán cà phê gần biển ngồi hóng gió và tâm sự. Cả một bờ biển dài hiện ra trước mắt, tôi vốn yêu biển từ bé, cứ nhìn thấy những con sóng dào dạt là trong lòng lại thấy bình yên, lắng đọng. Sau khi kể hết mọi chuyện với Hạnh, Hạnh nhìn tôi cười buồn:
- Tao cứ nghĩ mày được nhiều người yêu mến như thế thì phải hạnh phúc lắm. Không ngờ lại long đong lận đận đến vậy. Mai dự đám cưới chị Loan xong, mày bay luôn chuyến 5 giờ chiều về Hà Nội à?
- Ừ, chắc tao về luôn. Đi cũng nửa tháng rồi, về còn hoàn thành bài tiểu luận nộp báo cáo kiến tập cho Khoa nếu không thì sợ không kịp. Mày dự định sắp tới ra trường sẽ xin việc ở đâu?
- Tao về quê thôi. – Hạnh buồn bã. – Chuyện của tao và cậu bạn kia cũng kết thúc rồi. Chẳng có gì để lưu luyến nơi này nữa?
- Tại sao lại chia tay? – Tôi cũng bất ngờ và ngạc nhiên.
Hạnh nói với giọng chua chát và cay đắng:
- Đàn ông họ giống nhau thôi. Lúc nào cũng là anh không xứng với em. Anh muốn tốt cho em. Chia tay anh em sẽ tìm được người khác tốt hơn anh… Chẳng phải đấy luôn là lý do để họ chia tay chúng ta trong thanh thản hay sao? Vậy thì việc gì chúng ta phải đau khổ mà ôm hy vọng, chờ đợi, tiếc nuối. Họ đã nói như vậy có nghĩa tình yêu của họ không đủ lớn, không đủ bao dung, dũng cảm để nắm tay người mình yêu đi hết con đường. Chúng ta chỉ nên tìm một người khác tốt hơn như họ đã nói. Phải vậy không?
- Mày nói chuyện văn vẻ từ lúc nào thế. – Tôi khẽ cười. – Ngày xưa mày chỉ thích các môn tự nhiên thôi mà. Mày còn bảo tao văn vẻ và đa tình, thế mà giờ mày nói chuyện như nhà văn, nhà triết lý không bằng.
Hạnh chép miệng:
- Thì tao chỉ chiêm nghiệm đúc kết từ những gì bản thân trải qua thôi. Mày cũng vậy. Mày phải cố gắng lên, đừng hành hạ bản thân mình vì một người không xứng đáng. Hãy sống làm sao cho anh ta thấy mất mày là một điều đáng tiếc nhất trong cuộc đời anh ta.
- Được rồi, được rồi. Tao vẫn đang cố gắng mà. Mày quyết định về quê xin việc thì sau này chúng ta có cơ hội gặp nhau nhiều hơn rồi. Mấy năm nay được gặp nhau có vài lần vào dịp tết với hè, thành ra biết bao nhiêu chuyện chưa kịp kể. Nhanh thật, giờ tao với mày đã bước qua tuổi hai mươi cả rồi.
- Ờ thì cũng phải lớn lên chứ. Chẳng nhẽ mày vẫn muốn làm Hạ Vũ cố chấp, nóng vội và si tình như ngày xưa sao?
Hạnh hỏi xong thì cả hai chúng tôi phá lên cười vui vẻ. Lâu lắm rồi hai đứa mới được gặp nhau hàn huyên đủ thứ chuyện. Trước khi chia tay ở khách sạn, Hạnh đưa cho tôi một túi quà nhỏ và bảo:
- Hai ngày nữa sinh nhật mày mà tao thì lại không gặp được. Quà trước đấy, hẹn gặp mày ở quê nhé!
Nói rồi Hạnh tạm biệt tôi và rồ ga đi luôn. Tôi trở về phòng thì thấy rất đông anh em họ hàng đang ngồi nói chuyện và khoe những bộ quần áo mới để đi dự tiệc cưới vào ngày mai nên cất hộp quà vào vali. Chị Loan nhìn rất hạnh phúc và hồi hộp. Ngày mai chị đã trở thành cô dâu xinh đẹp, một ngày đẹp nhất trong cuộc đời bất cứ người con gái nào. Nhìn chị vui vẻ và hạnh phúc tôi cũng cảm thấy vui cùng với chị. Chỉ mong ngày mai đến thật nhanh để được ngắm chị mặc váy rạng ngời và xinh đẹp. Không biết bao giờ tôi mới được giống chị. Ai sẽ là chú rể dắt tay tôi trong bộ váy cưới tuyệt vời như thế?
Không may là tối hôm ấy tôi sốt rất cao. Có lẽ những chuyến đi liên tục đã làm tôi kiệt sức và mệt mỏi. Các cô cho tôi uống thuốc hạ sốt rồi đánh gió cho tôi. Cả người tôi kiệt quệ và đau mỏi, hình như tôi đã cố tình hành hạ bản thân mình. Tôi nghĩ mình có đủ sức khỏe để rong ruổi hành trình chạy trốn này nhưng đã quá sai lầm rồi, tôi chìm vào giấc ngủ một cách nặng nhọc và cầu mong ngày mai khỏi sốt để có thể đến dự đám cưới.
Khi tôi tỉnh dậy mặt trời đã lên cao. Cơ thể cũng đã khỏe hơn tối qua nên vội vùng dậy nhìn xem mấy giờ rồi và mọi người đã ra khách sạn chưa? Thật may vẫn chưa đến giờ đón dâu, tôi vội vàng thay ình một chiếc váy liền chấm bi rồi trang điểm nhẹ nhàng vào bước xuống cùng đoàn nhà gái. Chi Loan lúc này đã trang điểm mặc váy cưới xong nhìn thật xinh đẹp và lộng lẫy. Thấy tôi, chị vui mừng ra mặt:
- Hạ Vũ, may quá, em đỡ mệt hơn rồi. Chị bảo mọi người để em ngủ đấy, sợ em không khỏe. Mau, lại đây chụp ảnh với chị và người nhà mình!
- Dạ. Em lại đây!
Tôi hớn hở chạy lại phía chị cùng tham gia chụp ảnh với cả nhà. Thì ra được kết hôn với người mình yêu lại hạnh phúc và rạng rỡ đến như vậy. Tôi mỉm cười và cầu chúc cho chị luôn luôn được yêu và vui vẻ như lúc này.
Đám cưới xong xuôi đồng hồ cũng đã chỉ sang 3 giờ chiều. Tôi xếp đồ đạc chào các cô các bác để chuẩn bị ra sân bay cho kịp chuyến đi. Trước khi lên máy bay Dũng và Lâm Hùng cùng gọi điện hẹn đến sân bay Nội Bài đón tôi về nhà, tôi gật đầu đồng ý với hai cậu bạn, mỉm cười tắt điện thoại và lên máy bay. Kết thúc hành trình mang tên “chạy trốn” của mình.
Khi ra đến cửa chính tôi nhận ra ngay hai cậu bạn đang đứng đợi. Lâm Hùng không giống như vẻ thản nhiên của Dũng mà trên mặt có chút vui mừng cùng háo hức khi nhìn thấy tôi. Cậu ấy vồn vã hỏi:
- Trời, mới đi có nửa tháng mà sao nhìn bạn gầy và đen đi nhiều thế này? Đưa đồ đây tôi với Dũng xách cho nào.
- Ông xách đi, tôi kéo vali giúp Hạ Vũ thôi. – Dũng cười đùa. – Mà sao nhìn bà xuống dốc thê thảm thật. Đừng nói với tôi là lại thất tình nhé!
- Thôi đi! Có thất tình cũng không đến nỗi ông phải chê bai như thế nhé! – Tôi cười gượng. – Di chuyển liên tục nên người nó xuống dốc không phanh là vậy đó.
- Đúng rồi. Về ăn uống tẩm bổ vào lại xinh đẹp như trước kia. Bạn đừng lo, thằng Dũng không có mắt nhìn cái đẹp đâu, thế nên giờ nó vẫn ế đấy. – Lâm Hùng châm biếm.
- Ơ… thế mày cũng có bạn gái rồi à? Là ai mà tao không biết? – Dũng quay sang tỉnh bơ hỏi Lâm Hùng khiến tự nhiên cậu ấy lúng túng như gà mắc tóc.
- Thì… tóm lại là tao có rồi, chưa giới thiệu với mày thôi!
Lâm Hùng nói rồi nhanh chân bước vào khu vực lấy xe máy. Dũng quay sang tôi phá lên cười rồi đặt chiếc vali bên cạnh tôi cũng đi vào lấy xe. Tôi không ngồi cùng Lâm Hùng mà ngồi xe với Dũng, Lâm Hùng có vẻ không vui khi phải nhận chở đồ đạc nhưng biết làm thế nào? Tôi vốn chưa lần nào ngồi sau xe Lâm Hùng đi đâu bao giờ cả. Trên đường từ sân bay Nội Bài về chỗ tôi ở gần 40 kilomet, cả ba chúng tôi vừa đi đường vừa nói chuyện vui vẻ. Trở về bên những người bạn khiến tâm hồn tôi như được bừng lên sức sống mới và nhẹ nhõm hơn. Khi chúng tôi di chuyển vào thành phố, tôi nhận ra Dũng không chở tôi vòng về nhà ở phố Nguyên Hồng mà lại rẽ sang đường Láng Hạ, đi lên Giảng Võ rồi rẽ vào đường Trần Huy Liệu:
- Ơ, sao không về nhà! Đưa tôi đi đâu đấy!
- Không hỏi nhiều. Đến nơi rồi biết. – Dũng đáp ngắn gọn.
Dũng và Lâm Hùng dừng xe trước một nhà hàng nhỏ nằm trong con ngõ cạnh hồ Gảng Võ. Sau khi dựng vali đồ gửi bảo vệ Dũng hất hảm bảo tôi:
- Vào trong đi, tổ chức sinh nhật sớm cho bà một ngày.
Tôi ngạc nhiên hỏi:
- Sao lại tổ chức? Chẳng phải tôi bảo đợi mai tôi mời mọi người đi ăn sao?
- Ngày mai Chủ nhật thằng Thiên về quê nên nó hẹn mọi người làm hôm nay luôn. Vào đi. Cả Việt cũng đến. Thanh bận rồi nên hẹn bà trưa mai qua nhà bà chơi.
Nói rồi Dũng và Lâm Hùng kéo tay tôi vào. Đúng là Thiên và Việt đang ngồi đợi sẵn. Thấy tôi cả hai mỉm cười, Thiên vẫy tay gọi:
- Ê, Lại đây! Bàn này.
- Nhìn thấy mà, mắt đâu có vấn đề. – Dũng lầm bầm.
- Hạ Vũ, hai tháng không gặp nhìn khác quá đấy! – Việt lên tiếng khi tất cả chúng tôi đã ngồi cùng nhau quanh một chiếc bàn tròn.
- Khác theo chiều hướng nào? – Tôi hỏi.
- Có vẻ như chiều hướng xấu đi. – Thiên trả lời thay Việt.
Cả bốn cậu bạn trai ngồi bên cạnh tôi cười ồ lên sau câu nói của Thiên, còn tôi thì đã quen với kiểu đùa của những người bạn này nên bĩu môi xem đó là lời trêu chọc bình thường.
Sau khi vào Đại học, chúng tôi vẫn là nhóm bạn thân của nhau, thỉnh thoảng vẫn gặp mặt và rủ nhau đi ăn uống. Thường vào dịp sinh nhật của các thành viên trong nhóm, chúng tôi đều tổ chức đi ăn và sau đó là đi hát karaoke. Năm sinh nhật mười chín và hai mươi tuổi, Đỗ Hùng đều cùng tôi tổ chức sinh nhật với những người bạn thân là Dũng, Thiên, Việt, Thanh nhưng năm nay thì chắc chắn bây giờ anh không thể xuất hiện.
Tôi gặp lại Thiên và Việt, cảm giác không còn thấy ngại ngùng và bối rối như trước kia. Tôi cứ nghĩ khi chia tay người ta khó có thể trở thành bạn bè nhưng chúng tôi vẫn duy trì được tình bạn đó. Có lẽ bởi ngày ấy cả ba còn quá trẻ để hiểu được hết thế nào là yêu, là tổn thương, là không thể nhìn mặt nhau… Nhưng đối với tôi bây giờ, việc chia tay Đỗ Hùng thì có lẽ tôi và anh sẽ không có một tương lai bình thường như thế này. Tôi đã đủ lớn để hiểu yêu sâu sắc là như thế nào. Đủ trưởng thành để cảm nhận nỗi đau khi bị bỏ rơi đau đớn và xót xa như thế nào. Dũng lên tiếng giới thiệu Lâm Hùng với Thiên và Việt. Không ngờ năm nay, trước ngày sinh nhật hai mươi mốt tuổi của tôi một ngày, tôi được ngồi với bốn cậu bạn trai chúc mừng sinh nhật sớm.
- Có cần phải gọi cho anh Hùng ra không Hạ Vũ? – Thiên quan tâm hỏi.
- Không cần. – Tôi vội xua tay. – Chúng ta ăn đi, anh ấy bận đến nỗi đưa đón mình ở sân bay còn không có thời gian chứ nói gì ra đây với mình. Cảm ơn các cậu vẫn nhớ tới sinh nhật mình, thế là vui lắm rồi.
- Bà và anh Hùng không xảy ra chuyện gì đấy chứ? Tôi thấy bà không bình thường chút nào nhưng chưa muốn hỏi. – Dũng lên tiếng.
- Thôi, đừng nhắc người không có mặt. Hạ Vũ bảo ăn đi rồi cơ mà. – Lâm Hùng nói luôn không đợi tôi trả lời Dũng.
Bốn người bạn của tôi cũng quên luôn không nhắc đến Đỗ Hùng nữa. Họ cùng nâng ly chúc mừng sinh nhật tôi. Cuối buổi Việt nhận thanh toán hóa đơn dù tôi không đồng ý nhưng cậu ấy cười:
- Mọi năm đúng là toàn góp chung nhưng hôm nay mình muốn mời Hạ Vũ và mọi người. Đừng có từ chối được không?
- Tất nhiên là tôi không từ chối rồi. – Dũng nói lớn. - Hạ Vũ, bà để cậu ấy thanh toán đi. Chúng ta còn đi hát cơ mà, lo gì ví tiền của mình không được sử dụng.
Thấy mọi người đang hào hứng như vậy, tôi cũng không biết nên từ chối như thế nào vì cảm thấy trong người rất mệt mỏi sau chuyến đi dài ngày như vậy. Cũng may là Thiên đã cứu nguy cho tôi:
- Không được rồi, tôi hẹn đi đón Ngọc Anh học thêm về. Chắc hẹn mọi người dịp khác.
- Ôi! Không sao. Cứ đi đón bạn ấy đi. – Tôi nhanh nhảu giục Thiên.
Ngọc Anh là bạn gái hiện tại của Thiên. Cậu ấy chẳng giấu tôi điều gì và cũng rất hay vào Yahoo tâm sự hỏi han tôi về chuyện tình cảm. Chẳng biết số Thiên có phải long đong lận đận không nhưng cậu ấy toàn thích và yêu người cùng tuổi rồi bị chia tay trước. Sau tôi thì Liên – bạn gái thứ hai của Thiên cũng đã chủ động chia tay vì cảm thấy cậu ấy yêu quá sâu sắc và có chút yếu đuối, không quá mạnh mẽ để ình dựa vào nên nhanh chán. Trước kia tôi cũng vốn nghĩ về Thiên như vậy nhưng bây giờ hiểu ra nhiều điều rồi. Chẳng phải phụ nữ luôn muốn có một người yêu mình sâu sắc và chung tình hay sao?
Trừ Dũng chưa có người yêu ra thì Việt cũng đã có bạn gái. Tôi biết cô ấy trong mấy lần sinh nhật Việt và nhóm bạn. Cô ấy từng học chuyên Văn cùng trường với Việt và hình như họ đã là một đôi từ ngày cấp ba. Có một thời gian Việt theo đuổi tôi đó là khoảng thời gian Việt và cô bạn ấy giận dỗi, chia tay nhau. Mãi sau này vào đại học tôi mới biêt rõ chân tướng sự việc. Thật may tôi đã kịp dừng lại, đã kịp vỡ mộng với Việt nếu không thì sẽ không biết mình sẽ nhận thêm bao nhiêu vết thương nữa từ người mình thầm yêu trộm nhớ suốt gần sáu năm trời. Tôi cũng chưa từng nghĩ đến việc giờ đây chúng tôi vẫn là bạn bè tốt của nhau mà không hề có sự oán hận hay yêu thương gì nữa. Thì ra khi bạn không còn yêu còn hận người cũ… Đó mới chính là sự lãng quên thực sự.
Thiên về trước tôi cũng nói rõ lý do mệt nên chúng tôi chia tay nhau. Việt lại gần chiếc xe SH đen của mình lấy ra một bó hoa treo ở xe đưa cho tôi trước khi về:
- Đây là quà cả nhóm tặng Hạ Vũ. Sinh nhật vui vẻ nhé. Mình về đây.
Tôi nhận hoa từ tay Việt, cảm thấy vô cùng hạnh phúc vì bên cạnh vẫn còn nhiều bạn bè quan tâm đến mình. Sau khi tôi cảm ơn thì Việt lên xe phóng đi. Tôi ôm hoa và lần này thì ngồi sau xe Lâm Hùng. Dũng đổi tôi cho Lâm Hùng bằng vẻ mặt cười cợt:
- Thôi, còn đoạn ngắn bà sang ngồi sau xe thằng Hùng đi. Nãy tôi uống nhiều bia, tốt nhất nên chở đống đồ của bà cho an toàn.
- Ông, cái đồ đem con bỏ chợ. – Tôi thì thầm vào tai Dũng gằn giọng.
Dũng cũng ghé vào tai tôi nói nhỏ:
- Nếu tôi không cho hắn chở bà một đoạn. Thể nào mai hắn cũng tìm gặp bà, khi đó ráng chịu nhé!
Ừ nhỉ! Mai mới chính thức là sinh nhật tôi, có lẽ Lâm Hùng sẽ đến tìm tôi thật. Thôi, tôi cứ lên xe đi cùng cậu ấy một đoạn và nói dối mai về quê để ở nhà ngủ một giấc cho đã đời. Lâm Hùng dắt xe ra, thấy tôi leo lên xe cậu ấy ngồi thì có vẻ vui mừng:
- Tưởng bạn ngồi chung xe với Dũng?
- Dũng bỏ tôi rồi, cậu ta bảo không thích chở con gái ngồi sau ôm hoa.
Lâm Hùng khẽ nhếch môi cười rồi nổ máy. Xe chúng tôi đi trước. Xe Dũng theo sau. Tôi tranh thủ bày tỏ sự biết ơn với cậu bạn này:
- Cảm ơn vì cũng đã đến dự sinh nhật với nhóm bạn của mình. Cảm ơn vì đưa đón mình nữa.
- Gì mà khách sáo thế. Có thấy bạn cảm ơn Dũng bao giờ đâu.
- Đó là vì chúng mình quá thân rồi, nên cảm thấy không cần thiết nói nhiều từ cảm ơn ấy.
- Vậy mình cũng thích làm bạn thân giống Dũng, Hạ Vũ không phải bày tỏ gì cả.
- Được, nếu cậu nói thế thì mình rút lại lời cảm ơn nhé! – Tôi trêu.
- Không được, nói rồi thì mình nhận. – Lâm Hùng đáp. – À, sáng mai thích đi chợ hoa sớm không? Nhóm bạn đại học trường mình hẹn nhau 4 giờ 30 phút sáng đấy.
- Có lẽ không đi được. Mình rất mệt và chỉ muốn ở nhà ngủ. – Tôi trả lời dù trong lòng rất tiếc chuyện đi chợ hoa này nhưng chắc chắn không còn đủ sức.
Lâm Hùng có vẻ hơi thất vọng vì tôi không tham gia nhưng rồi nhanh chóng trưng ra dáng vẻ vui vẻ, cùng Dũng xách đồ vào nhà giúp tôi rồi ra cả hai ra về. Anh Khánh, chị Vân thấy tôi về thì đi xuống hỏi thăm tôi vài câu rồi lại lên phòng xem ti vi. Cũng đã 10 giờ tối, bé An có lẽ đã ngủ nên nghe thấy tiếng tôi không chạy xuống mà đòi ôm ấp. Thu dọn qua đồ đạc, tôi gọi điện về cho bố mẹ. Là bố tôi nghe máy:
- Con về đến nhà anh chị rồi. Bố mẹ yên tâm nhé!
- Đi đường có mệt lắm không? Các cô bảo con ốm ở Đà Nẵng à? Đã khỏe hẳn chưa?
- Không sao đâu bố, con vẫn khỏe.
- Khỏe cái gì. Mới cấp cứu rồi đòi đi chơi tôi không đồng ý mà cứ quyết đi là tôi còn chưa hỏi tội đâu. – Bố mắng yêu tôi rồi nói tiếp: - Ngày mai sinh nhật, có tổ chức như mọi năm không? Có còn tiền không, bố cho thêm.
- Không bố ạ. Năm nay con đi du lịch hết cả tiền tích lũy làm thêm hai năm rồi nên không làm sinh nhật. Mà mới đi lại nhiều nên con hơi mệt, chắc không về quê được. Đợi hết tháng sáu, nộp tiểu luận xong nghỉ hè con sẽ thu xếp về.
Bố đồng ý rồi dặn dò tôi thêm vài câu nữa rồi dập máy. Mẹ đã ngủ rồi nên tôi cũng không đòi bố cho gặp mẹ. Nói chuyện với bố xong tôi bỗng thấy cô đơn và nhớ nhà kinh khủng. Vậy là sau mười ba ngày xa Hà Nội. Tôi lại có mặt ở đây, lại ở gần người mà tôi đã phải cố gắng trốn chạy. Tôi trèo lên giường đi ngủ, tay cầm điện thoại lên, bấm một dãy số quen thuộc không biết đến bao nhiêu lần rồi lại xóa đi. Chẳng biết mình đang làm gì nữa. Tôi không nên như vậy. Không nên một chút nào. Khẽ ném điện thoại ra phía chiếc tủ đặt sát đầu giường. Tôi vùi mặt mình vào gối và cố tìm đến giấc ngủ không mộng mị và nước mắt. Hết rồi, chấm hết. Ngày mai tôi sẽ cắt tóc.