Rõ ràng mắt nhìn thấy đâu là sự thật, tai nghe thấy đâu là những lời giả dối thế nhưng trái tim lại hoàn toàn bị tê liệt. Đôi khi lí trí nhìn xuyên thấu được bản chất sự việc có bao nhiêu phần là yêu, bao nhiêu phần là giả dối vậy mà vẫn dẫn dắt trái tim đi sai đường, lạc bước.
Đang ngủ say thì tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại quen thuộc, tôi lăn người rồi lấy gối trùm lên đầu muốn ngủ tiếp chứ không có ý định nghe điện thoại vào lúc sáng sớm như thế này. Nhưng rồi lại chợt nghĩ không biết có việc gì quan trọng và gấp quá không mà có người lại gọi vào giờ này. Tôi uể oải mở mắt, với tay lấy điện thoại và bấm luôn nút nghe. Là Lâm Hùng gọi đến:
- Hạ Vũ, dậy chưa? Có tiếc vì không đi chợ hoa không?
- Mình rất mệt, chỉ muốn ngủ thôi. Bây giờ là mấy giờ?
- 6 giờ sáng. Mình đùa thôi. Tụi mình đi về rồi, xuống nhà mình gặp chút.
- Hả, nhưng mà đang ngủ, ngại lắm. - Tôi từ chối, với bộ dạng này thì không thể gặp Lâm Hùng được.
- Xuống đi mà, có việc cần gặp. - Lâm Hùng năn nỉ.
- Ờ, được, chờ tôi chút.
Tôi đáp rồi vớ luôn cái áo lót treo lủng lẳng trên móc quần áo để mặc vào trong chiếc áo ngủ rồi chạy xuống mở cửa. Quái lạ, nhìn quanh nhìn quẩn không thấy ai cả, lẽ nào Lâm Hùng lừa mình. Tôi hơi bực bội toan đóng cửa lại thì khi nhìn xuống dưới chân thấy một bó hoa hồng trắng rất đẹp, hình như là hai mươi mốt bông và kèm theo một tấm thiệp chúc mừng sinh nhật ký tên Lâm Hùng. Tôi ôm bó hoa vào nhà và khẽ mỉm cười. Chắc chắn Lâm Hùng bày ra trò này và đang đứng trốn ở một góc nào đó nhìn tôi nhận hoa rồi mới đi đây mà. Rõ là lắm chuyện.
Mang hoa vào cắm trong bình xong tôi lên ngủ thêm một giấc nữa. Hiền, Mai, Khuyên lần lượt gọi điện chúc mừng sinh nhật và hỏi xem có tổ chức gì không để hẹn nhau gặp mặt nhưng tôi từ chối vì mệt và bận. Tôi vẫn chưa nói về việc đã chia tay Đỗ Hùng, cả ba cô bạn đều nghĩ tôi bận đi chơi với người yêu nên không ép tổ chức một buổi liên hoan nho nhỏ cho bốn người như mọi năm. Hiền và Mai không để ý, nhưng Khuyên thì có vẻ nhận ra giọng nói khác lạ của tôi nên trước khi cúp máy liền hỏi:
- Hạ Vũ, mày và anh Hùng lại có chuyện đúng không? Từ hôm tết mày kể với tao chuyện bố mẹ mày không thích anh ấy, rồi chuyện anh ấy không đưa mày về ra mắt. Rồi liên tục những lần cãi nhau khóc sưng mắt sau đó. Lần này tuy bận kiến tập mỗi đứa một nơi nhưng tao nghe giọng mày là biết ngay có chuyện rồi. Đúng không?
Tôi bất ngờ vì sự quan tâm và thấu hiểu của Khuyên, giọng nghẹn lại:
- Ừ… Lại cãi nhau thôi. Không có gì nghiêm trọng đâu.
- Nếu cứ cãi nhau suốt như vậy. Mày có duy trì được tình cảm này mãi không?
- Tao không biết, chỉ là… Thôi, đợi cuối tháng đến trường nộp tiểu luận, gặp tụi mày tao sẽ nói rõ mọi chuyện.
Tôi lấp liếm với Khuyên bằng một câu hứa hẹn khác. Trong ba người bạn thì Khuyên và tôi thân nhau hơn cả với Hiền và Mai. Hiện tại trong nhóm cũng chỉ có mình Khuyên là chưa có bạn trai. Hiền thì vẫn cặp đôi với một cậu bạn học cùng lớp từ năm thứ nhất. Mai sau vụ thất tình với Long vài tháng sau đã tìm ình được một đối tượng đẹp trai khác học trên chúng tôi hai khóa, bây giờ đã ra trường đi làm. Khuyên hơi cổ hủ và khá nhút nhát khi tiếp chuyện với con trai nên thành ra cô ấy ít khi mở lòng với một ai đó và giờ vẫn cô đơn.
Khuyên và tôi có chung một kỉ niệm khá nhớ đời vào trận mưa đá cuối năm 2007. Tối hôm ấy tôi đến phòng trọ của Khuyên ngủ, một cơn mưa đá ập xuống và sau đó là mưa to như trút nước. Căn nhà trọ ở con ngõ nhỏ phố Hào Nam bị ngập nước, chỗ giường hai đừa nằm bị dột thế là nửa đêm phải xoay ngang giường để tránh mưa rơi vào người. Tháng mười hai trời rét đậm, hai đứa nằm co ro trong chiếc chăn bông đang say giấc ngủ thì bỗng nghe một tiếng động rất mạnh “ầm, ầm”. Tôi mở mắt, cảm giác chân mình có cái gì đó rất nặng đè lên liền khẽ kêu:
- Khuyên ơi! Chân tao bị làm sao ấy, không nhấc lên được.
Giọng Khuyên vừa lo lắng, vừa muốn cười:
- Đợi tao bật đèn xem nào. Còn tao, tao nhìn thấy cả bầu trời đen kịt mày ơi.
- Hả? Cái gì? - Tôi hướng mắt lên và quả thật nhìn thấy một lỗ hổng rất to trên mái nhà.
Lúc ấy cả hai mới nghĩ đến việc trần nhà bằng lớp nan tre trát vữa đã bị sập cùng với đống gạch ngói bên trên. Khuyên vội đứng dậy bật đèn như đã nói. Chân tôi bị một khối gạch vữa đè lên, rất may là có tấm chăn bông ở dưới nên chỉ bị sưng tấy mà không bị gãy. Chỗ đầu giường cũ chúng tôi nằm là một đống gạch đá lổn nhổn nhìn mà thót tim.
- Trời! Tao với mày mà không xoay đầu giường thì hôm nay nát bét hai cái mặt rồi. Có khi còn lên thiên đường rồi cũng nên. - Lần này giọng Khuyên run run.
Mặt tôi cũng tái nhợt đi vì sợ, quên cả cái chân đau nhức.
- Bằng ấy gạch vữa mà rơi vào đầu vào mặt thì… Ôi, tao không dám nghĩ tiếp. Mày gọi điện cho bác chủ nhà qua xem đi, rồi về nhà tao ngủ tạm đêm nay.
Nói rồi tôi cố đứng dậy lây điện thoại đưa cho Khuyên còn đang run rẩy để gọi điện, sau đó cả hai phi xe về nhà anh Khánh chỗ tôi ở để ngủ. Biết chuyện anh chị tôi lầm rầm cảm ơn trời đất, tôi phải bảo anh chị giấu bố mẹ chuyện này nếu không cả hai sẽ rất lo lắng và không dám cho tôi sang nhà bạn chơi ở qua đêm nữa. Đó là kỉ niệm đáng nhớ của tôi và Khuyên trong ba năm học. Và từ đó, tôi càng tin hơn vào số phận. Nếu hôm ấy, chúng tôi không gặp mưa, nhà không bị dột, không bị ngập chắc hai chúng tôi sẽ không xoay đầu giường. Nếu hôm ấy cái trần vữa tạm ấy sập xuống mặt thì cả hai không biết bây giờ sẽ như thế nào. Dường như ông trời vẫn thương tình, tôi và Khuyên thoát nạn trong gang tấc.
Hồi tưởng lại một chút quá khứ khiến tôi cảm thấy yêu đời trở lại. Cuộc sống này vốn rất ngắn ngủi, chẳng lẽ vì Đỗ Hùng mà tôi có thể đau khổ mãi hay sao? Vừa lúc ấy Thanh gọi điện hẹn tôi qua nhà chơi vì tối qua không đến dự sinh nhật được. Tôi không buồn nữa, vui vẻ nhận lời. Nhưng trước khi đi ăn trưa, tôi rủ Thanh vào cửa hàng cắt tóc gần nhà để thay đổi mái tóc của mình. Thanh lắc đầu thở dài:
- Mày, chắc chắn mày có chuyện gì quan trọng xảy ra đúng không?
- Ừ, cắt xong tao sẽ kể. - Giọng tôi hơi buồn khi trả lời Thanh.
Chị chủ cửa hàng cầm lược chải chải mái tóc dày của tôi hỏi lại lần nữa:
- Em muốn cắt tóc tém thật à? Tóc đang dày và dài ngang lưng đẹp thế này, cắt đi sẽ tiếc lắm đấy.
- Không, cắt cho em đi. Em quyết định rồi. - Tôi quả quyết.
- Rồi, em muốn thì chị sẽ cắt. Dù sao em để kiểu tóc gì cũng hợp với gương mặt.
Nói rồi chị chủ nhanh tay đưa những đường kéo sắc nhọn quanh mái tóc của tôi. Từng lọn tóc cứ thế rơi xuống nền nhà khiến tâm tư tôi cũng như bị cắt vụn. Tôi đã mong Đỗ Hùng gọi điện hay nhắn tin chúc mừng. Từ sáng đến giờ ngoài ba cô bạn học cùng đại học ra, Thiên, Việt, Dũng, Quang, Khải, Lâm Hùng đều nhắn tin cho tôi. Mỗi lần có chuông báo hiệu hay tin nhắn, tôi đều giật mình và mong mỏi đó là của Đỗ Hùng nhưng chỉ toàn ôm thất vọng. Anh dường như đã quên mất tôi đã từng tồn tại trong cuộc đời anh.
Nhìn mình trong gương với khuôn mặt nhợt nhạt và mái tóc tém tôi thấy đôi mắt mình ngân ngấn nước. Cố giữ cho bản thân không bật khóc, tôi vội thanh toán tiền rồi cùng Thanh ăn trưa ở một quán cơm gần nhà. Thanh khen mái tóc mới của tôi rồi quyết định hỏi thẳng:
- Mày cắt tóc chứng tỏ mày quyết định chia tay anh Hùng rồi đúng không?
- Không phải tao quyết định chia tay, mà chính xác là tao bị đá. - Tôi cố nặn ra một nụ cười gượng.
- Mày bị đá? - Thanh ngạc nhiên. - Anh Hùng là người nói chia tay?
- Ừ, tao không đồng ý, tao tìm cách níu kéo nhưng cuối cùng vẫn phải buông tay. Anh ấy tuyệt tình lắm, chắc là muốn tao biến đi cho khuất mắt càng nhanh càng tốt.
- Đừng nói như thế. Tao hiểu sao mày lại đi du lịch đột ngột vậy rồi. Ra là vì chuyện này. Hôm nay cắt tóc là quyết định buông bỏ, giống năm xưa đã làm với Việt?
Tôi khẽ gật đầu, nghe lòng nặng trĩu:
- Ừ, chấp nhận buông tay! Tao chẳng còn gì để anh ấy yêu thương nữa.
Câu chuyện của tôi và Thanh đột nhiên chùng lại. Có vẻ Thanh cũng đang buồn thay cho tôi. Cô ấy đưa tay khẽ bóp nhẹ tay tôi:
- Đừng có chịu đựng một mình nghe chưa? Bây giờ mày còn có bạn bè. Đừng có thu mình lại như ngày cấp ba, giờ trưởng thành rồi, đối diện với nỗi đau cũng phải người lớn hơn. Mày hiểu ý tao không?
- Hiểu! - Tôi gật đầu cảm ơn Thanh.
Thực ra từ ngày lên đại học tôi thân với Dũng hơn nhưng đúng là có những chuyện chỉ con gái với con gái mới tâm sự cởi mở với nhau được.
Chuông điện thoại của tôi lại vang lên, có lẽ là một người bạn hoặc người thân gọi điện chúc mừng sinh nhật. Tôi nhìn màn hình xem ai gọi và bỗng giật thót tim khi nhận ra đó là dãy số của Đỗ Hùng, một vài giây đắn đo không biết có nên nghe hay không khiến Thanh cũng tò mò nhìn tôi. Cuối cùng, tôi ấn phím nghe.
- Hạ Vũ - Giọng Đỗ Hùng ngập ngừng. - Chúc mừng sinh nhật em.
Giọng nói này, dường như đã rất lâu rồi tôi mới được nghe thấy nên trong lòng rộn lên một cảm giác khó tả. Tôi cố gắng kìm nén cảm xúc để tỏ ra bình thường:
- Anh vẫn nhớ đến sinh nhật em à? Cảm ơn anh.
- Tối nay, chúng ta gặp nhau được không? Anh… anh muốn gặp em.
- Để làm gì? - Mặc dù bất ngờ và hạnh phúc khi nghe lời đề nghị đó của Đỗ Hùng nhưng tôi lại lạnh lùng hỏi lại.
Tôi vừa nói buông tay cái gì chứ. Đỗ Hùng vừa gọi mà tôi đã thay đổi tâm tư nhanh như vậy thì làm sao nói quên là quên luôn được. Tôi im lặng đợi nghe câu trả lời.
- Anh có quà tặng em. Chúng ta gặp nhau… được chứ? 7 giờ tối anh qua nhà đón em?
Tôi đắn đo một chút rồi đồng ý và dập máy rất vội. Đỗ Hùng muốn gặp tôi, anh ấy muốn gặp tôi để tặng quà sinh nhật. Thật không thể tưởng tượng được là tôi đã đồng ý mà không cần tìm hiểu tại sao anh làm vậy. Thanh nghi ngờ hỏi:
- Ai vậy? Vừa nói chuyện xong mày vui vẻ hẳn thế.
- Một người bạn thôi. - Tôi nói dối. Tôi sợ Thanh sẽ mắng tôi ngốc.
- Tao có biết không? Xem mày cười kìa, giờ tao mới thấy mày cười.
- Không, mày không biết. Tao có cười đâu. - Tôi ôm mặt cố kìm nén niềm vui.
Sau khi chia tay Thanh tôi chỉ biết nhìn đồng hồ đếm từng phút để đợi đến giờ hẹn với Đỗ Hùng. Đã hơn ba tuần rồi chúng tôi không hề nhìn thấy mặt nhau, nhất định không được để Đỗ Hùng nhìn thấy bộ dạng lem nhem này của mình. Tôi tắm rồi thay ình một bộ váy mới mua hôm ở trong Sài Gòn và trang điểm đậm hơn mọi ngày. Đỗ Hùng đến rất đúng giờ. Tôi cố gắng hít thở đều khi xuất hiện trước mặt Đỗ Hùng. Nhìn thấy tôi, thấy mái tóc ngắn và cách ăn mặc, trang điểm của tôi anh khá bất ngờ, tròn mắt:
- Hạ Vũ, nhìn em khác quá.
Tôi cười gượng:
- Quay về thời độc thân thì phải khác chứ.
- Sao lại cắt tóc ngắn như con trai vậy.
- Em thích thế! - Tôi trả lời rõ ràng.
Dường như Đỗ Hùng phát hiện ra tôi hoàn toàn khác cách đây ba tuần chỉ biết khóc lóc, van xin yêu cầu anh quay lại nên nhìn tôi chăm chú một lúc, đợi tôi ngồi hẳn lên xe anh mới rồ ga phóng đi. Tôi không ôm chặt Đỗ Hùng như trước đây, chỉ ngồi cách xa anh một đoạn. Cảm giác thật nhói đau trong lòng. Con người này tôi đã nhớ nhung như thế nào vậy mà ngồi ngay gần bên như thế này lại không thể đưa tay vòng ra mà ôm lấy anh nức nở. Sự thật nào đau đớn hơn việc ngồi ngay bên cạnh người mình đã từng yêu, người đã từng nâng niu mình hết mực vậy mà lại cảm giác như xa cách nhau cả nghìn cây số. Toàn thân tôi chỉ thấy nhức nhối và đau buốt.
Khi ý thức được Đỗ Hùng đang đưa mình đi đâu thì anh đã dừng xe ở trước sân khu nhà anh ở. Tôi nhận ra anh muốn đưa tôi lên phòng nên rụt rè hỏi:
- Sao lại đi về nhà anh. Chẳng phải anh nói muốn tặng quà cho em xong rồi về sao? Anh chủ động chia tay em, chủ động bảo em rời xa anh. Sao lại còn làm thế này?
- Thì cứ lên phòng đi. Quà anh để ở phòng anh mà. - Đỗ Hùng vẫn tỏ vẻ bình thường như khi chúng tôi là một đôi.
Tôi theo anh đi lên căn phòng đầy ắp kỉ niệm của hai người. Tôi sợ, tôi sợ mình lại không thể nào làm chủ được cảm xúc của mình. Sợ lại van xin anh quay lại yêu tôi, cầu xin một tình cảm thương hại. Hít thật sâu rồi thở hắt ra mấy lần, cuối cùng tôi cũng đã ngồi ở chiếc bàn quen thuộc nhìn Đỗ Hùng mở tủ lấy ra một hộp quà nhỏ đưa cho tôi:
- Anh biết em thích nước hoa nên mua tặng em. Dùng thử đi, có thích mùi này không?
Tôi run run nhận món quà từ tay Đỗ Hùng, không dám nhìn thẳng vào mắt anh:
- Anh làm thế này là có ý gì? Gọi điện, đưa em đến đây, tặng quà? Anh định nói gì với em?
Đỗ Hùng lại gần tôi, ngồi xuống bên cạnh và bất ngờ ôm tôi rất chặt. Trái tim tôi đập loạn lên trong lồng ngực. Hóa ra cơ thể anh, mùi thơm của anh, mọi thứ về anh tôi vẫn chưa hề quên một tí nào. Tôi không đẩy anh ra, cả người tôi cứng ngắc và run lẩy bẩy còn hơn lần đầu tiên ôm nhau.
- Anh nhớ em! Thực sự anh cũng rất nhớ em. Nhưng anh không biết mở lời với em thế nào nên đành chờ đến sinh nhật em. Anh xin lỗi!
- Chỉ xin lỗi là xong sao? - Tôi nói và lần này thì bật khóc.
Tôi khóc vì tủi hờn, vì những đau đớn, vì những cay đắng mà mình phải ép bản thân chịu đựng trong suốt những tuần qua. Tôi khóc rồi lại bị Đỗ Hùng cuốn vào những nụ hôn và những ân ái triền miên. Tôi ngu ngốc và nghĩ rằng Đỗ Hùng cần tôi, muốn quay lại với tôi. Tự an ủi và buông thả bản thân mình trong vòng tay anh cho đến khi đủ tỉnh táo để hỏi:
- Chúng ta sẽ quay lại. Sẽ không cãi nhau nữa và anh sẽ cưới em sau khi em ra trường đúng không?
Đỗ Hùng ôm tôi, nhưng anh vẫn im lặng không trả lời. Sự im lặng làm tôi cảm thấy tim mình nhói lên rất đau và rớm máu.
- Sao anh im lặng. Anh làm chuyện này với em không phải vì những gì em vừa hỏi đúng không? Là anh nhớ em, anh cần một người an ủi lúc khó chịu? Sao anh không tìm người khác mà lại tìm em? - Tôi đau đớn ngẩng mặt lên nhìn anh.
Đỗ Hùng có vẻ rất khó khăn mới thốt nên lời:
- Vẫn là anh không hứa trước với em được gì cả. Nhưng anh nhớ và cần em thật. Anh không thể nghĩ đến ai khác ngoài em vì anh vẫn còn yêu em. Nhưng để cho em một tương lai, anh lại sợ không dám nói trước điều gì… Anh…
- Khốn nạn và bỉ ổi. - Tôi hét lên rồi ngồi bật dậy liên tục đấm mạnh hai tay vào đầu mình.
Sao tôi lại không nhận ra điều này? Sao tôi lại tin tưởng Đỗ Hùng và ngu ngốc như vậy? Tôi đang làm gì ở đây? Tôi có còn là tôi nữa không? Càng nghĩ càng uất hận bản thân, tôi ra sức tự đánh mình đau. Đỗ Hùng ngồi dậy cố ôm tôi thật chặt để tôi bình tĩnh trở lại. Trong cơn đau đớn cùng cực, tôi nức nở:
- Xin đưa em về nhà ngay lập tức. Em chấp nhận chia tay. Chấp nhận hết. Từ giờ em sẽ không ảo tưởng về tình yêu của anh. Sẽ không làm phiền anh nữa… Chúng ta đừng tìm gặp nhau nữa. Nếu không thể cho em một lời hứa, làm ơn… đừng gọi cho em.
Tôi còn nói nhiều lắm nhưng chẳng nhớ được là bao nhiêu. Đỗ Hùng đưa tôi về, anh muốn nói với tôi thêm điều gì đó nhưng tôi đã không cho anh cơ hội. Tôi mở cửa thật nhanh chạy vào nhà, nước mắt vẫn không ngừng rơi lã chã. Đỗ Hùng tìm tôi là vấn đề nhớ và yêu tôi hay chỉ là thói quen quyến luyến cơ thể nhau? Tôi không biết và không muốn biết. Tôi tiếp tục khóc, trách móc bản thân mình rồi chìm vào giấc ngủ với đôi mắt ầng ậng nước, đôi môi run rẩy, trái tim đau đớn và tâm trí mệt mỏi.
Sinh nhật hai mươi mốt tuổi, chính thức kết thúc một tình yêu!