Khi hai người chia tay, mọi người thường sẽ nghĩ rằng đó là dấu chấm hết. Nhưng tôi và Đỗ Hùng không như vậy. Khi chúng tôi chưa tìm được một tình yêu khác, có lẽ giống như một thói quen nhiều hơn là vẫn còn yêu nhau, chúng tôi vẫn nhập nhằng trong chuyện tình cảm. Chẳng còn là yêu nồng đậm và say đắm, có chăng chỉ là chút yếu lòng chưa muốn buông tay dứt khoát mà thôi.
Đỗ Hùng nói là sẽ theo đuổi lại tôi nhưng thực ra anh cũng chẳng cần phải mất công sức gì. Giữa chúng tôi đã từng là người yêu của nhau nên tính cách, sở thích đã trở nên quá quen thuộc. Cả hai người cùng rất bận rộn, chúng tôi cũng chỉ gặp nhau một lần vào chủ nhật, đi uống nước và nói chuyện vẩn vơ. Tôi không gọi tên được cảm giác khi ở bên cạnh Đỗ Hùng nữa. Nó có một chút vẫn còn yêu say đắm, một chút đau đớn, một chút nghi ngờ và một chút ấm lòng… Nhưng sâu thẳm trái tim, tôi vẫn nghĩ, có thể chúng tôi chưa tìm được một tình yêu mới nên cố chấp duy trì thói quen gặp nhau là phần nhiều chứ không phải tình yêu. Sự nhập nhằng này khiến tôi cảm thấy khó chịu và bức bối.
Đỗ Hùng vẫn vậy, anh tỏ vẻ quan tâm đến tôi như không có chuyện gì đã xảy ra suốt năm tháng xa nhau vừa qua. Bỗng nhiên tôi cảm thấy sợ anh, sợ những suy nghĩ đang ẩn chứa trong trái tim anh? Anh còn yêu tôi hay ích kỉ muốn tôi không thể quên được anh?
Tối chủ nhật là tối duy nhất tôi được nghỉ vì không có lịch dạy thêm nên Đỗ Hùng đến đón tôi đi ăn tối rồi đi uống nước ở gần hồ Trúc Bạch. Anh nắm tay tôi, tôi để im tay mình trong tay anh và hỏi:
- Anh có cảm nhận được gì khi chúng ta nắm tay nhau như thế này nữa không? Chúng ta đã khác quá rồi. Dù có còn yêu nhau thì cái nắm tay này cũng không còn ấm áp như trước kia nữa. Tay em rất lạnh, và anh cũng vậy.
- Nếu cả hai cùng lạnh thì nên ở gần nhau để sưởi ấm cho nhau.
- Em chỉ sợ sẽ lạnh hơn thôi. Em bắt đầu giống anh rồi, em không nhìn thấy một tương lai tốt đẹp nào ở trước mắt. Ngay từ đầu, anh đã bịt mắt em, không cho em nhìn thấy viễn cảnh đó… Chỉ là em ngu ngốc cứ bám theo anh.
- Vậy ý em là sao? Em vẫn còn giận anh vì anh đã bỏ rơi em suốt năm tháng qua? Em hận anh, đúng không? - Đỗ Hùng quay sáng nhìn tôi, đợi chờ câu trả lời:
- Em hận anh, rất hận anh. Càng yêu anh thì em càng hận. Chỉ là em không hiểu sao chúng ta lại lằng nhằng thế này. Anh cũng đâu còn yêu em nhiều như trước, có phải anh thấy em và anh chưa có người mới, nên anh muốn duy trì mối quan hệ đã cũ này?
Như bị nói trúng những gì đang suy nghĩ. Đỗ Hùng khẽ giật mình rồi buông tay tôi ra. Anh đứng lên nhìn về phía mặt hồ, xa xa có vài đôi tình nhân đang âu yếm nhau trên những chiếc thuyền đạp vịt đang lênh đênh trên mặt nước. Rất lâu sau anh lên tiếng:
- Như vậy là em muốn chúng ta chấm dứt mọi liên hệ như những tháng vừa qua?
Nghe xong câu hỏi của Đỗ Hùng tim tôi thắt lại, khó khăn lắm mới đưa ra được quyết định:
- Đúng, đã kết thúc thì nên dừng lại thôi anh. Nếu trước kia em van xin, khẩn nài anh để được quay lại yêu anh thì giờ em khẩn nài anh chấm dứt. Em không cần sự thương hại của anh nữa.
Nước mắt bắt đầu dâng lên mắt. Tôi khóc, mới đầu là những tiếng nấc nghẹn nơi cổ sau đó thì không kiềm chế được nức nở. Đỗ Hùng vội ngồi xuống cạnh tôi, anh ôm tôi rồi bất ngờ hôn tôi. Không còn cảm giác hồi hộp, run rẩy như nụ hôn đầu với anh. Tôi đã không còn cảm giác gì nữa, chỉ biết mặc cho anh hôn và lặng nghe vị mặn của nước mắt tràn xuống bờ môi. Có lẽ đây sẽ là nụ hôn cuối cùng của tôi và anh.
Trên đường về Đỗ Hùng dừng lại ở một cửa hàng hoa và chọn một bó hoa hồng vàng to nhất mua tặng tôi. Tôi bất ngờ hỏi:
- Vì lý do gì vậy?
- Ngày mai là 20 tháng mười - Ngày Phụ nữ Việt Nam, anh tặng hoa cho em. Và sẽ đồng ý với yêu cầu của em. Anh xin lỗi vì lại một lần nữa đảo lộn cuộc sống của em.
Tôi nhận hoa từ tay Đỗ Hùng, mắt ngấn nước nhìn anh.
- Chính vì anh đã đảo lộn cuộc sống, đảo lộn tâm tư tình cảm của em một lần nữa em mới nhận ra chúng ta đã không còn như trước kia nữa. Em cũng không muốn cố chấp yêu anh, bám víu anh trong khi anh chỉ muốn yêu mà không muốn cưới. - Tôi gượng cười, một nụ cười méo mó. - Thôi, anh đưa em về nhà đi, cũng muộn rồi.
Chúng tôi chia tay nhau trước cửa nhà, Đỗ Hùng nhìn tôi khóa cửa rồi mới rồ ga phóng đi. Dường như cả tôi và anh đều chất chứa trong lòng rất nhiều nỗi niềm không thể thốt nên lời, dùng dằng mãi mới chia tay nhau được. Tôi cắm hoa và bê cả lọ lên phòng ngủ của mình ngồi lặng lẽ ngắm nhìn những đóa hoa đang khoe sắc kia. Liệu tôi có đưa ra quyết định đúng không? Liệu tôi có đủ tự tin để quên Đỗ Hùng và quên đi tình yêu vẫn còn chưa kết thúc này không?
Khẽ thở dài, tôi bật máy tính và đăng nhập Yahoo như thói quen. Tôi cứ để máy tính đã bật ở đấy rồi đi tắm rửa sau một ngày khác mệt mỏi ở các siêu thị rồi lại đi gặp Đỗ Hùng. Xong xuôi mọi việc thì nhìn thấy màn hình hiển thị mấy tin nhắn của Đức:
Kẻ Sầu Đời: Hôm nay anh đã tìm thấy chiếc điện thoại Nokia 7390 màu hồng em thích rồi. Mấy hôm trước em bảo đã dồn đủ tiền mua nhưng hiện tại tất cả các cửa hàng ở Việt Nam đều trả lời hết hàng nên anh đi tìm mua cho em. Ở Anh hết hàng rồi, anh có chuyến công tác ở Đức một tháng, tranh thủ đi tìm điện thoại cho em. Em có thích không? Thích thì anh mua gửi về cho em.
Kẻ Sầu Đời: À, nếu em thấy ngại về chuyện tiền nong thì có thể chuyển khoản ẹ anh. Anh mua tặng em chắc chắn là em sẽ không đồng ý rồi.
Kẻ Sầu Đời: Nếu đồng ý thì nhắn tin cho anh. Giờ anh không đợi em online được.
Kẻ Sầu Đời: À, tiện thể muốn anh mua giùm cái gì ở bên này thì báo anh luôn. Ước gì đi du lịch thế này có Hạ Vũ đi cạnh nhỉ? Hề hề… Anh nói cho em thèm đó.
Đức gửi thêm một biểu tượng mặt cười trong tin nhắn.
Tôi ngạc nhiên và vui mừng khi đọc xong một loạt tin ấy. Chiếc điện thoại Nokia 7390 màu hồng này tôi đã thích từ lâu, đáng ra là mua sớm rồi nhưng vì chuyến đi du lịch hết tiền nên tôi đành phải hoãn lại mấy tháng đợi kiếm đủ tiền sẽ mua nhưng hôm trước đi cùng Đỗ Hùng đến các cửa hàng thì họ đều trả lời hết hàng. Đỗ Hùng nhìn ảnh mẫu chiếc điện thoại tôi thích lắc đầu chê:
- Cái này nhìn không đẹp. Em thích có thể mua cái khác.
Tôi bĩu môi với anh:
- Em chỉ thích cái này thôi, nhất định sẽ tìm mua cho bằng được, kể cả mua lại máy cũ.
Rồi vô tình tôi nói với Đức về chuyện chiếc điện thoại hết hàng đó. Không ngờ anh lại nhớ và còn tìm được cho tôi thứ mà tôi thích. Tôi vội nhắn tin lại cho anh.
Cơn Mưa Nhỏ: Ôi, vậy tốt quá. Nếu còn nhiều anh cứ từ từ hãy mua nhé. Hôm trước nghe hết hàng em lại đổi máy ảnh rồi. Đợi sang tháng sau em lấy lương, đủ tiền rồi sẽ chuyển ẹ anh và nhờ mẹ đổi sang đồng Euro gửi cho anh nhé. Em không thích mua khi chưa dồn đủ tiền. Anh cũng đừng nói là cho em vay trước. Em không thích thế. Cảm ơn anh nhé!
Tôi gõ xong liền nhấn nút enter và gửi vào hộp thư của Đức. Vậy là chiếc điện thoại bao ngày tôi thèm thuồng giờ đã chuẩn bị xuất hiện trên tay tôi và lại còn được gửi từ nước ngoài về nữa khiến tôi rất vui. Nhưng khi đi ngủ thì tôi lại không thể chợp mắt được. Tôi vẫn nhớ Đỗ Hùng, nhớ lại nụ hôn và sự trống rỗng trong tâm hồn của tôi. Tôi mở chiếc điện thoại Nokia 5200 cũ của mình, vào danh sách nhạc và bật bài hát How do I live mà mình vẫn hay nghe suốt những tháng ngày đau khổ qua. Nước mắt lại khẽ lăn dài trên gò má theo từng giai điệu day dứt và ám ảnh đó.
“How do I… Get through the night without you?
If I had to live without you,
What kind of life would that be?
Oh, I… I need you in my arms, need you to hold,
You're my world, my heart, my soul,
If you ever leave,
baby you would take away everything good in my life,
and tell me now…”
“Làm sao để em có thể vượt qua đêm dài mà không có anh chứ?
Nếu em phải sống mà thiếu anh
Chẳng lẽ cuộc đời này là vậy sao
Em luôn cần anh trong vòng tay này
Cần có anh để được ôm anh vào lòng
Anh là thế giới, là trái tim, là tâm hồn của em
Nếu anh đã từng bỏ đi
Anh yêu à có lẽ anh cũng đã lấy đi mọi thứ tốt đẹp nhất trong đời em
Và giờ thì hãy kể em nghe…”
Lần nào nghe bài hát này tôi cũng khóc, tôi đã yếu đuối và van xin Đỗ Hùng như thế nào? Chỉ có điều không ngờ, hiện tại chính tôi lại là người lựa chọn sống một cuộc sống không có tình yêu của Đỗ Hùng. Tôi sẽ phải tiếp tục như thế nào đây? Liệu có còn chàng trai nào chấp nhận yêu một cô gái có quá nhiều vết thương lòng như tôi?
Tôi cố gắng kìm nén cơn nức nở của mình và tìm đến một giấc ngủ không mộng mị. Ngày mai là một ngày mới đang chào đón với rất nhiều bất ngờ phía trước.
* * *
Hôm nay là 20 tháng mười, các bạn nam tổ chức liên hoan cho các bạn nữ nên chúng tôi nán lại ở trường thêm ba mươi phút để hát hò và đợi được tặng hoa. Mai cười ngặt nghẽo trêu Khuyên:
- Mấy năm nay vào các ngày lễ gì tao cũng thấy mày được mỗi bọn con trai trong lớp tặng hoa thôi. Kiểu này xem phải yêu anh nào đi không rồi ế dài lâu đấy.
- Sợ gì. Giờ tao với Hạ Vũ độc thân mà. - Khuyên nháy mắt với tôi.
- Không đúng, ai chứ Hạ Vũ nó chỉ độc thân tạm thời thôi. Tao thấy xung quanh nó còn nhiều vệ tinh vây quanh lắm. Ít nhất vẫn còn anh chàng Đức hôm đi xem phim cùng Hạ Vũ, tao và người yêu tao. - Hiền nói xen vào.
- Úi giời, mày nhắc lại chuyện đó làm gì. Hôm ấy chả buồn cười chết đi được. Nếu mày không giả vờ đau bụng kéo nhau về trước thì còn xấu hổ chết. - Tôi nghĩ lại chuyện hôm ấy bỗng thấy vui vẻ.
Chẳng là bốn người: Tôi, Đức, Hiền và người yêu cô ấy cùng đi xem phim ở Vincom City. Hiền chọn đi chọn lại cuối cùng chọn phim Lụa. Mặc dù đã đọc truyện nhưng khi lên phim tôi không nghĩ là có nhiều cảnh nóng đến như vậy. Hai đứa con gái ngồi xem phim mà mặt nóng bừng bừng và đỏ như quả cà chua chín còn hai anh bạn trai thì ngồi im như tượng, chả thấy nhúc nhích động tĩnh gì. Cố gắng xem được hai phần ba phim thì Hiền không chịu nổi, cô ấy nhấm nháy tôi một lúc tôi mới hiểu và phối hợp khi Hiền giả vờ đau bụng đòi về trước. Hai anh bạn trai có vẻ tiếc rẻ bộ phim, miễn cưỡng theo chúng tôi ra ngoài. Kể lại câu chuyện, cả bốn người chúng tôi vẫn ôm bụng cười.
- Thì ra mới mỗi con Hiền được gặp mặt anh chàng Đức si tình của mày. - Khuyên nói.
Mai cũng nói theo:
- Đúng rồi, đợt ấy mày chẳng giới thiệu gì cả. Nhưng thôi, bù lại mang chocalate lên lớp đãi bọn tao là được rồi.
- Gớm, anh chàng Đức ấy lúc ra khỏi rạp mặt cũng đỏ như bọn tao. Tao chả tin đàn ông hai mươi sáu tuổi rồi còn ngượng khi xem phim có cảnh nóng. Ha ha… Biết đâu là ngồi cạnh Hạ Vũ nhà ta nên mới có phản ứng thế.
Tôi giật mình vì câu đùa của Hiền, đưa tay khẽ nhéo tai cô ấy và giả vờ cáu:
- Thôi đi, đừng có đùa lung tung nhé. Không biết ai hôm ấy về với bạn trai có xảy ra chuyện gì không?
- Hừm… Mấy bà này yêu vào rồi nói chuyện mạnh mồm quá. Tôi không nghe nữa đâu. - Khuyên làm bộ đưa hai tay lên ôm hai tai và lắc đầu.
Mai gỡ hai tay của Khuyên xuống rồi cười ranh mãnh:
- Mày yên tâm đi, tao có một ông anh họ mới ra trường, giờ đang làm ở Ngân hàng Quân đội sẽ giới thiệu ày. Tao thấy hai người khá hợp nhau, đợi đẹp trời sẽ sắp xếp lịch hẹn.
- Ơ, thế còn tao. Tao cũng muốn được giới thiệu. - Tôi cũng chen vào câu chuyện của Mai và buông lời đùa cợt.
- Hả? Mày cũng muốn? Được, tao sẽ nhờ anh tao làm mối thêm. Được chưa hai bà cô. - Mai cố tình kéo dài chữ bà cô ở cuối ra để chọc cười mọi người.
Nói vậy thôi chứ tôi chúa ghét cái trò giới thiệu nhau. Tôi vẫn nghĩ mọi cuộc gặp gỡ nên để tự nhiên và để ông trời sắp xếp. Chuyện giới thiệu hẹn gặp mặt nhau tuy không có gì không hay nhưng tôi lại không thích hẹn hò kiểu đó. Lâu nay có ai nhắn tin đến mà không hiển thị tên hay nói rõ mình là ai không bao giờ tôi trả lời lại, tôi chỉ xem đó như một trò đùa của ai đó mà thôi.
Tan học tôi không về nhà ngay mà rẽ qua công ty Sao Mai để nhận thêm một hợp đồng mới liên kết với công ty Quảng cáo Hồng Lan về chương trình chạy quà tặng cho hãng sữa Friso. Tôi nhận việc tuyển PG đến các địa điểm ở siêu thị để phát động chương trình, lên danh sách khách hàng tích lũy điểm và thuê người vận chuyển đưa quà trong nội thành Hà Nội. Công ty phát cho tôi một chiếc điện thoại bàn không dây để tiện cho việc gọi điện kiểm tra thông tin những khách hàng đã nhận được quà tặng. Do khối lượng công việc hơi nhiều nên tôi phải gọi thêm Dũng và Thanh trợ giúp cho chương trình lớn nhất từ trước đến nay mà tôi nhận làm. Đây sẽ công việc mới đem lại cho tôi thu nhập hấp dẫn trong hai tháng tới. Nghĩ đến việc lại sắp kiếm được tiền đủ để mua đến chiếc điện thoại Nokia 7390 hồng kia là tôi lại sung sướng và tự nhủ sẽ làm việc tốt.