Hạ Vũ, Anh Là Chàng Trai Số 14, Cưới Anh Nhé

Đôi khi có những mối quan hệ đến một cách bất ngờ và tự nhiên khiến chúng ta chưa kịp nhận ra đó có phải là duyên phận. Người ta vẫn thường xuất hiện trong đời nhau không hề báo trước. Đến, ở lại hay rồi sẽ đi tiếp đều có lý do của nó. Chúng ta chỉ cần cố gắng yêu thương và thành thật hết sức để dù có kết thúc như thế nào, cũng đừng để bản thân phải day dứt và ân hận.
Mới nhận việc mới được có hai ngày mà tôi cùng Dũng và Thanh phờ phạc cả người. Số lượng PG cần tuyển cho đợt này khá đông nên phải vận dụng hết các quan hệ để nhờ các bạn gái mà mình quen biết tham gia vào chương trình “Quà tặng cho bé cùng sữa Friso”. Ngoài việc phải đi các siêu thị kiểm tra hoạt động của PG tôi còn phải cùng Dũng thuê người chở quà đến các khách hàng tôi đã lên danh sách rồi buổi chiều rảnh lại ngồi gọi điện kiểm tra lại. Một công việc tuy không vất vả nhưng chiếm quá nhiều thời gian của tôi. Tôi phải tranh thủ học, tranh thủ ăn, tranh thủ ngủ để đuổi kịp tiến độ của công việc.
Vừa mới chợp mắt một tí buổi trưa để 2 giờ chiều dậy đi đến các siêu thị kiểm tra thì tôi giật mình bởi tiếng chuông tin nhắn đến từ điện thoại phát ra. Vẫn đang ngái ngủ nên tôi bực bội đưa tay với điện thoại. Sợ có tin nhắn liên quan đến công việc nên mắt nhắm mắt mở, trượt nắp điện thoại lên và đọc.
“Chao Ha Vu. Anh la Thuận ban voi anh Minh – anh ho Mai, dang lam cung voi nhau o ngan hang Quan Doi. Anh xin duoc so cua em va muon lam quen.”
Cái gì thế này? Tôi lẩm bẩm. Chẳng phải là Mai đã làm thật hả? Định giới thiệu anh Minh cho Khuyên rồi còn cho anh Minh số điện thoại của tôi để giới thiệu luôn một thể đấy chứ? Tôi chỉ đùa thôi mà, làm thật thế này thật ngại. Vì anh ta cũng đã xưng tên tuổi, lại rất rõ ràng và nghiêm túc nên tôi phá bỏ nguyên tắc nhắn tin với người lạ của mình, cố mở mắt ra nhắn tin lại.
“Chao anh! Khong ngo lai duoc lam quen kieu nay. Em rat binh thuong, khong co qua nhieu dieu phuc tap can tim hieu dau a.”
Rất nhanh, một tin nhắn khác được gửi đến sau tin của tôi.
“Anh chi moi nghe qua ve em nhung cung chi qua mot nguoi con chua gap em. Nhung anh lai thay thich cai ten cua em. Em co nick Yahoo khong? Anh muon duoc hieu nhieu hon ve em day Ha Vu.”
Tôi tỉnh cả ngủ. Vừa mới nhắn tin làm quen Thuận đã xin ngay nick trong Yahoo, liệu có nên đồng ý không? Tôi đắn đo giây lát rồi chẳng hiểu ai xui mà rất bình tĩnh soạn một tin nhắn gửi lại:
“Nick cua em la Cơn Mưa Nhỏ. Nhung em it khi len mang ban ngay lam. Thuong sau 9 giờ 30 toi em moi xuat hien.”
“Duoc, vay hen em 10 gio toi nay.”
Tôi nhíu mày, không ngờ cái anh chàng Thuận này lại thẳng thắn và nóng lòng làm quen như vậy? Không biết có vấn đề gì không mà vội vàng thế? Nhưng vì Thuận tự giới thiệu là bạn anh họ Mai, tôi cũng nên nể mặt người quen.
“Vang! Luc do hen anh noi chuyen.”
Nhắn tin xong tôi chẳng nghĩ ngợi gì nữa, ném điện thoại về phía đầu giường rồi lại tiếp tục ngủ. Chẳng hiểu sao trước khi nhắm mắt, tôi lại nhìn trúng quyển lịch treo ở trước mặt và thầm nghĩ: Hôm nay là thứ tư, ngày 22 tháng mười năm 2008. Có một anh chàng không quen không biết nhắn tin và mình đã trả lời. Lại còn hẹn nhau nói chuyện trong Yahoo, mình thật là điên rồ.
* * *​
Khi tôi tỉnh ngủ việc đầu tiên tôi nhớ ra là gọi điện cho Mai để hỏi về cái người lạ mặt tên Thuận ấy. Mai cũng ngạc nhiên không kém.
- Hôm qua tao mới nói với anh Minh là giới thiệu Khuyên cho anh, anh ấy cười bảo là có người yêu rồi. Xong tao hỏi bạn anh có còn ai độc thân không thì giới thiệu cho bạn em, anh ấy đồng ý và tao cho số của mày với của Khuyên. Không ngờ ông ấy đi mai mối nhanh thế. Mà lại chọn số của mày chứ không phải số của Khuyên. Thật là… Tao cũng chẳng biết anh Thuận là ai nữa. Cần thì để tao dò la hỏi thăm.
- Thôi, không cần dò hỏi gì đâu. Sẽ chẳng có gì xảy ra giữa tao và anh Thuận ấy đâu. Tự nhiên mày dò hỏi đến tai anh ấy, anh ấy lại tưởng tao quan tâm thì phiền chết. – Tôi ngăn việc dò la của Mai lại.
- Ờ… Thế thì không hỏi nữa. – Mà nhé, mày đào hoa vừa thôi. Mới chia tay lại có người muốn làm quen rồi. Tao hơi bị ghen với mày đấy! Thôi, chuyện này cũng không nói với Khuyên nữa, xin lỗi nó chuyện anh Minh có bạn gái rồi tìm cho nó mối khác.
- Ừ! Mày làm gì hợp lý thì làm. Tao phải đi công việc đã. Từ giờ đừng có cho số điện thoại của tao lung tung. Tao không thích làm quen kiểu ấy.,
- Rồi, biết rồi. Sẽ không có từ giờ nữa. – Mai cười đáp rồi dập máy.
Tôi khẽ thở dài. Không ngờ tự nhiên ở đâu lại xuất hiện một anh Thuận và sẽ tiếp diễn cái trò chơi kết bạn từ khi còn chưa gặp mặt nhau như tôi với Đức hoặc như tôi với Quang đây. Thực sự thì bây giờ tôi chỉ muốn trốn mình khỏi những mối quan hệ nam nữ, không có ý định kết bạn hay gặp gỡ ai trong thời gian này.
Hết giờ ở lớp dạy thêm buổi tối, tôi đi xe về thẳng nhà. Nhìn đồng hồ mới 9 giờ 15 phút nên bật máy tính tranh thủ gõ nốt bài tiểu luận đầu năm ột môn chuyên ngành PR. Tôi đăng nhập Yahoo, để đèn nick tắt như mọi khi và chăm chăm ngồi viết tiểu luận cho kịp thứ bảy nộp bài. Khi gõ gần xong thì bống nhiên cửa sổ Yahoo của tôi hiện lên một thông báo yêu cầu chấp nhận kết bạn với một cái nick rất dài dòng: Langtulangthang (Lãng tử lang thang). Tôi phì cười, chắc chắn là cái anh Thuận mới làm quen lúc chiều đây.
Lưu lại bài tiểu luấn vừa viết, tôi tắt của sổ Word rồi nhấp chuột chấp nhận lời kết bạn. Ngay lập tức màn hình hiện lên khung hội thoại và người gửi đến chính là Langtulangthang này.
Langtulangthang: Chào em. Anh là Thuận đây? Cơn Mưa Nhỏ, rất vui em đã giữ lời hẹn.
Tôi liếc nhìn đồng hồ, đúng 10 giờ tối không sai một phút. Anh chàng này rất đúng hẹn đây.
Cơn Mưa Nhỏ: Anh đúng giờ nhỉ? Không sai một phút.
Langtulangthang: Anh làm kiểm toán, thường các con số và giờ giấc rất chính xác.
Chà, lại một câu trả lời thành thật có phần khoe mẽ. Thú vị đây!
Cơn Mưa Nhỏ: Anh làm kiểm toán ở ngân hàng hả? Anh giỏi thế, chắc ngoài đời phải có nhiều người ngưỡng mộ lắm, sao phải làm quen với con gái kiểu giới thiệu này.
Tưởng Thuận còn phải suy nghĩ trả lời hoặc sẽ giận vì câu hỏi của tôi, ai ngờ anh gửi lại một tin nhắn rất nhanh.
Langtulangthang: Em có tin vào duyên phận không? Khi nghe Minh nói đến tên Hạ Vũ, tự nhiên anh thấy rất thú vị và lập tức xin số điện thoại làm quen luôn. Nói thật là cậu Minh định ột người khác số của em nhưng bị anh cướp mất.
Trời! Đến chuyện này mà Thuận cũng nói với tôi thản nhiên như không có chuyện gì. Anh chàng này có bình thường không vậy. Duyên phận cái gì từ một cái tên. Anh ta làm tôi bắt đầu tò mò.
Cơn Mưa Nhỏ: Ra là vậy. Hóa ra duyên phận của em là dành cho người khác nhưng bị anh cướp mất. Anh hay đi cướp duyên lắm à?
Langtulangthang: Anh chưa từng cướp duyên của ai. Toàn tự đến thôi. Lần này chắc là lần đầu tiên và duy nhất.
Tôi tủm tỉm cười sau khi đọc được câu trả lời của Thuận. Anh chàng này miệng dẻo quá, đàn ông thế này chắc chắn rất đào hoa và tôi thì sợ kiểu người này lắm. Nhưng rồi không hiểu sao tôi lại gõ bàn phím.
Cơn Mưa Nhỏ: Anh bao nhiêu tuổi. Quê anh ở đâu?
Langtulangthang: Anh trả lời ngược nhé. Anh quê ở Bắc Ninh. Tuổi thì em tự tính nhé. Anh cầm tinh con… cún. Em cùng học với em gái Minh, vậy em là con mèo rồi.
Tôi cười khúc khích với cách nói chuyện của Thuận. Thấy vui vui. Vừa cười vừa viết tiếp.
Cơn Mưa Nhỏ: Em không phải con mèo. Em cầm tinh con mèo giống như anh cầm tinh con… chó. Hi hi… Em nghĩ chúng ta: Chó – Mèo không được hợp nhau cho lắm đâu.Tính ra thì anh hơn em năm tuổi đó.
Langtulangthang: Ấy, người ta nói thân nhau lắm cắn nhau đau. Em với anh là cắn nhau đau rồi thân nhau sau. Thế không phải tốt hơn sao?
Cơn Mưa Nhỏ: Vâng… vâng… cắn nhau trước, thân nhau sau. Anh khéo nói lắm. Thế anh ở Hà Nội thì ở với ai?
Langtulangthang: Anh ở với em trai và em gái họ của anh.
Tôi thầm nghĩ, thì ra anh ấy thuê nhà ở cùng với hai em của mình. May quá, không phải là người Hà Nội. Trừ Đức ra tôi không muốn kết bạn thêm với còn trai Hà Nội. Chẳng có lý do gì nghiêm trọng cả, chỉ là hàng xóm ở quê tôi rất rảnh chuyện. Cứ có cô gái nào có bạn trai hay lấy chồng Hà Nội là họ lại ngồi thì thầm với nhau là cô gái đó gặp may, vớ bở, “lừa được trai thủ đô” nên vô tình tôi có ác cảm với việc thân thiết vơi con trai hộ khẩu Hà Nội là như vậy. Anh chàng Thuận này quê ở Bắc Ninh, lên đây học tập và làm việc có nghĩa đã thoát khỏi vòng gửi xe của tôi.
Cơn Mưa Nhỏ: Nói thật là em chưa làm quen với ai kiểu giới thiệu nhắn tin này cả. Bình thường các tin nhắn làm quen kiểu của anh em không trả lời. Nhưng hôm nay đọc thấy anh xưng tên và nói rõ ràng mình là ai nên em mới trả lời lại đó. Nói anh đừng giận, em cũng không ưa kiểu làm quen này lắm.
Langtulangthang: Đấy, em thấy chưa. Em không thích kiểu kết bạn này nhưng giờ chúng ta đang nói chuyện làm quen thì chứng tỏ chúng ta có duyên với nhau. Đừng lo, anh luôn biết chừng mực trong những mối quan hệ kiểu này và yên tâm, chó con không cắn trộm mèo con đâu.
Thuận gửi kèm theo một biểu tượng mặt cười trong đoạn hội thoại.
Tôi lại tiếp tục phì cười khi đọc xong tin nhắn của Thuận. Tối nay chỉ với chục phút nói chuyện anh chàng này đã làm tôi cười mấy lần và thấy rất thoải mái, gần gũi. Đang định trả lời Thuận thì có tin nhắn của Đức được gửi đến.
Kẻ Sầu Đời: Hạ Vũ, em có online không đấy?
Tôi tạm thời đóng khung cửa sổ nói chuyện với Thuận lại, trả lời Đức.
Cơn Mưa Nhỏ: Có, em đang online đây.
Kẻ Sầu Đời: May quá, em quyết định chưa? Giữa tháng mười một anh về Anh rồi. Anh mua luôn điện thoại cho em rồi em gửi tiền sau cũng được nhé?
Tôi không muốn Đức làm như vậy, vội vàng nhắn tin lại, giả vờ nói.
Cơn Mưa Nhỏ: Khoan đã anh. Để em dồn đủ tiền với cả em đang phân vân thích một chiếc điện thoại khác nên chưa muốn mua vội. Đợi em quyết định rồi báo anh sau.
Kẻ Sầu Đời: Không phải em ngại anh đấy chứ? Chúng ta có nên phân biệt rõ ràng vậy không?
Nên chứ! Tôi thầm nghĩ. Thực ra tôi không nên lợi dụng Đức vẫn yêu tôi mà giữ chân anh lại trong mối quan hệ này. Cũng không nên cần một người tâm sự mà cứ giữ kiểu bạn bè này với Đức, người thiệt thòi nhất vẫn là anh. Tôi không muốn mình nợ Đức quá nhiều.
Cơn Mưa Nhỏ: Anh đừng nghĩ nhiều như vậy. Cần gì nhờ anh em sẽ nhắn tin nhờ. Vậy nha. Em thoát đây.
Kẻ Sầu Đời: Khoan đã, chúng ta không thể nói chuyện với nhau vài câu sao. Dạo này cứ như em lẩn tránh anh vậy. Nói chuyện rất khách sáo và xa cách. Ở nhà lại xảy ra chuyện gì rồi sao? Nói cho anh biết đi.
Tôi đọc được tin của Đức nhưng không biết trả lời lại thế nào nên đành im lặng. Cứ kệ cho Đức nghĩ tôi đã thoát khỏi Yahoo và lần đăng nhập sau mới đọc được tin nhắn này. Đưa chuột vào cửa sổ hội thoại với Thuận, đập vào mắt tôi là một loạt dòng tin nhắn với cùng một nội dung được gửi đến hơn chục lần:
Langtulangthang: Hạ Vũ, khi anh chát với em, anh chỉ nói chuyện với mình em và không để em phải đợi. Anh cũng muốn em làm như vậy với anh. Anh thiếu kiên nhẫn trong việc chờ đợi. Anh không vui chút nào.
Khá bất ngờ vì những gì mình đọc được. Thuận mới chỉ làm quen với tôi bằng một tin nhắn qua điện thoại chiều nay. Vừa mới nói chuyện trong Yahoo cách đây nửa tiếng. Chẳng hề biết mặt nhau hay gọi là thân thiết gì mà lại nói với tôi bằng cái giọng điệu giận dỗi đó. Anh chàng này đúng là không bình thường rồi. Đang muốn vui vẻ nói chuyện tiếp với Thuận thì một loạt tin nhắn này làm tôi cụt hứng. Hừm! Không vui thì kệ anh. Tôi có phải người yêu của anh đâu mà anh quản. Mà có là người yêu thì cũng không cấm được tôi nói chuyện với người khác. Tham lam và quá đáng. Ai làm bạn gái của anh chàng này chắc bị quản thúc gắt gao lắm đây. Tôi cũng chẳng thèm trả lời nữa, thoát khỏi Yahoo thật sự và ngồi gõ cho xong bài tiểu luận.
Khi đồng hồ điểm 11 giờ 30 phút, tôi đã hoàn thành xong bài tập, lưu tệp tin vào ổ D rồi tắt máy lên giường đi ngủ. Hôm nay quả là nói chuyện với Thuận có phần thú vị. Tôi cầm điện thoại lên xoay đi xoay lại rồi nghĩ đến Đỗ Hùng. Tôi vẫn cảm thấy đau nhói ở ngực mỗi khi nhớ đến anh. Nhìn bó hoa đã gần héo úa, tôi buồn bã vùi mặt vào gối. Không biết đến bao giờ tôi mới quên được anh.
Đang thiu thiu ngủ thì điện thoại rung bần bật và kêu inh ỏi báo hiệu có tin nhắn đến. Khuya lắm rồi, ai nhắn tin nhỉ? Lâu nay tôi không liên lạc với Quang và Lâm Hùng, không còn là người yêu của Đỗ Hùng, vậy ai lại rảnh rỗi nhắn tin cho tôi vào 12 giờ đêm? Tò mò tôi nhìn dãy số lạ trên màn hình, dãy số quen quen. Tôi mở ra đọc.
“Ha Vu, em di ngu roi ha. Doc tin nhan trong Yahoo gian anh hay sao ma khong tra loi? Neu em gian la em dang quan tam va bi anh gay anh huong do. Neu khong gian ngay mai 10 gio ta lai tiep tuc noi chuyen nhe.”
Ôi! Số này là của Thuận, lúc chiều tôi còn chưa lưu lại nên thấy quen quen là đúng rồi. Anh ta đang ảo tưởng chuyện gì với tôi vậy? Cái gì mà ảnh hưởng với giận dỗi chứ? Nhắn tin rất là khôn. Nếu tôi không trả lời chứng tỏ tôi thừa nhận mình bị anh ta gây ảnh hưởng và giận anh ta. Nếu tôi trả lời để chứng minh không hề giận dỗi gì thì lại phải tiếp chuyện. Đúng là con cáo già mà, chó con cái gì chứ? Tôi lưu luôn số điện thoại của Thuận vào máy với cái tên trong danh bạ: Cao gia.
Nhấn luôn nút trả lời, tôi gõ ngón tay trên phím điện thoại.
“Vang, dang ngu va bi danh thuc mot cach rat vo duyen anh a. Em nghi la minh khong gian doi gi dau. Chi la rat rat tuc gian thoi. De xem ngay mai thai do cua anh the nao roi moi quyet dinh tiep tuc noi chuyen hay khong.”
Một phút sau khi tin nhắn gửi đi. Điện thoại của tôi hiển thị một tin nhắn mới.
“Thi ra la em biet gian. Thoi, ngu di. Chuc em ngu ngon.”
Tôi khẽ cười. Lâu lắm rồi không có ai nhắn tin chúc ngủ ngon như thế này cả. Ngày trước khi mới yêu, Đỗ Hùng cũng hay nhắn lắm nhưng rồi lâu dần cũng chẳng duy trì thói quen này nữa. Còn những tin nhắn của Quang, Lâm Hùng hay Khải tôi cũng chỉ đọc rồi để đó chứ không có nhiều cảm giác khó hiểu như thế này. Thật không hiểu tại sao một người chưa hề biết mặt và chỉ nói chuyện dăm ba câu như Thuận lại có thể khiến tôi mỉm cười nhiều đến như vậy? Tôi cố gạt cái câu hỏi này ra khỏi đầu, tìm đến một giấc ngủ đợi ngày mới đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui